Phía Sau Một Lời Thề
-
Chương 7
Trở lại lều của Tara, Grainna chuẩn bị bàn lễ thánh thể. Một cái bục bằng đá sắp đặt trước đó cùng với những biểu tượng ma thuật. Một hình ngũ giác được khắc vào chính giữa. Xung quanh là những lời nguyền viết bằng tiếng mẹ đẻ của mụ.
Miếng vải dấy máu Tara được nhúng với rượu do chính tay mụ ủ. Grainna lôi miếng vải ra khỏi lọ, mụ thận trọng mang nó đến phiến đá và rưới máu khắp lượt vào vòng tròn bao quanh ngôi sao.
Cứ mỗi giọt máu rơi xuống chạm vào biểu tượng thiêng đó thì một làn khói bốc lên kèm theo tiếng kêu xèo xèo.
Vừa mỉm cười khoái trá, Grainna vừa tiếp tục công việc của mình.
* * *
Hai hiệp sĩ đầu tiên giáp mặt nhau trong cuộc đấu thương trên ngựa. Tara ngồi với dáng điệu lo lắng khi trông thấy họ chuẩn bị lao vào đối phương. Thật ra tiết mục này rất thú vị, tuy có hồi hộp, nhưng quả là thú vị. Dù cô tin chắc những cây giáo được làm bằng chất liệu gì đó khá mỏng manh, và dễ gãy nhưng cô vẫn lo nhỡ đâu tai nạn xãy đến.
Cô không ngừng tự hỏi liệu sẽ ra sao nếu một trong những người đàn ông này chiến thắng.
Mấy con ngựa bắt đầu phi nước đại, Tara quan sát những cây giáo sượt nhẹ qua bề mặt của những cái khiên.
Chỉ cho vui thôi mà, cô tự nhủ. Khi bắt đầu thấy dễ chịu hơn, cô chăm chú xem vài trận đầu tiên rồi thả lỏng người thư giãn.
Đến lượt Fin ra đấu trường, cô chăm chú trở lại. Cậu ta đấu tốt hơn vài người trước đó. Tara không ngạc nhiên khi gần như chỉ bằng một cú tấn công Fin đã khiến cho đấu sĩ đầu tiên bị ngã ngựa.
Bởi Duncan là đấu sĩ yêu thích của Tara nên các trận tỉ thí của anh được xếp ở cuối bảng. Anh đấu giống em trai nhưng tốc độ chính xác và sự khéo léo có nhỉnh hơn đôi chút.
Duncan không tốn quá nhiều sức lực để đốn ngã hết người này đến người khác. Một vài kẻ nhắm thấy không thắng nổi nên chọn cách né những cú tấn công của anh, và đương nhiên bị loại.
Tara chăm chú xem cho đến khi số lượng đấu sĩ chỉ còn lại ba – Duncan, Finlay, và Michael.
Liệu cô có thể làm tốt vai diễn của mình với bất kỳ ai khác ngoài Duncan không? Đương nhiên là cô có thể, nhưng thật khó mà hình dung được. Cô ghét phải diễn với bất kỳ ai khác mà không phải là anh.
“Sắp rồi.” Cassy đưa cho Tara một ly rượu. “Này, tớ nghĩ cậu cần cái này.”
“Không. Tớ thấy hồi hộp quá.”
“Lo gì chứ? Duncan chắc chắn sẽ thắng. Mà nếu như một trong hai người kia có thắng cuộc đi nữa thì họ cũng dễ thượng cả.”
Tara chớp mắt khi trông thấy Fin giáng một đòn thật mạnh vào cánh tay cầm giáo của anh. “Sao cậu dám chắc là Duncan sẽ thắng?”
“Phải thắng. Thêm nữa, anh ta thích cậu và muốn được đính hôn cùng cậu hơn hai người kia. Hãy nhớ lại cái cách anh ta đốn ngã mấy gã trước đó mà xem, cứ như táo rụng ấy. Tin tớ đi.” Cassy uống một ngụm rượu thật lớn từ cái ly cô đã rót cho Tara.
Đám đông bật đứng dậy khi cú tấn công kế tiếp khiến Fin ngã khỏi ngựa. Cậu phủi phủi đất bám trên người, săm soi cánh tay cầm thương, cúi đầu chào và bắt tay Michael rồi dắt ngựa ra.
Michael và ngựa của anh ta được cho thời gian nghỉ ngơi trước khi bước vào trận đấu cuối cùng với Duncan.
Tara nóng lòng muốn trông thấy Duncan, ước cho anh thắng cuộc và thấy lo lắng một cách vô lý rằng anh sẽ bị thương nếu không thắng. Nhưng gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu đúng thật là điều không dễ.
Từng phút trôi qua cứ như cả mấy giờ đồng hồ. Những người tham gia đi qua đi lại trong suốt thời gian nghỉ giải lao, hết chụp ảnh, rồi phỏng vấn. Tara vì quá căng thẳng nên không nói nhiều với những người đến bắt chuyện. Khi mấy ngón tay bắt đầu như có kim châm, cô buộc mình ngồi xuống và cố thở chậm lại. Giá cứ thế mà ngất đi trước khi trận đấu kết thúc thì tốt quá.
Tâm trí của Tara thoát khỏi thân xác. Cảm giác như đứng từ bên ngoài trông vào choán lấy cô. Cô nhắm nghiền mắt và nghĩ về những gì Duncan đã nói trước đó. Nếu em thấy sợ bất kỳ điều gì, hãy gọi cho anh.
Phải sợ điều gì chứ? Tại sao anh lại nói thế? Cô nhắm mắt và mường tượng hình ảnh anh trong đầu. Hãy tin anh. Câu nói cứ vang vọng. Hít sâu vài cái và tập trung vào mấy lời cuối cùng của anh giúp mạch cô chạy chậm lại.
Khi tiếng kèn trumpet trỗi lên báo hiệu trận đấu cuối cùng Tara cảm thấy bớt căng thẳng hơn.
Chắc chắn hơn.
* * *
Duncan cảm thấy sự hiện diện của Tara trong đầu mình.
Từ đám đông anh hướng mắt về phía cô. Dù cách xa như thế anh vẫn có thể trông thấy cô đang nhắm mắt.
Biết rõ cô căng thẳng và đang cố hướng tâm trí về mình. Anh nhắm mắt, vận dụng một sức mạnh – cái sức mạnh không được dùng tới cho đến khi quay về nhà – nhẹ nhàng gửi đến cô lời trấn an.
Anh không thể nói được liệu có thành công không nhưng khi mở mắt ra anh bắt gặp ánh mắt của Tara nhìn về phía mình.
Duncan dẫn con Durk vào chỗ dọc theo dây thừng ngăn cách những đấu sĩ với nhau. Hai cánh mũi con vật nở rộng mong chờ nhanh đến lượt vào trận. Vì đã được huấn luyện, Durk chỉ cần một cú thúc nhẹ vào hai bên hông là đã lồng lên phi thẳng về phía trước.
Con vật chẳng mảy may nao núng khi lưỡi giáo Duncan giáng vào đối thủ.
* * *
Michael lãnh lấy cú tấn công trong cơn tức tối. Anh ta không hài lòng khi Gwen ra lệnh phải chịu thua cuộc. Anh ta nhìn chằm chằm dải ruy băng của Tara trên tay Duncan và quắc mắt. Vậy mà ai nấy đều tưởng rằng chính anh ta mới là người đứng bên cô trước bàn thờ thánh thể.
Chính anh là người lên giường cùng cô.
Cú tấn công kế tiếp khiến Michael hả hê. Cây thương của anh ta làm cho Duncan suýt ngã ngựa. Anh ta liếc nhìn lên cô gái đang đưa tay che miệng, nét mặt vô cùng lo lắng.
Rồi ánh nhìn dạt sang Gwen đang cau mày giận dữ. Thua đi. Anh ta nghe thấy mụ quát lên trong đầu mình.
Anh ta tiếp tục cuộc đấu trong cơn bực tức, lãnh thêm hai cú tấn công nữa rồi làm như đã được ra lệnh – để Duncan hất rơi khỏi ngựa.
* * *
Tara không nhận ra mình nín thở cho đến khi cô dốc ra một hơi thật mạnh. Cơ thể cô suýt nữa đã đổ xuống khi biết Duncan đã thật sự thắng trận.
Cô quan sát anh nhận những cái vỗ lưng từ các đấu sĩ khác. Cô gần như nghe thấy người em trai cật vấn khi cậu ta nắm chặt vai anh mình theo lối chào thích hợp cho thời trung cổ.
Tara chưa kịp tận hưởng niềm sung sướng thì Cassy đã khoác lên đầu cô tấm khăn voan để sửa soạn cho buổi lễ.
“Cứ như thật ấy nhỉ, cứ như cậu thật sự sắp sửa kết hôn ấy.” Cassy vuốt vuốt chiếc đầm của cô bạn cho phẳng. “Cậu có hồi hộp không?”
Tara nhìn vào mắt Duncan khi anh tiến về phía trước để nhận phần thưởng của mình. “Không.”
“Tớ thì hồi hộp quá đi.” Cassy uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly và đứng sang một bên.
Tara đã thấy cảnh này trước đây, trong những giấc mơ của cô. Những lời thề cô được yêu cầu đọc lên đang ong ong trong đầu. Cô không còn thấy sợ vai diễn này nữa. Duncan sẽ cầm tay cô và tiếp thêm sức mạnh cho cô.
* * *
Fin đứng bên cạnh Duncan, cất giọng Scotland lên vừa đủ cho anh trai nghe. “Cẩn trọng, anh trai, có chuyện không hay rồi đấy. Mụ ta đang cố tình để chuyện này xảy ra.”
Duncan thừa hiểu em trai nói đúng, nhưng anh biết làm gì khác bây giờ? Tara tiến đến, hai tay chìa ra và nụ cười rạng rỡ trên môi khiến tâm hồn anh xao động.
Nỗi lo lắng trong người dần bớt đi khi Tara dừng lại trước anh. Nét mặt cô sáng bừng bên dưới tấm khăn voan rủ dài. Đôi môi căng mọng cong cong thành nụ cười. Nét đẹp ấy khiến cho anh chao đảo.
Cô nhún gối thật sâu.
Anh cầm lấy tay cô đưa ra chính giữa đấu trường. Đám đông im lặng như tờ. Chỉ thỉnh thoảng đâu đó cất lên tiếng khóc của một đứa trẻ.
Anh biết chuyện gì sắp sửa diễn ra, không nhất thiết từ người của Grainna nói ra mà vì bản thân đã chứng kiến nhiều buổi lễ như thế này trong đời mình. Có khác chăng Tara sẽ đọc lời thề trước, rồi mới đến lượt anh.
Anh trông thấy Grainna đang theo dõi buổi lễ từ cái bục mà Cassy và Tara đã ngồi ban nãy, nét mặt mụ hể hả.
Anh thoáng dao động.
“Vài phút là xong ngay thôi ấy mà, Duncan. Có phải thật đâu.” Cô đón lấy sợi dây Cassy trao và bắt đầu. “Lặp lại đúng lời em nhé”, cô thì thào.
Tara nắm hai tay anh trong tay cô và bắt đầu quấn sợi dây xung quanh. “Dù ở phương Bắc hay phương Nam, miền Đông hay miền Tây…”, cô bắt đầu nói.
Duncan và Fin sững người một lúc. Lời của cô khiến cả hai anh em giật mình. “Ngăn cô ấy lại”, Fin thốt lên bằng tiếng Gaelic.
“Dù anh có đi bất kỳ nơi nào em cũng nguyện theo anh. Ánh sáng từ anh sẽ soi sáng đường em đi.”
Không khí xung quanh họ đột nhiên thay đổi. Sức mạnh từ lời thề của cô khắc sâu vào họ. Họ không đính hôn xuất phát từ tình yêu và đức hy sinh, mà là từ lời thề hôn ước của những người thuộc dòng máu Druid. Một khi lời thề ấy đã được nói ra thì không thể nào rút lại được. Một khi lời thề ấy được nói ra bởi một người là hậu duệ của Druid, cuộc đời hai người sẽ bị cột chặt với nhau hết kiếp này đến kiếp khác.
Ngay lập tức anh hiểu Grainna đang mưu toan điều gì.
Tara sẽ phát thệ với bất kỳ ai đứng trước cô và không thể dừng lại. Cô sẽ đồng ý làm vợ người đàn ông đó và mưu đồ của Grainna thành công.
Nếu Tara tiếp tục đọc lời thề hôn ước, một phần linh hồn cô sẽ đi cùng anh rời khỏi nơi này. Cô sẽ chẳng còn lại gì ngoài sự trống rỗng.
Còn nếu như anh không đọc theo cô, cô sẽ sống một cuộc sống ngắn ngủi đầy khốn khổ. Một cuộc sống đầy nghiệt ngã nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.
Anh cảm nhận nỗi khổ sở của Fin khi Tara tiếp tục đọc lời thề, “Tình yêu em dành cho anh chỉ có cái chết mới chia cắt được.” Cô mỉm cười ngước lên nhìn anh.
Cô đang đặt linh hồn của mình vào tay anh. Tim anh đập mạnh như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực do sức mạnh từ lời thề nguyện. Anh nhìn sâu vào đôi mắt chân thành của cô để xem có dấu hiệu nghi ngờ nào ở đấy không. Chỉ thấy mỗi tình yêu, điều mà anh chẳng bao giờ nghĩ tới, anh quyết định để cô hoàn thành nốt vai diễn của mình.
“Nơi hai trái tim cùng nhịp đập, giờ đã hòa làm một. Mối dây gắn kết chúng ta sẽ không bao giờ bị tháo rời.” Nói xong, Tara chờ đợi.
Anh cầm sợi dây lủng lẳng và buộc tay mình vào tay cô, với lấy bàn tay kia của cô đặt lên tay anh và cuối cùng áp nốt bàn tay còn lại lên trên đó. Không khí đã dần loãng ra.
Anh nhìn thẳng, ánh mắt không gợn lên bất kỳ điều gì.
Tara đợi anh cất tiếng. Môi cô hơi cong lên đón chờ.
Khi những từ đầu tiên được thốt ra, như thể nơi đây chỉ còn lại mỗi hai người.
“Dù ở phương Bắc hay phương Nam, miền Đông hay miền Tây. Dù em có đi bất kỳ nơi nào anh cũng nguyện theo em. Ánh sáng từ em sẽ soi sáng đường anh đi. Tình yêu anh dành cho em chỉ có cái chết mới chia cắt được.” Không khí xung quanh bỗng chuyển động. “Nơi hai trái tim cùng nhịp đập, giờ đã hòa làm một. Mối dây gắn kết chúng ta sẽ không bao giờ bị tháo rời.”
Một ánh chớp xuất hiện giữa trời quang, khiến đám đông giật mình nhốn nháo. Sợi ruy băng bỗng nóng bừng và lóe sáng. Cơ thể anh run bắn khi một phần linh hồn thoát ra để nhập vào cô. Nếu Duncan không kịp thời đỡ lấy Tara hẳn đã ngã xuống đất dưới sức mạnh của sự gắn kết ấy.
Không sao đâu, tin anh đi. Mọi chuyện sẽ ổn. Duncan đưa suy nghĩ của mình đi thẳng vào đầu cô không cần đến một cái mấp máy môi.
Anh nhấc tấm mạng che mặt của cô lên và nhìn thấy ánh mắt lim dim khi đang cúi xuống. Một ánh chớp nữa lóe lên xé toạc bầu trời khi hai đôi môi chạm nhau.
Nụ hôn không chỉ đơn thuần là sự gặp gỡ giữa hai đôi môi, mà còn minh chứng cho mối giao hòa giữa hai linh hồn. Cô thở ra trên môi anh khi được anh kéo vào vòng tay mình. Kể từ đây cuộc đời hai người đã hoàn toàn thay đổi.
* * *
Đám đàn ông dẫn Duncan lùi sang một bên và giúp anh cởi bỏ áo giáp. Fin hỏi anh trai điều gì đó bằng tiếng Gaelic.
Tara cũng được giúp cởi bỏ mạng che mặt và chải tóc.
Cassy tranh thủ chụp ảnh và gạt những giọt nước mắt không biết vì sao rơi xuống.
Gwen bước ra khỏi đám đông đến gần họ, ánh mắt sáng rỡ. “Hoàn hảo”, mụ hãnh diện, “Tất cả đều hoàn hảo. Ngươi thấy thế nào, Tara?” Tấm bùa hộ mạng của Gwen giờ đây khơi gợi nhiều suy nghĩ và bắt đầu làm cô chú ý.
Tara lại mường tượng ra hình ảnh Duncan, lần này hai người đang ôm nhau trong say đắm. “Rất tuyệt ạ”, cô thú nhận.
“Hoành tráng, chính xác là từ ta muốn nghe. Nhớ là, tối nay hãy tận hưởng cho hết mình, ngày mai cuộc sống của ngươi sẽ trở về bình thường.” Mụ quay ngoắt đi và vỗ tay lôi kéo sự chú ý của đám đông. “Mọi người bắt đầu cuộc vui đi nào.”
* * *
Phòng ăn được thay đổi với hàng trăm ngọn nến sáng lung linh trong ánh chiều tà. Bao nhiêu là hoa được trang trí khắp các bàn tiệc.
Một bàn tay nắm lấy cô, nóng ran. Tara biết chắc đấy là Duncan trước khi cô quay lại. Họ chỉ mới xa nhau một chốc thôi. Sao có vẻ như quá lâu đến vậy?
Không vấn đề gì, cô thầm nhủ. Chẳng phải giờ thì hai người đã ở bên nhau rồi sao.
Nhạc trỗi lên, Duncan dìu cô ra sàn nhảy. Thoạt tiên hai người không nói với nhau điều gì.
“Về nhà với anh nhé, Tara.”
Giả như lời đề nghị ấy được nói ra cách đây hai mươi bốn giờ thì cô đã há hốc miệng vì sốc. Không hiểu sao bây giờ cô chẳng thấy ngạc nhiên chút nào.
“Em sẽ thích đất nước của anh và con người ở đấy.”
“Em rất muốn đến Scotland chơi một chuyến”, cô nói với anh. “Kỳ nghỉ đông cũng sắp đến rồi. Em sẽ phải xin thị thực, mà em chưa có hộ chiếu nữa.”
“Nếu anh có thể đưa em đi cùng vào đêm nay, chẳng cần mấy thứ đó, liệu em có ưng thuận không?”
“Đêm nay?” Cô lắc đầu. “Không được đâu. Mà tuần tới em bắt đầu học rồi.”
Tara trông thấy anh mấp máy môi định gạt đi, nhưng thay vì nói ra, anh hôn cô.
Trong tích tắc, tâm trí cô như trôi bồng bềnh trong dòng suy nghĩ của Duncan. Về với anh đêm nay đi.
Cô dằng môi ra, ngỡ mình vừa mới nghe thấy tiếng nói của anh.
“Ở lại Los Angeles một thời gian nữa đi. Em tin chắc anh có thể đổi được vé mà.”
“Bọn anh cần rời khỏi đây đêm nay.”
“Anh nhất định đi mà không có em sao?” Cô dừng lại giữa điệu nhảy.
“Anh sẽ năn nỉ em đi cùng.”
Giọng anh thay đổi, người căng cứng.
Vâng! Em sẽ đi với anh. Tara thấy Duncan bớt căng thẳng, dù cô không nói ra miệng lời nào. Tóc gáy dựng đứng, và một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng. Chúa ơi! Anh nghe được em ư.
“Aye, em yêu, anh nghe được.”
Đầu óc cô bỗng trống trơn, và gần như không thở nổi. Mắt cô bắt đầu nảy đom đóm như thể ôxy trong não bị hút đi hết cả.
Nay, đừng như thế lúc này chứ! Duncan giữ cho cô khỏi ngã khi họ vẫn đang khiêu vũ cùng nhau.
Em phát điên lên mất.
Thì anh cũng đang phát điên đây.
Thế là sao?
“Điều này khó giải thích lắm”, anh nói to lên cho cô nghe.
“Cố đi”, cô yêu cầu.
“Em không hiểu điều anh đang hỏi em, thì sao mà hiểu được điều này? Anh cần thuyết phục em rời khỏi đây cùng anh đêm nay. Anh sẽ dùng một cách mà anh biết sẽ có tác dụng.”
“Em không hiểu.”
Anh kéo đầu cô gác lên vai mình. Với những cặp mắt đang xem họ khiêu vũ, hai người trông có vẻ như là một đôi yêu nhau mê đắm. Nhưng kì thực họ đang trò chuyện cùng nhau qua ý nghĩ.
Có nhớ khi em nói dường như Grainna có thể đọc được suy nghĩ của người khác không? Anh hỏi.
Grainna? Ý anh là Gwen?
Tên thật của mụ ta là Grainna, nhưng anh sẽ kể em nghe về chuyện đó sau. Có nhớ không, em nói em tin mụ ta có thể đọc được suy nghĩ của người khác ấy? Anh hỏi lại.
Tara gật đầu. Không thể tin nổi là cô đang nói chuyện với Duncan theo cách thế này.
Đôi khi hai người được kết nối với nhau có khả năng đó. Như em và anh vậy.
Tara sửng sốt nhìn anh chăm chăm. Bằng cách nào? Khi nào? Em không hiểu.
Bằng cách nào thì khó giải thích lắm và không may là giờ không phải lúc và chốn này cũng không thích hợp để nói cho em hiểu. Còn khi nào hả, thì là lúc mình làm lễ đính hôn đấy.
Cô nhìn anh trân trối. “Nhưng tất cả những chuyện đó đều là giả hết mà, chỉ đóng kịch thôi.”
“Đối với vài người thôi, không phải chúng ta!” Anh cảm thấy được sức nặng của ánh mắt Gwen găm chặt vào hai người từ đằng sau. “Đi nào.” Anh đưa cô lại bàn mình, giữ một khoảng cách cần thiết với kẻ thù. Chỉ cần nhìn vào mắt Duncan, Tara biết được trong suy nghĩ của anh Gwen là kẻ thù rồi.
Đồ ăn đã được dọn sẵn. Cassy ngồi bên phải cô, và Fin ngồi bên trái Duncan. Cassy bắt đầu tán chuyện với Tara ngay khi họ ngồi xuống.
“Tớ không thể tin được tất cả những chuyện này sẽ kết thúc vào ngày mai. Cậu đã rất vui, đúng không?”
“Ừ.” Tara cố mỉm cười với cô bạn, nhưng sự bối rối và căng thẳng khiến cô không thật sự để tâm vào những gì Cassy nói.
“Vậy bây giờ cậu định làm gì với Duncan?”, Cassy thì thầm.
Cô trả lời thật nhanh, gần như không suy nghĩ. “Tớ sẽ đi Scotland.”
“Đi ư? Thật không? Chừng nào?”
“Tớ không… Chắc cũng sớm thôi, tớ nghĩ vậy.”
Vì xung quanh rất huyên náo nên thật khó nghe Duncan nói gì. Nhưng khi cô nghe được, đó là những lời nói thật sự nghiêm túc.
Em nên cẩn trọng lựa chọn điều gì cần kể với bạn mình.
Tara đưa một muỗng đầy nhóc thức ăn vào miệng để ngăn mình nói thêm. Tại sao?
Người khác sẽ nghe thấy.
Cô nương theo ánh mắt anh dừng lại nơi Gwen. Ánh nhìn trừng trừng của mụ toát ra một luồng hơi lạnh lẽo. Mụ ta muốn làm hại em, có phải không?
Aye.
Tại sao mới được chứ? Em có làm gì mụ ta đâu?
Em không làm gì, nhưng ở em có thứ mụ cần.
“Chẳng hiểu sao nữa”, Tara nói lớn.
“Hiểu gì cơ?”, Cassy hỏi.
“À… thì không hiểu sao tớ lại nghĩ đến chuyện sẽ đi cùng anh ấy.” Tara khỏa lấp, “Tớ chỉ mới biết anh ấy đây thôi.”
“Ừ, tớ cũng thấy lạ đó. Thế khi nào cậu đi, kỳ nghỉ đông à?”
Nói với cô ấy là anh sẽ ở lại thêm một thời gian nữa, và em sẽ ở cùng anh trong thời gian đó.
Tara liếc nhanh sang anh.
Cứ để cô ấy về một mình.
Tara muốn gặng hỏi thêm chưng Cassy có vẻ đang đợi câu trả lời từ cô. Trót phóng lao đành phải theo lao, cô hy vọng mình sẽ không hối tiếc. “Thực ra, anh ấy quyết định ở lại đây thêm một thời gian nữa. Cậu cứ lái xe về trước một mình nhé. Duncan và tớ sẽ đi hưởng tuần trăng mật thêm vài ngày nữa trước khi anh ấy quay về Scotland.”
Tuần trăng mật là gì?
Cô bật cười khanh khách trước câu hỏi của anh. Còn Cassy bật cười trước những ẩn ý đằng sau câu nói của cô bạn.
“Thoải mái đi, cô gái.”
Miếng vải dấy máu Tara được nhúng với rượu do chính tay mụ ủ. Grainna lôi miếng vải ra khỏi lọ, mụ thận trọng mang nó đến phiến đá và rưới máu khắp lượt vào vòng tròn bao quanh ngôi sao.
Cứ mỗi giọt máu rơi xuống chạm vào biểu tượng thiêng đó thì một làn khói bốc lên kèm theo tiếng kêu xèo xèo.
Vừa mỉm cười khoái trá, Grainna vừa tiếp tục công việc của mình.
* * *
Hai hiệp sĩ đầu tiên giáp mặt nhau trong cuộc đấu thương trên ngựa. Tara ngồi với dáng điệu lo lắng khi trông thấy họ chuẩn bị lao vào đối phương. Thật ra tiết mục này rất thú vị, tuy có hồi hộp, nhưng quả là thú vị. Dù cô tin chắc những cây giáo được làm bằng chất liệu gì đó khá mỏng manh, và dễ gãy nhưng cô vẫn lo nhỡ đâu tai nạn xãy đến.
Cô không ngừng tự hỏi liệu sẽ ra sao nếu một trong những người đàn ông này chiến thắng.
Mấy con ngựa bắt đầu phi nước đại, Tara quan sát những cây giáo sượt nhẹ qua bề mặt của những cái khiên.
Chỉ cho vui thôi mà, cô tự nhủ. Khi bắt đầu thấy dễ chịu hơn, cô chăm chú xem vài trận đầu tiên rồi thả lỏng người thư giãn.
Đến lượt Fin ra đấu trường, cô chăm chú trở lại. Cậu ta đấu tốt hơn vài người trước đó. Tara không ngạc nhiên khi gần như chỉ bằng một cú tấn công Fin đã khiến cho đấu sĩ đầu tiên bị ngã ngựa.
Bởi Duncan là đấu sĩ yêu thích của Tara nên các trận tỉ thí của anh được xếp ở cuối bảng. Anh đấu giống em trai nhưng tốc độ chính xác và sự khéo léo có nhỉnh hơn đôi chút.
Duncan không tốn quá nhiều sức lực để đốn ngã hết người này đến người khác. Một vài kẻ nhắm thấy không thắng nổi nên chọn cách né những cú tấn công của anh, và đương nhiên bị loại.
Tara chăm chú xem cho đến khi số lượng đấu sĩ chỉ còn lại ba – Duncan, Finlay, và Michael.
Liệu cô có thể làm tốt vai diễn của mình với bất kỳ ai khác ngoài Duncan không? Đương nhiên là cô có thể, nhưng thật khó mà hình dung được. Cô ghét phải diễn với bất kỳ ai khác mà không phải là anh.
“Sắp rồi.” Cassy đưa cho Tara một ly rượu. “Này, tớ nghĩ cậu cần cái này.”
“Không. Tớ thấy hồi hộp quá.”
“Lo gì chứ? Duncan chắc chắn sẽ thắng. Mà nếu như một trong hai người kia có thắng cuộc đi nữa thì họ cũng dễ thượng cả.”
Tara chớp mắt khi trông thấy Fin giáng một đòn thật mạnh vào cánh tay cầm giáo của anh. “Sao cậu dám chắc là Duncan sẽ thắng?”
“Phải thắng. Thêm nữa, anh ta thích cậu và muốn được đính hôn cùng cậu hơn hai người kia. Hãy nhớ lại cái cách anh ta đốn ngã mấy gã trước đó mà xem, cứ như táo rụng ấy. Tin tớ đi.” Cassy uống một ngụm rượu thật lớn từ cái ly cô đã rót cho Tara.
Đám đông bật đứng dậy khi cú tấn công kế tiếp khiến Fin ngã khỏi ngựa. Cậu phủi phủi đất bám trên người, săm soi cánh tay cầm thương, cúi đầu chào và bắt tay Michael rồi dắt ngựa ra.
Michael và ngựa của anh ta được cho thời gian nghỉ ngơi trước khi bước vào trận đấu cuối cùng với Duncan.
Tara nóng lòng muốn trông thấy Duncan, ước cho anh thắng cuộc và thấy lo lắng một cách vô lý rằng anh sẽ bị thương nếu không thắng. Nhưng gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu đúng thật là điều không dễ.
Từng phút trôi qua cứ như cả mấy giờ đồng hồ. Những người tham gia đi qua đi lại trong suốt thời gian nghỉ giải lao, hết chụp ảnh, rồi phỏng vấn. Tara vì quá căng thẳng nên không nói nhiều với những người đến bắt chuyện. Khi mấy ngón tay bắt đầu như có kim châm, cô buộc mình ngồi xuống và cố thở chậm lại. Giá cứ thế mà ngất đi trước khi trận đấu kết thúc thì tốt quá.
Tâm trí của Tara thoát khỏi thân xác. Cảm giác như đứng từ bên ngoài trông vào choán lấy cô. Cô nhắm nghiền mắt và nghĩ về những gì Duncan đã nói trước đó. Nếu em thấy sợ bất kỳ điều gì, hãy gọi cho anh.
Phải sợ điều gì chứ? Tại sao anh lại nói thế? Cô nhắm mắt và mường tượng hình ảnh anh trong đầu. Hãy tin anh. Câu nói cứ vang vọng. Hít sâu vài cái và tập trung vào mấy lời cuối cùng của anh giúp mạch cô chạy chậm lại.
Khi tiếng kèn trumpet trỗi lên báo hiệu trận đấu cuối cùng Tara cảm thấy bớt căng thẳng hơn.
Chắc chắn hơn.
* * *
Duncan cảm thấy sự hiện diện của Tara trong đầu mình.
Từ đám đông anh hướng mắt về phía cô. Dù cách xa như thế anh vẫn có thể trông thấy cô đang nhắm mắt.
Biết rõ cô căng thẳng và đang cố hướng tâm trí về mình. Anh nhắm mắt, vận dụng một sức mạnh – cái sức mạnh không được dùng tới cho đến khi quay về nhà – nhẹ nhàng gửi đến cô lời trấn an.
Anh không thể nói được liệu có thành công không nhưng khi mở mắt ra anh bắt gặp ánh mắt của Tara nhìn về phía mình.
Duncan dẫn con Durk vào chỗ dọc theo dây thừng ngăn cách những đấu sĩ với nhau. Hai cánh mũi con vật nở rộng mong chờ nhanh đến lượt vào trận. Vì đã được huấn luyện, Durk chỉ cần một cú thúc nhẹ vào hai bên hông là đã lồng lên phi thẳng về phía trước.
Con vật chẳng mảy may nao núng khi lưỡi giáo Duncan giáng vào đối thủ.
* * *
Michael lãnh lấy cú tấn công trong cơn tức tối. Anh ta không hài lòng khi Gwen ra lệnh phải chịu thua cuộc. Anh ta nhìn chằm chằm dải ruy băng của Tara trên tay Duncan và quắc mắt. Vậy mà ai nấy đều tưởng rằng chính anh ta mới là người đứng bên cô trước bàn thờ thánh thể.
Chính anh là người lên giường cùng cô.
Cú tấn công kế tiếp khiến Michael hả hê. Cây thương của anh ta làm cho Duncan suýt ngã ngựa. Anh ta liếc nhìn lên cô gái đang đưa tay che miệng, nét mặt vô cùng lo lắng.
Rồi ánh nhìn dạt sang Gwen đang cau mày giận dữ. Thua đi. Anh ta nghe thấy mụ quát lên trong đầu mình.
Anh ta tiếp tục cuộc đấu trong cơn bực tức, lãnh thêm hai cú tấn công nữa rồi làm như đã được ra lệnh – để Duncan hất rơi khỏi ngựa.
* * *
Tara không nhận ra mình nín thở cho đến khi cô dốc ra một hơi thật mạnh. Cơ thể cô suýt nữa đã đổ xuống khi biết Duncan đã thật sự thắng trận.
Cô quan sát anh nhận những cái vỗ lưng từ các đấu sĩ khác. Cô gần như nghe thấy người em trai cật vấn khi cậu ta nắm chặt vai anh mình theo lối chào thích hợp cho thời trung cổ.
Tara chưa kịp tận hưởng niềm sung sướng thì Cassy đã khoác lên đầu cô tấm khăn voan để sửa soạn cho buổi lễ.
“Cứ như thật ấy nhỉ, cứ như cậu thật sự sắp sửa kết hôn ấy.” Cassy vuốt vuốt chiếc đầm của cô bạn cho phẳng. “Cậu có hồi hộp không?”
Tara nhìn vào mắt Duncan khi anh tiến về phía trước để nhận phần thưởng của mình. “Không.”
“Tớ thì hồi hộp quá đi.” Cassy uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly và đứng sang một bên.
Tara đã thấy cảnh này trước đây, trong những giấc mơ của cô. Những lời thề cô được yêu cầu đọc lên đang ong ong trong đầu. Cô không còn thấy sợ vai diễn này nữa. Duncan sẽ cầm tay cô và tiếp thêm sức mạnh cho cô.
* * *
Fin đứng bên cạnh Duncan, cất giọng Scotland lên vừa đủ cho anh trai nghe. “Cẩn trọng, anh trai, có chuyện không hay rồi đấy. Mụ ta đang cố tình để chuyện này xảy ra.”
Duncan thừa hiểu em trai nói đúng, nhưng anh biết làm gì khác bây giờ? Tara tiến đến, hai tay chìa ra và nụ cười rạng rỡ trên môi khiến tâm hồn anh xao động.
Nỗi lo lắng trong người dần bớt đi khi Tara dừng lại trước anh. Nét mặt cô sáng bừng bên dưới tấm khăn voan rủ dài. Đôi môi căng mọng cong cong thành nụ cười. Nét đẹp ấy khiến cho anh chao đảo.
Cô nhún gối thật sâu.
Anh cầm lấy tay cô đưa ra chính giữa đấu trường. Đám đông im lặng như tờ. Chỉ thỉnh thoảng đâu đó cất lên tiếng khóc của một đứa trẻ.
Anh biết chuyện gì sắp sửa diễn ra, không nhất thiết từ người của Grainna nói ra mà vì bản thân đã chứng kiến nhiều buổi lễ như thế này trong đời mình. Có khác chăng Tara sẽ đọc lời thề trước, rồi mới đến lượt anh.
Anh trông thấy Grainna đang theo dõi buổi lễ từ cái bục mà Cassy và Tara đã ngồi ban nãy, nét mặt mụ hể hả.
Anh thoáng dao động.
“Vài phút là xong ngay thôi ấy mà, Duncan. Có phải thật đâu.” Cô đón lấy sợi dây Cassy trao và bắt đầu. “Lặp lại đúng lời em nhé”, cô thì thào.
Tara nắm hai tay anh trong tay cô và bắt đầu quấn sợi dây xung quanh. “Dù ở phương Bắc hay phương Nam, miền Đông hay miền Tây…”, cô bắt đầu nói.
Duncan và Fin sững người một lúc. Lời của cô khiến cả hai anh em giật mình. “Ngăn cô ấy lại”, Fin thốt lên bằng tiếng Gaelic.
“Dù anh có đi bất kỳ nơi nào em cũng nguyện theo anh. Ánh sáng từ anh sẽ soi sáng đường em đi.”
Không khí xung quanh họ đột nhiên thay đổi. Sức mạnh từ lời thề của cô khắc sâu vào họ. Họ không đính hôn xuất phát từ tình yêu và đức hy sinh, mà là từ lời thề hôn ước của những người thuộc dòng máu Druid. Một khi lời thề ấy đã được nói ra thì không thể nào rút lại được. Một khi lời thề ấy được nói ra bởi một người là hậu duệ của Druid, cuộc đời hai người sẽ bị cột chặt với nhau hết kiếp này đến kiếp khác.
Ngay lập tức anh hiểu Grainna đang mưu toan điều gì.
Tara sẽ phát thệ với bất kỳ ai đứng trước cô và không thể dừng lại. Cô sẽ đồng ý làm vợ người đàn ông đó và mưu đồ của Grainna thành công.
Nếu Tara tiếp tục đọc lời thề hôn ước, một phần linh hồn cô sẽ đi cùng anh rời khỏi nơi này. Cô sẽ chẳng còn lại gì ngoài sự trống rỗng.
Còn nếu như anh không đọc theo cô, cô sẽ sống một cuộc sống ngắn ngủi đầy khốn khổ. Một cuộc sống đầy nghiệt ngã nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.
Anh cảm nhận nỗi khổ sở của Fin khi Tara tiếp tục đọc lời thề, “Tình yêu em dành cho anh chỉ có cái chết mới chia cắt được.” Cô mỉm cười ngước lên nhìn anh.
Cô đang đặt linh hồn của mình vào tay anh. Tim anh đập mạnh như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực do sức mạnh từ lời thề nguyện. Anh nhìn sâu vào đôi mắt chân thành của cô để xem có dấu hiệu nghi ngờ nào ở đấy không. Chỉ thấy mỗi tình yêu, điều mà anh chẳng bao giờ nghĩ tới, anh quyết định để cô hoàn thành nốt vai diễn của mình.
“Nơi hai trái tim cùng nhịp đập, giờ đã hòa làm một. Mối dây gắn kết chúng ta sẽ không bao giờ bị tháo rời.” Nói xong, Tara chờ đợi.
Anh cầm sợi dây lủng lẳng và buộc tay mình vào tay cô, với lấy bàn tay kia của cô đặt lên tay anh và cuối cùng áp nốt bàn tay còn lại lên trên đó. Không khí đã dần loãng ra.
Anh nhìn thẳng, ánh mắt không gợn lên bất kỳ điều gì.
Tara đợi anh cất tiếng. Môi cô hơi cong lên đón chờ.
Khi những từ đầu tiên được thốt ra, như thể nơi đây chỉ còn lại mỗi hai người.
“Dù ở phương Bắc hay phương Nam, miền Đông hay miền Tây. Dù em có đi bất kỳ nơi nào anh cũng nguyện theo em. Ánh sáng từ em sẽ soi sáng đường anh đi. Tình yêu anh dành cho em chỉ có cái chết mới chia cắt được.” Không khí xung quanh bỗng chuyển động. “Nơi hai trái tim cùng nhịp đập, giờ đã hòa làm một. Mối dây gắn kết chúng ta sẽ không bao giờ bị tháo rời.”
Một ánh chớp xuất hiện giữa trời quang, khiến đám đông giật mình nhốn nháo. Sợi ruy băng bỗng nóng bừng và lóe sáng. Cơ thể anh run bắn khi một phần linh hồn thoát ra để nhập vào cô. Nếu Duncan không kịp thời đỡ lấy Tara hẳn đã ngã xuống đất dưới sức mạnh của sự gắn kết ấy.
Không sao đâu, tin anh đi. Mọi chuyện sẽ ổn. Duncan đưa suy nghĩ của mình đi thẳng vào đầu cô không cần đến một cái mấp máy môi.
Anh nhấc tấm mạng che mặt của cô lên và nhìn thấy ánh mắt lim dim khi đang cúi xuống. Một ánh chớp nữa lóe lên xé toạc bầu trời khi hai đôi môi chạm nhau.
Nụ hôn không chỉ đơn thuần là sự gặp gỡ giữa hai đôi môi, mà còn minh chứng cho mối giao hòa giữa hai linh hồn. Cô thở ra trên môi anh khi được anh kéo vào vòng tay mình. Kể từ đây cuộc đời hai người đã hoàn toàn thay đổi.
* * *
Đám đàn ông dẫn Duncan lùi sang một bên và giúp anh cởi bỏ áo giáp. Fin hỏi anh trai điều gì đó bằng tiếng Gaelic.
Tara cũng được giúp cởi bỏ mạng che mặt và chải tóc.
Cassy tranh thủ chụp ảnh và gạt những giọt nước mắt không biết vì sao rơi xuống.
Gwen bước ra khỏi đám đông đến gần họ, ánh mắt sáng rỡ. “Hoàn hảo”, mụ hãnh diện, “Tất cả đều hoàn hảo. Ngươi thấy thế nào, Tara?” Tấm bùa hộ mạng của Gwen giờ đây khơi gợi nhiều suy nghĩ và bắt đầu làm cô chú ý.
Tara lại mường tượng ra hình ảnh Duncan, lần này hai người đang ôm nhau trong say đắm. “Rất tuyệt ạ”, cô thú nhận.
“Hoành tráng, chính xác là từ ta muốn nghe. Nhớ là, tối nay hãy tận hưởng cho hết mình, ngày mai cuộc sống của ngươi sẽ trở về bình thường.” Mụ quay ngoắt đi và vỗ tay lôi kéo sự chú ý của đám đông. “Mọi người bắt đầu cuộc vui đi nào.”
* * *
Phòng ăn được thay đổi với hàng trăm ngọn nến sáng lung linh trong ánh chiều tà. Bao nhiêu là hoa được trang trí khắp các bàn tiệc.
Một bàn tay nắm lấy cô, nóng ran. Tara biết chắc đấy là Duncan trước khi cô quay lại. Họ chỉ mới xa nhau một chốc thôi. Sao có vẻ như quá lâu đến vậy?
Không vấn đề gì, cô thầm nhủ. Chẳng phải giờ thì hai người đã ở bên nhau rồi sao.
Nhạc trỗi lên, Duncan dìu cô ra sàn nhảy. Thoạt tiên hai người không nói với nhau điều gì.
“Về nhà với anh nhé, Tara.”
Giả như lời đề nghị ấy được nói ra cách đây hai mươi bốn giờ thì cô đã há hốc miệng vì sốc. Không hiểu sao bây giờ cô chẳng thấy ngạc nhiên chút nào.
“Em sẽ thích đất nước của anh và con người ở đấy.”
“Em rất muốn đến Scotland chơi một chuyến”, cô nói với anh. “Kỳ nghỉ đông cũng sắp đến rồi. Em sẽ phải xin thị thực, mà em chưa có hộ chiếu nữa.”
“Nếu anh có thể đưa em đi cùng vào đêm nay, chẳng cần mấy thứ đó, liệu em có ưng thuận không?”
“Đêm nay?” Cô lắc đầu. “Không được đâu. Mà tuần tới em bắt đầu học rồi.”
Tara trông thấy anh mấp máy môi định gạt đi, nhưng thay vì nói ra, anh hôn cô.
Trong tích tắc, tâm trí cô như trôi bồng bềnh trong dòng suy nghĩ của Duncan. Về với anh đêm nay đi.
Cô dằng môi ra, ngỡ mình vừa mới nghe thấy tiếng nói của anh.
“Ở lại Los Angeles một thời gian nữa đi. Em tin chắc anh có thể đổi được vé mà.”
“Bọn anh cần rời khỏi đây đêm nay.”
“Anh nhất định đi mà không có em sao?” Cô dừng lại giữa điệu nhảy.
“Anh sẽ năn nỉ em đi cùng.”
Giọng anh thay đổi, người căng cứng.
Vâng! Em sẽ đi với anh. Tara thấy Duncan bớt căng thẳng, dù cô không nói ra miệng lời nào. Tóc gáy dựng đứng, và một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng. Chúa ơi! Anh nghe được em ư.
“Aye, em yêu, anh nghe được.”
Đầu óc cô bỗng trống trơn, và gần như không thở nổi. Mắt cô bắt đầu nảy đom đóm như thể ôxy trong não bị hút đi hết cả.
Nay, đừng như thế lúc này chứ! Duncan giữ cho cô khỏi ngã khi họ vẫn đang khiêu vũ cùng nhau.
Em phát điên lên mất.
Thì anh cũng đang phát điên đây.
Thế là sao?
“Điều này khó giải thích lắm”, anh nói to lên cho cô nghe.
“Cố đi”, cô yêu cầu.
“Em không hiểu điều anh đang hỏi em, thì sao mà hiểu được điều này? Anh cần thuyết phục em rời khỏi đây cùng anh đêm nay. Anh sẽ dùng một cách mà anh biết sẽ có tác dụng.”
“Em không hiểu.”
Anh kéo đầu cô gác lên vai mình. Với những cặp mắt đang xem họ khiêu vũ, hai người trông có vẻ như là một đôi yêu nhau mê đắm. Nhưng kì thực họ đang trò chuyện cùng nhau qua ý nghĩ.
Có nhớ khi em nói dường như Grainna có thể đọc được suy nghĩ của người khác không? Anh hỏi.
Grainna? Ý anh là Gwen?
Tên thật của mụ ta là Grainna, nhưng anh sẽ kể em nghe về chuyện đó sau. Có nhớ không, em nói em tin mụ ta có thể đọc được suy nghĩ của người khác ấy? Anh hỏi lại.
Tara gật đầu. Không thể tin nổi là cô đang nói chuyện với Duncan theo cách thế này.
Đôi khi hai người được kết nối với nhau có khả năng đó. Như em và anh vậy.
Tara sửng sốt nhìn anh chăm chăm. Bằng cách nào? Khi nào? Em không hiểu.
Bằng cách nào thì khó giải thích lắm và không may là giờ không phải lúc và chốn này cũng không thích hợp để nói cho em hiểu. Còn khi nào hả, thì là lúc mình làm lễ đính hôn đấy.
Cô nhìn anh trân trối. “Nhưng tất cả những chuyện đó đều là giả hết mà, chỉ đóng kịch thôi.”
“Đối với vài người thôi, không phải chúng ta!” Anh cảm thấy được sức nặng của ánh mắt Gwen găm chặt vào hai người từ đằng sau. “Đi nào.” Anh đưa cô lại bàn mình, giữ một khoảng cách cần thiết với kẻ thù. Chỉ cần nhìn vào mắt Duncan, Tara biết được trong suy nghĩ của anh Gwen là kẻ thù rồi.
Đồ ăn đã được dọn sẵn. Cassy ngồi bên phải cô, và Fin ngồi bên trái Duncan. Cassy bắt đầu tán chuyện với Tara ngay khi họ ngồi xuống.
“Tớ không thể tin được tất cả những chuyện này sẽ kết thúc vào ngày mai. Cậu đã rất vui, đúng không?”
“Ừ.” Tara cố mỉm cười với cô bạn, nhưng sự bối rối và căng thẳng khiến cô không thật sự để tâm vào những gì Cassy nói.
“Vậy bây giờ cậu định làm gì với Duncan?”, Cassy thì thầm.
Cô trả lời thật nhanh, gần như không suy nghĩ. “Tớ sẽ đi Scotland.”
“Đi ư? Thật không? Chừng nào?”
“Tớ không… Chắc cũng sớm thôi, tớ nghĩ vậy.”
Vì xung quanh rất huyên náo nên thật khó nghe Duncan nói gì. Nhưng khi cô nghe được, đó là những lời nói thật sự nghiêm túc.
Em nên cẩn trọng lựa chọn điều gì cần kể với bạn mình.
Tara đưa một muỗng đầy nhóc thức ăn vào miệng để ngăn mình nói thêm. Tại sao?
Người khác sẽ nghe thấy.
Cô nương theo ánh mắt anh dừng lại nơi Gwen. Ánh nhìn trừng trừng của mụ toát ra một luồng hơi lạnh lẽo. Mụ ta muốn làm hại em, có phải không?
Aye.
Tại sao mới được chứ? Em có làm gì mụ ta đâu?
Em không làm gì, nhưng ở em có thứ mụ cần.
“Chẳng hiểu sao nữa”, Tara nói lớn.
“Hiểu gì cơ?”, Cassy hỏi.
“À… thì không hiểu sao tớ lại nghĩ đến chuyện sẽ đi cùng anh ấy.” Tara khỏa lấp, “Tớ chỉ mới biết anh ấy đây thôi.”
“Ừ, tớ cũng thấy lạ đó. Thế khi nào cậu đi, kỳ nghỉ đông à?”
Nói với cô ấy là anh sẽ ở lại thêm một thời gian nữa, và em sẽ ở cùng anh trong thời gian đó.
Tara liếc nhanh sang anh.
Cứ để cô ấy về một mình.
Tara muốn gặng hỏi thêm chưng Cassy có vẻ đang đợi câu trả lời từ cô. Trót phóng lao đành phải theo lao, cô hy vọng mình sẽ không hối tiếc. “Thực ra, anh ấy quyết định ở lại đây thêm một thời gian nữa. Cậu cứ lái xe về trước một mình nhé. Duncan và tớ sẽ đi hưởng tuần trăng mật thêm vài ngày nữa trước khi anh ấy quay về Scotland.”
Tuần trăng mật là gì?
Cô bật cười khanh khách trước câu hỏi của anh. Còn Cassy bật cười trước những ẩn ý đằng sau câu nói của cô bạn.
“Thoải mái đi, cô gái.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook