Phá Nhật Mưu Ký
Chapter 19: Tướng quân của Phong Diệu

Lịch Quang Diệu, năm 341, cuối tháng 9.

 

Ngoại thành, thành phố Phong Diệu.

 

Vào ban đêm, phía nam thành phố, giao lộ của Đại lộ Thập Tự và đường Vành đai.

 

Từ cửa thành phía nam, một chiếc xe vũ trang Diệu Năng chạy nhanh tới, tiếng động cơ nổ vang giống như một con dã thú đang gào thét trong cuồng phong, đồ án cán cân nằm giữa khiên đen hai bên thân xe khẽ lóe lên dưới ánh đèn mờ ảo.

 

Kẽo kẹt...

 

Xe vũ trang Diệu Năng dừng lại ở giao lộ, cửa xe mở ra, Cốc Huy một bên nói lời tạm biệt với đồng đội, một bên nhảy xuống xe.

 

"Cuối cùng cũng có thể khởi động." Từ trong ba lô lấy ra một chiếc đồng hồ đeo tay, sau khi đeo lên, Cốc Huy thuần thục bật máy, lẩm bẩm: "Gần một tuần không bật máy, sắp nghẹn chết mình rồi, ba đang ở đâu nhỉ? Mau đến đón, mình sắp chết đói rồi."

 

Ấn nút ở một bên đồng hồ đeo tay, Cốc Huy bấm số của phụ thân, lại ngoài ý muốn nghe được, trong bụi cây cách đó không xa vang lên một trận tiếng reng reng, hắn kinh ngạc nhìn qua.

 

"Tiểu tử ngươi vội vàng gọi điện thoại làm gì? Bình thường sao không thấy ngươi siêng năng liên lạc như vậy, lại ở cái thời điểm lão tử nhà ngươi đang giải quyết mà gọi, @XX..." Trong bụi cây truyền đến một giọng nói nặng nề, sau đó, từ trong đi ra một nam tử cường tráng, hai tay đang kéo dây kéo dây kéo trên đũng quần, miệng hùng hùng hổ hổ.

 

Khi đi tới dưới ánh đèn, bộ dáng nam tử cường tráng này mới lộ ra rõ ràng, vóc dáng của hắn kỳ thật cũng không tính là thấp, chỉ là tứ chi quá mức tráng kiện, nửa người trên dài hơn so với hai chân, tỷ lệ thân thể không cân bằng, khiến ở trên thị giác có vẻ cường tráng quá mức.

 

Bộ râu rậm rạp trên quai hàm che đi một nửa khuôn mặt, Cốc Long mặc đồng phục đội chấp pháp sọc đen vàng, cùng Cốc Huy cao một thước tám, thân hình gầy gò, sắc mặt tái nhợt đứng chung một chỗ, rất khó tin tưởng hai người này là hai cha con ruột thịt.

 

"Ba, ba ở đây giải quyết, nếu bị người dân tố cáo, ba lại bị phê duyệt, lại phải khấu trừ tiền thưởng." Cốc Huy nói.

 

"Cái này có thể trách lão tử sao? Công dân đã bỏ phiếu xây dựng nhà vệ sinh công cộng ở đây, số lượng cũng đã vượt quá một triệu, vậy mà đã được một năm, cũng không thấy thành phố phê duyệt."

 

“Hơn nữa, lão tử đã ở chỗ này chờ ngươi đã gần hai giờ, tiểu tử ngươi cũng không biết trở về nhanh một chút.”

 

Cốc Long chỉ vào tòa nhà thành phố ở trung tâm thành phố, một bên hùng hùng hổ hổ, đi tới trước người nhi tử, đưa tay muốn gõ vào đầu Cốc Huy, lại nhịn xuống, thay đổi thành nhéo nhéo hai má, 

 

"Huấn luyện thực chiến chưa tới một tuần, sao tiểu tử ngươi lại gầy đi rồi.”

 

Cốc Huy xoa hai má có chút đau, nói: "Ba, đây chính là huấn luyện thực chiến đấy, cũng không phải đi ra ngoài du lịch mùa thu, gầy một chút không phải là bình thường sao? Thành tích huấn luyện thực chiến của con trai ba lần này là đứng đầu đó nha. Ba, ba đừng quên lời hứa của ba lúc trước đấy."

 

“Hắc..., tiểu tử ngươi lần này, quả thật cho lão tử ta mặt mũi, bằng không, ngươi cho rằng lão tử sẽ tự mình tới đón ngươi sao?” Cốc Long nhếch miệng cười cười, thuận tay kéo ba lô của nhi tử,"Yên tâm, chuyện lão tử đã hứa với ngươi, nói là làm."

 

"Ba, ba đối với con thật tốt..." Cốc Huy lập tức nịnh nọt một câu, trong lòng hắn đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, mới có thể mượn được 10.000 đồng.

 

Khoản tiền này đối với Cốc Long không có bao nhiêu tiền gửi mà nói, không tính là số tiền nhỏ.

 

Còn chưa đợi Cốc Huy chuẩn bị xong bản thảo, chợt nghe phụ thân Cốc Long nói: "Tiểu tử ngươi cũng đừng vì chút thành tích như vậy, liền đắc chí, không biết mình là ai. Lão tử ngươi làm trong đội chấp pháp nhiều năm như vậy, còn không biết thực chiến huấn luyện của đội chấp pháp dự bị là như thế nào sao?"

 

“Ngươi phải giống như nha đầu Biên gia, 16 tuổi đột phá đến đệ nhị Diệu Thức, mang theo một hướng dẫn viên bình dân ngoại ô chỉ mở ra đệ nhất Diệu Thức, đánh chết hai đầu [Thực Yểm] cấp hai, khi đó, lão tử ngươi mới thật sự vui vẻ..."

 

Điệp Vũ đột phá đến đệ nhị Diệu Thức, chuyện khi nào? Hôm qua không phải mới gặp mặt sao...

 

Cốc Huy thiếu chút nữa cho rằng mình gặp ảo giác sau khi nghe ba hắn nói xong, mới một ngày không gặp, Biên Điệp Vũ sao lại đột phá, còn mang theo một bình dân ngoại ô vừa mới mở ra đệ nhất Diệu Thức, đánh chết hai đầu [Thực Yểm] cấp hai?

 

Đây có phải là Biên Điệp Vũ mà hắn biết không?

 

Chờ một chút... Bình dân ngoại ô vừa mới mở ra đệ nhất Diệu Thức?

 

Cốc Huy sửng sốt một chút, một tuần nay, bình dân ngoại ô mà hắn và Biên Điệp Vũ quen biết, lại còn hướng dẫn viên, chỉ có một mình Lăng Tốn.

 

Lập tức, Cốc Huy vội vàng truy vấn phụ thân chi tiết cụ thể, sau khi nghe ba mình nói rõ ràng, hai mắt dần dần sáng lên.

 

"Thật là dũng cảm! Đánh chết hai đầu [Thực Yểm] cấp hai..." Cốc Huy thở ra một hơi, tâm tình bỗng nhiên sáng sủa, nếu như vậy, mình cũng không cần tìm phụ thân vay tiền nữa.

 

"Hắc..."

 

Cốc Long đeo ba lô của nhi tử, hai người đi về phía một chiếc xe hỗn hợp Diệu Điện bên đường, 

 

"Mấy năm trước lão tử đã nói cho ngươi biết, tiểu nha đầu nhà Biên gia bên kia tương lai nhất định sẽ không đơn giản, muốn theo đuổi thì phải làm liền. Giờ thì ngươi nhìn xem, muốn theo đuổi người ta cũng chướng mắt ngươi, tiểu tử ngươi hối hận chưa? "

 

“Sao con phải hối hận chứ? Điệp Vũ là một cô gái tốt như vậy, nếu thật sự là đối tượng của con, không chừng có ngày con bị người theo đuổi của nàng ta hãm hại đấy” . 

 

Cốc Huy mở cửa xe, tự mình nói: "Lại nói, Điệp Vũ xinh đẹp như vậy, lại là thiên tài, nếu thật sự làm bạn gái của con, con cũng không muốn. Ba, ba quên mẹ là bỏ đi như thế nào rồi sao? Tìm bạn gái, không thể tìm người như Điệp Vũ, làm bằng hữu là tốt nhất, tương lai Điệp Vũ lăn lộn tốt, con trai ba cũng có thể dính chút ánh sáng a..."

 

Lúc này, còn chưa đợi Cốc Huy mở cửa xe, rắc rắc một tiếng, cửa xe từ bên trong khóa lại.

 

" Tiểu tử thúi, ngươi tự mình đi trở về đi!” từ trên ghế lái truyền ra tiếng gầm gừ của Cốc Long.

 

Lập tức, động cơ khởi động, thân xe vọt đi, lưu lại Cốc Huy một mình đứng trên đường, nhìn đèn hậu dần dần nhỏ đi.

 

…….

 

Rạng sáng.

 

Trung tâm thành phố Phong Diệu, Tháp Diệu.

 

Tòa tháp hình tam giác cao chót vót, vẫn như mọi khi, những quả cầu trên đỉnh tháp tỏa sáng rực rỡ, bao phủ toàn bộ thành phố.

 

Dưới tháp Diệu, là quảng trường Phong Diệu có hàng vạn bậc thang, một cái nỏ khổng lồ không có dây cung, tựa như một đôi cánh toàn thân u ám, dựng thẳng ở giữa quảng trường.

 

Đây là Cự Nỏ Phong Diệu, giống như Tháp Diệu, chính là một trong những biểu tượng của toàn bộ thành phố Phong Diệu.

 

Đám người đứng ở quảng trường Phong Diệu, so với cự nỏ kia, nhỏ bé như kiến.

 

Giờ phút này,các nhân vật quan trọng của thành phố Phong Diệu, tướng lĩnh thực quyền của quân đoàn Phong Diệu, các quan chức trị an của đội chấp pháp đang đứng xếp thành hàng, thấp giọng nghị luận, đang thảo luận đủ loại về thủy triều đen lần này. 

 

Lúc này, đứng ở cửa vào quảng trường, hai hàng quân đội cầm kiếm, bỗng nhiên đứng thẳng, chỉnh tề chào hỏi.

 

Chợt, tiếng nghị luận ở đây an tĩnh lại, chỉ có gió đêm lạnh như băng vang lên, những nhân vật dang tiếng lừng lẫy của thành phố Phong Diệu đều dùng ánh mắt sùng kính, nhìn về phía một vị quân nhân xuất hiện trên bậc thang vạn tầng ở quảng trường.

 

Thủ lĩnh quân đoàn Phong Diệu, tướng quân hiện tại của Phong Diệu- Thương Đường Quy, dưới sự hộ tống của chủ tịch thành phố Phong Diệu, đi tới trước mặt Cự Nỏ.

 

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều cúi đầu, đối với vị truyền kỳ tướng quân đã mở rộng diện tích thành phố Phong Diệu gấp mười lần, có sự kính sợ phát ra từ nội tâm.

 

"Tình huống của thủy triều đen thế nào rồi?" 

 

Thương Đường Quy mặc quân phục, thân hình cao lớn, ánh mắt trầm tĩnh, nhìn về phía tham mưu quân đoàn ở một bên, trầm giọng hỏi.

 

"Tướng quân, chỉ sợ sắp bộc phát."

 

Tham mưu quân đoàn tiến lên, khởi động một cái nút điều khiển bên cạnh Cự Nỏ,.

 

Bá!

 

Trên quảng trường Phong Diệu, một vách tường màu đen thật lớn dâng lên, lăng diện khẽ phát sáng, vậy mà là do cực phẩm Diệu Thạch chế thành.

 

Dưới sự chiếu rọi của [Diệu Chi Tháp], vách tường màu đen không ngừng hấp thu Diệu Huy, dần dần hiện ra từng cảnh tượng, chính là thủy triều đen đang bốc lên từng cơn sóng đen ở khu vực ngoại ô thành phố.

 

"Thật sự sắp bộc phát..." 

 

Các đại nhân vật ở thành phố Phong Diệu kinh hô thành tiếng, trong màn hình, thủy triều đen bắt đầu khởi động, tựa như thủy triều cuồng bạo, đang quét qua khu vực ngoại ô thành phố, dựa theo tốc độ này, ngoại ô thành phố rất nhanh sẽ bị bao phủ.

 

Các chuyên gia nghiên cứu về thủy triều đen suy đoán rằng không chỉ ngoại ô, rất có thể các khu vực ngoại thành cũng sẽ bị ảnh hưởng, điều này sẽ gây ra thiệt hại không thể đo lường được với thành phố Phong Diệu.

 

"Tướng quân, dựa theo tốc độ lan tràn của thủy triều đen, nếu không tiến hành ngăn chặn, một phần ba ngoại thành cũng sẽ bị bao phủ, hậu quả..." Tham mưu quân đoàn muốn nói lại thôi.

 

Nghe nói như vậy, các đại nhân vật ở đây lộ vẻ kinh hoảng, cho dù không có kiến thức thông thường, người đứng ở trên như hộ đều rõ ràng, một khi thủy triều đen xâm nhập ngoại thành, có ý nghĩa là gì.

 

Nếu thủy triều đen công phá cửa thành ngoại thành, [Thực Yểm] tùy ý ăn mòn loài người, đó cũng không đơn giản là một phần ba ngoại thành rơi vào tay giặc. Không có lớp phòng ngự từ cửa thành khu ngoại thành, không có vành đai phòng ngự lưới điện Diệu Năng phía sau cửa thành, toàn bộ khu ngoại thành rất nhanh sẽ bị [Thực Yểm] ăn mòn toàn bộ.

 

Đến lúc đó, khu ngoại thành sẽ giống như 20 năm trước, khi [Thác Hoang Lệnh] vừa mới ban hành, lại biến thành vùng hoang dã hoành hành của [Thực Yểm].

 

Điều này chẳng khác nào thành phố Phong Diệu chỉ sau một đêm, trở lại hình ảnh của 20 năm trước...

 

Đương nhiên, đối với các đại nhân vật ở đây mà nói, thứ bọn họ càng quan tâm hơn là lợi ích đến từ những cửa hàng ngoại thành, tiền thuế, các tòa nhà đang bán ra vân vân, hoặc là, tình nhân bọn họ kim ốc tàng kiều, con riêng ẩn giấu...

 

Thương Đường Quy nhìn cảnh tượng trên tường đen, vẻ mặt bình tĩnh nói: "20 năm phát triển của thành phố Phong Diệu, rất có thể chỉ trong một đêm, bị đánh trở về nguyên hình sao..."

 

"Thương tướng quân, thủy triều đen tập kích, thành phố Phong Diệu đang gặp nguy hiểm, kính xin ngài ra tay." Chủ tịch thành phố Phong Diệu hơi cúi đầu, khẩn thiết thỉnh cầu.

 

Thương Đường Quy nhìn quanh một vòng, nhìn quanh bốn phía, nhìn chủ tịch quốc hội một bên, lại hơi nghiêng người, nhìn về phía một gã sĩ quan dáng người cao ngất, tuấn mỹ nho nhã đi theo bên cạnh.

 

Ông thở dài, "Phải, máu tươi của các anh hùng liệt sĩ đổ ra suốt 20 năm, không thể hóa thành bong bóng qua đêm, phải để lại cho các anh hùng trẻ tuổi trong thành phố, một mảnh đất màu mỡ để trưởng thành."

 

Nói xong, vị thủ lĩnh quân đoàn Phong Diệu này ngẩng đầu, nhìn về phía cái Cự Nỏ Phong Diệu trước người kia, vung tay lên.

 

Trong lúc nhất thời, mọi người ở đây nhao nhao hành lễ, lấy hình thức đội ngũ nhanh chóng mà chỉnh tề, rời khỏi quảng trường Phong Diệu, ở xa xa vây xem chờ đợi.

 

Ầm...

 

Đứng trên quảng trường Phong Diệu, thân thể Thương Đường Quy nở rộ hào quang, khí thế nguy nga kia, lại như Cự Nỏ nỏ Phong Diệu, cao cao tại thượng, không thể chạm tới.

 

Xa xa, đám người vây xem nhao nhao lui về phía sau, mặc dù biết mình đang đứng ở khoảng cách an toàn, nhưng ở trước mặt uy thế như vậy, vẫn như cũ phát ra sự sợ hãi từ bản năng, lui bước về phía sau.

 

Sau một khắc, tháp Diệu cao chót vót sinh ra cộng hưởng, những quả cầu như mặt trời trên đỉnh tháp, phóng thích ra một đạo kim huy quang trụ, rót vào trong cơ thể Thương Đường Quy, làm cho quang mang trên người ông càng thêm lóng lánh, tựa như có hai vầng mặt trời, ở trung tâm thành thị đang pht sáng.

 

" Mở dây!”

 

Thương Đường Quy giơ tay lên, một cỗ diệu năng phi thường cường đại chậm rãi bắt đầu khởi động, rót vào trong Cự Nỏ Phong Diệu.

 

Nỏ đen nhánh phát sáng, giống như ngọn đuốc được thắp sáng, hội tụ ra một sợi dây cung, rồi lại chậm rãi ngưng tụ thành một mũi tên ánh sáng trên nỏ. 

 

Dưới diệu huy phát ra từ tháp Diệu, cùng Diệu Năng cường đại của Thương Đường Quy, ngưng tụ mà thành một mũi tên ánh sáng.!

 

Ầm ầm!

 

Tiếng nổ vang lên, vô số người trong thành thị nhìn thấy, một mũi tên thật lớn phóng lên trời, cắt qua bầu trời đêm đen kịt, bắn về phía ngoại ô thành phố, chìm vào trong sương đen như thủy triều.

 

Lập tức, giống như giọt nước rơi vào chảo dầu, từ trong thủy triều đen, những cơn sóng giận dữ truyền ra từng trận gào thét, cuồng phong từ trong đó cuồng dũng dâng trào.

 

Giờ phút này, người trên lầu cao thành phố Phong Diệu, từ xa nhìn ra, trong thủy triều đen xa xa, tựa như có từng đạo hắc vụ tuôn ra, giống như từng bàn tay đen thật lớn, vỗ về phía cửa thành kiên cố ở ngoại thành.

 

Ầm ầm...

 

Lại là một mũi tên ánh sáng bắn ra, phá vỡ bầu trời đêm thành thị, bắn vào trong thủy triều đen đang cuồn cuộn mà đến.

 

Xa xa, nhìn chăm chú vào thân ảnh như mặt trời ở trung tâm quảng trường Phong Diệu, vị chủ tịch thành phố có mái tóc hoa râm hai mắt thẳng tắp, hắn bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, mới ý thức được mình vừa thất thố.

 

Theo bản năng giơ tay lên, dùng kính mắt để che dấu, lại phát hiện lòng bàn tay ướt sũng, không biết từ khi nào thấm đầy mồ hôi.

 

Hít sâu một hơi, chủ tịch thành phố Phong Diệu quay đầu, nhìn qua vị sĩ quan tuấn mỹ nho nhã, cũng là thiếu tá trẻ tuổi nhất quân đoàn Phong Diệu đang đứng ở một bên, nói: "Thiếu tá Bạc Tuấn, thực lực của Quy tướng quân, từ khi nào đã đạt tới đại diệu năng sư đỉnh phong? Như thế nào một chút tin tức cũng không biết..."

 

Vị thiếu tá trẻ tuổi nhất của quân đoàn Phong Diệu, Bạc Tuấn hơi cúi đầu, nói: "Tiến độ tu luyện của tướng quân, vẫn là chuyện tuyệt mật của quân đoàn, tôi cũng mới biết tướng quân đạt tới đại diệu năng sư đỉnh phong. Cũng may là như thế, nếu không vì chống lại thủy triều đen, khởi động nỏ Phong Diệu, thực lực của tướng quân sẽ lùi lại rất lớn. Đây là may mắn của thành phố Phong Diệu."

 

Đúng vậy..., đúng là may mắn của thành phố Phong Diệu chúng ta..." Chủ tịch Quốc hội liên tục gật đầu.

 

Môi Bạc Tuấn khẽ mím lại, mí mắt rũ xuống, thu lại ánh mắt châm chọc.

 

Ầm ầm...

 

Lúc này, từng mũi tên ánh sáng xẹt ngang bầu trời, giống như cầu vồng trong đêm tối, chiếu sáng khuôn mặt của vô số người, trở thành ký ức khó có thể xóa nhòa trong suốt cuộc đời của bọn họ.

 

Trong khi đó.

 

Khu ngoại thành, cổng phía nam.

 

Trên đại lộ Chữ Thập, một chiếc xe buýt ba tầng đang chậm rãi chạy, chở nhóm hành khách cuối cùng từ ngoại ô thành phố tới.

 

Trên ghế ngồi ở tầng ba của toa xe, cảm giác đau rát quen thuộc từ sau lưng truyền đến, đem Lăng Tốn vô cùng mệt mỏi lại đúng giờ bị đánh thức dậy lúc rạng sáng, trong lòng hắn vừa thầm mắng, vừa ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng từng mũi tên quang xuyên qua bầu trời đêm.

 

"Đó là cái gì..." Lăng Tốn trợn to hai mắt, nhất thời xem nhẹ cảm giác đau đớn ở lưng.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương