Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa
Chương 12: Để Phật Tổ Thanh Lọc Tâm Linh Dơ Bẩn Của Ngươi (1)

Dung Ngọc bị Sở Đàn nâng mông ôm lên, hai cái đùi vừa vặn kẹp ở trên hông Sở Đàn, vì thế cây đồ vật kia vừa vặn chọc vào đùi y, cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được sự cứng rắn.

Mặt Dung Ngọc bỗng chốc “vụt” đỏ lên, không phải vì thẹn thùng, mà là vì tức giận.

Y nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ từ trong môi đỏ, “Ngươi là chó sao? Chỗ nào cũng động dục được.”

Bởi vì sợ Tam hoàng tử nghe thấy, Dung Ngọc cố tình dùng giọng gió để nói chuyện, theo hô hấp, cổ hơi thở ấm áp thổi đến vành tai Sở Đàn.

Vì thế Dung Ngọc liền cảm nhận được cây đồ vật kia ở đùi phi thường phấn khởi nhảy nhảy.

Dung Ngọc: “……”

Dung Ngọc cơ hồ tức quá hóa cười, “Cứ tiếp tục không thành thật, trở về ta đem ngươi đi thiến.”

Rốt cuộc Sở Đàn cũng bất động.

Tam hoàng tử không tìm được người, trên núi giả đúng lúc nhảy xuống một con mèo, Dung Nguyệt đi theo tới gần, thấy là mèo không phải người, nhẹ nhàng thở ra, “Là mèo của Tứ muội muội ta nuôi.”

Dung Nguyệt ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay với con mèo, “Đạp Tuyết, lại đây.”

Mèo nhỏ nhìn nhìn Dung Nguyệt, lại nhìn nhìn Tam hoàng tử, quay đầu nhảy vào núi giả.

Dung Nguyệt xấu hổ mà mím môi, Tam hoàng tử sờ sờ đầu của hắn, “Con mèo này không biết tốt xấu, nếu đệ thích, sau này quay lại ta đưa cho đệ một con.”



Dung Nguyệt lắc đầu, “Không được.”

Tam hoàng tử nói: “Ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, trong cung tổ chức tiệc tối, ta phái xe ngựa tới đón đệ được không?”

“Phụ thân có đi không?”

“Quan viên trong triều từ tam phẩm trở lên đều có thể mang gia quyến đi theo, nhạc phụ đại nhân đương nhiên là sẽ đi.”

Dung Nguyệt nói: “Ta ngồi xe ngựa cùng phụ thân là được rồi, huynh không cần phái xe tới, miễn cho bị người khác chú ý.”

“Sao phải sợ người khác chú ý? Đệ là đệ đệ của trắc phi ta, cũng là đệ đệ ta, ta phái xe tới đón có gì không ổn?”

Dung Nguyệt đỏ mặt, “Huynh còn không biết xấu hổ nói ta là đệ đệ huynh, huynh, huynh vừa rồi……”

Tam hoàng tử cười, “Ai nói đệ đệ của thê tử là không thể hôn? Hậu cung của Phụ hoàng có vài đôi chị em song sinh nha.”

“Huynh không biết xấu hổ……”

Hai người nhão nhão dính dính mà đi xa.

Dung Ngọc nấp sau núi giả nuốt nuốt nước miếng, bị những lời kia làm cho ghê tởm. Y không biết, Tam hoàng tử thấy như thế nào gọi là đáng khinh, hoặc điều như thế nào là lên làm?

Dung Ngọc nhìn về phía người đứng trước mặt mình, thoạt nhìn gương mặt Sở Đàn cũng là nhân mô cẩu dạng, nhưng thật ra không có đáng khinh như Tam hoàng tử, nhưng cũng không phải cái thứ gì tốt!

“Chó chết, ngươi sờ đủ chưa?” Dung Ngọc híp con ngươi, âm trầm mắng.



Sở Đàn dừng lại tay đang niết mông Dung Ngọc, “Xin lỗi, nô tài mạo phạm công tử.”

“Ngươi còn biết đang mạo phạm sao!”

Sở Đàn thực vô tội, “Chân công tử không thể đứng được, ta đành phải nâng mông ngài mới có thể ôm lấy.”

Dung Ngọc cả giận nói: “Để ngươi ôm chứ không để ngươi sờ, móng vuốt của ngươi động làm gì?”

Sở Đàn rũ mắt, “Xin lỗi, nô tài không cầm lòng được.”

“Vậy để ta đem hai cái móng heo của ngươi băm nát đi, ngươi sẽ không còn cầm lòng không đậu được nữa.”

“Làm vậy thì nô tài không thể giúp công tử đẩy xe lăn.”

Dung Ngọc cười lạnh, trong thanh âm có chút lạnh lẽo, “Ngươi còn muốn dùng tay đẩy xe lăn? Cây đồ vật phía dưới kia ta thấy còn dư thừa tinh lực hơn tay ngươi!”

Sở Đàn: “Đa tạ công tử khích lệ.”

Tại sao trong sách không viết Vệ Kinh Đàn là kẻ miệng tiện tao công không biết xấu hổ?!

Dung Ngọc nhắm mắt, hít sâu một hơi. Y có thể bị nhóm vai chính giết chết hoặc là tự sát mà chết, nhưng tuyệt đối không thể bị tức chết!

Dung Ngọc đè nặng lửa giận nói: “Trở về.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương