Phi Kiếm Vấn Đạo
Quyển 7 - Chương 6: Phối hợp linh vật

Trong lúc năm vị trưởng lão trong Thần Ma điện đang kích động, thì ở phía xa, một đám hậu duệ Tiên Thiên Thần Ma của các tộc cũng đang bàn luận xôn xao. “Dực”, một thiếu niên chỉ mới mười bốn tuổi, không ngờ lại đánh bại được Du Sưởng tướng quân! Bây giờ đã lợi hại như vậy, trong tương lai ắt hẳn sẽ trở thành Thần Ma.

- Tu hành thêm vài chục năm hoặc một trăm năm nữa nhất định sẽ có thể bước vào cảnh giới Thần Ma, đó chính là trường sinh bất lão rồi. Cả chúng ta cũng chỉ có thể sống được đến năm trăm tuổi mà thôi.

- Kiêu, huynh có thể dạy dỗ ra được một đứa con trai lợi hại như thế là do dùng gậy đánh đòn sao? Về nhà ta cũng phải thử xem mới được. 

- Kiêu chỉ lừa huynh thôi, huynh tưởng là thật đấy à?

Cả không gian tràn đầy tiếng tranh luận ầm ỹ.

- Kiêu, phu thê con dẫn Dực đi theo ta. 

Lão giả lưng còng nói.

- Vâng.

Phu thê Kỳ Võ Kiêu nhanh chóng đáp lời, Kỳ Võ phu nhân cười đến mức mắt híp lại như trăng lưỡi liềm. 

...

Phu thê Kỳ Võ Kiêu dẫn theo Tần Vân tiến vào một gian phòng, khoanh chân ngồi xuống. Trước mặt mỗi người có một chiếc đỉnh đang được đun nấu, trong đỉnh là một miếng thịt lớn. Bên cạnh là các nữ bộc đang nướng thịt, rải thêm chút gia vị, sau đó đặt thịt đã chính vào mâm, cắt thành những miếng nhỏ vừa phải rồi mới dâng lên.

- Vừa ăn vừa nói. 

Lão giả lưng còng cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thịt lên.

Tần Vân cũng ăn.

Thời đại này, thịt mới là món chính! 

- Thơm quá!

Tần Vân cắn thử một miếng, cảm giác được thịt thơm nồng còn đầy ắp linh khí của trời đất, mỗi miếng ăn vào quả thực chính là một sự hưởng thụ! Thế giới này đã được hình thành hơn vạn năm, nhưng vẫn còn khá sơ khai, cỏ cây chim thú đều tràn đầy linh khí, khi chúng được chế biến thành thức ăn thì mang theo hương vị thơm ngon tuyệt hảo.

Phu thê Kỳ Võ Kiêu cũng vui vẻ hưởng dùng. 

- Dực.

Lão giả lưng còng cười nói:

- Ta nhìn kiếm thuật của con, cảm thấy chúng mang theo Ý cảnh Thiên Đạo, làm sao con luyện được như vậy? 

Tần Vân nhanh chóng nuốt miếng thịt trong miệng, đáp lời:

- Bẩm trưởng lão! Vào ngày Lễ trưởng thành, con đã bị trọng thương, kề cận cái chết. Lúc ấy, con yêu quái kia dùng móng vuốt xé rách ngực con. Sau khi được mấy người Húc cứu về, con luôn nghĩ đến thời khắc móng vuốt của con yêu quái kia đâm vào da thịt mình. Từ đó dần ngộ được kế sách ứng đối. Kiếm pháp của con rất nhanh, có thể ngăn cản yêu ma, hơn nữa còn khó nắm bắt như ánh trăng vậy.

- Ngộ được Ý cảnh Thiên Đạo từ ranh giới sinh tử à? 

Lão giả lưng còng khẽ lẩm bẩm:

- Quả thực không ngoài dự liệu của ta.

Tần Vân không nói thêm gì nữa. 

Hắn vốn là Kiếm Tiên Cực cảnh. Theo dòng lịch sử, các sự kiện và vô số người đã từng đạt tới Ý cảnh Thiên Đạo đều được ghi chép rất rõ trong sách sử, ít nhất những người nào đạt đến cấp Tiên Thiên Kim Đan đều như vậy! Cho nên, Tần Vân rất dễ dàng chế tạo ra cho mình một lý do hoàn mỹ. Giống như Thiên Lôi Quán Thể của Y Tiêu trước kia, vì vừa có cơ hội tiếp xúc gần với sấm sét, vừa trải qua bờ vực sinh tử, khiến cho tiềm lực bộc phát ra, cho nên mới nắm giữ được Ý cảnh Lôi Đình.

Những hậu duệ của Tiên Thiên Thần Ma này có hồn phách rất mạnh mẽ, có thể hợp nhất giữa người và trời, tất nhiên cũng có thể cảm nhận được sự vận chuyển của Thiên Đạo. Nhưng mà nếu muốn lĩnh hội được thì lại rất khó, chỉ có bộc phát tiềm lực ở thời khắc đối mặt với cái chết thì mới có khả năng ngộ ra mà thôi.

- Trưởng lão. 

Kỳ Võ Kiêu kinh hãi hỏi lại:

- Ý của ngài là, Dực nắm được Ý cảnh Thiên Đạo ư?

Phụ nhân xinh đẹp bên cạnh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, khó có thể tin được như phu quân mình. 

- Đúng.

Lão giả lưng còng cười híp mắt.

- Cái này… này… Dực nó… Nó sắp thành Thần Ma rồi ư? 

Kỳ Võ Kiêu khó tin hỏi tiếp.

- Chắc là sẽ nhanh thôi.

Lão giả lưng còng mỉm cười gật đầu. 

- Phàm là những người có thể nắm giữ được Ý cảnh Thiên Đạo, lại được tổ tông của Tiên Thiên Thần Ma hỗ trợ, trong vòng ba năm rưỡi nhất định sẽ bước vào được cảnh giới Thần Ma.

Tần Vân nghe vậy âm thầm cảm khái:

“Hậu duệ của Tiên Thiên Thần Ma quả thực là được trời xanh ưu ái. So với những người bình thường thì cái giá phải trả ít hơn rất nhiều. Dựa theo Tu Hành quyển, một trong “Kỳ Võ Tam Quyển”, thì trong sáu bức Phù Văn đồ kia, chỉ cần thi triển bức Phù Văn đồ thứ tư là đã có thể đạt tới tầng thứ nhất của Thần Ma cảnh là “Thần Ma Cảnh Nhất Trọng Thiên” rồi. Còn với Đạo gia và Phật môn thì nhất định phải Nhập đạo mới có thể trở thành La Hán.” 

“Bức Phù Văn đồ thứ tư này, dựa vào cấp độ Cực cảnh của ta để cảm ngộ, cộng với việc dụng tâm nghiên cứu, có lẽ chỉ cần nửa tháng là sẽ thông suốt thôi.”

“Nếu chỉ mới đạt được cấp độ ở Ý cảnh, thì đoán chừng phải tiêu hao mấy chục năm mới có thể ngộ ra được bức Phù Văn đồ thứ tư này.”

“Hơn nữa, sợ rằng chỉ dựa vào mỗi cấp độ Ý cảnh mà không có ngoại lực tương trợ, có lẽ dùng thời gian cả đời cũng chỉ là hy vọng hão huyền mà thôi.” 

Tần Vân thầm nghĩ tiếp:

“Nhưng hôm nay, ở thời đại này, Tiên Thiên Thần Ma vẫn đang tồn tại, có lão tổ tông cội nguồn của huyết mạch tương trợ, tất nhiên sẽ đột phá dễ dàng.”

“Cũng tốt, mượn sự đột phá này để tiến đến cảnh giới Thần Ma trước vậy.” 

“Một giấc mộng trăm năm dẫn ta lưu lạc vào thế giới này. “Thiên Đạo” ở đây ta có thể cảm nhận được, mặc dù hơi khác một chút so với quê nhà của ta, nhưng chỉ là phần nổi bên ngoài, còn về bản chất thì vẫn tương tự.”

Tần Vân nghĩ tiếp:

“Đã có sự tồn tại của Thiên Đạo, thì sau khi bước vào cảnh giới Thần Ma, hồn phách của ta chắc chắn sẽ càng mạnh hơn. Muốn tu hành cũng nhanh hơn rất nhiều.” 

Thế giới này, hắn chỉ có thể ở được 50 năm.

50 năm sau, giấc mộng này sẽ bị tan vỡ.

Vậy nên hắn cần phải sử dụng tốt quãng thời gian này, cố gắng nâng cao thực lực của mình đến cấp tốt nhất. 

...

Thành Hoả Phượng, một nơi sâu trong Thần Ma điện.

Bên cạnh Hắc Thuỷ trì. 

Một trưởng lão mặc bào phục màu đen của Thần Ma điện đang đứng ở đó. Phía trên ao có hơi nước đang bốc lên, dần tụ thành đám sương mù. Hư ảnh ẩn hiện, sau cùng tụ thành hình dáng của một nam nhân khôi ngô hùng tráng. Toàn thân hắn ta chỉ mặc một chiếc áo da thú đơn giản, cánh tay trái được quấn quanh bởi đầu lâu của một con rắn lớn. Hai con ngươi của hắn ta màu vàng, nhìn về một hướng xa xăm. Thân ảnh khôi ngô mặc da thú này chính là Tiên Thiên Thần Ma Kỳ Võ.

Dòng máu của Tiên Thiên Thần Ma quá mạnh, thường phải tìm đến phụ nữ loài người, trải qua nhiều trắc trở và khó khăn mới có thể sinh ra hậu duệ. Hơn vạn năm phát triển, huyết mạch của Kỳ Võ gia phân tán khắp chín thành của loài người, đương nhiên, hơn một nửa trong số đó sống tại thành Kỳ Võ.

- Hoả Phượng Du Hư, Ngươi tìm ta ư? 

Giọng nói của nam tử mặc da thú trầm thấp mang theo vẻ uy nghiêm.

- Thần Ma Kỳ Võ!

Hoả Phượng Du Hư khẽ hành lễ. Ông ta có tu vi ở tầng thứ hai của Thần Ma cảnh, gọi là Thần Ma Cảnh Nhị Trọng Thiên, nên so về địa vị cũng không thua kém Tiên Thiên Thần Ma Kỳ Võ bao nhiêu. 

- Có một tin tốt muốn báo cho ngài. Trong số những hậu duệ của huyết mạch Kỳ Võ gia trong thành Hoả Phượng này, có một đứa trẻ tên là Dực. Nó chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng vào lễ trưởng thành đã nắm giữ được Ý cảnh Thiên Đạo.

- Cái gì? Mười bốn tuổi, vừa xong lễ trưởng thành liền nắm giữ được Ý cảnh Thiên Đạo? Ha ha, nhỏ như vậy đã có thể nắm giữ được Ý cảnh Thiên Đạo thì tu luyện thêm mấy trăm năm, mấy ngàn năm nữa không chừng có thể đạt tới Thần Ma Cảnh Nhị Trọng Thiên rồi.

Nam tử mặc áo da thú lộ ra vẻ mừng rỡ: 

- Ta sẽ phái Kỳ Võ Thần Vĩnh đến.

- Được.

Hoả Phượng Du Hư gật đầu. 

Kỳ Võ Thần Vĩnh chính là một trong những Thần Ma bên cạnh lão  tổ tông Kỳ Võ. Ông ta cũng đã đạt đến cảnh giới Thần Cảnh Nhị Trọng Thiên. Phái ông ta tới, thì chứng tỏ Tiên Thiên Thần Ma Kỳ Võ rất coi trọng việc này. Còn về Tiên Thiên Thần Ma ư? Bình thường ông ta chỉ trấn thủ ở trong thành, rất hiếm khi rời đi.

...

Tần Vân và cha mẹ hắn vừa ngồi ăn thịt nướng vừa tán gẫu với lão giả lưng còng. 

Hình như vị trưởng lão này rất có hứng thú với Tần Vân, luôn hỏi đến những sự việc xảy ra trong lễ trưởng thành mười bốn tuổi của hắn. Phu thê Kỳ Võ Kiêu cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi được trưởng lão nhiệt tâm trò chuyện thế này.

Chẳng mấy chốc, một canh giờ đã trôi qua.

Vèo. 

Một tia sáng rực rỡ bất chợt giáng xuống từ trên trời, tiếp xúc với mặt đất cạnh cửa điện, hoá thành một vị lão giả có mái tóc dài màu đen.

Lão giả tóc đen vừa tiến vào, phu thê Kỳ Võ Kiêu liền hoảng hốt,  nhanh chóng đứng bật dậy, cung kính hành lễ:

- Thần Vĩnh trưởng lão. 

“Thần Vĩnh?”

Tuy ngoài mặt Tần Vân nghiêm túc hành lễ, nhưng trong lòng nhanh chóng lọc lấy thông tin của người vừa đến. Kỳ Võ Thần Vĩnh là một trong những Thần Ma lợi hại nhất của hậu duệ Tiên Thiên Thần Ma dòng dõi Kỳ Võ. Bình thường ông ta luôn ở thành Kỳ Võ, hầu hạ bên người lão tổ.

- Ừ. 

Lão giả tóc đen dừng mắt trên người Tần Vân:

- Ngươi chính là Dực?

- Vâng! 

Tần Vân cung kính đáp.

Lão giả tóc đen nói tiếp:

- Ta có thể cảm nhận được huyết mạch của Kỳ Võ gia trong cơ thể ngươi, nhưng mà nó lại không quá nồng, có thật là ngươi đã nắm giữ được Ý cảnh Thiên Đạo không? 

- Có lẽ là vậy...

Tần Vân tỏ ra dáng vẻ hoảng hốt.

- Vậy ngươi nhanh chóng giải phóng lực lượng Thần Ma, xuất ra một tia kiếm khí bổ vào cái đỉnh này đi. Nhớ kỹ, kiếm khí của ngươi phải ẩn chứa Ý cảnh Thiên Đạo. 

Lão giả tóc đen chỉ vào một cái đỉnh gần chỗ ông ta đứng, ra lệnh.

Tần Vân nhanh chóng hoạt động bàn tay, cách không bổ về phía cái đỉnh đang cách mình hơn mười trượng kia.

Vèo. 

Tay hắn vừa phất, lực lượng Thần Ma được cô đọng thành một tia kiếm khí nhanh chóng bay vụt ra ngoài. Kiếm khí chỉ loé lên một cái rồi biến mất, vẽ thành một đường cong hình lưỡi liềm như ánh trăng, chém vào cái đỉnh cách đó không xa. Nhưng lúc vừa chạm tới mặt đỉnh, kiếm khí như bị cái gì đó vô hình cản lại.

- Một tia kiếm khí đã có được uy lực bậc này, quả thật là đã nắm giữ được Ý cảnh Thiên Đạo.

Hai mắt của lão giả tóc đen toả sáng, bật cười sảng khoái: 

- Kỳ Võ gia chúng ta sắp đến ngày được chấn hưng sự nghiệp rồi. Chỉ mới mười bốn tuổi đã nắm giữ được Ý cảnh Thiên Đạo, trong tương ai ắt hẳn sẽ nhanh chóng bắt kịp ta thôi.

- Hai người các ngươi về trước đi!

Lão giả tóc đen nhìn về phía phu thê Kỳ Võ Kiêu, ra lệnh: 

- Dực phải bế quan tu luyện, chờ đạt thành nó sẽ trở về.

- Vâng.

- Dực, phải nghe lời trưởng lão nha con. 

Phu thê Kỳ Võ Kiêu vô cùng kích động, bọn họ hiểu, con trai mình sắp một bước lên trời rồi.

- Vâng, phụ thân!

Tần Vân ngoan ngoãn đáp. 

Sau khi phu thê Kỳ Võ Kiêu rời đi, đám tỳ nữ cũng lui ra, trong phòng chỉ còn lại Tần Vân và hai vị trưởng lão.

- Trước đây, những tộc nhân nắm giữ được Ý cảnh Thiên Đạo đều sẽ được cử tới thành trì của gia tộc. Nhưng lần này lại là Thần Vĩnh ngài đích thân tới đây, đủ thấy được sự coi trọng đối với đứa nhỏ này rồi.

Lão giả lưng còng cười nói. 

- Lão tổ đích thân hạ lệnh, tất nhiên ta phải đến rồi.

Lão giả tóc đen lật tay lấy ra một hòn đá sẫm màu lớn chừng bàn tay, đưa cho Tần Vân:

- Dực, lão tổ của Kỳ Võ gia chúng ta chính là Tiên Thiên Thần Ma. Lúc được thiên địa thai nghén sinh ra, tảng đá này chính là linh vật ở cùng với lão tổ, nó được gọi là “Đại Địa Thạch.” Linh vật phối hợp này chính là bảo vật tối thượng của Kỳ Võ gia chúng ta. Bây giờ, lão tổ cho ngươi mượn tu luyện một trăm năm. Nhớ kỹ, Đại Địa Thạch này nhất định phải được đặt trong tổ Hoả Phượng ở Thần Ma điện. Nếu muốn tu hành thì phải đến điện đó để tu hành. Tuyệt đối không được mang Đại Địa Thạch ra ngoài. Kỳ Võ gia nhất định không thể để mất Đại Địa Thạch này được. 

Tần Vân đáp:

- Vâng, Dực đã hiểu rồi!

Lão giả mặc áo bào đen cũng vô cùng kinh ngạc: 

- Đưa Đại Địa Thạch của Kỳ Võ gia cho tên nhóc này sử dụng một trăm năm ư?

Linh vật phối hợp sẽ dần bị tiêu hao theo số lần sử dụng. Nhất định sẽ có một ngày bị tiêu tán hết đi.

Để một hậu nhân sử dụng một trăm năm, chính là sự đầu tư vô cùng to lớn. Những tộc nhân tu hành mấy trăm năm kia, sau khi nắm giữ được Ý cảnh Thiên Đạo chỉ được dùng Linh vật phối hợp này chừng ba đến năm năm mà thôi. Chỉ cần bao nhiêu đó thời gian đã đủ để đột phá được cảnh giới Thần Ma. 

- Đây là quyết định của lão tổ.

Lão giả tóc đen nói:

- Được rồi, tranh thủ thời gian mở tổ Hoả Phượng đi, để Dực vào đó tu luyện. 

- Được, đi theo ta.

Lão giả lưng còng nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương