Phi Tẩu Công Lược
-
26: Tỏ Lòng
Edit: kaylin
Beta: sâu sugar
Quách Xuân Lan thấy Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan đã trở lại, liền từ trong phòng Lâm Vĩ Khang đi ra, dặn dò con trai nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó kéo Lâm Cẩm Vân lên lầu.
Lâm Cẩm Vân vừa trở về phòng thì thấy mẹ sang gõ cửa phòng anh Cả, cũng không suy nghĩ nhiều, liền cởϊ áσ khoác tới phòng tắm rửa mặt.
Cô mới ra đến cửa phòng thì thấy mẹ đang kéo Lưu Phượng thì thầm to nhỏ, Lưu Phượng sau khi thấy Lâm Cẩm Vân thì đột nhiên ngừng nói, Lâm Cẩm Vân không tiện ở lại, chỉ có thể tiếp tục đi tới phòng tắm, trong lòng lại tăng thêm chút bất an.
Lâm Cẩm Vân về phòng lại không thấy Quách Xuân Lan đâu, vì vậy liền xuống lầu tìm, mới vừa đi tới chỗ rẽ thì thấy mẹ đang đứng im lìm trước cửa phòng anh Hai.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
"Hả! Mẹ có chút chuyện, con lên ngủ trước đi."
"Mẹ đang nghe gì đó?"
Quách Xuân Lan thấy Lâm Cẩm Vân vẫn nán lại chỗ này, vội vàng đẩy cô đuổi lên lầu, trong miệng vội la lên:
"Đi đi đi, đừng hỏi.
Con cứ lên trước đi, mẹ chờ xong sẽ lên."
Lâm Cẩm Vân thấy bà kỳ kỳ quái quái, không chịu rời đi, đang định hỏi lại, đột nhiên nghe thấy trong phòng Lâm Vĩ Khang truyền tới tiếng vang, là tiếng thủy tinh vỡ vụn.
"Xảy ra chuyện gì vậy?!"
Lâm Cẩm Vân lập tức bước nhanh mấy bước tới trước cửa phòng, đang định đưa tay gõ cửa, Quách Xuân Lan ở phía sau vội vã kéo tay cô lại, nói: "Để mẹ đi xem thử là được, con mau về ngủ đi, đừng ở đây nữa."
Lâm Cẩm Vân đang muốn cãi lại, trong phòng đột nhiên lại truyền ra tiếng của Tưởng Lan.
"Vĩ Khang, anh làm sao vậy? Có gì không thoải mái sao?"
Sau đó lại là tiếng ly tách rơi loảng xoảng.
"Đừng! Đừng làm vậy!"
Lâm Cẩm Vân vừa nghe, hai mắt trợn to, xuống tay dùng sức xoay một cái, chẳng thèm để ý gì nữa, vội vàng xông vào cửa.
Cô thấy Lâm Vĩ Khang đang cởi trần nằm đè trên người Tưởng Lan, một tay bóp chặt cổ Tưởng Lan, một tay đang điên cuồng lôi xé trước ngực Tưởng Lan.
Áo len mỏng mùa thu chớp mắt đã bị xé đến biến dạng, mà Tưởng Lan đang thống khổ nhắm nghiền hai mắt, trong miệng nghẹn ngào kêu thảm, bởi vì bị bóp cổ, thanh âm bị đè ép đến biến giọng.
Một tiếng yếu ớt lại thống khổ "đừng mà!".
Lâm Cẩm Vân khí huyết dâng trào, như một cơn lốc nhanh chóng xông tới dùng thân mình mạnh mẽ xô Lâm Vĩ Khang ra.
Lâm Cẩm Vân còn chưa kịp kiểm tra Tưởng Lan, Lâm Vĩ Khang liền thở hổn hển kêu gào nhào tới, cô thấy vậy vội vã nằm xuống, lấy thân che chở cho Tưởng Lan.
Lâm Vĩ Khang thấy mục tiêu bị che kín, quay ra cấu xé đánh đập Lâm Cẩm Vân, từng cái từng cái nện mạnh lên lưng và đầu cô, trong miệng la hét ô ô a a vô nghĩa.
Mà Lâm Cẩm Vân từ đầu đến cuối đều ôm chặt Tưởng Lan, không nhúc nhích nhận hết trận mưa công kích kia.
Quách Xuân Lan lúc này mới tỉnh hồn lại từ trong khiếp sợ, gấp gáp đi tới kéo Lâm Vĩ Khang, lại bị hắn hung hăng quăng ra ngoài.
Bà vội vàng từ dưới đất bò dậy, cũng không để ý tới đau đớn, vô cùng lo lắng chạy ra ngoài gọi vợ chồng Lâm Vĩ Kiện trên lầu.
Lâm Vĩ Khang vẫn còn đang gào thét nổi điên.
Hắn đột nhiên lại mất hứng đánh người, chuyển sang đập phá đồ đạc trong phòng, nhất thời đồ đạc bay tứ tung.
Lâm Cẩm Vân nhân cơ hội ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Lan một cái, phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, đang rơi lệ nhìn trần nhà.
Lâm Cẩm Vân đau lòng không thôi, đưa tay khẽ vuốt ve cái cổ bị bóp đến đỏ kia của nàng, mới nhẹ nhàng xoa một cái, nước mắt Tưởng Lan liền theo khóe mắt rơi xuống.
Lâm Cẩm Vân lại đưa tay lau đi nước mắt nàng, nhưng phát hiện càng lau càng nhiều.
Vợ chồng Lâm Vĩ Kiện vội vàng chạy vào trong phòng, hai người dùng sức tới liều mạng mới đè được Lâm Vĩ Khang lại, Lâm Vĩ Khang bị đè xuống đất, trong miệng mơ hồ không rõ mà kêu to "nóng quá à", "sinh em bé".
Quách Xuân Lan chạy vào phòng bếp lấy một bát nước máy, hất xuống đầu Lâm Vĩ Khang.
Lâm Vĩ Khang bị sặc một cái, ho khan mãnh liệt, chỉ có điều ho khan mấy cái liền đỏ mặt thở hổn hển.
Lần ho này khiến hắn hao tổn hơn nửa khí lực, cả người lả xuống, chỉ còn lại tứ chi vẫn không ngừng giãy giụa.
Quách Xuân Lan lo sợ đến mức mất bình tĩnh, đẩy Lưu Phượng một cái rồi mở miệng quát lớn:
"Mày! Mày đúng là đồ thất đức nên chết sớm đi! Rốt cuộc mày đã cho nó uống thuốc điên gì rồi?"
Lưu Phượng nghe lời này cũng nổi giận, mắng lại: "Là chính bà nói phải thử đó, sao tôi biết thuốc này sẽ phản ứng như thế với thằng ngốc chứ!"
"Mày nói ai là thằng ngốc!"
"Tôi bảo nó là đồ ngu ngốc đấy! Bà không cho nói thì nó vẫn là một thằng ngốc thôi.
Là bà muốn tôi đi mua thuốc, có liên quan gì tới tôi chứ, thằng ngốc vốn không nên kết hôn sinh con mà!"
Quách Xuân Lan giận đến run lẩy bẩy, quay ra hướng Lâm Vĩ Kiện mắng: "Mày thấy nó cãi lại mẹ mày, mày cũng để mặc nó à?!"
Lưu Phượng thấy chồng định lên tiếng, lập tức nóng nảy oán giận nói: "Bà đừng có xui con trai bà mắng tôi! Tôi còn muốn dạy dỗ anh ta đây, ngày ngày chỉ biết dốc sức trâu sức ngựa ra làm lụng một cách ngu ngốc, trong mắt chỉ có anh em chứ không có vợ.
Dòng cái thứ không có tiền đồ!"
"Cô câm miệng!"
Lâm Vĩ Kiện giận dữ quát một tiếng, âm thanh vang dội, Lưu Phượng bị dọa đến ngậm miệng, Quách Xuân Lan thấy con trai nổi giận, cũng buồn bực ở một bên không dám lên tiếng, chỉ giữ Lâm Vĩ Khang khóc lóc khe khẽ "con ơi", "giờ phải làm sao đây".
Lâm Cẩm Vân nghe thấy cuộc cãi vã của mẹ chồng con dâu, trong lòng hiểu được bảy tám phần.
Cô lạnh lùng liếc Quách Xuân Lan và Lưu Phượng một cái, cúi người nói với Tưởng Lan "chúng ta đi thôi", liền kéo nàng nửa đỡ nửa ôm, mang nàng ra cửa đi lên phòng mình trên lầu.
Hai người về lại phòng ở lầu hai, Tưởng Lan lập tức kéo Lâm Cẩm Vân muốn xem vết thương trên cổ với sau lưng cô.
Lâm Cẩm Vân không lay chuyển được nàng, không còn cách nào khác đành mặc kệ.
Tưởng Lan thấy từng vết máu chỗ những móng tay cào qua trên gáy Lâm Cẩm Vân, trong lòng đau đớn như lửa đốt.
Nàng vội vàng lấy dầu thuốc tới, đổ ra tay xoa, gạt đống tóc rối tung của Lâm Cẩm Vân ra, thuận theo gáy của cô mà xoa lên.
Trong không khí nhất thời tràn ngập mùi thuốc nồng nặc.
"Em vén áo lên đi, để chị nhìn sau lưng một chút."
"Không cần, không có gì đâu."
"Không được, chắc chắn đã thâm tím rồi, để chị thoa cho em."
"Không cần, thật sự không sao mà.
Còn chị kìa, cổ bên này còn hơi đỏ, có đau không?"
Tưởng Lan lắc đầu một cái, chỉ kiên quyết muốn kiểm tra vết thương của Lâm Cẩm Vân, kéo tay cô nói: "Cẩm Vân, em cho chị nhìn một chút thôi được không? Chị...!chị là chị dâu của em, có gì không thể nhìn đâu."
Lâm Cẩm Vân nghe được câu này lại đột nhiên nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng nói: "Chị không phải chị dâu của em!"
"Được được, không phải thì không phải.
Chị nhìn lưng em một chút có được không?"
Lâm Cẩm Vân cũng không làm theo lời nàng, kéo hai tay nàng cầm trong tay mình, trịnh trọng nói với nàng: "Tưởng Lan, đi thôi, em dẫn chị đi."
Tưởng Lan nghe nói vậy, trong lòng cả kinh, vội vã rút tay ra, "Đừng nói lời ngu ngốc, để chị nhìn vết thương của em trước đi".
"Không được.
Em không sao.
Em dẫn chị đi, chỉ cần vẫn còn ở cái nhà này, loại chuyện này nhất định sẽ còn xảy ra."
Tưởng Lan trầm mặc.
Lâm Cẩm Vân cho là nàng đáp ứng, lại nói tiếp những sắp xếp của mình.
"Em dẫn chị về trường, cứ ở ký túc xá của em trước đã, bên kia em vừa lúc trống một cái giường.
Em sẽ nói rõ ràng với mẹ, bây giờ mẹ đang để tâm mấy chuyện vụn vặt nên mới nghĩ ra loại chuyện hoang đường này.
Em sẽ lựa lời nói với mẹ, em có thể thuyết phục mẹ."
"Cẩm Vân, đừng nói nữa, để chị nhìn lưng em một chút đi."
"Vậy chị có đồng ý với em không?"
Tưởng Lan không trả lời.
"Chị mau nói đồng ý với em đi."
Tưởng Lan vẫn không nói như cũ.
"Tưởng Lan?"
Tưởng Lan ngẩng đầu lên viền mắt ửng đỏ nhìn Lâm Cẩm Vân, lại đưa tay nhéo cô một cái, khó khăn kéo ra một nụ cười, nói: "Cẩm Vân, cảm ơn em đã nghĩ cho chị.
Nhưng mà, chị không thể nói đi là đi được, chị là con dâu nhà này, chị là chị dâu của em."
"Chị không phải! Em không thừa nhận!"
Lâm Cẩm Vân kích động phủ nhận, hai tay nhanh chóng đè hai vai Tưởng Lan lại, kích động nói: "Em chưa từng coi chị là chị dâu mình.
Chị ngẫm lại xem, từ trước tới nay em có gọi chị là chị dâu bao giờ đâu? Em...!em cũng không biết thế nào...!Chỉ là đối với chị có..."
Tưởng Lan sợ cô tiếp tục nói thêm gì nữa, vội vã lấy tay che miệng cô lại, tiếp đó nén nước mắt kiên quyết nói: "Coi như em không thừa nhận, thì chị với em vẫn là quan hệ chị dâu - em chồng, không thể là cái gì khác."
Lâm Cẩm Vân muốn mở miệng phản bác, nhưng Tưởng Lan lại nhẫn tâm, kiên quyết che miệng cô.
Lúc này Lâm Cẩm Vân kích động chỉ muốn nói chuyện mà quên đưa tay đẩy tay Tưởng Lan ra, chỉ ô ô phát ra mấy tiếng kêu rên.
Tưởng Lan chảy nước mắt, không ngừng lắc đầu với cô, trong mắt tràn ngập kiên quyết cùng thương tiếc.
Lâm Cẩm Vân thấy vậy đôi mắt dần dần bình tĩnh lại, thống khổ nhắm mắt, khi nhắm mắt một giọt nước mắt chảy dài lăn xuống má, thấm vào kẽ ngón tay Tưởng Lan, ấm nóng khiến Tưởng Lan buông lỏng bàn tay.
Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân rơi lệ, trong lòng khó chịu như ngàn mũi kim châm, nhưng nàng tự nãy giờ vẫn bận tâm vết thương của cô, thử đổi giọng, ôn nhu nói: "Cẩm Vân, nghe chị, để chị nhìn lưng em một chút được không? Chị xin em."
Lâm Cẩm Vân chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.
Tưởng Lan đau lòng dáng vẻ thất hồn lạc phách này của cô, cũng không ép buộc cô nữa, đưa tay ra nhẹ nhàng khẽ đặt trên lưng cô, cách lớp quần áo chầm chậm xoa xuống, từng chút từng chút vuốt ve sống lưng cô, giống như đang an ủi một đứa trẻ đáng thương.
Lâm Cẩm Vân chỉ lẳng lặng nằm lên vai Tưởng Lan, từ từ nhắm hai mắt lại.
Nhiệt độ lòng bàn tay truyền tới, xuyên qua lớp quần áo chạm tới da thịt, lại xuyên thêm chút nữa thấu đến những dây thần kinh dưới da, truyền đến đại não, đại não thông qua một loạt phản ứng hóa học phát ra tín hiệu hướng tới mọi nơi của thân thể, thoải mái hoặc là khó chịu.
Bây giờ Lâm Cẩm Vân rơi vào trạng thái mâu thuẫn cảm xúc thân thể, sống lưng cô dưới sự an ủi của Tưởng Lan cảm thấy thật thoải mái vui sướng, nhưng trái tim lại cảm thấy vô cùng đau đớn chua xót.
Hai loại cảm xúc này trong cơ thể cô lôi kéo, đối nghịch, tựa như hai con người bất đồng ý kiến đang bắt cô phải đưa ra lựa chọn.
Cuối cùng, cô vẫn thỏa hiệp với phe ấm áp kia, xoay người chậm rãi kéo áo, lộ ra một mảng lưng ửng đỏ.
Tưởng Lan nhìn chằm chằm tấm lưng đỏ ửng của cô, nghẹn ngào bảo cô nằm vào cạnh mình.
Lâm Cẩm Vân im lặng không lên tiếng, ngoan ngoãn nằm sấp xuống, mặc cho Tưởng Lan quỳ ngồi một bên, hai tay nhẹ nhàng xoa xoa trên lưng mình.
Lâm Cẩm Vân hít mũi một cái, giơ tay lên lau gò má ẩm ướt của mình, hít sâu một hơi, cảm giác trong lòng bình tĩnh hơn nhiều, sau đó bắt đầu chậm rãi nói:
"Tưởng Lan, em muốn nói mấy câu.
Chị nghiêm túc nghe em nói, đừng ngắt lời em được không?"
"Được."
"Cảm ơn." Lâm Cẩm Vân dừng một chút mới tiếp tục nói:
"Tưởng Lan, em thích chị, là kiểu yêu thích mang theo lòng chiếm hữu.
Em nghĩ chắc chị cũng đoán ra được phần nào, lại khiến chị thêm phiền toái rồi, em xin lỗi."
Lâm Cẩm Vân cảm giác được hai tay trên lưng ngừng lại, cô khổ sở nói: "Chị không cần để ý chuyện này, đây cũng chỉ là một mình em tình nguyện."
Cô khẽ thở dài một cái, lại nói tiếp: "Nhưng đây không phải là nguyên nhân em phải dẫn chị đi.
Em dẫn chị đi không phải vì muốn chiếm hữu chị cho riêng mình, mà là vì em cảm thấy chị nên được sống tự do tự chủ.
Chị đã vì gia đình chị mà hi sinh mười mấy năm, không nên vì gia đình em mà hi sinh nốt quãng đời còn lại."
"Ở thời đại này, không nên xuất hiện kiểu hôn nhân mua bán chà đạp nhân quyền như vậy.
Vì một khoản nợ mà sống thật nhược hèn, đây là làm nhục bản thân chị, huống chi món nợ này cũng không phải là chị thiếu.
Chị đúng ra nên trở thành Tưởng Lan, chứ không phải là con dâu nhà ai, chị dâu của ai."
Lâm Cẩm Vân cảm thấy hai tay trên lưng kia đang run rẩy, theo đó là từng giọt từng giọt chất lỏng ấm áp như mưa rơi xuống lưng cô.
Chính cô cũng rơi nước mắt theo, cô đưa tay lên lau mắt một cái, tiếp tục nói.
"Hơn nữa số tiền kia, chị còn tận 40 năm, 50 năm, thậm chí còn có thể có thời gian dài hơn để trả.
Chị không nên cảm thấy hổ thẹn với anh ấy, anh ấy thì hiểu gì chứ? Ngay đến chị Cả cũng biết tình trạng này của anh ấy căn bản không thích hợp kết hôn sinh con, chẳng qua là mẹ một mực cưỡng cầu.
Nếu như có thể, em chỉ cầu mong anh ấy cả đời cũng không cần bước vào thế giới của người lớn, cứ vui vẻ ngây ngô sống với tính trẻ con ấy."
Lâm Cẩm Vân nói tới đây, thở dài một hơi, cảm thấy như trút được gánh nặng.
Rất lâu không cảm nhận được bất kỳ đụng chạm gì trên lưng, Lâm Cẩm Vân có chút bất an, do dự có nên ngồi dậy nhìn xem Tưởng Lan thế nào.
Cuối cùng Lâm Cẩm Vân vẫn quyết định ngồi dậy, không nghĩ tới thân trên vừa mới động một chút, một cảm giác nặng nề đột nhiên đè xuống tấm lưng trần của cô.
Cô lập tức cảm giác được nằm sát ở trên lưng là khuôn mặt ấm áp ẩm ướt, có vầng trán nhẵn bóng, lông mi nhỏ dài, sống mũi thật cao cùng làn môi âm ẩm.
Chủ nhân gương mặt này lại đột nhiên đưa tay ôm lấy eo cô, ở trên lưng cô nhẹ nhàng nói:
"Cẩm Vân, cảm ơn em."
Cánh môi lướt qua da thịt mềm mại trên lưng khẽ động, hô hấp ấm áp thổi trên da, cảm giác như điện giật trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook