Phá Thiên Võ Thần Chuyển Thế
-
Chapter 45: Tripier, Hiệp Sĩ Sương Mù (3)
Chương 45: Tripier, Hiệp Sĩ Sương Mù (3)
Chắc chắn, người ra lệnh dội dầu vào mọi thứ là tôi.
Nói cách khác, mọi thứ đều đang diễn ra theo đúng kế hoạch.
Mặc dù vậy, tôi vẫn không thể không sửng sốt trong giây lát.
‘...... Anh ta quả là một diễn viên khá xuất sắc đấy.’
Tôi lặng lẽ quan sát Nam tước Tucker, người đã nhảy vào trong một khoảnh khắc bất ngờ.
Giọng điệu, cử chỉ và khuôn mặt bối rối của anh ta.
Từng thứ trong số đó đều không kém gì biểu hiện của một diễn viên hàng đầu.
Hãy nhìn anh ta bây giờ đi, cố gắng hét toáng lên với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
- Nếu cậu định làm gì đó thì hãy cố gắng hết sức đi, đồ khốn!
Nam tước Tucker tuyệt vọng truyền đạt ý muốn của mình.
‘Ồ, phải có hai người mới diễn được vở kịch này, đúng không?’
Sau khi suy ngẫm một lúc, thì tôi đã đáp ứng kỳ vọng của anh ta.
“Ôi không~ Tôi đã vô tình đốt cháy nó mất rồi!”
Fwoooosh!
Ngay khi tôi nói những lời đó ra.
Ngọn lửa càng bùng cháy dữ dội hơn.
Những cái cây rậm rạp nhanh chóng phát triển thêm nhờ được phù phép.
Chúng là những cây lá kim nên rất dễ cháy.
"Các hiệp sĩ của Bá tước, chúng ta hãy rút lui càng nhanh càng tốt nào!"
"Có một khoảng trống giữa những cái cây bên trái! Đội 2, 3 và 4, lập tức tiến về bên trái đi!"
Tử tước Rodri, người đang theo dõi trận chiến, đã gần lên như sấm.
Tất nhiên, cả hai bên đều có lối thoát thân.
Mỗi bên trái và bên phải của khu rừng đều có những bức tường cao vút đến vô tận.
'Chúng ta không thể giao tranh trong địa ngục này chỉ vì một lối thoát được.'
Các hiệp sĩ của gia tộc Bá tước Arsene đang lùi về phía lối ra bên trái.
Đương nhiên, đồng minh của chúng tôi cũng rút lui theo hướng đó......
"Chỉ huy! Có đủ khoảng trống phía sau để chúng ta có thể thoát ra!"
Lữ đoàn Bạch Sư đang di chuyển đến lối thoát còn lại.
"Khoan đã! Chúng ta phải cân nhắc đến khả năng rằng chính cái khe hở đó là một cái bẫy, đúng chứ?”
Tất nhiên, không phải ai trong số chúng cũng là những tên ngốc, và ngay cả trong tình hình hỗn loạn này, thì một số người vẫn có những nghi ngờ nhất định về lối thoát thân kia.
“Dù chúng ta có chạy nhanh đến đâu, thì chúng ta cũng không thể đến được khe hở bên trái trước kẻ thù vì khoảng cách quá xa. Trong trường hợp tệ nhất, nếu những kẻ thoát được ra đầu tiên chiếm lấy vị trí ở lối thoát và phục kích chúng ta, thì chúng ta sẽ phải chiến đấu với ngọn lửa ở phía sau lưng!”
“Hãy ra lệnh cho chúng tôi đi, thưa đội trưởng!”
Nhiều báo cáo vang lên cùng lúc.
Nhưng cuối cùng, họ chỉ có một con đường để lựa chọn.
‘Đám cháy ngày càng dữ dội hơn. Nó càng cháy dữ dội, thì họ sẽ càng mất kiên nhẫn.’
Mặt đất đang ngập tràn dầu.
Tuy nhiên, ngọn lửa sẽ không lan sang nhà dân.
Bởi vì khu vực gần cổng lâu đài là một cánh đồng trống không có mái che.
“Chết tiệt......! Ta không nghĩ đến việc mọi thứ lại trở nên tồi tệ như vậy chỉ vì một tên nhóc ranh......”
Vừa chửi thề xong, Tripier nhìn về phía bên này.
“Có chuyện gì vậy? Muốn đột phá ư?”
Tôi khiêu khích chĩa mũi kiếm về phía anh ta.
Có khoảng một trăm hiệp sĩ, bao gồm cả Nam tước Tucker, đang đứng vững phía sau lưng tôi.
Những đồng minh còn lại của chúng tôi, do Tử tước Rodri chỉ huy, đều đã đến được khoảng trống bên trái.
“Nam tước Tucker.”
“......Nói đi.”
“Nếu chúng ta có thể hạ gục Lữ đoàn Bạch Sư nổi tiếng chỉ với một trăm người, thì điều đó sẽ đáng giá hơn nhiều, phải không?”
Shiiing.
Thay vì trả lời, Nam tước Tucker rút kiếm ra.
Quyết tâm của anh ta rất rõ ràng.
Nếu kẻ thù quyết định thay đổi ý định và chạy về phía khoảng trống bên trái......
“......Thế là quá đủ để trở thành một thỏa thuận béo bở rồi.”
Anh ta sẽ chiến đấu đến chết, mà không có chút do dự nào.
Rắc! Rắc!
“Chết tiệt!”
Không còn thời gian để lãng phí nữa.
“Chiến đấu sau đi! Hãy quay ngựa lại trước khi chúng ta bị nhấn chìm trong biển lửa!”
Tripier, rời mắt khỏi tôi, và hét lên một cách thô lỗ.
"Đúng hơn là nên như vậy."
"Chúng ta cũng cần phải nhanh lên và thoát ra khỏi đây!"
Nam tước Tucker, với khuôn mặt đen kịt vì bồ hóng, hét lên như thể anh ta đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu rồi vậy.
"Tất cả các người hãy đi trước đi."
"Cái-Cái gì cơ?"
Tuy nhiên, tôi đã quyết định ở lại đây.
Bộ luật của Ancelot, Chương 19.
Đừng bao giờ lơ là cảnh giác cho đến tận giây phút cuối cùng.
"Tôi sẽ sớm theo sau mọi người, nên cứ đi đi."
"Ugh......!"
Nam tước Tucker, cắn môi, rồi anh ta cũng gật đầu.
"Tôi không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng cậu cần phải thoát ra khỏi đây trước khi quá muộn đấy."
“Được rồi."
Tôi nhìn chằm chằm vào kẻ thù một lần nữa.
“Đội trưởng! Tuyến đầu tiên sắp đến lối thoát rồi!"
"Bảo họ chuẩn bị khiên đi! Hãy đột phá càng nhanh càng tốt! Cẩn thận với những cuộc phục kích lợi dụng sự hỗn loạn của chúng ta!"
“Đã rõ ạ!”
“Bọn người của Bá tước đáng khinh này! Chúng dùng đến cả những cái bẫy thô sơ như vậy chỉ vì thiếu kỹ năng ư?! Hãy đảm bảo là không ai bị dao động bởi những mánh khóe bẩn thỉu này!”
“Vâng, thưa ngài!”
“Có gì phải sợ chứ! Chúng ta là Lữ đoàn Bạch Sư mà. Săn bắt những ‘con chuột nhắt ẩn núp’ dễ hơn nhiều so với việc phá vỡ một cánh cổng lâu đài đóng kín!”
“Woaaaaah!”
Lữ đoàn Bạch Sư gầm lên dữ dội.
Và cuối cùng, khi chúng đi qua cái ‘hang chuột’ đó......
Bùm!
“Haaa haa!”
Với một tiếng động lớn, cánh cổng đột nhiên sụp đổ.
Mặt đất sụp xuống ngay lập tức.
“Aaaaargh!”
“Đ-Đó là một cái bẫy!”
Hàng chục hiệp sĩ, không thể giữ được đà của mình, đã bị hút vào hố.
Những tiếng hét liên tục vang vọng từ bên trong.
“C-Có những chiếc đinh gai được dựng ở dưới đáy!”
“......!”
Chỉ xét riêng về độ sâu thôi thì nó trông cũng có vẻ vô cùng lớn rồi.
“Đồ khốn nạn!”
“......Thật đáng buồn nếu chỉ có thế thôi mà đã làm anh mất bình tĩnh rồi.”
Khi tôi đang lẩm bẩm thì cùng lúc đó đơn vị khiên ở phía trước của lữ đoàn Bạch Sư đã sụp đổ.
Bụp! Bụp! Bụp!
“Argh!”
“Có những mũi tên đang bay đến! Hàng phòng thủ thứ hai và thứ ba, hãy giơ khiên lên đi!”
Khi những mũi tên trông như những ‘chấm đen’ kia nườm nượp kéo đến, thì tầm nhìn của lữ đoàn Bạch Sư đã bị che khuất trong tích tắc.
“Bắn đi! Đừng để một ai sống sót!”
Bá tước Arsene cuối cùng cũng lộ diện, và ông ấy đã thể hiện hết khả năng chỉ huy của mình.
***
Bùng lên!
Một cột lửa bốc lên, vươn tới tận bầu trời.
Mùi khói nồng nặc xộc vào mũi của mọi người ở hiện trường.
“......Thật ấn tượng.”
Bá tước Arsene, người đang ở phía trước chỉ huy binh đoàn, đã phải thốt lên một tiếng đầy ngưỡng mộ.
Kẻ thù có thể dễ dàng phát hiện ra đây là một cái bẫy.
Nếu chúng cố gắng trốn thoát sang phía bên trái, thì lực lượng của chúng ta sẽ phải chịu thiệt hại đáng kể.
Nhưng nếu đứa trẻ đó vẫn ở lại chiến trường cho đến giây phút cuối cùng, thì điều đó sẽ đảm bảo rằng chỉ huy của phía kẻ thù không thể thay đổi được quyết định của mình.
Cậu ấy là sự hiện diện áp đảo khiến ngay cả ngựa của kẻ thù cũng phải quay đầu lại.
Sự táo bạo đó.
Sự thông minh đó.
Đã tạo ra một bộ óc chiến lược sử dụng tâm lý con người vô cùng tài ba.
"Cậu ấy lấy đâu ra sự tự tin đó vậy?”
Bá tước Arsene lẩm bẩm với chính mình, rồi một nụ cười gượng gạo hiện lên trên khuôn mặt của ông ấy.
Ông đã từng chiến đấu cùng cậu, nhưng giờ đây ông mới hiểu được cơ sở của sự tự tin đó.
“Ta không nghĩ rằng chúng ta sẽ thua đâu."
Cậu ấy chỉ là một đứa nhóc mà thôi, cậu ấy đủ trẻ để có thể làm con trai của ông.
Cho đến ngay trước trận chiến này, thì ông vẫn cảm thấy bất an.
Nhưng giờ đây, cảm giác đó đã biến mất hoàn toàn.
"Tiếp tục bắn đi! Đừng để kẻ thù vượt qua hố, và đừng tiếc rẻ những mũi tên của mình!"
Bá tước Arsene liên tục hét lên.
Bụp, Bụp, Bụp, Bụp!
Tiếng dây cung căng ra tràn ngập trong không khí.
Những mũi tên vẫn tiếp tục bắn thẳng về phía trước.
Tuy nhiên, kẻ thù của họ là một trong những lực lượng tinh nhuệ của hầu tước.
Nên chúng đã nhanh chóng tập hợp quân lại, và tiến lên chậm rãi với khiên chắn ở phía trước.
“Điều này có nằm trong dự đoán của cậu không?”
Nụ cười của Bá tước Arsene ngày càng nhấn sâu hơn.
“Hàng phòng thủ thứ hai! Sẵn sàng!”
Xào xạc, xào xạc, xào xạc!
Ngay lập tức, hàng cung thủ thứ hai tiến lên.
Xoẹt!
Không giống như hàng đầu tiên, họ nạp cung bằng những mũi tên đặc biệt hơn.
“Bắn!”
Bụp, Bụp, Bụp, Bụp!
“Aaaaaargh!”
“Đó là những mũi tên lửa!”
Ngay cả không khí bên trong chiến trường giờ đây cũng hoàn toàn bão hòa với làn khói trắng.
Không chỉ cây cối mà cả mặt đất cũng bị ngập trong dầu.
“Bá tước Arseeeene!”
Tên Tripier đen nhẻm vì bồ hóng kia gầm lên giận dữ.
“Đừng trốn và bắn tên như một kẻ hèn nhát nữa. Hãy ra đây và chiến đấu trực tiếp với ta đi!”
Đó là một tiếng gầm khủng khiếp pha lẫn với sức mạnh mana của anh ta.
Trong một khoảnh khắc, Bá tước Arsene cảm thấy như có một cơn giận dữ không thể kiểm soát được đang dâng trào trong lòng ông.
Tuy nhiên, ông đã nhanh chóng nhớ lại lời của đứa trẻ kia nói.
‘Ông sẽ khó mà có thể kìm nén được ham muốn chiến đấu ngay lúc này. Mặc dù đó là cơ hội hoàn hảo nhất để chặt đầu chỉ huy của phía kẻ thù. Nhưng ‘một con thú sẽ nguy hiểm hơn khi nó bị thương’.’
Chúng ta không cần phải mạo hiểm không cần thiết trong một trận chiến mà chúng ta chắc chắn sẽ thắng.
Và quan trọng hơn là, ông không có cơ hội chiến thắng trong một trận chiến một chọi một.
Ngay cả trong số tất cả những người chiến binh của Bá tước, thì không ai có trình độ ngang bằng với Tripier cả.
‘Vì vậy, chúng ta cần phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa.’
Bá tước Arsene cắn môi và ổn định quyết tâm của mình.
“Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thì cũng đừng giao chiến trực tiếp với kẻ thù. Ngay khi chúng ta thua, thì cuộc chiến này cũng coi như xong.’’
“......Phù..”
“Chết tiệt!”
Theo quan điểm của Tripier, thì điều đó thật là điên rồ.
Nếu mọi thứ cứ tiếp diễn theo cách này, thì tất cả các hiệp sĩ của anh sẽ bị thiêu sống khi thậm chí còn chưa được chiến đấu một cách tử tế.
“Thật sai lầm khi nghĩ rằng chỉ có hai lối thoát ngay từ đầu. Chúng ta luôn có thể tạo ra một cái mới mà!”
Với câu nói đó, Tripier quay đầu lại một cách đột ngột.
“Kieran!”
“Vâng, thưa đội trưởng.”
Kieran, người đã bị mất một cánh tay, trả lời với vẻ mặt nghiêm trọng.
Lúc này, Lữ đoàn Bạch Sư không thể tiến xa hơn được nữa và chúng gần như không thể chống lại được những mũi tên của Bá Tước.
“Hãy ra lệnh cho họ ngừng cố gắng phá vòng vây.”
“Ý ngài là......?”
“ Sẽ mất kha khá thời gian, nhưng tốt hơn hết là chúng ta nên phá tường và trốn thoát, ngay cả khi điều đó sẽ khiến chúng ta phải chịu một số thiệt hại đáng kể.”
Đó là một lựa chọn hợp lý.
Ý nghĩ đó đã không xuất hiện trong đầu họ lúc trước vì ngọn lửa dữ dội kia đã xâm lấn lý trí của họ
Thay vì cố gắng né tránh cơn mưa tên khó chịu kia và nhảy qua hố, thì họ thà chuẩn bị tinh thần để bị bỏng do đám cháy còn hơn.
“Lữ đoàn Bạch Sư, các đội 5, 6 và 7!”
“Vâng, thưa đội trưởng!”
“Hãy quay đầu lại và bắt đầu đột phá tường đi!”
“Đã rõ rồi ạ!”
Mặc dù đó là một mệnh lệnh đòi hỏi sự hy sinh của những người binh lính.
Tuy nhiên, không có một chút do dự nào trong phản ứng của các hiệp sĩ cả.
Rầm, ầm, ầm!
Khi Tripier bắt đầu quay ngựa lại.
"Này."
"......!"
Một giọng nói quen thuộc nhưng vẫn mang đầy vẻ khó chịu vang lên.
“Ngươi......?"
Thật đáng kinh ngạc, đứa trẻ duy nhất còn sót lại đang đứng lặng lẽ giữa đống lửa thiêu như ở dưới địa ngục kia, và cậu ta đã nhìn về phía bên này.
'Có chuyện gì với nó vậy?'
Ực.
Tripier vô thức nuốt nước bọt.
Đứa trẻ đó đứng giữa ngọn lửa dữ dội.
Trông như một con quỷ đang bước ra từ cổng địa ngục vậy.
Vấn đề lớn hơn là......
'...... Ngọn lửa không chạm tới nó sao?'
Cảnh tượng đó khiến Tripier càng thêm bối rối.
Ngay cả khi nếu như một người sở hữu mana lửa, thì điều đó cũng không có nghĩa là họ thực sự miễn nhiễm với lửa.
Rốt cuộc, thì họ vẫn chỉ là một người phàm đang sử dụng sức mạnh mana mà thôi.
Cơ thể yếu ớt của một con người không thể chịu đựng được nhiệt độ cao như vậy.
Trừ khi họ là một ‘Chuyên gia', người đã vượt qua giới hạn của con người.
Một giai đoạn vượt xa ngoài sự biểu hiện, đạt đến sự thức tỉnh.
Một trạng thái tối cao nơi một người có thể hợp thành một với mana, để tạo nên một cảnh tượng như vậy.
'Tuy nhiên, để bắt chước được trạng thái thức tỉnh, thì người ta cần phải ít nhất là một Chuyên gia cấp cao.'
Điều đó có nghĩa là đứa trẻ này đã ở cấp bậc cao rồi sao?
Ở độ tuổi còn quá nhỏ như này ư?
'Không thể nào.'
Anh chưa bao giờ nghe nói đến việc có người trở thành Chuyên gia khi chỉ mới ở độ tuổi thiếu niên, chứ đừng nói đến cấp bậc cao.
'Hơn nữa, không có dấu hiệu nào của sự biến đổi nguyên tố ở người cậu ta, đó là báo hiệu của sự thức tỉnh.'
Sự thức tỉnh có nhiều hình thức khác nhau.
Trong vài thế kỷ qua, có khá nhiều người đã thức tỉnh mana lửa.
Một số người có thể biểu hiện ‘lãnh hoả’ hay còn được gọi là ngọn lửa xanh.
Có những hiệp sĩ khét tiếng vì sử dụng ‘hắc hỏa’, hay còn được gọi là lửa quỷ.
Nhưng trong số đó, nổi tiếng nhất vẫn là......
‘Một trong Tam Thiên hiện tại. Kiếm sĩ vĩ đại nhất của Đế chế, người đã sử dụng thiên hỏa thứ có thể cai quản những ngọn lửa khác.’
Theorg, Kiếm Sĩ Hoả.
Mana mà anh ta sử dụng trông giống như một ngọn lửa thông thường ở bề ngoài.
Nhưng đặc điểm đáng chú ý nhất của nó là dường như nó có thể thống trị được những ngọn lửa khác, giống như bây giờ.
‘Ngươi là ai?’
Khi mắt Tripier giật giật.
Bụp.
“Một cuộc chiến còn đang dang dở thì phải kết thúc, đúng không nào?”
Con quỷ nhỏ sải bước về phía trước với luồng khí đe dọa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook