Phá Thiên Võ Thần Chuyển Thế
Chapter 44: Tripier, Hiệp Sĩ Sương Mù (2)

Chương 44: Tripier, Hiệp Sĩ Sương Mù (2)

 

Trong khi đó, Bá tước Arsene đang theo dõi toàn bộ tình hình diễn ra giữa những người lính trên đồng bằng.

Ực.

‘Cậu ấy bảo mình không được can thiệp bất kể chuyện gì, nhưng......'

Lòng bàn tay ông đang thấm đẫm mồ hôi.

Tripier, Hiệp sĩ Sương mù, không phải là một cái tên dễ để coi thường.

Anh ta là một hiệp sĩ đã đạt đến cấp độ Chuyên gia trung cấp cách đây năm năm.

Hơn nữa, anh ta cũng đã đạt đến cái gọi là cảnh giới biểu hiện.

Nói cách khác, anh ta vượt trội hơn hẳn những người còn lại.

Câu hỏi được đặt ra là liệu một người có tiềm năng trở thành bậc thầy hay không phụ thuộc vào việc họ có thể biểu hiện mana thành một dạng khác hay không.

Mặc dù ở cùng cấp độ trung cấp với anh ta, nhưng bản thân Bá tước Arsene không thể biểu hiện mana ra như vậy được.

'Ồ, đúng như mong đợi......!'

Mối lo của ông đã trở thành hiện thực.

Một trong năm người mạnh nhất trong toàn bộ gia tộc bá tước - Rodri - thậm chí còn không thể thực hiện được một chiêu thức tử tế nào cả và đã bị đánh bại.

‘Cậu ta đang định làm gì thế?’

Liệu cậu ta có định tham gia vào cuộc chiến ngay bây giờ không?

Thậm chí nếu cậu ta cảm thấy hối hận thì giờ cũng đã muộn rồi.

Chẳng phải cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ sao?

Giá mà cậu ta tiếp tục bảo vệ cổng thành dựa trên thông tin thu thập được trước đó.

Hoặc, nếu cậu ta nhắm vào một cuộc phục kích, thì kết quả có thể sẽ hiệu quả hơn nhiều......

‘......Không, hãy tin vào cậu ta. Mình phải tin cậu ta.’

Đó là một lời hứa.

Không bao giờ can thiệp trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Bá tước Arsene, cố gắng giữ vững trái tim đang dao động của mình, ông lắc đầu dữ dội.

‘Cậu ta chẳng phải đã chứng minh đầy đủ khả năng của mình rồi sao?’

Bá tước Arsene hầu như không thể điều hoà được hơi thở của mình.

Không chỉ mình ông ấy căng thẳng.

“Bá tước, cậu ta cũng chỉ bằng tuổi vị tiểu lãnh chúa của chúng ta thôi...... điều này có thực sự ổn  không?”

Ngay cả những người hầu cận của bá tước, những người đã im lặng vì cảm thấy tội lỗi, cũng lên tiếng lo ngại.

“Chủ nhân......”

“Điều này quá liều lĩnh.”

“Thật điên rồ. Đây là một vụ tự sát!”

Các hiệp sĩ tập sự, bao gồm Harun, Kirian và Jan, cũng lo lắng.

“Cậu ta đang nghĩ gì vậy chứ? Dù cậu ta có kế thừa ý chí lớn đến đâu thì sự khác biệt về cấp độ như này cũng không dễ dàng để vượt qua.”

Ngay cả thủ lĩnh của Mặt nạ bóng đêm cũng thốt lên đầy quan ngại.

Mọi người đều tập trung sự chú ý vào trận chiến đầu tiên này.

Trong số họ, chỉ riêng Narakas cảm thấy nó đặc biệt thú vị.

“Nếu cậu ta thắng, tôi sẽ đảm bảo cung cấp dịch vụ hậu thuẫn chu đáo.”

Rốt cuộc, đây chỉ là một cuộc giao tranh sơ bộ.

Kết quả của trận chiến này sẽ ảnh hưởng đến cuộc nội chiến ở Vương quốc Hart.

Nói cách khác, nó sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của cả phe bảo hoàng và giới quý tộc.

“Tôi sẽ đảm bảo cái tên ‘Ancelot’ được biết đến trên khắp vương quốc, à không, toàn bộ lục địa mới đúng.”

Trong lĩnh vực này, danh tiếng là tất cả.

đôi mắt của Narakas sáng lên,  Anh ta tập trung vào trận chiến.

***

‘Mình không biết mình có thể làm được bao nhiêu với trình độ hiện tại.’

Tôi khẽ liếm môi.

Trong kiếp sống này, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người có kỹ năng như vậy.

‘Tên sát thủ Jake trước đây về mặt kỹ năng thì cũng xấp xỉ một Chuyên gia trung cấp.’

Tuy nhiên, về cơ bản, anh ta chỉ là một sát thủ chuyên phục kích.

Trong một cuộc đối đầu trực tiếp, anh ta sẽ kém gã tên Tripier trước mặt tôi này vài bậc.

Nhưng dù sao thì.

So với các hiệp sĩ cùng đẳng cấp của Đế chế, anh ta kém hơn vài bậc.

“......Ờ thì, cậu ta cũng chỉ là một tên nhóc mà thôi.”

“Tại sao ngài lại phải dùng kiếm của mình để giết một con chó chứ? Tôi sẽ xử lý chuyện này, thưa đội trưởng.”

“Hử? Kieran?”

Trong khi đó, Tên Tép Riu Số Hai kia bước tới.

(Trans/ TL: trong bản raw thì main gọi kieran là con cá bột nhưng mà nghe kỳ cục quá nên tôi chuyển là tép riu nha)

“Nhóc con, ngươi không phàn nàn gì chứ? Đội trưởng của chúng ta, người mà ngươi muốn đấu cùng, vừa mới kết thúc một trận chiến xong.”

“Được thôi...... nếu đó là một cái cớ, thì ta cũng không còn gì để nói.”

“Ngươi nên cảm thấy vinh dự đi.”

Shiiing.

Một âm thanh kim loại ngắn ngủi theo sau câu nói đó.

“Ngươi sẽ được đối mặt với thanh kiếm của Kieran, phó đội trưởng của Lữ đoàn Bạch Sư Đấy.”

Bước, bước, bước.

Tên Tép Riu Số Hai tự tin tiến đến.

Tôi thì khẽ thở dài.

Tôi có thể xác định kỹ năng của anh ta từ tư thế của anh ta.

‘Nó đầy rẫy những lỗ hổng.’

Thanh kiếm của anh ta dao động về phía mặt đất như chân của một con bạch tuộc.

Bước chân của anh ta thong thả như thể anh ta đang đi dạo vậy.

Và biểu cảm của anh ta thì?

Anh ta trông giống như một người chú đang chơi với cháu trai của mình vậy.

“Bởi vì những người cha mẹ ngu ngốc của ngươi đã không nuôi dạy được ngươi tử tế, Cho nên ta sẽ đích thân dạy dỗ lại ngươi .”

“Này, Tên Tép Riu Số Hai kia. Ngươi có nói tên ngươi là Kieran hả?”

“...... Ta sẽ nghiền nát cái miệng trơ ​​tráo của ngươi trước.”

“Ta chỉ tò mò thôi, nhưng mà ngươi có con không?”

Anh ta trông có vẻ đã ngoài ba mươi.

Vậy nên, tôi hỏi cho chắc.

“Điều đó thì có gì quan trọng hả?”

“Ngươi cứ nói về việc giáo dục gia đình mãi, nên ta tự hỏi liệu ngươi có nuôi dạy được con mình tốt không.”

“Thật không may, ta vẫn còn độc thân.”

“Điều đó khiến ta nhẹ nhõm hơn đấy.”

Shiiing.

Tôi lập tức rút thanh kiếm ra khỏi thắt lưng.

Đó là thanh kiếm do người lùn làm ra mà tôi đã được Bá tước Arsene tặng.

“Gì vậy? Cái đó quá tốt so với năng lực của ngươi.”

Mặc dù ngay cả khi chỉ là một hiệp sĩ trên danh nghĩa, thì anh ta vẫn có thể nhận ra chất lượng của nó.

Nhìn vào đôi mắt anh ta, nó ngay lập tức tràn ngập lòng tham.

“Đôi mắt thối rữa của ngươi, thứ thậm chí không thể nhìn thấy ngôi mộ của chính mình, lại tràn đầy ham muốn.”

“Không tệ. Hãy coi thanh kiếm đó là học phí cho bài học này đi......”

Cách đó khoảng năm bước chân.

Tên Tép Riu Số Hai kia đã hoàn toàn lọt vào tầm ngắm của tôi.

Bình thường, anh ta sẽ cần phải tiến thêm hai bước nữa để kiếm của tôi chạm tới, nhưng......

‘Xét về độ dài của kiếm quang của tôi, thì thế này là vừa đủ.’

Và trong tích tắc.

Chớp nhoáng!

Như thể đang tung một cú đâm, vai tôi khẽ nhún.

Rồi.

Chém!

Tiếng thứ gì đó bị cắt vang lên ngay sau đó.

"......?"

Đối thủ của tôi vẫn còn có vẻ bối rối, anh ta không hề biết chuyện gì đã xảy ra.

"......Hả......?"

Ngay sau đó, khi đã nhận ra mọi chuyện, Tên Tép Riu Số Hai há hốc mồm kinh ngạc.

Anh ta nhìn chằm chằm vào cánh tay trái đã đứt lìa hoàn toàn của mình.

“Với một người không có kỹ năng, mất đi một cánh tay là cái giá quá rẻ để trả cho một bài học cuộc sống, đúng không?”

“......!”

“Ta rất hào phóng, nên ta sẽ để lại cho ngươi bàn tay thuận của ngươi.”

Bụp!

Tôi hất máu khỏi lưỡi kiếm trắng giờ đã nhuốm màu đỏ thẫm của mình.

Thuỵch!

Tên Tép Riu Số Hai loạng choạng lùi lại và ngã ngồi xuống đất.

Không phải nỗi đau thể xác, mà là cú sốc tâm lý đang áp đảo anh ta.

“Thật đáng xấu hổ. Nếu ngươi có con, thì ta đã nhân nhượng và kết thúc chuyện này với một bên tai rồi.”

“......”

“Rốt cuộc thì ta không thể biến người cha quý giá của ai đó thành một kẻ tàn tật được mà, phải không?”

Xung quanh tất cả mọi người đều im lặng.

Như thể không ai có thể tin vào những gì họ vừa chứng kiến.

Phá vỡ sự im lặng kéo dài đó là…

"W-Woooaaahhh!"

Bên phía phe của chúng tôi.

Cụ thể là các hiệp sĩ của Bá tước, những người đã nản lòng trước sự thất bại gây sốc của Tử tước Rodri.

“Cậu ta đã rút kiếm ra khi nào vậy?"

"Anh cũng vậy sao? Tôi không thể theo dõi cuộc chiến chỉ bằng mắt thường của mình!"

"Thành thật mà nói, khi Bá tước gọi cậu bé này là ‘vị khách danh dự', tôi đã không thể hiểu nổi, nhưng bây giờ thì......"

“Chẳng qua là do chúng ta chưa được tận mắt chứng kiến năng lực của cậu ấy. Đây là đứa trẻ thậm chí còn bắt được cả một sát thủ cơ mà. Cậu ta không phải là một người bình thường, và Bá tước của chúng ta đã nhận ra điều đó!"

Một nụ cười yếu ớt hiện lên ở khóe môi của tôi.

Đây là lý do tại sao việc thiết lập sự thống trị lại quan trọng.

Tình hình đã đảo ngược trong tích tắc, và năm trăm thành viên của Lữ đoàn Bạch Sư, những người vừa cứng đờ vì sốc, đã di chuyển vội vàng.

"B-Bảo vệ phó đội trưởng nào!"

"Ah, bắt cậu ta đi, bắt cậu ta lại đi."

Tôi xua tay một cách khinh thường, như thể đang xua đuổi những con ruồi khó chịu.

"Bây giờ, ngươi định tự mình tiến lên à?"

"......"

Cuối cùng, Tên Tép Riu Số Một đã từ từ lên tiếng.

"...... Nhóc con, ngươi là ai?"

"Bây giờ thì ngươi mới tò mò về danh tính của ta sao?"

“Ta chưa từng nghe nói đến một người ở độ tuổi của ngươi có kỹ năng như vậy."

“Những thiên tài có tầm cỡ phi thường thường xuất hiện từ hư không mà, đúng chứ?.”

Đến lúc này, anh ta hẳn đã nhận ra.

Việc chiến đấu với tôi một cách hời hợt sẽ không bao giờ dẫn đến chiến thắng.

“Ta không muốn nghe bất kỳ lý do vô nghĩa nào như ‘bị đánh bại vì ngươi mất cảnh giác trước một đứa trẻ’. Vì vậy, hãy cố gắng hết sức ngay từ đầu đi."

Bình thường, tôi không phải là kiểu người đưa ra lời khuyên thân thiện như vậy.

'Đây không phải là sân chơi; đây là chiến trường.'

Một nơi mà bạn có thể chết bất cứ lúc nào vì một thanh kiếm đi lạc.

Một sai lầm duy nhất có thể khiến bạn mất tất cả.

Việc mất cảnh giác là điều chỉ những kẻ ngốc mới làm.

Tuy nhiên, tôi đã hành động giống như đối thủ của chính mình vì một lý do khác.

'Giống như suy nghĩ của anh ta, điều đó sẽ có tác dụng mạnh mẽ hơn nhiều trong việc thúc đẩy tinh thần của phe chúng tôi.'

Một lý do khác nữa…

Đây là một trong số ít cơ hội để đánh giá khách quan các kỹ năng hiện tại của tôi.

"Giống như trước đây."

"......?"

"Ngươi vừa nói về chuyện sương mù vớ vẩn gì đó. Đó là điều tốt nhất mà ngươi có thể làm ngay bây giờ, đúng không?"

Boooom!

Chẳng mấy chốc, sát khí phát ra từ đối thủ đã bao trùm toàn bộ cơ thể tôi.

"......Lùi lại."

"V-Vâng, thưa ngài!"

Ngay lập tức, các hiệp sĩ đang hỗ trợ Tên tép riu số hai kia rút lui.

"......Đúng vậy. Ngay cả một con hổ cũng cố gắng hết sức để bắt một con thỏ."

"Ta nói cho ngươi biết, ngươi không phải là hổ, ngươi là chó."

“Hãy dành thời gian hối hận khi ngươi ở thế giới bên kia đi. Sự kiêu ngạo của ngươi chính là thứ đã đưa ngươi đến cái chết."

Hummm!

Cùng với âm thanh cộng hưởng quen thuộc kia.

Suỵt......

Thứ sương mù đã tan biến kia, giờ lại xuất hiện.

Trong khoảnh khắc đó, biểu hiện của mana bao phủ xung quanh trong một làn sương mù xám xịt.

Trước khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, tôi liếc sang một bên.

"Tử tước Rodri."

"......Hả?"

“Hãy mở to mắt và quan sát từ đó đi."

Có lẽ là vì ông ta đã thấy kỹ năng của tôi.

Ánh mắt của Tử tước Rodri khi ông ta nhìn chằm chằm vào tôi đã khác hẳn so với trước đây.

"Những tội lỗi mà ông đã phạm phải sẽ không biến mất. Chúng là nghiệp chướng đã in sâu vào tâm hồn ông."

"Tôi...... hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai."

Tử tước Rodri, cắn môi, và trả lời tôi một cách khó khăn.

Khi đó, sương mù đã hình thành hoàn toàn, và che khuất mọi thứ khỏi tầm nhìn.

"Dù ông có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cũng không dễ để khôi phục lại một lòng tin khi nó đã bị phản bội."

"......Đúng rồi."

"Nhưng."

Fwoosh!

Đột nhiên, ngọn lửa đỏ rực bùng lên trên thanh kiếm của tôi.

"Hoa có thể nở lại, ngay cả từ tro tàn."

"......!"

"Những cống hiến trong thập kỉ qua mà ông đã dành cho gia tộc Bá tước, nỗi oán giận khi mất đi một đứa con, và sự phản bội từ một khoảnh khắc phán đoán kém cỏi. Nếu ông chôn vùi tất cả những điều đó trong tim và cố gắng một lần nữa...... Có lẽ lãnh chúa của ông có thể sẽ cân nhắc lại mọi chuyện?"

Thực ra, đây là câu hỏi mà tôi đã từng tự hỏi bản thân mình.

Năm cấp dưới mà tôi tin tưởng nhất.

Một trong số họ là kẻ phản bội.

Nếu kẻ phản bội đó có lý do tương tự như tử tước Rodri......

Ví dụ, nếu anh ta bị buộc phải phản bội tôi vì mẹ già và đứa con nhỏ của anh ta đã bị bắt làm con tin.

Thì liệu lúc đó tôi có thể tha thứ cho anh ta được không?

‘......Tất nhiên, Mình sẽ chỉ biết câu trả lời khi thời điểm đó đến.’

Vù!

Ngọn lửa trên thanh kiếm của tôi lan ra khắp mọi hướng.

“Biểu hiện M-Mana ư!?”

Giọng nói của Tripier tràn đầy sự kinh ngạc.

Không chỉ riêng việc giữ được ngọn lửa trên thanh kiếm mà việc lan nó ra một khu vực rộng lớn cũng là một dạng biểu hiện.

Xèo xèo!

Chẳng mấy chốc, sự va chạm của hai lực đối nghịch đã tạo ra hơi nước dày đặc.

Sương mù đang ‘bốc hơi’.

‘Có một điều chắc chắn.’

Những ký ức đau đớn.

Sự hối tiếc liên tục.

Đủ mọi loại cảm xúc tiêu cực.

Chìm đắm trong quá khứ như vậy và tự trách mình chỉ khiến bạn tổn thương.

Bởi vì đó là hành động ăn mòn tâm hồn của chính bạn.

“Giống như sương mù tan biến trước mắt ông, hãy thiêu rụi những con quỷ bên trong đang làm phiền trái tim ông đi.”

“......!”

“Chỉ khi đó ông mới có thể tiến về phía trước một lần nữa.”

Tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai nỗi đau mất con.

Đó là lý do tại sao tôi có thể đưa ra lời khuyên chân thành như vậy.

“Này, này! Tên khốn nạn điên rồ kia!”

Nhưng trong khoảnh khắc cảm động này, ai đó đã hét lên những câu chửi rủa và phá hỏng nó.

‘Có phải đó là Nam tước Tucker không?’

Một kẻ phản bội khác của gia tộc Bá tước và là cánh tay phải trung thành của Tử tước Rodri.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy hả, đốt thứ đó sao!?”

“...... sao lại không?”

“ ‘sao lại không’ ư?, đồ ngốc!? Ngươi quên rồi sao? Nơi này được bao quanh bởi dầu mà!”

“...... Ah......?”

Cùng lúc đó tôi thốt lên.

Fwoooosh!

Một ngọn lửa khổng lồ, không gì sánh bằng được đã, nhấn chìm mọi thứ xung quanh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương