Phí Tình Yêu
-
Chương 4
Biệt thự Leo Shelton. 14:20 PM.
"Hey. Mr Moscovitz... cô gái này là ai thế mày?"
"Ai cơ? Cái máy ảnh ấy chỉ có hình tao chụp ở Hà Nội thôi mà."
"Ồ... không chụp Hồ Gươm mà chụp gái Hà Nội á?"
"Con gái Hà Nội nào ở đây? Ặc..."- Thiên Yết đang mải nghĩ lung tung, đưa tay cầm ly cafe lên gần miệng, uống một ngụm lớn rồi như nhớ ra điều gì cậu ta bèn lập tức phun sạch mọi thứ trong miệng ra. Lao về phía thằng bạn thân như muốn giết tên chết tiệt ấy tới nơi. Đáng tiếc Sư Tử có tính đùa dai, nhanh chóng nhảy qua sofa, tránh cú tấn công của bọ cạp khát máu đang lao về phía anh chàng.
"Ể... Hà Nội của mày đẹp thật, khai ra đi, cô gái ấy là ai?"
Sư Tử nhướn chân mày, rất nhanh nhẹn tìm mấu chốt vấn đề theo một cách rất riêng của cậu ta, nhưng tại vì chơi thân với Thiên Yết Moscovitz từ nhỏ nên rất hiểu tính thằng bạn. Thiên Yết rất ghét chuyện nói ra bí mật của cậu ta với người khác, một kẻ nguy hiểm ngầm.
"Không nói tao xóa ảnh vậy."
"Tao không biết cô ấy. Ok?"
"Ể... ể không biết á? Thế mày chụp làm gì?"- Sư Tử khó hiểu, tay quăng lên quăng xuống chiếc máy ảnh. Mặc dù không làm rơi cái tài sản bất ly bất dịch của Thiên Yết nhưng cũng làm cho cậu ta nóng mắt muốn giết người.
"Thì lúc ấy ở sân bay, thấy tò mò, tiện tay đang cầm máy ảnh rồi chụp luôn chứ sao mày."
"Trời ạ, nhưng mà là con gái Việt Nam thật hả? Trông nhỏ con quá nhỉ, người Châu Á xinh thật."
"Ừ."
Thiên Yết lấy lại máy ảnh, tiện lợi đạp cho Sư Tử một cái đầy oán hận rồi bình tĩnh đi đến chỗ chiếc ghế tựa gần cửa sổ. Cậu ngồi phịch xuống, ngắm nghía bức ảnh có cô nàng mặc sơ mi trắng, ngẩn ngơ đứng cạnh cây cột thông tin (Information) mà không hay biết mình bị ai đó chụp lén... bức ảnh có cô đứng giữa dòng người, là chụp nghiêng góc nên trong khung hình ấy cô gái kia tựa một tia sáng, điểm nhấn bất ngờ mà chỉ những tay săn ảnh, có niềm đam mê với bộ môn này mới nhận ra sức hút của bức hình - là cô gái có đôi mắt đen láy, khuôn mặt như chứa chất một nỗi buồn phảng phất.
Nói sao nhỉ? Yes, là buổi gặp đầu tiên của Phượng Kim Ngưu và Thiên Yết Moscovitz. Không phải tại Daniel Einstein Schools ở New York (Mỹ) mà là tại sân bay Nội Bài ngày 23 tháng 04 năm 2016.
Kim Ngưu khi ấy mặc sơ mi trắng, đứng giữa dòng người - cô gái Việt Nam ấy vừa nhỏ bé lại trông có phần lạc lõng. Nhìn khắp sân bay cũng chẳng có ai thân thiết cả, chỉ biết giậm chân tại chỗ, không dịch chuyển nửa bước khỏi cây cột thông tin (Information).
Thiên Yết đứng gần chỗ sạc pin điện thoại miễn phí, chỗ cậu ấy đang đứng là quầy E, F ngay sát cửa ra vào tự động, lại cũng gần bậc thang cuốn nối xuống tầng một, tầng hai. Trong khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Phượng Kim Ngưu giữa dòng người xa lạ, lúc ấy cậu ta còn nghe rõ tiếng trống ngực mình đang đập những hồi dồn dã. Từ trước tới giờ, cái cậu ta thấy nực cười nhất trên đời là... niềm tin bất diệt của con người vào mấy từ "Duyên Phận" hay "Định Mệnh" thế mà lúc ấy cậu ta lại nghĩ tới cái thứ cậu ta luôn coi thường đó. Định mệnh ư? Hay duyên phận? Tại sao giữa dòng người, cô gái nhìn qua rất vô hình kia lại chỉ lọt vào tầm mắt của cậu chứ nhỉ?
"Price as at this moment, everything stopped moving... you are an angel, right? Girl..."- Thiên Yết đã nghĩ trong đầu câu nói này ngay khi cô quay mặt đi, và cậu lập tức lấy ra chiếc máy ảnh, lưu lại khoảnh khắc khiến trái tim dạo dực ấy, không muốn vì xao nhãng mà bỏ lỡ nó một khắc nào.
* Tạm dịch: Giá như tại thời điểm này, tất cả mọi thứ ngừng chuyển động... em là thiên thần có phải không? Cô gái... *
Có thể cô gái người Việt Nam là Phượng Kim Ngưu cũng chẳng biết có người chụp lén mình. Chỉ vô tình thấy cậu con trai người nước ngoài là Thiên Yết, cũng mặc sơ mi trắng giống cô, đứng tựa người vào cây cột sạc pin miễn phí giống như một "Hoàng tử" nước Anh nào ấy đi lạc đến Việt Nam, bóng dáng cậu ta cao lớn vậy nhưng sao cô độc quá, hơi tò mò về cậu một chút rồi lập tức bắt gặp ánh nhìn của cậu, không thể tỏ ra lúng túng ở thời khắc ấy nên cô bèn vội quay mặt đi. Đừng trèo cao Kim Ngưu à, cái giá của nó chắc cả đời Phượng Kim Ngưu cũng không trả nổi. Tất cả chỉ là ngẫu nhiên, lưu vào bộ nhớ khoảnh khắc tươi đẹp về cậu con trai có mái tóc màu cỏ úa giống hệt nhân vật từ trong truyện bước ra, thế là đủ rồi, như bao người lướt qua trong cuộc đời, cô ấy rồi lại sẽ quên khoảnh khắc cả hai nhìn nhau một lúc lâu như thế thôi.
Máy bay của Kim Ngưu và Thiên Yết cùng xuất phát tại Việt Nam vào lúc 23 giờ 30 phút. Tiếc là một người thì hạ cánh ở Hàn Quốc còn một người thì xuống sân bay John F. Kennedy ở Mỹ. Gặp gỡ thoáng qua như thế nhưng mà... như Thiên Yết tin tưởng đi. Cái niềm tin mà bây giờ cậu ta cũng muốn thử đó, là duyên phận, liệu hai người bọn họ có gặp lại, rồi vô tình nhìn nhau giữa dòng người xa lạ một lần nữa không?
Hàn Quốc. Ngày 26 tháng 04 năm 2016, 09:30 AM.
"Where can I find a bus?"
"For what?"
"Ờ... I want to go exploring Korean cuisine by bus."- Kim Ngưu trả lời, sau khi đã nghĩ rằng mình tìm đúng từ để diễn đạt. Cô muốn đi khám phá ẩm thực Hàn Quốc... bằng cách đi xe buýt, như thế sẽ tiết kiệm tiền chẳng phải sao? Ý tưởng quá sáng suốt và thông minh ấy chứ, tại vì ngày mai là đến Mỹ rồi, dù sao cũng mất công tới Hàn Quốc một lần, chẳng lẽ cứ để ngày cuối cùng ở đây trôi qua phí hoài hay sao.
Tuy rằng Trịnh Song Tử tính tình nắng mưa thất thường nhưng ít nhất hôm qua cậu ta cũng không để Kim Ngưu ăn mì cả ngày. Lại nhắc tới chuyện ngày hôm qua - tức 25 tháng 04 năm 2016. ( ' ^ ') bỗng sáng sớm Song Tử sử dụng lại chiêu đánh thức giống hệt cái cách Kim Ngưu từng gọi cậu ta dậy để giải quyết vấn đề sinh lý, khác là cậu ta gọi Kim Ngưu dậy sớm để... đi tập thể dục.
Kim Ngưu là thánh lười, phải nói là cô rất rất... rất chi lười vận động. Cả một ngày hôm trước ăn mì gói nên mới sớm Song Tử bắt đạp xe ra sông Hàn - linh thiêng nhà cậu ta chạy bộ, năng lượng bị giảm về âm vô cùng, đã đói còn chạy bộ cái quái gì chứ? Chạy một tiếng dưới cái lạnh hệt như giữa mùa đông ở Hà Nội, Phượng Kim Ngưu tức nổ đom đóm mắt, may mà sau đó... chắc hành hạ cô chán quá nên Song Tử mới mời cô nàng đi ăn bù.
Ăn bù cái gì, chứ nghĩ càng tức, chính xác là để Kim Ngưu ăn no rồi nói cô tự trả tiền. Tên này, có phải người tốt đâu, từ giờ quyết tâm đánh lơ cậu ta, thề với Bác Hồ, với Đảng cộng sản Việt Nam, Phượng Kim Ngưu không ngu ngốc tin cái thằng hai mặt - thằng con trai Hàn Quốc Trịnh Song Tử một lần nào nữa đâu.
"Có tôi đi chung với cô không?"
"Xùy, không có đâu đừng mơ tưởng."
Chỉnh lại cái ba lô sau lưng, Kim Ngưu mím môi, nuốt mối thù ngàn năm xuống bao tử với tên con trai đang nhàn nhã ngồi nghịch điện thoại giữa phòng khách kia. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, đừng nghĩ Kim Ngưu dễ bắt nạt mà làm tới, kẻo sau này có hối hận cũng đã muộn màng rồi ớ!!!!!!
"Vậy tự tìm đường đi, không biết xe buýt nó ở chốn.... mô đâu."- Song Tử nhún vai, tắt điện thoại, ngã người ra sau ghế tựa sofa, giọng nói khiêu khích lại có phần trêu đùa.
"Bày đặt dùng tiếng Việt, tiếng dân tộc nữa, ngứa cả mắt."- Kim Ngưu thầm nguyền rủa cái bản mặt đáng ghét của Song Tử. Sang Mỹ ngày mai thì cô với cậu ta ân đoạn nghĩa tuyệt, coi như có gặp cũng là người lạ chưa từng quen.
"Vậy, thì tôi tự tìm xe buýt rồi tự tìm đường về nhà."
"Ồ... Yet, someone told me you or led astray, are not you, huh?"
*Tạm dịch: Vậy mà, có người nói với tôi bạn hay đi lạc đường, không phải là bạn hả?*
Phượng Kim Ngưu trong lòng đang nguyền rủa thầy hiệu trưởng trường cũ, cũng lẩm bẩm nhại lại mấy câu: "Mà lòng cay cay cay". Đúng là biết bắt điểm yếu người khác, Song tử, nên đi làm Luật sư, cái loại người miệng lưỡi có cần phun ra câu nào là lại khiến người đối diện như Kim Ngưu không chối cãi được như thế không?
Vì thế, thay vì tiếp tục đứng cãi tay đôi với Trịnh Song Tử, Phượng Kim Ngưu quyết định... tạm thời ghét Hàn Quốc, tạm thời sống ký sinh, thêm nữa là tạm thời ngoan ngoãn quay về phòng đọc sách và hôm nay, sử dụng nốt hai gói mì từ Việt Nam lặn lội mang sang. Du học sinh như Kim Ngưu là phần tử biết điều, chỉ cần tránh được phiền phức sẽ ra sức tránh, không nên chấp nhặt với tiểu nhân. OK?
"Hey. Mr Moscovitz... cô gái này là ai thế mày?"
"Ai cơ? Cái máy ảnh ấy chỉ có hình tao chụp ở Hà Nội thôi mà."
"Ồ... không chụp Hồ Gươm mà chụp gái Hà Nội á?"
"Con gái Hà Nội nào ở đây? Ặc..."- Thiên Yết đang mải nghĩ lung tung, đưa tay cầm ly cafe lên gần miệng, uống một ngụm lớn rồi như nhớ ra điều gì cậu ta bèn lập tức phun sạch mọi thứ trong miệng ra. Lao về phía thằng bạn thân như muốn giết tên chết tiệt ấy tới nơi. Đáng tiếc Sư Tử có tính đùa dai, nhanh chóng nhảy qua sofa, tránh cú tấn công của bọ cạp khát máu đang lao về phía anh chàng.
"Ể... Hà Nội của mày đẹp thật, khai ra đi, cô gái ấy là ai?"
Sư Tử nhướn chân mày, rất nhanh nhẹn tìm mấu chốt vấn đề theo một cách rất riêng của cậu ta, nhưng tại vì chơi thân với Thiên Yết Moscovitz từ nhỏ nên rất hiểu tính thằng bạn. Thiên Yết rất ghét chuyện nói ra bí mật của cậu ta với người khác, một kẻ nguy hiểm ngầm.
"Không nói tao xóa ảnh vậy."
"Tao không biết cô ấy. Ok?"
"Ể... ể không biết á? Thế mày chụp làm gì?"- Sư Tử khó hiểu, tay quăng lên quăng xuống chiếc máy ảnh. Mặc dù không làm rơi cái tài sản bất ly bất dịch của Thiên Yết nhưng cũng làm cho cậu ta nóng mắt muốn giết người.
"Thì lúc ấy ở sân bay, thấy tò mò, tiện tay đang cầm máy ảnh rồi chụp luôn chứ sao mày."
"Trời ạ, nhưng mà là con gái Việt Nam thật hả? Trông nhỏ con quá nhỉ, người Châu Á xinh thật."
"Ừ."
Thiên Yết lấy lại máy ảnh, tiện lợi đạp cho Sư Tử một cái đầy oán hận rồi bình tĩnh đi đến chỗ chiếc ghế tựa gần cửa sổ. Cậu ngồi phịch xuống, ngắm nghía bức ảnh có cô nàng mặc sơ mi trắng, ngẩn ngơ đứng cạnh cây cột thông tin (Information) mà không hay biết mình bị ai đó chụp lén... bức ảnh có cô đứng giữa dòng người, là chụp nghiêng góc nên trong khung hình ấy cô gái kia tựa một tia sáng, điểm nhấn bất ngờ mà chỉ những tay săn ảnh, có niềm đam mê với bộ môn này mới nhận ra sức hút của bức hình - là cô gái có đôi mắt đen láy, khuôn mặt như chứa chất một nỗi buồn phảng phất.
Nói sao nhỉ? Yes, là buổi gặp đầu tiên của Phượng Kim Ngưu và Thiên Yết Moscovitz. Không phải tại Daniel Einstein Schools ở New York (Mỹ) mà là tại sân bay Nội Bài ngày 23 tháng 04 năm 2016.
Kim Ngưu khi ấy mặc sơ mi trắng, đứng giữa dòng người - cô gái Việt Nam ấy vừa nhỏ bé lại trông có phần lạc lõng. Nhìn khắp sân bay cũng chẳng có ai thân thiết cả, chỉ biết giậm chân tại chỗ, không dịch chuyển nửa bước khỏi cây cột thông tin (Information).
Thiên Yết đứng gần chỗ sạc pin điện thoại miễn phí, chỗ cậu ấy đang đứng là quầy E, F ngay sát cửa ra vào tự động, lại cũng gần bậc thang cuốn nối xuống tầng một, tầng hai. Trong khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Phượng Kim Ngưu giữa dòng người xa lạ, lúc ấy cậu ta còn nghe rõ tiếng trống ngực mình đang đập những hồi dồn dã. Từ trước tới giờ, cái cậu ta thấy nực cười nhất trên đời là... niềm tin bất diệt của con người vào mấy từ "Duyên Phận" hay "Định Mệnh" thế mà lúc ấy cậu ta lại nghĩ tới cái thứ cậu ta luôn coi thường đó. Định mệnh ư? Hay duyên phận? Tại sao giữa dòng người, cô gái nhìn qua rất vô hình kia lại chỉ lọt vào tầm mắt của cậu chứ nhỉ?
"Price as at this moment, everything stopped moving... you are an angel, right? Girl..."- Thiên Yết đã nghĩ trong đầu câu nói này ngay khi cô quay mặt đi, và cậu lập tức lấy ra chiếc máy ảnh, lưu lại khoảnh khắc khiến trái tim dạo dực ấy, không muốn vì xao nhãng mà bỏ lỡ nó một khắc nào.
* Tạm dịch: Giá như tại thời điểm này, tất cả mọi thứ ngừng chuyển động... em là thiên thần có phải không? Cô gái... *
Có thể cô gái người Việt Nam là Phượng Kim Ngưu cũng chẳng biết có người chụp lén mình. Chỉ vô tình thấy cậu con trai người nước ngoài là Thiên Yết, cũng mặc sơ mi trắng giống cô, đứng tựa người vào cây cột sạc pin miễn phí giống như một "Hoàng tử" nước Anh nào ấy đi lạc đến Việt Nam, bóng dáng cậu ta cao lớn vậy nhưng sao cô độc quá, hơi tò mò về cậu một chút rồi lập tức bắt gặp ánh nhìn của cậu, không thể tỏ ra lúng túng ở thời khắc ấy nên cô bèn vội quay mặt đi. Đừng trèo cao Kim Ngưu à, cái giá của nó chắc cả đời Phượng Kim Ngưu cũng không trả nổi. Tất cả chỉ là ngẫu nhiên, lưu vào bộ nhớ khoảnh khắc tươi đẹp về cậu con trai có mái tóc màu cỏ úa giống hệt nhân vật từ trong truyện bước ra, thế là đủ rồi, như bao người lướt qua trong cuộc đời, cô ấy rồi lại sẽ quên khoảnh khắc cả hai nhìn nhau một lúc lâu như thế thôi.
Máy bay của Kim Ngưu và Thiên Yết cùng xuất phát tại Việt Nam vào lúc 23 giờ 30 phút. Tiếc là một người thì hạ cánh ở Hàn Quốc còn một người thì xuống sân bay John F. Kennedy ở Mỹ. Gặp gỡ thoáng qua như thế nhưng mà... như Thiên Yết tin tưởng đi. Cái niềm tin mà bây giờ cậu ta cũng muốn thử đó, là duyên phận, liệu hai người bọn họ có gặp lại, rồi vô tình nhìn nhau giữa dòng người xa lạ một lần nữa không?
Hàn Quốc. Ngày 26 tháng 04 năm 2016, 09:30 AM.
"Where can I find a bus?"
"For what?"
"Ờ... I want to go exploring Korean cuisine by bus."- Kim Ngưu trả lời, sau khi đã nghĩ rằng mình tìm đúng từ để diễn đạt. Cô muốn đi khám phá ẩm thực Hàn Quốc... bằng cách đi xe buýt, như thế sẽ tiết kiệm tiền chẳng phải sao? Ý tưởng quá sáng suốt và thông minh ấy chứ, tại vì ngày mai là đến Mỹ rồi, dù sao cũng mất công tới Hàn Quốc một lần, chẳng lẽ cứ để ngày cuối cùng ở đây trôi qua phí hoài hay sao.
Tuy rằng Trịnh Song Tử tính tình nắng mưa thất thường nhưng ít nhất hôm qua cậu ta cũng không để Kim Ngưu ăn mì cả ngày. Lại nhắc tới chuyện ngày hôm qua - tức 25 tháng 04 năm 2016. ( ' ^ ') bỗng sáng sớm Song Tử sử dụng lại chiêu đánh thức giống hệt cái cách Kim Ngưu từng gọi cậu ta dậy để giải quyết vấn đề sinh lý, khác là cậu ta gọi Kim Ngưu dậy sớm để... đi tập thể dục.
Kim Ngưu là thánh lười, phải nói là cô rất rất... rất chi lười vận động. Cả một ngày hôm trước ăn mì gói nên mới sớm Song Tử bắt đạp xe ra sông Hàn - linh thiêng nhà cậu ta chạy bộ, năng lượng bị giảm về âm vô cùng, đã đói còn chạy bộ cái quái gì chứ? Chạy một tiếng dưới cái lạnh hệt như giữa mùa đông ở Hà Nội, Phượng Kim Ngưu tức nổ đom đóm mắt, may mà sau đó... chắc hành hạ cô chán quá nên Song Tử mới mời cô nàng đi ăn bù.
Ăn bù cái gì, chứ nghĩ càng tức, chính xác là để Kim Ngưu ăn no rồi nói cô tự trả tiền. Tên này, có phải người tốt đâu, từ giờ quyết tâm đánh lơ cậu ta, thề với Bác Hồ, với Đảng cộng sản Việt Nam, Phượng Kim Ngưu không ngu ngốc tin cái thằng hai mặt - thằng con trai Hàn Quốc Trịnh Song Tử một lần nào nữa đâu.
"Có tôi đi chung với cô không?"
"Xùy, không có đâu đừng mơ tưởng."
Chỉnh lại cái ba lô sau lưng, Kim Ngưu mím môi, nuốt mối thù ngàn năm xuống bao tử với tên con trai đang nhàn nhã ngồi nghịch điện thoại giữa phòng khách kia. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, đừng nghĩ Kim Ngưu dễ bắt nạt mà làm tới, kẻo sau này có hối hận cũng đã muộn màng rồi ớ!!!!!!
"Vậy tự tìm đường đi, không biết xe buýt nó ở chốn.... mô đâu."- Song Tử nhún vai, tắt điện thoại, ngã người ra sau ghế tựa sofa, giọng nói khiêu khích lại có phần trêu đùa.
"Bày đặt dùng tiếng Việt, tiếng dân tộc nữa, ngứa cả mắt."- Kim Ngưu thầm nguyền rủa cái bản mặt đáng ghét của Song Tử. Sang Mỹ ngày mai thì cô với cậu ta ân đoạn nghĩa tuyệt, coi như có gặp cũng là người lạ chưa từng quen.
"Vậy, thì tôi tự tìm xe buýt rồi tự tìm đường về nhà."
"Ồ... Yet, someone told me you or led astray, are not you, huh?"
*Tạm dịch: Vậy mà, có người nói với tôi bạn hay đi lạc đường, không phải là bạn hả?*
Phượng Kim Ngưu trong lòng đang nguyền rủa thầy hiệu trưởng trường cũ, cũng lẩm bẩm nhại lại mấy câu: "Mà lòng cay cay cay". Đúng là biết bắt điểm yếu người khác, Song tử, nên đi làm Luật sư, cái loại người miệng lưỡi có cần phun ra câu nào là lại khiến người đối diện như Kim Ngưu không chối cãi được như thế không?
Vì thế, thay vì tiếp tục đứng cãi tay đôi với Trịnh Song Tử, Phượng Kim Ngưu quyết định... tạm thời ghét Hàn Quốc, tạm thời sống ký sinh, thêm nữa là tạm thời ngoan ngoãn quay về phòng đọc sách và hôm nay, sử dụng nốt hai gói mì từ Việt Nam lặn lội mang sang. Du học sinh như Kim Ngưu là phần tử biết điều, chỉ cần tránh được phiền phức sẽ ra sức tránh, không nên chấp nhặt với tiểu nhân. OK?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook