Phá Nhật Mưu Ký
-
Chapter 18: Thiên tài
Bá...
Tất Chuẩn chạy tới, cánh tay cong lên, quay ngang khuỷu tay, đánh thẳng vào đầu Lăng Tốn.
"Tất Chuẩn, anh..." Biên Điệp Vũ nhướng mày, vừa chuẩn bị tiến lên, lại bị Lăng Tốn ngăn lại.
"Điệp Vũ, để tôi."
Lăng Tốn bước về phía trước một bước, vai phải trầm xuống, tay phải ngưng tụ Diệu Năng, giơ tay lên nghênh đón.
Khuỷu tay va chạm lẫn nhau, phát ra một tiếng trầm đục, thế công của Tất Chuẩn dừng lại, thân hình cao lớn lay động vài cái.
Lăng Tốn lui về phía sau ba bước, lòng bàn tay có chút đau nhức, nhưng cũng không có gì khó chịu.
Lực lượng của con vịt Tất Chuẩn này quá lớn..., Lăng Tốn bóp bóp bàn tay, trong lòng nhận định.
Hắn dám tiến lên, đối mặt với Tất Chuẩn, đương nhiên không phải bởi vì thực lực, mà bởi vì Cốc Huy đã từng nói qua, trình độ Diệu Năng của Tất Chuẩn, cũng không phải là do khắc khổ tu luyện ra.
Thực lực của Tất Chuẩn, bề ngoài cũng đã đạt tới trình độ mở ra đệ nhất Diệu Thức, bắt đầu tu luyện Diệu Năng thể kỹ tương ứng.
Sau khi Lăng Tốn cũng mở ra Diệu Thức, chỉ cần Tất Chuẩn Không thi triển Diệu Năng thể kỹ, chênh lệch giữa hai người cũng sẽ không lớn, chính diện giao phong cho dù có như thế nào cũng có thể chu toàn một hai.
Huống chi, thực lực của Tất Chuẩn, khẳng định không đạt tới tiêu chuẩn bề ngoài.
Hiện tại, sau khi thử một lần, Lăng Tốn lại không ngờ, Tất Chuẩn căn bản là một món hàng mã tiêu chuẩn.
"Tất Chuẩn đội trưởng, anhđừng vừa gặp mặt liền vu khống người khác. Cái gì mà bắt cóc đội viên của tiểu đội anh..." Lăng Tốn cười cười, nhìn về phía Biên Điệp Vũ bên cạnh, "Lúc anh há miệng nói dối, đã từng hỏi bản thân người 'bị bắt cóc' chưa?"
Mày chỉ là một thằng nông dân ngoại thành..."
Tất Chuẩn trợn tròn mắt, tức giận đến khóe miệng cũng bị chuột rút, hắn có thế nào cũng không nghĩ tới, cái tên nông thôn ngoại ô ba không này, dĩ nhiên đã mở ra được đệ nhất Diệu Thức. Rõ ràng mấy ngày trước, tiểu tử thúi này ngay cả cánh cửa Diệu Thức cũng không sờ được, chỉ là một thằng phế vật Diệu cảm cấp thấp kém cỏi, làm sao trong thời gian ngắn như vậy, liền lĩnh ngộ được đệ nhất Diệu Thức.
Đột nhiên, hắn hiểu được, nhất định là do Biên Điệp Vũ mở bếp nhỏ nên tên tiểu tử hỗn đản này mới có thể đột phá.
Nhất thời, trong lòng Tất Chuẩn nổi cơn ghen tị như điên, khuôn mặt vặn vẹo, giận dữ quát: "Tao phải đánh chết thằng tạp chủng nhà mày!"
Phanh bang bang..., hai người lại va chạm, ngươi tới ta lui, đánh đến khó phân khó giải.
Ở trình độ Diệu Năng, Lăng Tốn tuy rằng rơi vào hoàn cảnh bất lợi, nhưng hắn có kinh nghiệm thực chiến phong phú, khiến cho Tất Chuẩn không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.
Đồng thời, hắn cũng phát hiện, sau khi mở ra đệ nhất Diệu Thức, Diệu Năng bản thân ngưng tụ ra, cũng không kém Tất Chuẩn quá nhiều.
Tất nhiên, xem xét rằng đây là một tên hàng mã, không có nhiều giá trị tham khảo.
Nếu nơi này chỉ có hai chúng ta, tao sẽ từng phút từng phút phế đi con vịt đực mày.., Lăng Tốn thầm mắng, bên trong túi áo gió của hắn có chưa một ít đồ chơi nhỏ, cùng không ít thủ đoạn khắc chế địch chế thủ.
Thế nhưng, hiện giờ quân chính quy của quân đoàn Phong Diệu đang ở đây, Lăng Tốn rất rõ ràng, nếu hắn làm như vậy, nhất định sẽ bị sĩ quan mặt chữ Điền kia tát chết, ánh mắt người này nhìn hắn cũng không thân thiện.
Đội trưởng tiểu đội y tế hậu cần, là một gã trung niên mặt tròn mập mạp, đầu có chút hói, thân thể phát phúc, người này vừa nhìn về phía sĩ quan mặt chữ Điền vừa nói, "Thường đội trưởng, anh cứ nhìn hai tên tiểu gia hỏa đánh nhau như vậy sao?""
“Nếu không thì sao?” Thường đội trưởng mặt không chút thay đổi, trầm giọng nói:
"Bởi vì một lần tín hiệu cảnh báo màu đỏ giả, xuất động một chi quân đội, cộng thêm một chi tiểu đội y tế hậu cần. Chúng tôi trở lại như thế này, những người khác không biết làm thế nào để cười chúng tôi. Tiền thưởng tháng này của tôi và ngươi chỉ sợ đều bị trừ hết..."
“Giản Thất Trưởng, không bằng để cho hai tiểu tử này quyết ra thắng bại, đến lúc đó ai thua, liền đem trách nhiệm đổ lên người người đó. Đây vốn cũng không phải lỗi của chúng ta..."
Nghe vậy, trung niên mập mạp giản thất trưởng cười hắc hắc một chút, cũng không có lời nào nói, Thường đội trưởng nói quả thật không sai, đây vốn không phải lỗi của bọn họ.
Nhìn hai người trẻ tuổi đang giao chiến, Giản Thất Trưởng âm thầm lắc đầu, Thường đội trưởng dùng gương mặt poker nhìn về phía người mình, mặc cho là ai cũng có thể nhìn ra được, vị đội trưởng dự bị thân hình cao lớn là người chiếm ưu thế.
Đối với loại chuyện cấp bậc này, trưởng phòng Giản cũng không có hứng thú, bởi vì thói quen nghề nghiệp, ông ta đem ánh mắt hướng về hai cỗ thi thể đang nằm trên mặt đất.
"Ừm..., hai cỗ thi thể [Thực Yểm] này, tựa hồ..." Mí mắt trưởng phòng Giản giật giật, cẩn thận đánh giá hai cỗ thi thể kia, lấy tố chất chuyên nghiệp của hắn, rất nhanh đã có phán đoán được đại khái.
Bá!
Thân hình Giản Thất Trưởng nhoáng lên một cái, hình thể như quả cầu tròn vo kia, lại dùng tốc độ cực nhanh, chạy tới đứng giữa Lăng Tốn và Tất Chuẩn, hai cánh tay to tròn vung lên, đem hai người đẩy lảo đảo về phía sau.
"Đừng đánh nữa."
Trưởng phòng Giản quát một tiếng, trực tiếp đi tới trước thi thể Tương lão đầu, và thi thể sài khuyển, cúi người kiểm tra một chút, sau khi xác nhận phán đoán trực quan, thì nhìn về phía Lăng Tốn, Biên Điệp Vũ, trầm giọng nói: "Hai con [Thực Yểm] cấp hai này, là ai đánh chết?""
[Thực Yểm] cấp hai!?
Nguyên bản nhìn thấy Giản Thất Trưởng ra tay, Thường đội trưởng đang tỏ ra không vui, lập tức phản ứng lại, bước nhanh tiến lên, kiểm tra thi thể Tương lão đầu, sài khuyển.
"Thật sự là [Thực Yểm] cấp hai, hai đầu [Thực Yểm] cấp hai..."
Thanh âm Thường đội trưởng bất giác đề cao vài decibel, hắn cũng giống như trưởng phòng Giản, đều là người chuyên nghiệp.
[Thực Yểm] cấp hai như vậy, một năm qua, tiểu đội của Thường đội trưởng đánh chết không có một ngàn, cũng có tám trăm.
Tuy nhiên, đây là đối với những người lính xuất sắc đã trải qua một năm huấn luyện dự bị, hai năm phục vụ chính thức và có hơn nửa năm thực chiến hoang dã.
Nhưng hai người trước mặt, một người mới vừa tham gia dự bị, huấn luyện thực chiến còn chưa kết thúc, người còn lại là cư dân ngoại ô, có vẻ mới mở ra đệ nhất Diệu Thức không được bao lâu, lại có thể đánh chết hai con [Thực Yểm] cấp hai, đây căn bản chính là người si nói mộng.
"Hai đầu [Thực Yểm] này, thật sự là do cô đánh chết?" Thường đội trưởng nhìn Biên Điệp Vũ, ngữ khí nghiêm khắc, "Nói rõ tình huống, nếu không, cô sẽ bị thẩm vấn và nghiêm trị."
Tên này trực tiếp bỏ qua mình..., Khóe miệng Lăng Tốn khẽ nhếch lên, ngoan ngoãn lui về phía sau, nháy mắt với Biên Điệp Vũ.
"Sếp, chuyện là như vậy..."
Biên Điệp Vũ lấy lại bình tĩnh, sau đó tiến lên, dựa theo lý do cô mượn quần Lăng Tốn, nhanh chóng sửa sang lại lý do, trước tiên lấy xương chày bà ngoại ra, kể lại chuyện vừa rồi.
Kỳ thật, chuyện Biên Điệp Vũ kể lại, cùng tình huống thực tế cũng không có gì khác biệt, chỉ là tập trung bất đồng.
Trước tiên lấy ra đôi xương chày kia, chứng thực thân phận bà ngoại của Biên Điệp Vũ, cùng với cống hiến của [Thác Hoang Lệnh], khiến lý do Biên Điệp Vũ tự tiện rời đội, trở nên hợp tình hợp lý. Đến lúc đó, nếu đội thẩm tra Phong Diệu thật sự muốn truy cứu, cũng sẽ không nghiêm khắc xử phạt quá nặng.
Sau đó, chính là chi tiết chiến đấu với Tương lão đầu, sài khuyển, trong này tất nhiên là muốn làm nổi bật công lao của Biên Điệp Vũ, trong trận kịch chiến này, Lăng Tốn chỉ là một người làm nền.
Nếu không, với thực lực của Lăng Tốn, một cư dân ngoại ô vừa mới mở ra [Diệu Thức], cũng không l được huấn luyện chuyên nghiệp, lại dựa vào sức mình đánh chết một con [Thực Yểm] cấp hai, lại chỉ bị thương nhẹ, chuyện này thật sự là quá thái quá.
Chiến tích như vậy, so với Biên Điệp Vũ dựa vào hài cốt bà ngoại, đánh bại hai con [Thực Yểm] cấp hai, còn thái quá hơn nhiều.
Nghe Biên Điệp Vũ giảng giải, Lăng Tốn âm thầm gật đầu, lời nói của thiếu nữ rất rõ ràng, cộng thêm giọng nói dễ nghe của cô, cộng thêm ngoại hình tuyệt mỹ, rất dễ dàng hấp dẫn mọi người chú ý, không ai chú ý tới hắn.
"Cô..., mở ra đệ nhị Diệu Thức..."
Nhưng mà, sau khi Biên Điệp Vũ kể lại, phản ứng của đám người Thường đội trưởng, trưởng phòng Giản lại nằm ngoài dự liệu của Lăng Tốn.
"Vâng. tôi mở ra đệ nhị Diệu Thức, đây hẳn là Diệu Năng còn sót lại trong hài cốt của bà ngoại đã giúp tôi đột phá trong lúc chiến đấu.” Biên Điệp Vũ gật đầu đáp lại.
Thường đội trưởng vẫn luôn có gương mặt poker, lúc này lại lộ ra vẻ kích động, xua tay nói: "Mặc kệ là nguyên nhân gì, tóm lại, tân binh Biên Điệp Vũ, cô có tư chất Diệu cảm cao cấp, ở tuổi 16, trong kì huấn luyện thực chiến, chiến đấu cùng hai đầu [Thực Yểm] cấp hai gặp phải lúc bất ngờ, mở ra đệ nhị Diệu Thức, đây là sự thật! Không tệ, nhóm dự bị của các bạn thật không tệ!"
Nhìn đám người Thường đội trưởng vẻ mặt kinh hỉ, đám người bên phía trưởng phòng Giản thì tràn đầy hâm mộ, Lăng Tốn hiểu được, vì sao phản ứng của đám người này lại mãnh liệt như vậy.
Trước đây, Cốc Huy đã nói qua, người có được tư chất Diệu cảm cao cấp, nếu có thể trước 16 tuổi, mở ra đệ nhị Diệu Thức, thì tương lai rất có thể đạt tới cực hạn tư chất cảm giác cao.
Người như vậy, mới có tư cách được xưng là thiên tài!
Thường đội trưởng kích động như vậy, trưởng phòng Giản hâm mộ như thế, tự nhiên là bởi vì, lúc này xuất động, bởi vì phát hiện ra một vị thiên tài, rất có thể còn được khen thưởng.
"Thường đội trưởng, tôi có thể đánh chết [Thực Yểm] cấp hai, là nhờ có vị bằng hữu này trợ giúp..." Biên Điệp Vũ nhấn mạnh.
Thường đội trưởng gật đầu qua loa, một cư dân ngoại ô, cũng không phải người trong quân đội, mới mở ra đệ nhất Điệu Thức, không đáng để chú ý.
Đối với việc mình không được chú ý, Lăng Tốn cũng không thèm để ý, thứ khiến hắn cảm thấy tương đối phiền chán, là ánh mắt oán độc của con vịt Tất Chuẩn kia, hắn cứ làm như là mới bị cướp vợ vậy.
Sắc mặt Lăng Tốn khẽ động, bỗng nhiên lảo đảo, dường như thân thể suy yếu, kiên trì không chịu nổi muốn té ngã.
"Lăng Tốn, có chuyện gì với cậu vậy? Không sao chứ?” Biên Điệp Vũ vội vàng đưa tay, đỡ Lăng Tốn, ân cần hỏi, để hắn tựa vào vai nàng.
Lăng Tốn lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì, chỉ là có một chút thoát lực, từ trong dư quang nơi khóe mắt, lại không chút ngoài ý muốn nhìn thấy, ngũ quan của Tất Chuẩn Tất đều muốn vặn lại cùng một chỗ.
Haha..., cho người tức chết, con vịt phiền nhiễu này..., Lăng Tốn âm thầm cười lạnh, lúc trước nhận ra mình không đủ lực đối phó Tất Chuẩn, mới làm như có thể tránh thì tránh.
Hiện tại, đối với loại phiền toái một mực dây dưa không dứt này, hắn cũng sẽ không trầm mặc ứng đối nữa.
Sau khi kiểm tra căn nhà, ghi chép kỹ lưỡng lại hiện trường chiến đấu,, Thường đội trưởng lại khen ngợi chiến tích của Biên Điệp Vũ một phen, rồi mang theo nàng cùng nhau rời đi, trở về báo cáo tình huống.
Trong đám người, Biên Điệp Vũ quay đầu lại,nhìn về phía Lăng Tốn đang ở lại đằng sau, Lăng Tốn phất phất tay, dùng khẩu hình ý bảo, gặp lại trong thành sau.
"Cái quần này có chút ngắn a..." Biên Điệp Vũ kéo quần, phát hiện ống quần ở trên mắt cá chân, nghĩ đến đây là quần Lăng Tốn mặc bên trong, mặt không khỏi có chút nóng lên.
——
Tiền viện, nhìn tiểu đội ý tế hậu cần đang ở lại hiện trường, thu thập thi thể Tương lão đầu, sài khuyển, Lăng Tốn âm thầm thở dài, có chút đau lòng.
Đây chính là thi thể hai đầu [Thực Yểm] cấp hai đấy, nếu lấy ra thị trường chợ đen bán, có thế nào cũng đươc giá gấp đôi [Thực Yểm] cấp một đi, cộng lại chắc có khi được đến 30-40.000 Diệu tệ thậm chí còn nhiều hơn.
Bây giờ, cứ như vậy bị cơ quan chính thức thu đi, mà thân là người tham gia đánh chết, lại không nhận được bất kỳ món tiền thưởng nào.
" Tiểu huynh đệ, sao cậu còn ở chỗ này?
Giản Thất Trưởng đi tới, nụ cười trên khuôn mặt béo tròn rất thân thiện, "Ngày mai Thủy triều đen có thể sẽ bộc phát, cậu đã mở ra Diệu Thức, có tư cách xin một tấm thẻ vào thành miễn phí, nhanh vào thành đi."
Tên trung niên mập mạp này, một chữ không đề cập đến tiền thưởng, xem ra là muốn độc chiếm..., Lăng Tốn oán thầm, thở dài, nói: "Tôi biết. Tôi chỉ muốn nhìn lại Tướng gia gia, còn có A Hoàng..."
"Tướng gia gia, A Hoàng..." Giản Thất Trưởng sửng sốt, nhìn về phía hài cốt Tương lão đầu, sài khuyển, hiểu được, "Cậu biết lão nhân và con chó này?"
Lăng Tốn gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ bi thương, nói đến gần một tháng qua, ở chợ đen cùng Tương lão đầu quen biết nhau..
Khác biệt duy nhất, chính là đem Tương lão đầu miêu tả thành một lão nhân rất nhiệt tình, cùng con sài khuyển kia nương tựa lẫn nhau kia.
"Tôi ở đội chấp pháp dự bị, làm hướng dẫn bốn ngày, không nghĩ tới bốn ngày không gặp, Tướng gia gia, còn có A Hoàng liền..."
Lăng Tốn nói tới đây, cúi đầu, dường như cảm xúc có chút kích động, không nói được nữa.
"Tiểu huynh đệ, đừng quá thương tâm. Khi thủy triều đen bùng nổ, có quá nhiều điều như vậy xảy ra, cậu nên cảm thấy may mắn khi cậu vẫn còn sống. Đây là thực tế của chúng ta..."
Trưởng phòng Giản dường như bị hắn làm xúc động theo, vỗ vỗ bả vai Lăng Tốn, nói: "Chờ cậu vào thành, đến phòng ý tế hậu cần khu ngoại thành, đánh chết [Thực Yểm] cấp hai sẽ được nhận tiền thưởng, đây cũng coi như là quà tặng của người chết đi."
Diễn kịch như thế này thật mệt mỏi, cuối cùng cũng nhận được một phần tiền thưởng..., Lăng Tốn gật gật đầu, nói một tiếng cảm ơn, xoay người rời đi.
Không lâu sau khi Lăng Tốn rời đi, trưởng phòng Giản cầm một bản báo cáo ghi chép, tùy ý lật xem kiểm duyệt, bỗng nhiên sắc mặt sửng sốt:
"Những vết thương đầu tiên trên người hai con [Thực Yểm] cấp hai này, đều là do [Diệu Năng Chủy Thủ] tạo thành..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook