Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
-
Chương 44: Kia chỉ thú, ngươi đừng chạy!
Edit: Linhlady
Lúc này, Mạc Vân Quả thật sự không còn nghe thấy những tạp âm của phòng phát sóng nữa, bởi vì tất cả những lời nói đó đều hiện ra trước mắt cô, cô muốn bỏ qua cũng không được.
Đây là quyền hạn của cấp hai sao? Mạc Vân Quả tỏ vẻ cô thật sự muốn tóm Đoàn Tử sau đó tẩn một trận.
Đương nhiên, ý nghĩ như vậy trước mắt không cách nào thực hiện được.
Bởi vì lúc này trước mặt cô là một con báo màu bạc, tuy rằng nó đang tê liệt nằm dưới đất, nhưng vẫn có tính nguy hiểm cao.
Mạc Vân Quả sâu sắc cảm thấy, việc cấp bách bây giờ cần làm là...chạy trốn!
Cô tay không tấc sắt, cho dù thật sự giết được con báo này thì cũng không nói trước được nơi này còn động vật nào nguy hiểm hơn không.
Mạc Vân Quả biết, đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ, bởi vì trước kia, cô chưa từng thấy con báo nào có lông màu bạc cả!
Ngải Sâm nhìn *** sắc mặt lạnh tanh trước mắt, khóc không ra nước mắt.
Trong nhiều năm thú sinh như vậy, hắn chưa từng gặp giống cái nào hung hãn như vậy!
Hắn tuy rằng muốn chạy trốn, nhưng tưởng tượng đến sự trân quý của giống cái, hắn lại nhịn xuống.
Hắn bước đi thật ưu nhã nhưng thật ra đang thấp thỏm, từng bước lại gần Mạc Vân Quả, Mạc Vân Quả xoay người, sau đó lui lại mấy bước, cảnh giác nhìn con báo.
Ngải Sâm nhìn động tác của giống cái, cạn lời giật giật khóe miệng.
Giống cái này đang sợ nó sao? Cái giống cái mà một cước đạp hắn nằm rạp đất giờ lại đang sợ hắn sao! Ha hả...... Thế giới này thật là càng ngày càng kỳ quái!
Mạc Vân Quả nhìn biểu tình nhân tính hóa trên mặt con báo, trong lòng xẹt qua một tia nghi hoặc, nơi này rốt cuộc là nơi nào, con báo vậy mà có suy nghĩ?
Đang lúc cả hai đang ngầm giằng co, hệ thống đột nhiên giao nhiệm vụ: Trợ giúp Ngải Sâm trở thành tộc trưởng!
Theo nhiệm vụ giao ra, bối cảnh thế giới này toàn bộ ùa vào đầu Mạc Vân Quảc, đồng thời cũng bao gồm thân phaajncuar con báo trước mắt này.
Mạc Vân Quả tiếp thu hoàn chỉnh tư liệu, cô cũng không còn sợ con báo này nữa, dù sao Ngải Sâm chính là mục tiêu nhiệm vụ của cô.
Ngay từ đầu sợ nó, cũng đơn giản nghĩ là nếu lưỡng bại câu thương, chỉ có thể để cho người khác ngư ông đắc lợi.
Mạc Vân Quả cũng biết đây là thế giới thú nhân, thế giới này làm cô rất hứng thú, đây là một thế giới hoàn toàn mới, rất có tính khiêu chiến với cô!
Mạc Vân Quả bước về phía trước một bước, Ngải Sâm lại lui một bước.
Nắm thảo! Giống cái này lại muốn làm gì!
Ngải Sâm cảm thấy hôm nay hắn không nên ra tới, đúng ra là không nên đơn đọc một mình ra đây.
Tuy rằng Ngải Sâm là một thú nhân, nhưng là hắn lại là có một khuyết điểm chí mạng, đó chính là "Nhát gan"!
Nếu không phải hôm nay trong bộ lạc thú nhân đều đến một nơi rất xa để săn thú, mà hắn lại nhát gan, bộ lạc quy định thú nhân nhất định phải ra ngoài săn thú, hắn cũng sẽ không một mình một người ra đây.
Huống chi, nơi này chỉ là bên ngoài rừng rậm, căn bản là không có bất luận nguy hiểm gì.
Mạc Vân Quả không biết cái nhược điểm này của Ngải Sâm, cô chỉ thấy con báo đột nhiên lùi về sau, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo.
Cô rất đáng sợ sao? Vậy mà nó lại sợ mình! Thú nhân ở thế giới này đều nhát gan như vậy?
Bởi vì sau này sẽ có quan hệ với Ngải Sâm, Mạc Vân Quả trực tiếp đặt cho thú nhân này danh hiệu nhát gan, thế cho nên sau khi xảy ra không ít chuyện dở khóc dở cười, khiến Mạc Vân Quả thật xấu hổ.
Nói trở lại chuyện chính, Ngải Sâm đang có ý muốn quay đầu chạy trốn, nhưng nghĩ đến đây là giống cái! Giống cái trân quý! Cho dù cô ấy cường hãn như thế nào, cũng vẫn là giống cái a!
Từ nhỏ đã bị rót đầy tư tưởng "Phải bảo vệ quý trọng giống cái" cho nên Ngải Sâm vẫn lựa chọn "Dũng cảm tiến tới", tuy rằng dũng cảm là vậy nhưng hắn cũng chỉ bước một bước nho nhỏ mà thôi......
Lúc này, Mạc Vân Quả thật sự không còn nghe thấy những tạp âm của phòng phát sóng nữa, bởi vì tất cả những lời nói đó đều hiện ra trước mắt cô, cô muốn bỏ qua cũng không được.
Đây là quyền hạn của cấp hai sao? Mạc Vân Quả tỏ vẻ cô thật sự muốn tóm Đoàn Tử sau đó tẩn một trận.
Đương nhiên, ý nghĩ như vậy trước mắt không cách nào thực hiện được.
Bởi vì lúc này trước mặt cô là một con báo màu bạc, tuy rằng nó đang tê liệt nằm dưới đất, nhưng vẫn có tính nguy hiểm cao.
Mạc Vân Quả sâu sắc cảm thấy, việc cấp bách bây giờ cần làm là...chạy trốn!
Cô tay không tấc sắt, cho dù thật sự giết được con báo này thì cũng không nói trước được nơi này còn động vật nào nguy hiểm hơn không.
Mạc Vân Quả biết, đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ, bởi vì trước kia, cô chưa từng thấy con báo nào có lông màu bạc cả!
Ngải Sâm nhìn *** sắc mặt lạnh tanh trước mắt, khóc không ra nước mắt.
Trong nhiều năm thú sinh như vậy, hắn chưa từng gặp giống cái nào hung hãn như vậy!
Hắn tuy rằng muốn chạy trốn, nhưng tưởng tượng đến sự trân quý của giống cái, hắn lại nhịn xuống.
Hắn bước đi thật ưu nhã nhưng thật ra đang thấp thỏm, từng bước lại gần Mạc Vân Quả, Mạc Vân Quả xoay người, sau đó lui lại mấy bước, cảnh giác nhìn con báo.
Ngải Sâm nhìn động tác của giống cái, cạn lời giật giật khóe miệng.
Giống cái này đang sợ nó sao? Cái giống cái mà một cước đạp hắn nằm rạp đất giờ lại đang sợ hắn sao! Ha hả...... Thế giới này thật là càng ngày càng kỳ quái!
Mạc Vân Quả nhìn biểu tình nhân tính hóa trên mặt con báo, trong lòng xẹt qua một tia nghi hoặc, nơi này rốt cuộc là nơi nào, con báo vậy mà có suy nghĩ?
Đang lúc cả hai đang ngầm giằng co, hệ thống đột nhiên giao nhiệm vụ: Trợ giúp Ngải Sâm trở thành tộc trưởng!
Theo nhiệm vụ giao ra, bối cảnh thế giới này toàn bộ ùa vào đầu Mạc Vân Quảc, đồng thời cũng bao gồm thân phaajncuar con báo trước mắt này.
Mạc Vân Quả tiếp thu hoàn chỉnh tư liệu, cô cũng không còn sợ con báo này nữa, dù sao Ngải Sâm chính là mục tiêu nhiệm vụ của cô.
Ngay từ đầu sợ nó, cũng đơn giản nghĩ là nếu lưỡng bại câu thương, chỉ có thể để cho người khác ngư ông đắc lợi.
Mạc Vân Quả cũng biết đây là thế giới thú nhân, thế giới này làm cô rất hứng thú, đây là một thế giới hoàn toàn mới, rất có tính khiêu chiến với cô!
Mạc Vân Quả bước về phía trước một bước, Ngải Sâm lại lui một bước.
Nắm thảo! Giống cái này lại muốn làm gì!
Ngải Sâm cảm thấy hôm nay hắn không nên ra tới, đúng ra là không nên đơn đọc một mình ra đây.
Tuy rằng Ngải Sâm là một thú nhân, nhưng là hắn lại là có một khuyết điểm chí mạng, đó chính là "Nhát gan"!
Nếu không phải hôm nay trong bộ lạc thú nhân đều đến một nơi rất xa để săn thú, mà hắn lại nhát gan, bộ lạc quy định thú nhân nhất định phải ra ngoài săn thú, hắn cũng sẽ không một mình một người ra đây.
Huống chi, nơi này chỉ là bên ngoài rừng rậm, căn bản là không có bất luận nguy hiểm gì.
Mạc Vân Quả không biết cái nhược điểm này của Ngải Sâm, cô chỉ thấy con báo đột nhiên lùi về sau, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo.
Cô rất đáng sợ sao? Vậy mà nó lại sợ mình! Thú nhân ở thế giới này đều nhát gan như vậy?
Bởi vì sau này sẽ có quan hệ với Ngải Sâm, Mạc Vân Quả trực tiếp đặt cho thú nhân này danh hiệu nhát gan, thế cho nên sau khi xảy ra không ít chuyện dở khóc dở cười, khiến Mạc Vân Quả thật xấu hổ.
Nói trở lại chuyện chính, Ngải Sâm đang có ý muốn quay đầu chạy trốn, nhưng nghĩ đến đây là giống cái! Giống cái trân quý! Cho dù cô ấy cường hãn như thế nào, cũng vẫn là giống cái a!
Từ nhỏ đã bị rót đầy tư tưởng "Phải bảo vệ quý trọng giống cái" cho nên Ngải Sâm vẫn lựa chọn "Dũng cảm tiến tới", tuy rằng dũng cảm là vậy nhưng hắn cũng chỉ bước một bước nho nhỏ mà thôi......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook