Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
-
Chương 45: Kia chỉ thú, ngươi đừng chạy!
Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả thế nhưng rất dũng cảm, cô đi thật nhanh về phía trước, sau đó nhìn chằm chằm Ngải Sâm.
"Biến thành người."
Mạc Vân Quả nói với Ngải Sâm, tuy rằng Mạc Vân Quả nói bằng tiếng Trung, nhưng nhờ sự trợ giúp của hệ thống, Ngải Sâm vẫn hiểu được cô nói gì.
Ngải Sâm làm theo lời giống cái biến thành người, sau đó chân tay luống cuống nhìn Mạc Vân Quả.
Biến thành hình người Ngải Sâm trần như nhộng, hạ thân trần truồng nhộn nhạo.
Mạc Vân Quả trực tiếp nhìn người kia, còn chưa chờ cô có phản ứng gì, trước mặt đã hiện ra một đống spam nói chuyện phím.
"Nắm thảo! Ta mới trườn lại đây đã thấy cảnh cay mắt như thế này rồi!"
"Cay mắt sao? Ta cảm thấy thực đáng yêu a ha ha ha ha!"
"Cảm thấy đáng yêu +1, xem bộ dáng của con báo nhỏ kìa, ha ha ha!"
"Đáng yêu sao? Ha ha ha! Ta cảm thấy hẳn là thực hung hạn a! Chờ đến nó hắc hắc hắc......"
"Ô ô ô...... Lầu trên bẻ lái nhanh quá!"
"Khụ khụ...... Ta thì lại thấy, dáng người người đàn ông này thật tốt, nếu không phải hắn đang không ngừng lùi về sau thì......"
............
Mạc Vân Quả nhìn Ngải Sâm đang không ngừng lùi ra sau, cô tỏ vẻ cô thật sự một chút cũng không đáng sợ, nhiều lắm thì bản thân muốn giải phẫu hắn ra mà thôi, đương nhiên, nếu hắn là mục tiêu nhiệm vụ của mình, cô không đời nào làm thế.
Ngải Sâm luôn cảm thấy giống cái này thật đáng sợ, ánh mắt lại càng đáng sợ hơn.
"Cái kia, tiểu giống cái ngươi tên là gì?"
"Mạc Vân Quả."
"Nha, nha" Ngải Sâm nói xong câu đó lúc sau cũng không biết nên nói những gì, vẫn là Mạc Vân Quả chủ động khơi mào đề tài, tuy rằng cô cũng không biết giao lưu với người khác như thế nào.
"Mang tôi đến bộ lạc của anh."
Ngải Sâm:...... Sao lại có dự cảm giống cái này sẽ lật tung bộ lạc của hắn lên nhỉ.
Nhưng Ngải Sâm vẫn lựa chọn đem Mạc Vân Quả mang về bộ lạc, dù sao bộ lạc cũng thiếu rất nhiều giống cái!
Nếu hắn mang được giống cái này về, có khi nào bộ lạc sẽ sắp xếp cho hắn một giống cái khác không?
Đến nỗi vì sao lại không muốn Mạc Vân Quả, một cước kia thật là đánh sâu vào tâm lý của hắn.
Mạc Vân Quả hoàn toàn không biết tâm lý của Ngải Sâm xoay vòng vòng bao nhiêu lần, cái cô quan tâm chính là hoàn thành được nhiệm vụ.
Cứ như vậy, Ngải Sâm đem Mạc Vân Quả mang về bộ lạc, đây là một bộ lạc nhỏ, cộng tất cả già trẻ lớn bé cũng không quá một trăm người, so với những bộ lạc có hàng ngàn hàng vạn dân cư mà nói thì quả thật không đáng nhắc đến.
Các lão nhân còn lưu lại ở bộ lạc vừa thấy Ngãi Sâm mang một giống cái về, mà còn là một giống cái xinh đẹp, bọn họ hận không thể quỳ xuống chúc mừng.
Mạc Vân Quả thấy vẻ kích động của các lão nhân thì không cách nào hiểu được, nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng.
Nhưng cô có lạnh nhạt bao nhiêu thì cũng không ngăn được nhiệt tình của mọi người ở đây.
Trông cái bộ lạc này, phần lớn là các lão nhân hoặc là trẻ con, giống cái chiếm số lượng rất ít, còn lại là thú nhân.
Những thú nhân kia ra ngoài săn thú cũng chỉ vì muốn chăm lo cho những người này mà thôi, những thú nhân ở đây cũng chỉ hy vọng cuộc sống ấm no, mà cái yêu cầu nhỏ nhoi ấy, ũng lag hy vọng xa vời.
Mạc Vân Quả tuy rằng đã tiếp nhận toàn bộ tư liệu của thế giới thú nhân, nhưng đối mặt với thực tế, cô chẳng có chút ấn tượng gì.
Sau khi đã đi vào trong bộ lạc, Mạc Vân Quả nhìn đám người lớn lớn bé bé, khuôn mặt không có biểu cảm gì thay đổi.
Ngải Sâm lén nhìn Mạc Vân Quả, thấy cô như vậy ở trong lòng âm thầm nghĩ, giống cái này không phải muốn tẩn bọn họ một trận chứ......
Mạc Vân Quả thế nhưng rất dũng cảm, cô đi thật nhanh về phía trước, sau đó nhìn chằm chằm Ngải Sâm.
"Biến thành người."
Mạc Vân Quả nói với Ngải Sâm, tuy rằng Mạc Vân Quả nói bằng tiếng Trung, nhưng nhờ sự trợ giúp của hệ thống, Ngải Sâm vẫn hiểu được cô nói gì.
Ngải Sâm làm theo lời giống cái biến thành người, sau đó chân tay luống cuống nhìn Mạc Vân Quả.
Biến thành hình người Ngải Sâm trần như nhộng, hạ thân trần truồng nhộn nhạo.
Mạc Vân Quả trực tiếp nhìn người kia, còn chưa chờ cô có phản ứng gì, trước mặt đã hiện ra một đống spam nói chuyện phím.
"Nắm thảo! Ta mới trườn lại đây đã thấy cảnh cay mắt như thế này rồi!"
"Cay mắt sao? Ta cảm thấy thực đáng yêu a ha ha ha ha!"
"Cảm thấy đáng yêu +1, xem bộ dáng của con báo nhỏ kìa, ha ha ha!"
"Đáng yêu sao? Ha ha ha! Ta cảm thấy hẳn là thực hung hạn a! Chờ đến nó hắc hắc hắc......"
"Ô ô ô...... Lầu trên bẻ lái nhanh quá!"
"Khụ khụ...... Ta thì lại thấy, dáng người người đàn ông này thật tốt, nếu không phải hắn đang không ngừng lùi về sau thì......"
............
Mạc Vân Quả nhìn Ngải Sâm đang không ngừng lùi ra sau, cô tỏ vẻ cô thật sự một chút cũng không đáng sợ, nhiều lắm thì bản thân muốn giải phẫu hắn ra mà thôi, đương nhiên, nếu hắn là mục tiêu nhiệm vụ của mình, cô không đời nào làm thế.
Ngải Sâm luôn cảm thấy giống cái này thật đáng sợ, ánh mắt lại càng đáng sợ hơn.
"Cái kia, tiểu giống cái ngươi tên là gì?"
"Mạc Vân Quả."
"Nha, nha" Ngải Sâm nói xong câu đó lúc sau cũng không biết nên nói những gì, vẫn là Mạc Vân Quả chủ động khơi mào đề tài, tuy rằng cô cũng không biết giao lưu với người khác như thế nào.
"Mang tôi đến bộ lạc của anh."
Ngải Sâm:...... Sao lại có dự cảm giống cái này sẽ lật tung bộ lạc của hắn lên nhỉ.
Nhưng Ngải Sâm vẫn lựa chọn đem Mạc Vân Quả mang về bộ lạc, dù sao bộ lạc cũng thiếu rất nhiều giống cái!
Nếu hắn mang được giống cái này về, có khi nào bộ lạc sẽ sắp xếp cho hắn một giống cái khác không?
Đến nỗi vì sao lại không muốn Mạc Vân Quả, một cước kia thật là đánh sâu vào tâm lý của hắn.
Mạc Vân Quả hoàn toàn không biết tâm lý của Ngải Sâm xoay vòng vòng bao nhiêu lần, cái cô quan tâm chính là hoàn thành được nhiệm vụ.
Cứ như vậy, Ngải Sâm đem Mạc Vân Quả mang về bộ lạc, đây là một bộ lạc nhỏ, cộng tất cả già trẻ lớn bé cũng không quá một trăm người, so với những bộ lạc có hàng ngàn hàng vạn dân cư mà nói thì quả thật không đáng nhắc đến.
Các lão nhân còn lưu lại ở bộ lạc vừa thấy Ngãi Sâm mang một giống cái về, mà còn là một giống cái xinh đẹp, bọn họ hận không thể quỳ xuống chúc mừng.
Mạc Vân Quả thấy vẻ kích động của các lão nhân thì không cách nào hiểu được, nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng.
Nhưng cô có lạnh nhạt bao nhiêu thì cũng không ngăn được nhiệt tình của mọi người ở đây.
Trông cái bộ lạc này, phần lớn là các lão nhân hoặc là trẻ con, giống cái chiếm số lượng rất ít, còn lại là thú nhân.
Những thú nhân kia ra ngoài săn thú cũng chỉ vì muốn chăm lo cho những người này mà thôi, những thú nhân ở đây cũng chỉ hy vọng cuộc sống ấm no, mà cái yêu cầu nhỏ nhoi ấy, ũng lag hy vọng xa vời.
Mạc Vân Quả tuy rằng đã tiếp nhận toàn bộ tư liệu của thế giới thú nhân, nhưng đối mặt với thực tế, cô chẳng có chút ấn tượng gì.
Sau khi đã đi vào trong bộ lạc, Mạc Vân Quả nhìn đám người lớn lớn bé bé, khuôn mặt không có biểu cảm gì thay đổi.
Ngải Sâm lén nhìn Mạc Vân Quả, thấy cô như vậy ở trong lòng âm thầm nghĩ, giống cái này không phải muốn tẩn bọn họ một trận chứ......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook