Chỉ có Cổ Nhu mới biết được vị trí chính xác của Thiên Tâm Thảo, nàng ta đứng tại chỗ một lát, cẩn thận quan sát một lượt rồi mới nói: "Chúng ta đi về hướng này.
”
Không đi được bao xa thì gặp phải rắn độc, mọi người phải tốn một cái giá không nhỏ mới xử lý được rắn độc, đương nhiên thịt rắn cũng bị ném vào túi da Tần Thất Huyền đeo trên người.
Tần Thất Huyền cảm giác được máu tươi bên trong túi đang dần thấm ra ngoài, nếu không kịp che lấp mùi hương này, chỉ sợ sẽ thu hút một đám hung thú tới đây.
Sau khi nghỉ ngơi hồi phục đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, Cổ Nhu phát hiện ra chỗ không đúng, vẻ mặt hồ nghi: "Sao lại đi về hướng này?”
Đồ Trọng An nói: "Hướng đó có một đám chuột Thôn Linh.
Chúng ta đi vòng qua.
”
Nghe nhắc tới chuột Thôn Linh, nhất thời Cổ Nhu có phần hoảng loạn: “Ở đây lại có chuột Thôn Linh ư, cũng may không đi về phía đó.
” Chuột Thôn Linh là linh thú rất khó đối phó, chúng có thể bắn ra mũi tên nước công kích kẻ địch, uy lực của mũi tên nước không lớn, nhưng mà linh khí trong cơ thể của sinh linh một khi dính phải nước bọt của chúng thì sẽ bị hút đi, mà ở chỗ này, một tu sĩ không có linh khí thì quả thực là nửa bước khó đi.
“Ừ, vùng này chúng ta đã sớm quen thuộc rồi.
” Đồ Trọng An tự tin khẳng định, “Đám chuột Thôn Linh đó gần đây mới chuyển về đây sinh sống, ngươi không biết cũng rất bình thường.
”
Tần Thất Huyền có cảm giác đám người này chuẩn bị ra tay.
Quỷ Ảnh Mê Tung của nàng đã tu luyện tới cảnh giới hoàn mỹ, có thể tùy thời dung nhập vào trong bóng râm, hoàn cảnh trong khe nứt này đối với nàng mà nói quả thực là quá tốt, bởi vậy nàng tự tin vô cùng, ai hố ai còn chưa biết chắc đâu.
Tiếp tục đi về phía trước một thời gian ngắn, bọn họ liền gặp phải một con vượn tay dài.
Đang định giết chết, đột nhiên phía trên lại vang lên một tiếng rít bén nhọn, ngay sau đó, từng con vượn tay dài nhanh chóng tới gần.
Đám người Đồ Trọng An tựa như đã sớm có chuẩn bị, vung trận bàn lên đối kháng với công kích của vượn tay dài, mà Tần Thất Huyền hơi rớt lại phía sau vài bước vừa vặn không được trận bàn bao phủ.
Cổ Nhu kinh ngạc hô lên: “Mau vào đây nhanh lên!” Quan sát thấy vẻ kinh hoảng trên mặt tiểu tiên nữ không giống giả bộ, trong lòng Tần Thất Huyền hiểu rõ —— Cổ Nhu không biết tới sát cục nhằm vào nàng này.
Lúc này, Công Tôn Ách đột nhiên nhảy ra ngoài, Đồ Trọng An thấy thế, cau mày, nổi giận gầm lên một tiếng: “Mặc kệ nàng ta.
”
Song, không ngờ rằng Công Tôn Ách căn bản không lao về phía Tần Thất Huyền, sau khi nàng ấy nhảy ra ngoài thì nghiêng sang một bên, vung kiếm chém mạnh về phía cây đại thụ, mọi người chỉ thấy cây đại thụ kia ầm ầm sụp đổ, một con cự mãng màu đỏ từ trên cây rớt xuống, làm dấy lên một đợt bụi đất mù mịt.
“Cự mãng Ngưng Thần kỳ!” Công Tôn Ách nói: “Nó vì ta mà tới, ta sẽ dẫn nó đi!”
Cự mãng há miệng, phun ra một đống lửa.
Tần Thất Huyền nhớ tới lời Công Tôn Ách kể, lần trước nàng ấy tới đây có làm bị thương một con Hỏa Mãng Ngưng Thần Kỳ, hiển nhiên, oán hận giữa một người một mãng rất sâu, chỉ sợ lần này phải liều mạng ngươi chết ta sống.
Thừa dịp Công Tôn Ách đấu với Hỏa Mãng, đám người Đồ Trọng An nương nhờ trận bàn đã sớm chạy tút ra xa, Tần Thất Huyền không thể thuận lợi nhập trận, tất nhiên là bị bọn họ vứt bỏ.
Trong mắt bọn họ, thực lực của Tần Thất Huyền thấp kém, toàn thân tản ra mùi máu tanh, sau khi rơi vào vòng vây của vượn tay dài hẳn nàng phải chết không thể nghi ngờ, một chiêu mượn đao giết người này tuy rằng không đủ tinh diệu, nhưng đối phó với một Tần Thất Huyền thì dư dả.
“Không sao rồi.
” Sau khi chạy được mấy dặm, trận bàn trên đỉnh đầu biến mất, Đỗ Phương Viễn há to miệng thở hổn hển: “Ta không ổn nữa rồi, linh khí hao hết, phải nghỉ ngơi một lát.
”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook