Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
-
Chương 49: Bà xã, em thật thơm
“Ba, ba đây là làm càn, ba như vậy là không đúng!” Tiểu Dịch trừng mắt liếc nhìn Tiêu Hàn, còn Tiêu Hàn lại cười dựa vào gần Đông Thu Luyện: “Sao vậy? Sao lại không vui? Chẳng lẽ gặp phải người nào sao?”
“Không có gì!” Đông Thu Luyện lúng túng cười, đưa tay dùng sức đầy tay Tiêu Hàn đang ở bên hông cô làm loạn ra, nhưng khi càng dùng sức, liền thấy tay người nào đó càng chặt, “Anh… Buông ra đi!”
“Tiêu thiếu, món ăn ngài gọi đã đến!” Khi đang nói chuyện thì bị cắt đứt bởi phục vụ đang liên tục dọn món lên, Đông Thu Luyện khi ở trước mặt người khác đều lạnh lùng, đưa tay đầy tay Tiêu Hàn, nhưng Tiêu Hàn lại cười càng lúc càng đắc ý, thậm chí còn dùng sức đem cả thân thể của Đông Thu Luyện dính sát vào ngực mình.
“Tiêu Hàn, anh rất vô lại! Anh mau buông ra!” Khuôn mặt của Đông Thu Luyện ửng đỏ, tựa như một trái táo chín, bây giờ trong mắt của Tiểu Dịch là thức ăn trên bàn, không chú ý đến hai người đối diện dây dưa, nhưng theo như người ngoài nhìn thì hai người đó chính là liếc mắt đưa tình.
Rất nhiều phục vụ đều lén lút quan sát Tiêu Hàn cùng Đông Thu Luyện, dù sao mặt của Đông Thu Luyện vẫn còn mới ở thành phố C này, hiếm người biết đến, nhưng rất có khí thế nữ vương, lúc này khuôn mặt ửng đỏ, mái tóc có chút rối, thoạt nhìn hết sức kiều mị đáng yêu, một số phục vụ không nhịn được cũng đỏ mặt.
“Nơi nào vô lại, em nói đi, cũng không để anh buông tay, hơn nữa, em là bà xã anh, lẽ nào anh ôm bã xã của mình mà phạm pháp sao?” Tiêu Hàn nói xong hơi dùng sức hôn lên khuôn mặt của Đông Thu Luyện “Chụt…” một cái, Tiểu Dịch ngồi đối diện trong tay còn cầm một ly kem, mở mắt thật to nhìn hai người.
“Tiểu Dịch còn ở đây, anh có thể chú ý hình tượng một chút được không!” Đông Thu Luyện nói xong liền ngồi ngay ngắn lại, Tiêu Hàn cũng buông lỏng Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện đứng dậy đi đến chỗ bên cạnh của Tiểu Dịch ngồi xuống, “Ăn ít đồ lạnh, uống canh trước đi!” Nói xong liền múc một chén canh cho Tiểu Dịch.
Tiểu Dịch ăn một muỗng kem, cái miệng nhỏ còn kề sát ly kem, trông miệng còn cắn cái muỗng, mân mê cái miệng nhỏ hết sức oán hận nhìn Đông Thu Luyện, làm cho Đông Thu Luyện có chút ngượng ngùng, liếc nhìn Tiêu Hàn ngồi đối diện, nhưng Tiêu Hàn thoạt nhìn rất nghiêm chỉnh, thậm chí còn vì Đông Thu Luyện múc một chén canh, cầm lấy cái muỗng uống một ngụm, sau đó múc thêm một muống đưa tới trước mặt của Đông Thu Luyện, “Hương vị không tệ!”
“Cái kia…” Đông Thu Luyện khi nào lại trải qua chuyện như vậy, nhóm phục vụ đều đi ra ngoài, chỉ còn lại một nhà ba người bọn họ, nhưng Đông Thu Luyện vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng, đưa tay muốn lấy cái muỗng, nhưng Tiêu Hàn hết lần này đến lần khác không muống cho Đông Thu Luyện như ý nguyện, chính là không để cho Đông Thu Luyện đụng phải, “Sao vậy? Chẳng lẽ sợ anh bỏ thuốc em sao?”
“Hừ…” Tiểu Dịch hung hăng hừ lạnh một tiếng, “Ba, mời ba tôn trọng mẹ được không? Ba có thấy mẹ không muốn không!” Tiểu Dịch nói xong liền ôm lấy cánh tay của Đông Thu Luyện, bàn tay nhỏ cũng học Tiêu Hàn cầm muỗng được múc canh đưa đến trước mặt Đông Thu Luyện, “Mẹ, sói xám lớn kia không có lòng tốt, canh của con tốt hơn!”
“Một chén canh còn có thể uống ra mùi vị khác nhau sao?” Tiêu Hàn một tay cầm muỗng, một tay kéo tay kia của Đông Thu Luyện.
“Hừ… đương nhiên là không giống, con mà con trai tốt của mẹ, mẹ uống canh của con sẽ càng vui vẻ, còn ba không có lòng tốt! Nếu không, vì sao lại đột nhiên tốt với mẹ như vậy!” Lời nói này của Tiểu Dịch làm không khí của căn phòng trở nên quỷ dị.
Tay Tiêu Hàn dừng một chút, nhìn khuôn mặt của Đông Thu Luyện từ đỏ ửng chuyển sang băng sương, cảm thấy được trong lòng như có vật gì đó làm khó chịu, tay cầm muỗng cũng chậm chạp để xuống, Đông Thu Luyện nhìn thoáng qua Đông Thu Luyện, Tiểu Dịch rụt đầu lại, “Mẹ…”
Đông Thu Luyện nghiên đầu nhắm ngay cái muỗng trong tay Tiêu Hàn, “Uống rất ngon. Chúng ta ăn cơm đi!” Tiêu Hàn sững sờ một cái, nhưng trong lòng khẽ giật mình, nhìn Tiểu Dịch cùng Đông Thu Luyện vừa nói vừa cười, cơm đang ăn cũng không có cảm giác ngon, chính anh cũng thật sự chưa nghĩ tới phải hiểu cô gái trước mặt mình, chẳng lẽ hiện tại đã muộn rồi sao? Ngay cả con trai cũng cảm thấy được, trong lòng của cô ấy hẳn rất khó chịu đi.
Đang ăn cơm, Tiểu Dịch nhảy nhảy bảo là muốn đi vệ sinh, Đông Thu Luyện ở phía sau dặn dò, chờ Tiểu Dịch đi vào toilet, Đông Thu Luyện mới khẽ thở phào một cái, lại phát hiện một đôi tay ôm từ đằng sau, lưng của cô áp chặt vào ngực người đó, mùi vị quen thuộc làm cho Đông Thu Luyện khẩn trương bổng chốc thả lỏng, “Tiểu Luyện…” Đông Thu Luyện sững sờ, nhưng trên mặt rất nhanh lộ ra một tia cười nhẹ.
“Sao vậy?” Lời nói của Đông Thu Luyện lộ ra một tia khàn khàn, làm cho cổ họng Tiêu Hàn có chút nghẹn ngào, tựa như bị một vật gì đó chặn lại, tay Tiêu Hàn vòng qua eo Đông Thu Luyện, tựa đầu vào vai của Đông Thu Luyện, hơi thở ôn nhuận phun lên cổ Đông Thu Luyện, làm cho Đông Thu Luyện không nhịn được co rúm lại, con ngươi của Tiêu Hàn xẹt qua một tia sáng, cười cười.
“Không có việc gì, Tiểu Luyện, nhiều năm như vậy em có hận anh không? Hẳn là phải hận đúng không, dù sao anh chưa từng là một người chồng, người cha có trách nhiệm, em hận sao?” Âm thanh của Tiêu Hàn trầm thấp, nói ở bên tai của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện chỉ lạnh nhạt cười, kỳ thật khoảng cách gần như vậy chỉ xảy ra ở trong mộng, như vậy cũng làm cô hết sức thỏa mãn, làm sao có thể oán hận.
“Không có, dù sao không phải là anh nguyện ý!” Giọng điệu của Đông Thu Luyện cứng rắn mới vừa nói xong trên cổ của mình cảm thấy đau xót, nhưng căn răng không phát ra âm thanh, Tiêu Hàn mút một chốc lát, không tự giác lè lưỡi liếm liếm, làm cho Đông Thu Luyện mãnh liệt co rúm lại, “Um….”
Một âm thanh hờn dỗi, làm cho tim của Tiêu Hàn mãnh liệt rung động, Tiêu Hàn ôm Đông Thu Luyện càng chặt, Đông Thu Luyện cảm thấy nhiệt độ của Tiêu Hàn ngày càng cao, làm cho tim của Đông Thu Luyện thình lình nhảy loạn. Đông Thu Luyện không tự giác siết chặt quần áo của mình, như một cô gái nhỏ đang căng thẳng…
“Tiểu Luyện, anh có nói rằng bộ dáng này của em đẹp mắt chưa…” Tim của Đông Thu Luyện giống như có vật gì đó níu lại, khuôn mặt đỏ bừng, Tiêu Hàn tựa lên bờ vai của Đông Thu Luyện, dùng sức cọ xát, hít thật sâu hương vị đặc biệt của Đông Thu Luyện, khuôn mặt thế nào, khuôn mặt của Đông Thu Luyện nhường như có hương vị rất đặc biệt, làm cho Tiêu Hàn muốn ngừng mà không được.
“Bà xã, em thật thơm…” Đông Thu Luyện mặt trực tiếp đỏ lên, làm cho Tiêu Hàn ở sau lưng cúi đầu cười.
“Không có gì!” Đông Thu Luyện lúng túng cười, đưa tay dùng sức đầy tay Tiêu Hàn đang ở bên hông cô làm loạn ra, nhưng khi càng dùng sức, liền thấy tay người nào đó càng chặt, “Anh… Buông ra đi!”
“Tiêu thiếu, món ăn ngài gọi đã đến!” Khi đang nói chuyện thì bị cắt đứt bởi phục vụ đang liên tục dọn món lên, Đông Thu Luyện khi ở trước mặt người khác đều lạnh lùng, đưa tay đầy tay Tiêu Hàn, nhưng Tiêu Hàn lại cười càng lúc càng đắc ý, thậm chí còn dùng sức đem cả thân thể của Đông Thu Luyện dính sát vào ngực mình.
“Tiêu Hàn, anh rất vô lại! Anh mau buông ra!” Khuôn mặt của Đông Thu Luyện ửng đỏ, tựa như một trái táo chín, bây giờ trong mắt của Tiểu Dịch là thức ăn trên bàn, không chú ý đến hai người đối diện dây dưa, nhưng theo như người ngoài nhìn thì hai người đó chính là liếc mắt đưa tình.
Rất nhiều phục vụ đều lén lút quan sát Tiêu Hàn cùng Đông Thu Luyện, dù sao mặt của Đông Thu Luyện vẫn còn mới ở thành phố C này, hiếm người biết đến, nhưng rất có khí thế nữ vương, lúc này khuôn mặt ửng đỏ, mái tóc có chút rối, thoạt nhìn hết sức kiều mị đáng yêu, một số phục vụ không nhịn được cũng đỏ mặt.
“Nơi nào vô lại, em nói đi, cũng không để anh buông tay, hơn nữa, em là bà xã anh, lẽ nào anh ôm bã xã của mình mà phạm pháp sao?” Tiêu Hàn nói xong hơi dùng sức hôn lên khuôn mặt của Đông Thu Luyện “Chụt…” một cái, Tiểu Dịch ngồi đối diện trong tay còn cầm một ly kem, mở mắt thật to nhìn hai người.
“Tiểu Dịch còn ở đây, anh có thể chú ý hình tượng một chút được không!” Đông Thu Luyện nói xong liền ngồi ngay ngắn lại, Tiêu Hàn cũng buông lỏng Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện đứng dậy đi đến chỗ bên cạnh của Tiểu Dịch ngồi xuống, “Ăn ít đồ lạnh, uống canh trước đi!” Nói xong liền múc một chén canh cho Tiểu Dịch.
Tiểu Dịch ăn một muỗng kem, cái miệng nhỏ còn kề sát ly kem, trông miệng còn cắn cái muỗng, mân mê cái miệng nhỏ hết sức oán hận nhìn Đông Thu Luyện, làm cho Đông Thu Luyện có chút ngượng ngùng, liếc nhìn Tiêu Hàn ngồi đối diện, nhưng Tiêu Hàn thoạt nhìn rất nghiêm chỉnh, thậm chí còn vì Đông Thu Luyện múc một chén canh, cầm lấy cái muỗng uống một ngụm, sau đó múc thêm một muống đưa tới trước mặt của Đông Thu Luyện, “Hương vị không tệ!”
“Cái kia…” Đông Thu Luyện khi nào lại trải qua chuyện như vậy, nhóm phục vụ đều đi ra ngoài, chỉ còn lại một nhà ba người bọn họ, nhưng Đông Thu Luyện vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng, đưa tay muốn lấy cái muỗng, nhưng Tiêu Hàn hết lần này đến lần khác không muống cho Đông Thu Luyện như ý nguyện, chính là không để cho Đông Thu Luyện đụng phải, “Sao vậy? Chẳng lẽ sợ anh bỏ thuốc em sao?”
“Hừ…” Tiểu Dịch hung hăng hừ lạnh một tiếng, “Ba, mời ba tôn trọng mẹ được không? Ba có thấy mẹ không muốn không!” Tiểu Dịch nói xong liền ôm lấy cánh tay của Đông Thu Luyện, bàn tay nhỏ cũng học Tiêu Hàn cầm muỗng được múc canh đưa đến trước mặt Đông Thu Luyện, “Mẹ, sói xám lớn kia không có lòng tốt, canh của con tốt hơn!”
“Một chén canh còn có thể uống ra mùi vị khác nhau sao?” Tiêu Hàn một tay cầm muỗng, một tay kéo tay kia của Đông Thu Luyện.
“Hừ… đương nhiên là không giống, con mà con trai tốt của mẹ, mẹ uống canh của con sẽ càng vui vẻ, còn ba không có lòng tốt! Nếu không, vì sao lại đột nhiên tốt với mẹ như vậy!” Lời nói này của Tiểu Dịch làm không khí của căn phòng trở nên quỷ dị.
Tay Tiêu Hàn dừng một chút, nhìn khuôn mặt của Đông Thu Luyện từ đỏ ửng chuyển sang băng sương, cảm thấy được trong lòng như có vật gì đó làm khó chịu, tay cầm muỗng cũng chậm chạp để xuống, Đông Thu Luyện nhìn thoáng qua Đông Thu Luyện, Tiểu Dịch rụt đầu lại, “Mẹ…”
Đông Thu Luyện nghiên đầu nhắm ngay cái muỗng trong tay Tiêu Hàn, “Uống rất ngon. Chúng ta ăn cơm đi!” Tiêu Hàn sững sờ một cái, nhưng trong lòng khẽ giật mình, nhìn Tiểu Dịch cùng Đông Thu Luyện vừa nói vừa cười, cơm đang ăn cũng không có cảm giác ngon, chính anh cũng thật sự chưa nghĩ tới phải hiểu cô gái trước mặt mình, chẳng lẽ hiện tại đã muộn rồi sao? Ngay cả con trai cũng cảm thấy được, trong lòng của cô ấy hẳn rất khó chịu đi.
Đang ăn cơm, Tiểu Dịch nhảy nhảy bảo là muốn đi vệ sinh, Đông Thu Luyện ở phía sau dặn dò, chờ Tiểu Dịch đi vào toilet, Đông Thu Luyện mới khẽ thở phào một cái, lại phát hiện một đôi tay ôm từ đằng sau, lưng của cô áp chặt vào ngực người đó, mùi vị quen thuộc làm cho Đông Thu Luyện khẩn trương bổng chốc thả lỏng, “Tiểu Luyện…” Đông Thu Luyện sững sờ, nhưng trên mặt rất nhanh lộ ra một tia cười nhẹ.
“Sao vậy?” Lời nói của Đông Thu Luyện lộ ra một tia khàn khàn, làm cho cổ họng Tiêu Hàn có chút nghẹn ngào, tựa như bị một vật gì đó chặn lại, tay Tiêu Hàn vòng qua eo Đông Thu Luyện, tựa đầu vào vai của Đông Thu Luyện, hơi thở ôn nhuận phun lên cổ Đông Thu Luyện, làm cho Đông Thu Luyện không nhịn được co rúm lại, con ngươi của Tiêu Hàn xẹt qua một tia sáng, cười cười.
“Không có việc gì, Tiểu Luyện, nhiều năm như vậy em có hận anh không? Hẳn là phải hận đúng không, dù sao anh chưa từng là một người chồng, người cha có trách nhiệm, em hận sao?” Âm thanh của Tiêu Hàn trầm thấp, nói ở bên tai của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện chỉ lạnh nhạt cười, kỳ thật khoảng cách gần như vậy chỉ xảy ra ở trong mộng, như vậy cũng làm cô hết sức thỏa mãn, làm sao có thể oán hận.
“Không có, dù sao không phải là anh nguyện ý!” Giọng điệu của Đông Thu Luyện cứng rắn mới vừa nói xong trên cổ của mình cảm thấy đau xót, nhưng căn răng không phát ra âm thanh, Tiêu Hàn mút một chốc lát, không tự giác lè lưỡi liếm liếm, làm cho Đông Thu Luyện mãnh liệt co rúm lại, “Um….”
Một âm thanh hờn dỗi, làm cho tim của Tiêu Hàn mãnh liệt rung động, Tiêu Hàn ôm Đông Thu Luyện càng chặt, Đông Thu Luyện cảm thấy nhiệt độ của Tiêu Hàn ngày càng cao, làm cho tim của Đông Thu Luyện thình lình nhảy loạn. Đông Thu Luyện không tự giác siết chặt quần áo của mình, như một cô gái nhỏ đang căng thẳng…
“Tiểu Luyện, anh có nói rằng bộ dáng này của em đẹp mắt chưa…” Tim của Đông Thu Luyện giống như có vật gì đó níu lại, khuôn mặt đỏ bừng, Tiêu Hàn tựa lên bờ vai của Đông Thu Luyện, dùng sức cọ xát, hít thật sâu hương vị đặc biệt của Đông Thu Luyện, khuôn mặt thế nào, khuôn mặt của Đông Thu Luyện nhường như có hương vị rất đặc biệt, làm cho Tiêu Hàn muốn ngừng mà không được.
“Bà xã, em thật thơm…” Đông Thu Luyện mặt trực tiếp đỏ lên, làm cho Tiêu Hàn ở sau lưng cúi đầu cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook