Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
Chương 50: Sự kiện ô mai (1)

“Buông tay ra!” Đông Thu Luyện không tự giác văn vẹo cơ thể, quần áo ma sát làm cho dục hỏa bùng lên ở nửa người dưới của Tiêu Hàn, hai tay ôm chặt, “Đừng động, Tiểu Luyện, anh khó chịu…”

Âm thanh của Tiêu Hàn khàn khàn, giọng nói đó Đông Thu Luyện chưa từng nghe qua, nhưng tim của Đông Thu Luyện nhảy bang bang hết sức lợi hại, giống như muốn nhảy ra ngoài, hơn nữa hai tay của cô bị Tiêu Hàn ôm chặt, “Tiểu Luyện, đừng trách anh được không?”

“Em…” Tâm tư của Đông Thu Luyện tựa như không còn là của cô nữa, cả người có chút nhẹ bẫng, ngay cả tiếng nói cũng không phát ra được, hơn nữa còn lộ ra tia thẹn thùng, âm thanh này tựa như tiếng vuốt mèo cào, dùng sức ngãi vào tim của Tiêu Hàn, ngứa ngáy, “Em…” Em khi nào đã bỏ qua anh, rõ ràng là rất muốn có được anh, sao lại trách anh được, ngay cả trong mơ cũng nhớ anh, sao lại trách anh?

“Đừng trách anh, đừng trách anh… Chúng ta cùng nhau thử được không?” Âm thanh của Tiêu Hàn khàn khàn, nhưng trong đó hàm chứa một tia làm nũng, không nghĩ tới Tiểu Dịch, đứa nhỏ này cũng thích ôm cô làm nũng, ông nội cùng cha chồng nói đây nhất định là di truyền từ chú nhỏ của thằng bé, thì ra đây không phải di truyền từ chú nhỏ a, nguyên lai là di truyền từ Tiêu Hàn, gien là một thứ thật sự rất kì diệu.

“Ba, mẹ hai người đang làm gì vậy!” Tiểu Dịch đi từ trong toilet ra, quệt mồm nhìn hai người “Chẳng lẽ là chơi trò ôm nhau sao?”

“Không có! Rửa tay sạch sẽ rồi sao?” Đông Thu Luyện tránh hai tay của Tiêu Hàn, đi đến trước mặt của Tiểu Dịch, đưa tay giúp Tiểu Dịch sửa sang lại quần áo, nhưng Tiểu Dịch nhìn chằm chằm cổ của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện chit lo giúp Tiểu Dịch sửa sang quần áo, không chú ý đến con mình nhìn cái gì.

“Ba làm?” Tiểu Dịch hỏi một câu, lúc này Tiêu Hàn nghiêng người dựa lên tường, chăm chú nhìn hai mẹ con, trong mắt là sủng ái mà ngay cả chính bản thân anh còn không phát hiện.

“Không được sao!” Giọng nói này không phải là câu hỏi, mà là khẳng định, Tiểu Dịch quệt mồm, đưa tay ôm cô Đông Thu Luyện, “Mẹ, người ta muốn ôm…” Tiểu Dịch dù sao chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi, cái miệng nhỏ nhắn hết sức đáng yêu, nhất là đôi mắt màu làm kia cơ hồ là giống Tiêu Hàn y như đúc, Đông Thu Luyện đối với điệu bộ của Tiểu Dịch như vậy hoàn toàn không có sức chống cự.

“Được rồi, đến, mẹ ôm…” Đông Thu Luyện nói xong bế Tiểu Dịch lên, “Tiểu Dịch của chúng ta gần đây có phải mập lên không, sao lại có chút nặng vậy, có phải ăn nhiều đồ ngọt rồi không?”

“Mới không có, người ta đang lúc lớn, đương nhiên là phải ăn nhiều!” Tiểu Dịch lại bất mãn, mẹ sao lại che chở sói xám kia, lại còn ghét bỏ cậu, quả nhiên là một sói xám độc ác, hừ--- đều do cậu nhất thời khinh thường, thế nhưng lại dẫn sói vào nhà.

“Được rồi, được rồi, Tiểu Dịch của chúng ta đẹp trai như vậy, lúc lớn sẽ phải ăn nhiều, nhưng ăn đồ ngọt phải ăn ít lại, nếu không về sau sẽ biến thành một người béo sẽ không tìm được vợ!” Đông Thu Luyện trêu chọc nói, Tiêu Hàn đi ở phía sau cúi đầu cười, thấy được Tiểu Dịch cọ cọ cổ Đông Thu Luyện.

Đông Thu Luyện cảm thấy cách làm nũng của hai cha con này giống nhau ý như đúc, giống như đang ở hiện tại, giống y như Tiêu Hàn, chỉ là khuôn mặt Tiêu Hàn có mùi vị nhàn nhạt của biển, hẳn là mùi hương đặc trưng của người đàn ông nào đó đi, mà khuôn mặt Tiểu Dịch lại thoang thoảng mùi sữa, Đông Thu Luyện đưa tay nhẹ vỗ sau lưng Tiểu Dịch, giống như đang vuốt lông một con thú nhỏ nào đó, mà Tiểu Dịch cũng bày ra vẻ mặt thích thú.

“Mới không phải, có nhiều nữ sinh thích con!” Tiểu Dịch quệt miệng nhìn cha cậu hừ lạnh một tiếng, làm cho Đông Thu Luyện cười ra tiếng, “Phu nhân, thang máy xuống bãi đậu xe ở bên này, mời ngài…” Hai người phục vụ đi đến, Tiêu Hàn ở sau lưng ôm eo Đông Thu Luyện, tư thế giống như là một chỗ dựa cho Đông Thu Luyện, trong lòng Đông Thu Luyện ấm áp, “Vâng.”

Trong tháng máy ngoại trừ ba người còn một người chịu trách nhiệm đóng mở cửa, “Mẹ, trên cổ mẹ bị gì vậy? Chẳng lẽ bị muỗi cắn?” Đông Thu Luyện lúc này nhớ tới Tiêu Hàn vừa mới mút ở vị trí kia, trong lòng liền mắng Tiêu Hàn, người này thiệt là, bình thường thoạt nhìn nhã nhặn, nhất là bề ngoài là một thiếu gia khiếm tốn nhún nhường, cho nên người bên ngoài gọi anh là “Tiêu thiếu”

Nhưng Đông Thu Luyện hiện tại đã nhìn rõ, Tiêu Hàn rất phúc hắc, nhất là cái đó vô lại giống như lưu manh, mà Tiểu Dịch lúc hai ba tuổi cơ hồ có điểm giống, khi đó mọi người đều nói tính cách vô lại của Tiểu Dịch là di truyền từ chú nhỏ của thằng bé, bây giờ nhìn lại thật sự là di truyền từ cha của cậu bé.

Nhưng Tiểu Dịch mấy năm nay trở nên rất thân sĩ, nhưng Đông Thu Luyện vẫn hiểu rõ tiểu tử này bên trong vẫn còn mặt vô lại. “Con muỗi này thật sự rất lớn, mẹ sao lại không đập chết con muỗi này a, đúng rồi, trong khách sạn của các người có muỗi cũng không biết tiêu diệt sao!”

Người chịu trách nhiệm đóng mở của tháng máy cảm thấy rất ủy khuất, nhất là ánh mắt lạnh lẽo ở phía sau của Tiêu Hàn, lại không biết nên nói cái gì, thiệt là, đây rõ ràng là vết ô mai, nơi nào là vết muỗi cắn, khách sạn thuộc hạng năm sao nha, làm sao có muỗi.

“Lần sau chúng tôi sẽ chú ý!” Phục vụ nghe một tiếng “Đing…”, lập tức cửa thang máy mở ra, “Xin mời lần sau quay lại, quý khách đi đường cẩn thận…” Phục vụ cuối đầu, nhìn ba người đi xa, thật sự cảm thấy rất vô lực, cô gái này không phải là Tiêu phu nhân chính quy đi, một phong cách nữ vương, so mới những minh tinh kia hơn một bậc, khó trách Tiêu tổng chướng mắt Bùi Tử Đồng gì đó, quả nhiên phu nhân chính thống càng có phong cách.

“Mẹ, mẹ có đập con muỗi kia không, rất quá đáng nha! Vết đốt lớn như vậy, hồng hồng, mẹ mẹ không ngứa sao?” Đông Thu Luyện chỉ yên lặng ôm Tiểu Dịch đặt ở ghế an toàn, trùng Tiêu Hàn một cái liền ngồi xuống phía sau, Tiêu Hàn đưa tay sờ mũi, có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng vẫn rất cao hứng.

Tiểu Dịch ngồi ở phía sau lấy di động, nhắn một tin đến tên người “Chú da thịt”, rất nhanh bên kia liền trả lời, “Căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm của chú, cái đó tuyệt đối không phải là do muỗi tạo thành, Tiểu Dịch bảo bối, chụp ảnh gửi qua, đi mà….”

Tiểu Dịch tức giận nhìn tin nhắn hai lần, lại nhìn Đông Thu Luyện đang kéo cổ áo che khuất cái vết hồng hồng kia, trong lòng tựa như đã hiểu, “Ba ba, con thật sự không muốn nói, nhưng lần này ba hết sức quá đáng, tại sao ba lại cắn mẹ, rất quá đáng nha, mẹ, có phải rất đau không!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương