Chung Linh: “Trên đường chạy tới đây ta có rắc thuốc bột quấy nhiễu, đám vượn tay dài đó không đuổi kịp đâu, nghỉ một lát đi.
”
Sắc mặt của Cổ Nhu được bao vây ở trung tâm trắng bệch, lẩm bẩm hỏi: “Tần Thất Huyền đó, chết rồi?”
Đỗ Phương Viễn: "Ai kêu nàng ta tham sống sợ chết, gặp nguy hiểm thì trốn ra sau, kết quả không được trận bàn của ta bao phủ.
”
Khóe môi Đồ Trọng An nhếch lên một nụ cười lạnh, thản nhiên nói: "Mệnh của nàng ta không tốt.
”
Ai kêu nàng ta chọc giận người trong lòng hắn ta, tội đáng chết vạn lần!
…
Mà Tần Thất Huyền vốn đã sớm mất mạng trong mắt mọi người, giờ đây đang núp trong bóng tối quan sát Công Tôn Ách đại chiến cự mãng
Lúc vượn tay dài vây tới, nàng liền thi triển bộ pháp Quỷ Ảnh Mê Tung chạy đi.
Một đàn vượn tay dài mất đi mục tiêu, nhao nhao đấm ngực cuồng nộ, hình ảnh này quả thực không mấy đẹp đẽ.
Kết quả chúng nó chọc giận cự mãng đang triền đầu với Công Tôn Ách, bị hỏa mãng phun ra một đống lửa thiêu chết một mảng lớn, vì thế một đám vượn hầu bị lửa đốt mông chạy trốn tứ tung, gà bay chó sủa.
Công Tôn Ách cùng cự mãng nhất thời không phân ra được thắng bại.
Tần Thất Huyền muốn qua đó hỗ trợ, nhưng không ngờ nàng vừa tới gần, Công Tôn Ách đã lạnh lùng nói: “Ta không cần giúp đỡ.
Ta phải chém đầu nó, rèn kiếm tâm.
”
Ồ, hóa ra là muốn tự đột phá.
Đã như vậy, Tần Thất Huyền cũng lười xen vào việc của người khác, nàng thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ đi lòng vòng chung quanh, tỉ mỉ lựa chọn một phần đại lễ cho đám người Đồ Trọng An.
Kế tiếp, nàng dẫn một chuỗi hung thú đi về hướng có Thiên Tâm Thảo, thực ra nàng chỉ biết vị trí đại khái của nó, vốn tưởng rằng muốn tìm được đám người kia thì còn phải tốn chút thời gian, ai dè vừa mới đuổi không bao lâu, đã thấy đám người Đồ Trọng An chạy như điên về phía này.
Phía sau bọn họ có một đàn ong cánh vàng đuổi theo, ong mật cánh vàng tụ chung một chỗ tạo thành một hình người mơ hồ, tiếng kêu ong ong hệt như tiếng Lôi Thần rống giận.
Đồ Trọng An và Cổ Nhu có tu vi cao nhất, nên đang chạy ở hàng trên cùng.
Thân pháp của Chung Linh nhanh, nhưng linh khí của nàng ta không đủ, lúc này đang chạy ở vị trí thứ ba.
Lưu Nhất Mâu còn phải khiêng khiên nên rơi ở vị trí cuối cùng, tấm khiên to đùng sau lưng hắn ta đã bị hàng ong mật bay ở phía trước đâm vang thùng thùng.
Một lát sau, Lưu Nhất Mâu bị một lực lớn húc ngã xuống đất, hắn ta cả kinh, màu mặt như màu đất, khàn giọng hét lên: “Cứu, cứu ta với!”
Không ai dừng bước.
Thậm chí cũng không ai quay đầu nhìn hắn ta một cái.
Tấm khiên lớn sau lưng Lưu Nhất Mâu vỡ thành bột phấn, toàn thân hắn ta phủ kín ong mật, hóa thân thành một người màu vàng rực rỡ.
Bóng người vàng tươi đó dùng hết sức lực để đứng lên, kêu thảm thiết chạy về phía trước mấy bước rồi ầm ầm ngã xuống.
Sau khi rơi xuống đất, ong mật tản ra, ở ngay chỗ đó chỉ còn lại một bộ xương trắng bị gặm nhấm sạch sẽ.
Nuốt chửng một người không làm cho những con ong đó chậm lại, mà thậm chí chúng còn bay nhanh hơn.
Đồ Trọng An căm tức nhìn Cổ Nhu bên cạnh, quát: "Không giữ được nữa, mau ném Thiên Tâm Thảo đi!”
Cổ Nhu có hơi chút do dự, gốc Thiên Tâm Thảo này liên quan đến việc con đường đan đạo của nàng ta có thể thăng cấp hay không, nếu cứ thế mà ném đi!
Nhưng mà điều nàng ta không ngờ đó là, chỉ trong giây lát do dự đó, Đồ Trọng An thế mà lại ngoan độc lên, đột nhiên ra tay với nàng ta.
Hắn ta hung hăng nắm lấy cổ tay Cổ Nhu, ném nàng ta ra sau, rống lên: "Thiên Tâm Thảo ở trên người nàng ta.
”
Cổ Nhu bị ném về phía sau như ném một bao cát, đầu tiên là nàng ta khiếp sợ, sau đó mới kịp phản ứng, đợi khi ong cánh vàng bao phủ tới thì kích hoạt ngọc bội hộ thân, hình thành một tầng lá chắn bảo vệ, miễn cưỡng ngăn cản công kích của bầy ong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook