Phi Kiếm Vấn Đạo
Quyển 7 - Chương 5: Nguyệt quang kiếm thuật

Nam tử khôi ngô tên là Bá Phong này cảm giác cổ của mình đột nhiên lạnh lẽo. Hắn cúi đầu nhìn thanh kiếm, rồi lại nhìn Tần Vân đang đứng trước mặt, há miệng muốn nói gì đó nhưng lại thốt không nên lời.

- Ta bị hoa mắt à?

- Kỳ Võ gia Dực chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Bá Phong đại ca? 

- Kiếm vừa rồi quá nhanh, và cũng rất đẹp mắt!

Đám người hậu duệ của Tiên Thiên Thần Ma vừa đứng xem vừa tranh luận ầm ĩ. Vừa rồi, kiếm thuật của Tần Vân đã hấp dẫn bọn họ, khiến bọn họ phải cảm thán không thôi. Quả thực là tài năng xuất chúng. Những chiêu thức bọn họ thường dùng để chiến đấu chỉ có thể xem như kỹ năng, còn Tần Vân dù đã xuất chiêu khiêm tốn, nhưng kiếm thuật mà hắn vừa thi triển ra vẫn mang theo hàm ý của Thiên Đạo.

- Kiêu, huynh dạy con trai như thế nào vậy? 

- Sao ta cứ có cảm giác Dực nhi nhà huynh còn lợi hại hơn kẻ làm phụ thân là huynh vậy?

- Kiêu, thực không ngờ, huynh lại có đứa con trai lợi hại như vậy.

Các tộc nhân của Tiên Thiên Thần Ma đứng xung quanh đề trầm trồ khen ngợi. Kỳ Võ Kiêu nhếch miệng vui vẻ cười: 

- Ha ha, ta chỉ bắt nó phải rèn luyện binh khí mỗi ngày. Ngày nào không luyện sẽ cho nó vài gậy vào mông, giờ nhìn xem, nó lợi hại hơn ta rồi!

Kỳ Võ Kiêu có thể cảm nhận được thái độ của rất nhiều người dành cho ông ta đã thay đổi.

Có hâm mộ, có ghen ghét, có kính  trọng... 

Lúc trước, Kỳ Võ Kiêu chỉ là một tộc nhân bình thường của Kỳ Võ gia mà thôi. Bây giờ, đứa con trai chỉ mới mười bốn tuổi của ông ta đã lợi hại như vậy rồi, tương lai sau này nhất định sẽ rất rạng rỡ, danh chấn khắp giới Thần Ma. Vậy nên, thái độ mọi người dành cho Kỳ Võ Kiêu cũng thay đổi.



Trong lúc đám đông đang nghị luận ồn ào, thậm chí còn có khuynh hướng lấy lòng phu thê Kỳ Võ Kiêu, thì cách đó không xa, lão già lưng đã còng ấy âm thầm giật mình. Lão thầm truyền âm cho những trưởng lão khác trong Thần Ma điện. 

- Các vị mau ra ngoài đại điện đi, ta cảm thấy Kỳ Võ gia Dực có thể sẽ đạt đến cảnh giới Thần Ma sau này.

- Du Sưởng tướng quân, ngài cũng mau đến Thần Ma điện đi.

Lão giả lưng còng nhanh chóng truyền âm. 

Mà giờ khắc này, “Bá Phong” đã bại dưới tay Tần Vân. Hắn ta khẽ cười nói:

- Dực, ta thua tâm phục khẩu phục. Kiếm thuật của đệ cao hơn ta rất nhiiều. Vừa rồi ta rất muốn ngăn cản, nhưng kiếm của đệ quá nhanh, vốn không thể ngăn được. Hơn nữa, ta còn không nhìn rõ quỹ đạo của kiếm. Quả thực không biết tiểu tử đệ đã luyện như thế nào nữa, lợi hại hơn ta rất nhiều.

- Là do lần sinh tử trong lễ trưởng thành này đã khiến đệ ngộ ra được. 

Tần Vân khiêm tốn nói.

- Ha ha, được lắm. Nói không chừng, trong tương lai Kỳ Võ gia sẽ sinh ra một vị Thần Ma đó.

Bá Phong cảm khái cười, đi sang một bên. 

Cuộc tỷ thí kết thúc, Tần Vân cũng nhanh chóng đi về phía phu thê Kỳ Võ Kiêu.

- Dực, con chờ một chút. Ta có mời Hỏa Phượng Du Sưởng đến đây. Con so tài với ngài ấy một lát đi.

Lão giả lưng còng cất giọng nói. 

- Du Sưởng tướng quân?

Tần Vân kinh ngạc.

- Cái gì? 

- Hỏa Phượng Du Sưởng?

- Du Sưởng tướng quân?

Không khí trở nên ồn ào hơn hẳn, ngay cả phu thê Kỳ Võ Kiêu cũng giật mình. 

"Để Du Sưởng tướng quân tỷ thí với Dực ư?"

"Trưởng lão coi trọng Dực như vậy à?"

Phu thê hai người vội vàng đứng lên. Bởi vì Hỏa Phượng Du Sưởng chính là Tướng quân trấn giữ Hỏa Phượng thành, chỉ ở dưới cảnh giới Thần Ma một chút. Ông ta là một trong những người có thực lực thuộc cấp bậc cao. 

- Mau nhìn kìa, lại có mấy trưởng lão đến rồi!

Các tộc nhân hậu duệ của Tiên Thiên Thần Ma nhanh chóng thấp giọng xuống. Có bốn vị trưởng lão bước ra từ trong Thần Ma điện, đi đến bên cạnh lão giả lưng còng. Khí tức Thần Ma trên người bọn họ vô cùng mạnh mẽ, khiến những tộc nhân hậu duệ của Tiên Thiên Thần Ma đều cảm thấy áp lực. Bọn họ rất hiếm khi có dịp được gặp một lúc cả năm vị trưởng lão.

Chỉ lát sau, Hỏa Phượng Du Sưởng cũng đến. 

- Có năm vị trưởng lão quan chiến, còn để cho Du Sưởng tướng quân đích thân tỷ thí với Dực. Quả nhiên là các trưởng lão rất coi trọng Dực.

- Ừ, Du Sưởng tướng quân là Tướng quân trấn giữ Hỏa Phượng thành của chúng ta, cấp độ chỉ dưới cảnh giới Thần Ma một chút, gần như là vô địch.

- Tuy Dực có tiềm lực phi phàm, nhưng mà cũng chỉ mới mười bốn tuổi thôi mà? 

Mọi người nhỏ giọng lên tiếng nghị luận.

Lão giả lưng còng mở miệng nói:

- Hai người bắt đầu đi! 

Tần Vân nhìn nam tử tên Hỏa Phượng Du Sưởng đứng đối diện. Người này mặc một thân lân giáp đỏ rực, sau lưng mang bốn thanh đao, nhìn Tần Vân cười khẽ:

- Dực, không ngờ cậu có thể dùng một chiêu đã đánh bại được Bá Phong. Trưỡng lão đã nói, ta nhất định phải dốc toàn lực tỷ thí với cậu. Cho nên cậu phải cẩn thận đấy.

Hắn ta nói xong, dưới sườn bất ngờ mọc ra hai cánh tay. Bốn cánh tay này đồng thời rút đao trên lưng ra. 

Bát Tí thần thông!

Nhưng hiện tại Hỏa Phượng Du Sưởng chưa đạt được đến cảnh giới Thần Ma, cho nên thần thông tám tay này chỉ có thể tri triển được có bốn tay.

Các tộc nhân đang đứng ở xa xem trận chiến đều yên lặng. Phu thê Kỳ Võ Kiêu cũng vô cùng lo lắng. 

- Du Sưởng thúc, cẩn thận!

Tần Vân nhấc chân, nhanh chóng phi thân lên trước, chỉ chớp mắt đã lao đến trước mặt Du Sưởng tướng quân, đồng thời rút kiếm ra.

Kiếm ảnh như ánh trăng, vừa nhanh vừa mơ hồ. 

- Keng...

Bốn thanh đao trên tay của Du Sưởng tướng quân đồng thời vung lên. Vô số ánh đao bổ xuống, giống như một ngọn núi đầy đao sắt nhọn, ngăn chặn chiêu kiếm của Tần Vân.

Trong mắt của đông đảo chúng tộc nhân hậu duệ của Tiên Thiên Thần Ma, giờ khắc này, thân pháp của Tần Vân vô cùng nhẹ nhàng, không ngừng xoay quanh Du Sưởng tướng quân. Ánh kiếm sắc lạnh, từng tia chiếu ra vừa như ánh trăng lấp loé, vừa như những sợi tơ giăng đầy khắp nơi. Du Sưởng tướng quân bị buộc phải dốc toàn lực ứng phó, chiêu thức cũng dần thận trọng hơn. 

- Kiếm pháp nhanh thật. Quỹ tích của kiếm rất khó nắm bắt. Không, ta nhất định phải phản công! Không thể bị cậu ta ép phải phòng thủ mãi thế này được, cứ thủ tiếp thế nào cũng sẽ để lộ sơ hở.

- Giết.

Du Sưởng tướng quân đột nhiên hét to một tiếng. Sau lưng xuất hiện bóng dáng của một con Hỏa Phượng cực lớn. Hỏa Phượng rít dài, vô số hình ảnh bắn ra tiến nhập vào hồn phách của Tần Vân. 

Phượng Minh thần thông!

Hồn phách của Tần Vân vốn được cô đọng từ tiên thai Tử Kim Kim Đan, vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù chịu chút  kích thích, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến lực chiến đấu của hắn.

"Người bên ngoài vẫn cho rằng ta chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, không thể biểu hiện quá rõ ràng được." 

Tần Vân hơi hoảng hốt, đối mặt với ánh đao đang bổ xuống của Du Sưởng tướng quân, mãi hắn mới có phản ứng, miễn cưỡng xoay chuyển ánh kiếm.

Choang!

Sau hai tiếng nổ sáng rực cả một phương, Tần Vân bay ngược ra sau, ngã xuống khoảnh đất cách đó không xa. Hắn nhanh chóng đứng dậy nhưng khoé miệng vẫn có vệt máu rỉ ra. 

Du Sưởng tướng quân vốn là người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nên ông ta lập tức đuổi theo, ánh đao loé sáng không ngừng bao phủ Tần Vân.

Tần Vân vừa xoay người đứng lên liền vội vàng tiếp chiêu.

Sau khi chống đỡ mấy đòn chật vật, chiêu thức của hắn dần ổn định hơn, đánh gần như ngang tay với Du Sưởng tướng quân. 

Hai mươi chiêu qua đi.

- Giết!

Du Sưởng tướng quân lại thi triển phép thần thông Phượng Minh. Nhưng lần này, Tần Vân đã có chuẩn bị cho nên đối phó dễ dàng hơn rất nhiều. 

- Sao ta cứ có cảm giác Du Sưởng tướng quân không chiếm được chút ưu thế nào vậy?

- Dực vẫn còn quá nhỏ, chưa tu luyện được phép thuật nào lợi hại, trong khi đó Du Sưởng tướng quân đã tu luyện Bát Tí thần thông, đã thi triển ra bốn tay nhưng vẫn không chiếm được thế thượng phong. Nếu như Dực tu luyện được thần thông lợi hại hơn, chẳng phải Du Sưởng tướng quân sẽ thất bại sao?

- Tên nhóc này lợi hại như vậy ư? 

Các tộc nhân đang đứng quan sát đều chấn động.

Phu thê Kỳ Võ Kiêu thì hoàn toàn ngơ ngác. Bọn họ rất kỳ vọng vào con trai mình, hy vọng con trai có thể ưu tú hơn họ. Nhưng chỉ mới mười bốn tuổi, nó đã có thể đánh ngang tay với Du Sưởng tướng quân, người có thể xem là vô địch dưới cảnh giới Thần Ma ư?

Chỉ một lát. 

Hai bên đã giao thủ hơn trăm chiêu. Ở trong mắt người ngoài, kiếm pháp của Tần Vân ngày càng vững vàng.

- Dực thi triển kiếm pháp càng lúc càng tự tin. Mặc dù kinh nghiệm chiến đấu của đệ ấy không nhiều, nhưng lâu dần lại biết hết các chiêu thức của Du Sưởng tướng quân.

- Sao ta cứ có cảm giác Du Sưởng tướng quân sắp thua vậy? 

Tiếng nói vừa dứt.

Bành.

Một tia kiếm khí xẹt quang qua cổ Du Sưởng tướng quân, lưu lại một vết thương mờ nhạt, Tần Vân nhanh chóng thu kiếm lùi lại. 

Du Sưởng tướng quân thu đao vào vỏ, sờ lên cổ, vết thương đang khép miệng rất nhanh. Ông ta nhìn Tần Vân với ánh mắt phức tạp:

- Dực, con thắng rồi!

Tần Vân gật đầu, dáng vẻ vô cùng hưng phấn, nhưng trong bụng lại đang nghĩ thầm: 

"Những hậu huệ của Tiên Thiên Thần Ma này, chỉ biết dựa vào sức mạnh của huyết mạch, còn thuật cận chiến chân chính thì quá cứng nhắc. Ta chỉ mới thi triển một bộ kiếm pháp ở cấp Ý cảnh là “Nguyệt Quang Kiếm Thuật” mà đã có thể đánh bại được ông ta."

Tần Vân phải sống thêm 50 năm ở thế giới này, đương nhiên phải cố gắng đạt được thêm nhiều thành tựu, tu hành lên cảnh giới cao hơn.

Cho nên hắn đã định sẵn con đường “Thiên tài siêu cấp” cho bản thân mình. Mười bốn tuổi, thi triển kiếm thuật cấp Ý cảnh! Đây là thiên tài siêu cấp của hậu duệ Tiên Thiên Thần Ma. 

Nếu như Tần Vân thi triển kiếm pháp cấp độ Cực cảnh thì sao? Chắc chắn sẽ khiến đám người Tiên Thiên Thần Ma này không tin, thậm chí hoài nghi rằng hắn đã bị ai đó đoạt xá (cướp đoạt thân xác của người khác, thay hồn phách của mình vào).

Bởi vì “Đạo gia” vốn vô cùng coi trọng sự lĩnh hội Thiên Đạo! Ở quê nhà của Tần Vân, Cực cảnh là kẻ nghịch thiên bên dưới Tiên Thiên Ma Thần.

Cho nên, Cực cảnh Kiếm Tiên vô cùng hiếm có. 

Mà thời đại này, đối với đám hậu duệ của Tiên Thiên Thần Ma mà nói, Thiên Đạo chẳng là gì cả. Tất cả hậu duệ của Tiên Thiên Thần Ma đều không thể lĩnh hội được Thiên Đạo. Nếu hậu duệ của Tiên Thiên Thần Ma có thể tìm hiểu Thiên Đạo, thì ở thời gian vạn năm trước này, dưới sự giúp đỡ của huyết mạch, đều có thể bước vào cảnh giới Thần Ma từ rất sớm.

Ở thời đại của Tần Vân, Đạo gia và Phật môn đều bắt buộc phải Nhập đạo, mới có thể thành Tiên Nhân La Hán.

Năm vị trưởng lão của Thần Ma điện đứng xem cuộc chiến từ xa, đang nhìn Tần Vân chăm chú. 

"Ta không nhìn nhầm đấy chứ?"

Một trưởng lão lưng còng khôi ngô truyền âm nói:

"Kiếm thuật của nó đã đạt tới cấp Thiên Đạo Ý cảnh rồi ư?" 

"Nhất định là cấp Thiên Đạo Ý cảnh. Xem ra, Kỳ Võ gia lại có thêm một Thần Ma rồi."

"Việc này phải nhanh chóng bẩm báo cho Kỳ Võ lão tổ."

Mấy trưởng lão thi nhau truyền âm nghị luận. Mà vấn đề này nhất định phải bẩm báo lên cho lão tổ tông của Kỳ Võ gia, Tiên Thiên Thần Ma “Kỳ Võ”. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương