Phản Phái? Ta Chỉ Muốn Cách Xa Bọn Họ (Dịch)
Chương 1: Xin trưởng lão công bằng chấp pháp

Chương 1: Xin trưởng lão công bằng chấp pháp

  Tử Tiêu kiếm tông, chấp pháp đường.

Một thanh niên đang quỳ trước đại sảnh, hàng trăm đệ tử bên ngoài chấp pháp đường đang tranh nhau xem bên trong xảy ra chuyện gì, Thương Hạc đạo nhân phía trên nhìn thiếu niên đang quỳ gối với vẻ tiếc nuối, giọng điệu ôn hòa nói.

“Giang Triệt, ngươi đã biết sai chưa?”

Một bên, trước khi thanh niên quỳ gối chưa kịp mở miệng, nữ tu tiểu gia Bích Linh liền căng thẳng nói, nàng là tiêu sư muội của Giang Triệt, cũng là người làm chứng.”

   “Sư huynh, huynh cứ nhận lỗi đi. Lần này huynh phạm sai lầm, đủ để bị trục xuất ra khỏi sư môn, huynh yên tâm, chỉ cần huynh nhận lỗi, Sư tôn nhất định sẽ tha thứ cho huynh.”

“ Đúng vậy, Giang sư huynh, chúng ta đều biết huynh cũng không phải là cố ý.”

Các huynh đệ đứng hai bên nghe thấy cũng ra sức thuyết phục hắn.

Nghe những âm thanh tạp âm xung quanh, Giang Triệt hơi lấy lại tinh thần, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, ngước mắt nhìn xung quanh, chỉ là ánh mắt này khiến mọi người đều cảm thấy tóc mình run lên, da đầu tê dại.

Ánh mắt này....

Là đại sư huynh mà bọn họ kính ngưỡng sao?

Thật là khủng bố.

Ha ha, thật không ngờ còn có thể quay lại ngày này. Sau khi sắp xếp lại những ký ức trong đầu, Giang Triệt cười khổ, nhìn Thương Hạc trưởng lão ở phía trên quay người nói.

“Ta nhận sai.”

Cho dù ở kiếp trước hắn bằng mọi giá không chịu thừa nhận, cuối cùng hắn vẫn phải nhận sự trừng phạt, sống lại kiếp này, hắn không còn muốn tranh cãi xem đâu là đúng đâu là sai nữa.

Thương Hạc là tu sĩ Hóa Hư Cảnh đỉnh phong, nhưng ánh mắt vừa rồi của Giang Triệt khiến hắn có cảm giác như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, nghe hắn nhận sai, không hiểu sao hắn ta lại cảm thấy nhẹ nhõm.

“Được rồi, nếu ngươi đã nhận lỗi, niệm tình đến công lao trước đây, lần này cũng không phải cố ý làm như vậy, ta sẽ phạt ngươi đi Vô Gian Hạp Cốc bảy ngày.

Vô Gian Hạp Cốc là nơi Tử Tiêu kiếm tông dùng để trừng phạt những đệ tử phạm tội. Xung quanh là gió mạnh và xen lẫn sấm sét, đó vừa là nơi trừng phạt vừa là nơi rèn luyện thể chất.

     Tuy nhiên, sẽ phải chịu đựng thống khổ nếu muốn luyện hóa cơ thể của mình, cho nên, không có kẻ ngốc nào sẵn sàng dùng tia sét để rèn luyện thân thể.

     Giang Triệt trong tông môn từ khi còn nhỏ đến lớn, thiên chất thông minh. không chỉ vượt xa các bạn cùng lứa về thành tích pháp thuật mà còn về thể lực, ít người có thể sánh được với anh ta.

   Hình phạt này đối với hắn mà nói, có cũng như không.

Khi nghe nói mình chỉ ở trong Vô Gian Hạp Cốc có bảy ngày, Giang Triệt sửng sốt một chút, kiếp trước hắn bị Tử Tiêu Thần Lôi trừng phạt, hắn thậm chí phải mất nửa năm mới có thể khôi phục, tu vi còn bị thụt lùi.

“Sư huynh, tốt quá rồi.”

Nhìn thấy hình phạt nhỏ như vậy, nàng gái ở một bên hưng phấn nhảy lên, đẩy đệ tử chấp pháp đã ngăn cản mình ra, ôm lấy cánh tay sư huynh.

Cảm nhận được hơi ấm từ cánh tay, Giang Triệt quay đầu lại, sau đó đột nhiên rút tay ra, đẩy nàng gái sang một bên.

“Sư huynh, huynh...”

Nhược Tư Vi ngã xuống đất, trong lúc nhất thời quên đứng dậy, khó có thể tin nhìn sư huynh của mình.     

Từ nhỏ đến lớn, sư huynh đã vô cùng yêu thích nàng, mặc kệ nàng muốn làm gì hắn đều đáp ứng, thậm chí bị sư tôn trừng phạt, hắn cũng sẽ rất vui vẻ.

Sư huynh vậy mà lại đẩy nàng ra?  

Trước đây cho dù nàng bị thương một chút, sư huynh cũng sẽ rất lo lắng.

Giang Triệt không chú ý đến Nhược Tư Vi, anh cũng không để ý đến đôi mắt đỏ của nàng,cho dù chú ý tới, thì nàng cũng sẽ không chạm vào, dù sao….

Huynh ấy đã bị thương rồi.

“Thương Hạc trưởng lão, con làm hại đồng môn và coi thường đệ tử tông môn, dựa theo môn quy phải phế đi tu vi và trục xuất khỏi tông môn. Trưởng lão bảo vệ con như vậy, sẽ đưa quy tắc tông môn về đâu?”

   Giang Triệt ngữ khí bình thản nói.

Nhưng những lời này, như sấm sét vang lên trong tai mọi người, ngay cả con ngươi của Nhược Tư Vi cũng tràn ngập kinh ngạc.

Sư huynh, như này là có ý gì?

Chẳng phải phạt nhẹ là tốt sao?

Chưa đợi nàng kịp hiểu ra, nàng đã nhìn thấy Giang Triệt đang quỳ một chân xuống, dùng cả hai tay ôm con Xích Long quanh eo.

 

“Đệ tử mệt mỏi vì đánh đánh giết giết giữa các tu sĩ, lần này là lỗi của đệ tử, vẫn là mong trưởng lão phế đi tu vi của đệ tử.” Vừa rồi muốn xưng mình là Bổn quân, nếu không phải nhớ tới đây là một ngàn năm trước thì suýt chút nữa đã nói ra rồi.

 

“Hồ đồ.”

Thương Hạc trưởng lão từ trong chấn kinh hồi thần lại, đột nhiên vỗ bàn, trong chốc lát, mọi người chỉ cảm thấy uy áp của Hóa Thần Cảnh tỏa ra, sắc mặt đột nhiên tái nhợt mấy phần.

 

Chỉ là một chút uy áp này, dưới mắt của Giang Triệt là rất bình thường, nếu chút uy áp này tạo thành thương tổn cho hắn, thì hắn cũng không xứng với cái danh bị mọi người gọi là Ngụy Tổ.

 

Chương 2: Xin trưởng lão công bằng chấp pháp (2)

“Giang Triệt, tông môn niệm tình ngươi là thiên tư bất phàm, lần này ngươi cũng không phải là cố ý, mới giảm nhẹ trừng phạt, đừng có mà được nước lấn tới”

Thương Hạc nộ khí bất tranh nói.

Giang Triệt là để tử có thiên tư cao nhất trong ngàn năm qua của Tử Tiêu kiếm tông, mà hắn từ nhỏ lớn lên trong tông môn, toàn bộ trên dưới môn phát đều biết phẩm hạnh của hắn, chắc chắn không phải là cố ý, cho nên hắn mới công khai thiên vị như vậy.

Nhưng hiện tại...

Đây là đang làm cái gì vậy?

Phẫn nộ, bất mãn?

“Đúng vậy, sư huynh, huynh đừng náo loạn nữa, nhanh nhận lỗi với Thương Hạc trưởng lão.” Nhược Tư Vi thận trọng kéo tay áo Giang Triệt, lo lắng nói.

Giang Triệt liếc nhìn người thanh niên đứng trong đám người, di chuyển vài bước sang bên phải, ngăn cách khoảng cách với Nhược Tư Vi.

Lâm Vũ, kiếp này ngươi làm gì đều không liên quan đến ta.

“Đệ tử không phải là hồ đồ làm càn, hiện tại đệ tử chỉ muốn làm một phàm nhân.”

Kiếp trước, hắn vì sư tôn, vì sư tỷ và vì tông môn, nhưng đổi lại, hắn bị bọn họ vây công và cuối cùng chết một cách bi thảm.

Hắn đã từng là một cường giả, kiếp này, chỉ muốn làm một người phàm bình thản sống mà thôi.

Nghe nói sư huynh thật sự muốn làm phàm nhân, tất cả đệ tử đều sửng sốt chấn kinh.

“Làm sao có thể, sư huynh làm sao có thể nguyện ý làm phàm nhân, hắn được biết đến là đệ tử có cơ hội trở thành tiên lớn nhất.”

Lần này, không phải sư huynh oan uổng thật đấy chứ, làm cho hắn thất vọng rồi đấy chứ.

“Chắc chắn là oan uổng rồi, sư huynh là người như thế nào, chúng ta còn không hiểu sao, ngay cả đệ tử của các thế lực khác cũng sẽ đến giải cứu, chứ đừng nói đến người của tông môn chúng ta.”

“Đúng vậy, ta đã đi ngao du cùng với Giang sư huynh, huynh ấy rất đáng tin cậy, khi chiến đấu xông lên phía trước, và khi rút lui thì lại đi sau cùng, ta sớm đã muốn nói rằng sư huynh không thể làm ra được chuyện đó.”

 Nghe mọi người bàn luận, trong lòng Lâm Vũ run rẩy.

 Không ngờ rằng uy danh của Giang Triệt trong tông môn lại cao như vậy.

Những giọng nói này cũng tự nhiên rơi vào tai Thương Hạc trưởng lão, vốn dĩ hắn hoài nghi chứng cứ có sai hay không, nhưng bây giờ Giang Triệt lại như thế này, không cần phải nghi ngờ, chứng cứ này tuyệt đối là giả.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức nói.

“Sư chất, ta nhất định sẽ tìm chứng cứ mới trả lại thanh bạch cho ngươi, ngươi không được nhắc tới việc rút khỏi tông môn nữa, nếu không Thanh Nguyệt trưởng lão nhất định sẽ thất vọng về ngươi.

 

Thanh Nguyệt trưởng lão là sư tôn của Giang Triệt và đã nuôi nấng hắn từ khi hắn còn nhỏ.

 

Các đệ tử của tông môn đều biết, bất luận Giang sư huynh có thực lực như thế nào trong tông môn, trước mặt Thanh Nguyệt trưởng lão hắn cũng rất ngoan ngoãn, cũng không dám nói một lời nào chống lại Thanh Nguyệt trưởng lão.

 

Sư tôn? ? ?

Giang Triệt nghĩ đến ánh mắt thất vọng của nàng, trong lòng không còn là đau nhói nữa. 

Hắn. . . đã sớm chết lặng rồi.

“Bên phía sư tôn đệ tự sẽ đích thân nói, nhưng vẫn mong Thương Hạc trưởng lão bẩm báo tin đệ tử muốn rút lui khỏi tông môn lên trên, tất cả hậu quả sẽ do đệ tử gánh chịu.” 

Nói xong, hắn ném Xích Long xuống đất rồi đi về hướng Vô Gian Hạp Cốc.

Thương Hạc nhìn hắn lớn lên, lúc còn nhỏ còn kéo râu hắn ta. Nếu không đi Vô Gian Hạp Cốc thì hắn ta cũng khó xử.

Giang Triệt đi ra khỏi Chấp Pháp đường, tất cả đệ tử lần lượt tránh ra.

Lâm Vũ không né tránh, chỉ đứng lẳng lặng nhẹ giọng nói.

“Đại sư huynh, huynh như vậy sẽ khiến sư tôn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

  Tuyên bố rời khỏi tông môn trước mặt mọi người không chỉ là vấn đề của Giang Triệt, mà còn là vấn đề sư tôn quản giáo không nghiêm.

Giang Triệt lắc đầu: “Ngươi không cần gọi ta là đại sư huynh. “

Nói xong, hắn lập tức đi thẳng rời khỏi.

Kiếp trước, hắn và Lâm Vũ đã tranh đấu mấy ngàn năm, rốt cuộc ai là ma đầu, ai đã làm những chuyện đó, cả hai người đều rõ.

Nhưng thế giới không muốn tin hắn mà tin vào người trước mắt. 

 Vậy hắn sẽ xem xem,trong kiếp này Lâm Vũ tàn sát cả thành để luyện chế linh đan, gây ra cuộc chiến giữa nhân và yêu để lấy máu luyện hồn, lấy thiên hạ tu sĩ làm lò luyện giúp hắn phi thăng. Việc này...

Còn có ai tới ngăn chặn.

Những lời nghịch thiên của Giang Triệt trong Chấp Pháp Đường nhanh chóng lan truyền khắp Tử Tiêu Kiếm Tông. Nhiều người cho rằng hắn đã bị gài bẫy, nếu không thì với khí chất khiêm tốn, hiền lành và tư chất đáng kinh ngạc của mình, tại sao hắn lại có thể nói ra trở thành một phàm nhân như vậy.

  Phải biết rằng với thiên tư của hắn thì hắn có thể phi thăng thành tiên.

Chắc chắn là tông môn không phân biệt được đúng sai mới khiến hắn vô cùng thất vọng và nói ra những lời tức giận như vậy.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương