Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa
Chương 13: "Nếu ta nghe ngươi mắng y là đồ Què lần nữa... "

Sở dĩ Dung Ngọc quay lưng về phía Sở Đàn không chỉ vì y thấy hắn phiền mà còn hơn thế nữa, y nhận ra mình có phản ứng khi nhìn cơ thể Sở Đàn.

Tựa như lúc ở trong phòng tắm lần trước, nhìn thấy từng múi cơ mạnh mẽ, xinh đẹp của Sở Đàn, cơ thể y tự động phản ứng, phát tính hiệu khát cầu, chảy nước và hưng phấn.

Đại khái là vì nghẹn đã lâu rồi đi. Cơ thể song tính vốn trọng dục, kể từ khi y xuyên qua đây cũng đã nhịn hơn hai tháng rồi.

Mặc Thư mờ mịt dò hỏi mấy lần nhưng Dung Ngọc vẫn từ chối. Y không muốn tự thủ dâm, nhưng cũng chưa từng để người khác giúp, chỉ có thể tự chịu đựng cho qua.

Bây giờ có thể nói là đã đến cực hạn, chỉ hơi kích thích là có thể khiến cơ thể có phản ứng.

Dung Ngọc nằm quay lưng vào Sở Đàn, giữa hai chân ngứa ngáy, ướt át, dương v*t cũng cương lên khiến quần phồng một cục. Y không nhịn được thít cơ đùi kẹp chặt hai chân, nhưng cảm giác ướt át đó lại càng thêm mãnh liêt.

Dung Ngọc nhíu chặt chân mày, thầm niệm thanh tâm chú, ép buộc bản thân phải tĩnh tâm.

Không biết qua bao lâu, Dung Ngọc chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Sau khi y tỉnh giấc vẫn thấy Sở Đàn quỳ ở đó.

Vẻ mặt hắn thản nhiên, không hề ngượng ngùng vì đang trần truồng. Dung Ngọc liếc xuống thân dưới của hắn theo bản năng, dương v*t nửa cương, tuy không mềm hẳn nhưng cũng không đến nỗi ngu xuẩn mà cứng lên.

Trong lòng Dung Ngọc vậy mà lại cảm thấy an ủi một cách khó hiểu.

... Y cảm thấy mình bị kẻ biến thái này ảnh hưởng khiến bản thân cũng trở nên đần thối.

Dung Ngọc nằm nghiêng, một tay chống đầu, lười biếng hỏi hắn: “Biết sai ở đâu chưa? ”

Tiếng nói khàn khàn, nghe điệu hơi lười biếng, trong đôi mắt là sương mù mênh mông, hơi nước nhàn nhạt.

dương v*t Sở Đàn lập tức nảy lên như vừa bị chích điện, lắc trái ngã phải trông cực kỳ phấn khởi.

Nhưng mà cáu nhất chính là Sở Đàn mặt không đổi sắc nói: “Nô tài biết sai rồi. ”

Dung Ngọc tức giận cầm gối đầu chọi vào mặt hắn. “Ngươi biết cái cứt chó ấy! ”

Dung Ngọc day day huyệt thái dương, thật sự không muốn nhìn họa mi thằng này thêm giây nào nữa. “Mặc quần áo vào rồi cút đi! Kêu Mặc Thư vào đây! ”

“Vâng. ” Sở Đàn mặc quần áo vào xong, cầm lấy tràng hạt đã được cởi ra rồi dâng lên bằng hai tay.

Dung Ngọc nhíu mày: “Vật đã đụng vào cái thứ dơ bẩn của ngươi thì đưa ta làm gì? Vứt đi. ”

Sở Đàn mím môi, đôi mắt hơi cụp xuống.

Thấy vẻ mặt hắn, hai tròng mắt Dung Ngọc híp lại, giọng nói nguy hiểm: “Ngươi còn dám không vừa lòng? ”

Sở Đàn lắc đầu, xoay người đi ra ngoài, cẩn thận cất tràng hạt vào ngực như đã chiếm được thứ quý báu nhất trên đời. Chỉ là hắn đang nghĩ nếu sớm biết Dung Ngọc sẽ không thèm thì hắn vẫn nên tròng mãi trên dương v*t, dù sao cũng là do tiểu công tử tự mình đeo lên cho hắn.

Tiếc quá đi mất.

So với Sở Đàn thì Mặc Thư làm nô tài vẫn xứng chức hơn nhiều lắm. Cậu vừa bước vào đã nhanh chóng nhét vào tay Dung Ngọc một cái thủ lô, sau đó rót trà nóng. Nhân lúc Dung Ngọc đang thưởng trà, cậu hầu hạ y thay đồ.



“Sao công tử lại cởi vớ, cẩn thận cảm lạnh. ” Mặc Thư nửa quỳ ở trước giường, đặt hai chân Dung Ngọc lên đầu gối mình. Lúc chuẩn bị mang vớ vào cho y thì lại bất chợt ngồi xổm lên.

Cậu hoang mang nhìn chăm chú vào những ngón chân trắng nõn, trơn mịn của Dung Ngọc, nhẹ nhàng nâng chân y lên, nghiêng đầu nhìn kỹ vào lòng bàn chân, dần dần trợn trừng mắt.

“Ca nhi, cái này... này... ” Mặc Thư khiếp sợ không nói nên lời. Cậu cũng là nam nhân, sao có thể không biết nó là gì cơ chứ.

“Có chuyện gì mà ngạc nhiên quá vậy? ” Dung Ngọc nhìn xuống chân mình theo tầm mắt của Mặc Thư, giữa hai kẽ y chân có dính một ít dịch lỏng màu trắng đã khô lại. Y tiếp tục nhìn lòng bàn chân, vì y không còn bước chân xuống đất đi bộ nữa nên lòng bàn chân nõn nà mơn mởn, mà chỗ gan bàn chân mỏng manh nhất, mềm mịn nhất giờ đây lại dính một bãi chất dịch trắng đục, vừa nhớp nháp, vừa phóng đãng y chang cái kẻ hạ lưu, vô sỉ nào đó.

Dung Ngọc cũng trợn mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ khó tin. Y tưởng là mình đã hiểu rõ độ biến thái của Sở Đàn. Đâu dè được Sở Đàn còn có thể tặng cho y "bất ngờ" lớn hơn nữa?

Từ đầu gối Dung Ngọc trở xuống không hề có cảm giác gì nên dù Sở Đàn có làm việc này với y thì y cũng không cảm nhận được. Nếu Mặc Thư không phát hiện thì e rằng cả đời này y cũng chẳng biết.

Tưởng tượng cái cảnh mà Sở Đàn bò đến gần lúc y đang ngủ, cầm chân mình để tự thủ dâm là Dung Ngọc tức điên người. Y muốn băm nát cái thứ chó hở tí là cương dưới háng hắn!

“Ca nhi, là Sở Đàn làm? ” Mặc Thư tức giận hỏi, cậu vẫn luôn đứng thủ ngoài phòng, chắc chắn là không có ai vào được ngoại trừ Sở Đàn.

Dung Ngọc nghiến răng. “Kêu hắn về đây cho ta! ”

Thế nên trong đêm hôm ấy, Bích Ảnh Tạ lại đi mời thầy lang.

Phòng của Sở Đàn.

“Thế tử, đãi ngộ của người thăng cấp rồi này. Căn phòng này khá hơn nhiều so với phòng lần trước ta và Thái Thư tới. ”

Người nói chuyện là một thanh niên gần hai mươi, mặt mày sáng sủa, cương trực. Lúc cười rộ lên còn thấy được hai chiếc răng nanh.

“Thái Thư đâu? ” Sở Đàn hỏi.

Hắn ngưỡng cổ nằm trên giường, trước ngực có dấu “Thập tự” tím xanh, vệt máu đỏ tươi thấm ra từ vết roi, thấy mà đau giùm. Dưới bụng hắn cũng có hai vết roi, nếu xuống thêm một tấc là đã đánh vào nơi yếu hại, nhìn ra được người ra tay có bao nhiêu uất hận.

“Ồ, trong y quán có người đến xem bệnh, Thái Thư ở đó chẩn bệnh rồi. Hắn nói đoán chừng người lại bị đánh, chắc mẩm là chẳng cần chẩn trị gì sất, nên bảo ta mang ít thuốc qua đây. ” Khương Tề rắc thuốc trị thương vào miệng vết thương của Sở Đàn, tấm tắc: “Ta nói chứ, thế tử, gần đây nhất số lần người bị đánh không phải là nhiều quá rồi sao. Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ đồ còn chưa lấy được mà mạng người đã tàn trước rồi. ”

Sở Đàn thưởng thức tràng hạt trong tay, không biết đang nghĩ đến cái gì mà lại cười nhẹ. Bỗng nhiên động đến khóe miệng, làm hắn giật mình xuýt xoa.

Khương Tề ngạc nhiên quay đầu nhìn thử, phì cười: “Thế tử, trên mặt người còn có một dấu tay nữa nè. Tiểu công tử đánh người đó hả? ”

Sở Đàn không đáp, hỏi lại: “Ngươi còn việc gì nữa không? Không còn thì biến đi lẹ đi. ”

“Có. ” Vẻ mặt vui cười của Khương Tề lập tức ngiêm túc hẳn lên, lấy một bao giấy rồi mở ra. “Người xem cái này đi. ”

Sở Đàn nheo mắt xem hạt tuyết trắng bé tí được bao trong giấy, dùng đầu ngón tay chấm một ít, nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó bỏ vào miệng nhấm nháp.

Hắn cau mày: “Muối. ”

Khương Tề gật đầu lia lịa, trong mắt là sự vui mừng không thể che giấu.

“Không phải lần trước người đưa cho Thái Thư một tờ giấy ghi chép cách tinh luyện muối ăn sao. Sau khi quay về, bọn ta đã cùng các quân sư và phụ tá nghiên cứu rất lâu, sau đó tìm vài sư phụ lành nghề tinh chế muối, thử làm theo phương pháp trong giấy, mày mò nửa tháng thì ra được cái này. ”



Khương Tề kích động: “Trên giấy viết rất nhiều chữ và ký hiệu khó hiểu, nếu chúng ta có thể hiểu rõ những chữ đó chắc chắn sẽ điều chế ra được loại muối ăn tinh khiết hơn nữa. Nhưng dù sao loại muối trước mắt đã tinh khiết gấp trăm lần loại muối mà chúng ta đang sử dụng, nếu bán đi một lượng lớn sản lượng muối đã qua chế tác thì sẽ giải quyết được quân lương cho các tướng sĩ rồi! ”

“Triều đình quản lý muối rất nghiêm ngặt. Mua bán một lượng lớn muối sợ là dễ bị chú ý. ” Sở Đàn nheo mắt trầm tư, trong đôi mắt đen nhánh lướt qua từng luồng sáng. “Dù vậy hiện nay triều chính hủ bại, hoàng đế một lòng mong cầu trường sinh bất lão, bại hoại triều cương. Nhưng tính ra cũng là thời điểm thích hợp để thừa cơ tạo phản.

Hắn lúc này đây nào có mặt dày, vô sỉ như cách hắn biểu hiện ra trước mặt Dung Ngọc đâu. Nhưng mà lại cực kỳ phù hợp với thiết lập nhân vật boss lớn trí dũng vô song của hắn.

“Đúng vậy, đây chuyện thứ hai ta muốn nói. ” Khương Tề liếm môi, hạ giọng nói: “Bọn ta phát hiện tam hoàng tử buôn bán muối tư ở Giang Nam. ”

Nói ra thì chuyện này có chút liên quan đến Dung Ngọc.

Cửa hàng món kho của y vừa khai trương đã lập tức gây tiếng vang, buôn bán rất đắt hàng, câu được hơn phân nửa lượng khách của Thực Hiên Trai. Các món trong Tuyệt Vị Lỗ Phường ngoại trừ dùng để bán cho quán mình thì cũng chỉ phân phối cho tửu lầu Hỉ Nhạc Lâu cũng thuộc quyền sở hữu của Dung Ngọc.

Vừa khéo tam hoàng tử cũng có một tửu lầu gọi là Trân Lâu.

Hỉ Nhạc Lâu vừa có chỗ nghỉ ngơi vừa có thức ăn nóng hổi, ngoài ra còn có biểu diễn ca vũ* và tiên sinh kể chuyện, việc kinh doanh vốn đã xán lạn, rực rỡ. Bây giờ có thêm mấy món kho, rất nhiều khách xếp hàng chờ nhưng không mua được nên đến đây uống rượu, kéo theo lượng khách bên Trân Lâu cũng giảm hơn phân nửa.

*Ca vũ: hát và múa.

Bây giờ trước cửa Thực Hiên Trai và Trân Lâu ế giăng mạng nhện, chim bay mà lỡ sa vào là dính cứng ngắc.

Nhưng nào giờ tam hoàng tử chưa từng kiếm tiền bằng quán ăn và tửu lầu. Hắn mở cửa hàng này dụng ý chân chính là để sưu tập* tin tức trong dân gian, cũng là nơi để hắn giao dịch những việc bẩn thỉu trong bóng tối.

*Sưu tập: Tìm kiếm và tập hợp lại.

Đó giờ việc kinh doanh của hai cửa hàng đều rất tốt. Khách khứa ra vào tấp nập, có thể che dấu rất nhiều mật thám. Hiện giờ khách nhân thưa thớt, những thương nhân đến từ nơi khác có hành tung kỳ quái lập tức nổi bật hơn hẳn.

Kinh thành là nơi phồn hoa nhất, mỗi ngày có vài thương nhân nói khẩu âm vùng khác tới tới lui lui cũng không phải chuyện hiếm. Nhưng xui rủi là người của Sở Đàn nhìn chằm chằm nơi này, bọn họ nơi nơi tìm kiếm tin tức, tìm hiểu nguồn gốc, điều tra một đường thẳng tới tận Giang Nam.

Bấy giờ mới biết được trong số các vị hoàng tử, bất hiển sơn bất lộ thủy* nhất chính là tam hoàng tử. Thế mà dám làm mấy chuyện như buôn bán muối tư.

*Bất hiển sơn bất lộ thủy (不显山不露水): ý nói những người sống khiêm tốn, che giấu tài năng.

“Đúng là chuột sa chĩnh gạo mà. ” Khương Tề cười nói: “Tiểu công tử đã ban cho chúng ta một ân huệ rất lớn đó. ”

Tròng mắt Sở Đàn hơi chuyển động, đầu ngón tay thon dài khảy tràng hạt. “Chuột sa chĩnh gạo? Chưa chắc. ”

“Ý thế tử là y cố ý? ” Khương Tề không tin. “Y là tên què không ra được khỏi cửa, sao lại biết mưu tính sâu xa được? ”

Ánh mắt Sở Đàn lập tức trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, lạnh tới mức Khương Tề rợn người. “Sao... Sao vậy, thế tử? ”

Mình nói gì sai rồi hả?

Đôi môi mỏng của Sở Đàn hé mở, giọng nói nhàn nhạt nhưng lại lạnh thấm vào xương: “Nếu lại để ta nghe thấy ngươi mắng y là đồ què thì ta sẽ khiến ngươi cũng thành què đấy. ”

Lông tơ sau lưng Khương Tề dựng ngược. Hắn đã từng tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn, độc ác của Sở Đàn.

Khương Tề nuốt nước bọt, im lặng gật đầu, trong lòng vẫn rất thắc mắc, sao thế tử lại bênh vực cái kẻ ác độc luôn tìm cách đánh đập hắn chứ. Nếu là lúc trước, những kẻ dám chọc giận thế tử còn không bị thế tử lột da róc xương làm đèn trời sao. [đèn trời aka thiên đăng, cái loại hình khối lăng trụ lục giác đều, đốt lửa vào giữa xong nó bay lên trời á]

Bây giờ cái ngoại lệ đó rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương