Phế Vật Ta Thích Chơi Trò Biến Mất Các Ngươi Quản?
Chương 65: Xin lỗi, ta không cần (1)

Bỏ qua những thứ về luyện khí, Hàn Nguyệt Xuyên không quản nhị phẩm hay nhất phẩm nữa, nàng tự tay khắc trận pháp lên thanh kiếm, lần đầu tiên Hàn Nguyệt Xuyên khắc lên một trận pháp phức tạp.

Sau khi khắc xong nàng nhìn lại, và tự hỏi: Ta đang làm cái gì vậy?

Một đám hoa văn hỗn tạp không rõ trật tự xuất hiện trên thân kiếm, lắc đầu, nàng chịu thua, lại lật sách ra mà đọc tiếp, mới phát hiện cuối dòng còn thêm một hàng chữ: Ngoài ra, nhị phẩm phải đạt yêu cầu Nhập Rèn, tương đương với tam phẩm luyện khí.

Sao không ghi một mạch luôn đi, lại tốn công xuống cuối trang sách, ghi chú một hàng chữ nhỏ. Cái này liệu có xem là phế phẩm hay không? Không nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần đem thứ này ra bán thì có thể khẳng định được thanh kiếm này thuộc hạng phế phẩm gì.

Đi ra ngoài, quay về chốn căn cứ của ma thú, đêm đến, Hàn Nguyệt Xuyên bắt đầu ra lệnh:

- Một trăm ma thú đầu tiên lấy Quân Chủ làm thủ lĩnh, tấn công con người ở Ngạo Thiên lần đầu tiên cảnh báo, giết bao nhiêu thì cứ giết, khi thấy có kẻ thực lực vượt ngoài Quân Chủ không được cậy nhiều, mau chóng rút lui.

Một nhóm trăm ma thú do Hàn Nguyệt Xuyên chọn lựa đi ra, nàng thật sự rất muốn được đi cùng bọn chúng, quan sát tình thế, nhưng đáng tiếc, cái dấu ấn ở eo khiến nàng mãi mãi không thể bước vào Ngạo Thiên đế quốc một lần nào nữa. 

- Cho ngươi.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ vu vơ một chút về Ngạo Thiên Thiên đế quốc thì một giọng nói vang lên bên cạnh nàng. Hóa ra là Lam Hỏa Kỳ Lân, hắn treo ngược người ở trên cây xem những ma thú hưng phấn đi đánh trận, lại một tay đưa ra một sợi băng vải.

- Băng cái này vào phần eo của ngươi, che kín hết dấu ấn đó lại, khi vào đế quốc Ngạo Thiên sẽ không ai phát hiện ra.

Hắn liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần, rồi lại ngẩn mặt về phía đám ma thú đang hưng phấn khi được đánh chiến:

- Nó cũng có tác dụng tương tự như băng vải che đi một số bộ phân trên người của ngươi, nhưng ta tự hỏi sao ngươi phải che trong khi ngươi chưa phát dục, với lại ngươi cũng chỉ là hài đồng mười tuổi, giọng nói cũng chẳng nhất thiết phải chú ý gì?

Nói xong lời cuối cùng, Hàn Nguyệt Xuyên nhận lấy sợi băng vải nhưng cùng lúc đó liền ghé vào tai của Lam Hỏa Kỳ Lân:

- Giọng nói non nớt cùng giọng trầm thấp này không giống nhau, người đã từng nghe qua giọng của ta ở Ngạo Thiên sẽ không quên, có khi lại còn phát hiện ra ta.

Rồi nàng ung dung tự tại nhìn đám ma thú chuẩn bị xuất kích, bọn chúng hưng phấn nhất vì câu này của nàng, bọn chúng đã chờ cả một ngày rồi a. Không làm chúng thất vọng, Hàn Nguyệt Xuyên ho nhẹ một tiếng, quát:

- Xuất phát!

Ở sâu trong rừng U Linh, tiếng hò hét vang vọng khắp nơi, từng đợt gió lạ thổi lên, mặt đất rung động kịch liệt, những ma thú nhỏ bé từ Thiên Không trở xuống đến chạy chốn trước sự rung động cũng những tiếng hét chói này.

Rừng U Linh có một đặc tính, cứ về những đêm không có trăng tròn, khắp cả khu rừng sẽ bao phủ bởi một màng sương mù, nàng đã tính toán đến điểm này, nội trong ngày hôm nay sẽ có ba đợi thú triều cỡ nhỏ, hai ngày này là sương mù dày đặc nhất.

Nàng muốn ma thú phải nhớ rõ địa hình trong sương mù, không nên quá lợi dụng vào huyễn thú tạo ra huyễn cảnh không có sương mù cho bọn chúng, những huyễn thú còn phải làm những việc khác.

Đám lính vệ binh canh cửa thành Ngạo Thiên nhàn chán ngáp ruồi, chợt bọn họ cảm thấy mặt đất rung động, cả đám người lại thầm nghĩ bản thân uống quá chén mà sinh ra ảo giác:

- Này, ta cảm thấy mặt đất rung chuyển thì phải?

Một tên vê binh say mèm cười khanh khách nhoẻn miệng nói:

- Ngươi uống giống ta nên say rồi, cả hai chúng ta đề say rồi.

Một vệ binh trẻ tuổi ở trong nhóm người cau mày lắc đầu:

- Ta không uống lại càng sẽ không bị say, nhưng vẫn có cảm giác mặt đất đang rung chuyển.

Ba người sắc mặt quái dị nhìn nhau, tên vệ binh trẻ tuổi nhanh chóng hướng lên trên hỏi tình hình:

- Đạt Nhâm, ở trên đó ngươi báo cáo tình hình đi!

Người thanh niên gầy mòn nhìn xuống dưới, lại ảo não hướng mắt nhìn ra ngoài xa. Không ít cây lớn rung động, đôi lúc có một vài cái cây chịu không nổi sụp đổ, những bóng đen to lớn trong màng sương mỏng dần hiện hữu. Tên vệ binh Đạt Lâm tái mặt, nói lấp bấp:

- Đội... đội đội trưởng, thú triều, là thú triều!

Những vệ binh ở dưới vừa nghe nói là thú triều liền không quản nó là cỡ lớn nhỏ gì, lập tức phát ra còi báo hiệu nguy hiểm, cần quân trợ giúp, một cái viên tinh thạch trong tay lấp lóe ánh sáng, tên vệ binh trẻ tuổi cầm nó trên tay quát:

- Thú triều tấn công, xin nhắc lại, thú triều tấn công.

Báo cáo xong hắn liền đóng tinh thạch lại, củng cố vệ binh, thủ hộ cửa thành. Tin báo vừa được chuyển ngay lập tức có một nhóm người đi đến quan sát tình hình, một lão nhân cưỡi hắc mã, nheo mắt hướng về phía xa xa trong rừng U Linh, liếc về phía sau một cái lão hạ lệnh:

- Đốt lửa lên để xua tan sương mù, nếu không trong lúc chiến đấu chúng ta sẽ gặp bất lợi về tâm nhìn.

Những kẻ khác nghe lệnh đốt lửa thành từng nhóm rồi ra thế thủ, chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào.

Rống!

Một âm thanh chói tai vang vọng khắp khu rừng, báo hiệu cho một đợt thú triều đầu tiên, cuộc chiến giữa người và ma thú bắt đầu từ đây. Những ma thú chạy nhào lên cắn xé bọn vệ binh không chút nhương từ, trong đôi mắt của bọn chúng hiện lên sự căm ghét, phẫn hận và... khát máu.

Bọn chúng đã chờ quá lâu để được giết chết những con người này, đám người vệ binh xúm lại thành từng nhóm quay quanh những ngọn lửa lớn, một phần lớn ma thú lượn lờ cách xa đám lửa kia, bọn chúng không thể tiếp xúc với lửa hay đúng hơn là những thứ nóng và sáng.

Băng Phượng giai nhập ở trong đổi ngũ đầu tiên này, phối hợp cùng Khu Phong Thanh Thứu tạo ra một trận bão tuyết dập tắt hết những ngọn lửa, sau khi hoàn thành xong, chúng liền bay lên trời đánh ngã những đài quan sát.

Mặc dù cũng là Quân Chủ đỉnh phong cấp bậc, nhưng cả hai không được làm lãnh đạo, chỉ ở bên ngoài phụ trợ cho thú triều.

Ma thú ở dưới lại lần nữa ào ạt tiếng đến giết người là niềm vui hiện tại của bọn chúng, lão nhân kia một thân lão đấu với hai ma thú cấp Đại Địa, cả hai đều giữ ở thế cân bằng.

Những tên vệ binh khác hội thành một nhóm đánh với ma thú cấp Thiên Không, bọn họ vừa vay khốn được một ma thú thì liền có ma thú khác chạy đến cứu trợ, phá hỏng đội hình khiến cho quân số bên vệ binh chỉ có giảm nhanh hơn ma thú.

Tất cả đều đang bận chiến đấu, chẳng mấy ai rảnh rỗi mà đi quan sát xung quanh, bởi hiện tại có hai phía ánh mắt nhìn về nhóm loạn chiến người - thú này.

Một bên là người của Ngạo Thiên, nhóm người kỵ sĩ cao tầng, bọn họ quan sát ma thú nhiều hơn là quan sát nhóm người kia thế nào. Bên còn lại, không ai khác chính là Hàn Nguyệt Xuyên một thân hắc y, mặt nạ đen ngồi trên một gốc đại thụ quan sát hỗn chiến.

Nhóm người ở Ngạo Thiên gồm ba người hai nam một nữ, cả ba người này Hàn Nguyệt Xuyên đều biết thông qua ký ức của chủ thể, một người trong đó đã hơn hai mươi có mái tóc đen tím, bên tai đeo một cái khuyên hình thoi xanh lục là Tình Thế Nam, nam nhân còn lại thì trẻ tuổi hơn khoảng hai mươi với mái tóc xanh sẫm và cặp lam băng nhãn, hắn là khách khanh tướng quân của triều đình, không phải người của kỵ sĩ, tự Tố Nha. 

Nữ tử có mái tóc hồng đỏ, nàng ta theo trong ký ức Hàn Nguyệt Xuyên biết được thì nàng nên gọi người đó một tiếng cô nãi nãi, nhìn bề ngoài thì chỉ khoản hai mươi là cao nhất, nhưng thật tế nữ nhân này đã hơn bảy mươi tuổi, mọi người đều tôn kính gọi bà ta là Thanh tiên nữ, tục danh gọi Thanh Hạ Đàm.

Mặc dù ở thế giới này tuổi tác đã không còn là vấn đề gì nữa, tuổi chỉ biểu thị cho thiên phú trong việc tu luyện mà thôi, ngoài ra thì để coi thọ mệnh còn bao lâu. Kẻ sống cả nghìn năm ngươi đếm không xuể, kẻ sống vạn năm không phải không có.

Ánh mắt của Hàn Nguyệt Xuyên dừng trên ba người một lúc, lại nhìn về trận chiến, có phần hơi thắc mắc nhưng giọng lại mang theo ý khẳng định: Bọn họ đã nhìn ra?

Khi nhìn tình thế đã hơi có phần nghiên về phía mình, Hàn Nguyệt Xuyên nhắm nghiền đôi mắt lại, âm tĩnh nghe lén ba người kia nói gì, nàng có một cảm giác như thú triều này đã được nhìn thấu.

- Thanh tiên nữ ngươi cũng phát hiện ra điểm bất ổn này?

Tình Thế Nam hướng Thanh Hạ Đàm cung kính hỏi.

- Điểm này ai nhìn vào cũng sẽ thấy ngay có điểm bất ổn, Thiên Không ma thú hơn sáu mươi, Đại Địa hơn ba mươi ma thú, tất cả chúng đều biết thú triều chỉ cần có cấp bậc từ Đại Địa gia nhập thì nhất định có ma thú cấp cao hơn lãnh đạo ở phía sau, vậy nên ta có thể khẳng định có một con ma thú cấp bậc Quân Chủ đang ở đây.

Tố Nha cười khinh, liếc mắt nhìn về hướng xa, nói:

- Còn có khoảng năm ma thú tu vi Quân Chủ tham dự bên ngoài kia, với tư cách hỗ trợ.

Thanh Hạ Đàm nhàn nhạn nhìn tình thế nói, nàng ta là người từng chiến đấu với thú triều, những điều cơ bản này nàng là người rõ hơn ai hết.

- Còn có một thứ nữa.

Tố Nha bất chợt im lặng lại lên tiếng. Hai người kia trực tiếp nhìn về phía hắn, chờ đợi câu trả lời của Tố Nha.

- Ma thú này có tổ chức, các ngươi nhìn đi, khi có ma thú bị vay khốn một ma thú khác sẽ phá vay, chuyện này không phải là trùng hợp, càng không phải là bản tính ma thú, rõ ràng là có tổ chức.

Hắn ta nói từ đầu đến giờ đều chỉ quay quanh hai từ "tổ chức", hai người kia cộng nhận lời nói của Tố Nha, nhưng cái tên bệnh tự kỹ này lâu nay ít tiếp xúc, nói chuyện lại cứ giữ một vẻ thờ ơ, nhưng hắn thơ ơ như vậy mới tốt.

Lại nói tiếp:

- Lúc ban đầu khi có những nhóm lửa lớn, một số ma thú kiên kỵ tránh xa, nhưng lại có hai con ma thú bay đến dập tắt ngọn lửa, chúng không tham gia chiến đấu chỉ có hỗ trợ. Nhưng theo ta nghĩ, bọn chúng lại thuộc một cái khác.

Tố Nha lại dừng một đoạn, Tình Thế Nam thật sự một một trảo chụp hắn chết ngay tại chỗ, nhưng đáng tiếc, hắn lại không thể làm như vậy, con người này trước mặt còn nguy hiểm hơn cả hoàn đế Ngạo Thiên, chỉ cần làm phật lòng khiến hắn rời khỏi Ngạo Thiên thì vị trí xếp đầu bảng đế quốc phải đổi ngôi rồi.

- Có người ở phía sau chỉ dẫn ma thú, không phải là ma thú chỉ dẫn, ta có thể chắc chắn đây là con người... 

Âm điệu của Tố Nha đột nhiên biến đổi dần trầm xuống một cách kỳ quái, nét mặt của hai người kia cũng dần trở nên tái nhợt đi, xuất hiện trên mặt bọn họ một dòng chữ không cam lòng: Không phải chứ?

- Khách khách... nếu người đó xuất hiện ta nhất định phải kết giao với người này, không, phải đi theo kẻ này, tìm hiểu kẻ này mới đúng, khách khách thú vị, thú vị!

Không giống vẻ mặt u ám tự kỷ vừa rồi, hiện tại Tố Nha như một kẻ khác hắn quái đản, điên khùng, treo một nụ cười quái dị man rợn trên khuôn mặt.

Tố Nha, hắn đến Ngạo Thiên đế quốc khoảng mười năm trước, chính xác là tám năm, mọi tiểu sử về hắn trước khi đến đây, không ai biết rõ, điều duy nhất bọn họ biết được, bẩm sinh hắn có hai nhân cách hoàn toàn khác biệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương