Phá Nhật Mưu Ký
Chapter 17: Mở ra Diệu Thức

Trong phòng khách, tiếng gào thét của Tương lão đầu kéo dài, sóng âm chói tai vờn quanh, cửa sổ bốn phía đều vỡ vụn, mảnh thủy tinh cùng bụi bặm văng tung tóe...

 

Ba lô Biên Điệp Vũ đặt bên trên mặt đất, giờ phút này thung ra một lỗ, đôi xương chày đứng trên mặt đất, phát ra từng đạo kim sắc quang mang, giống như mạng nhện, trói buộc Tương lão đầu, những nơi bị kim tuyến quấn quanh, phát ra tiếng vang tư tư, bốc lên khói trắng.

 

"[Diệu Năng Thế Trận]..., Diệu năng sư đáng ghét..., giải quyết ngươi trước..."

 

Tương lão đầu gầm nhẹ, thân thể gầy gò dưới bộ quần áo rách áo, bắt đầu cấp tốc bành trướng, từng khối cơ bắp nhô lên, hai chân ước chừng cao lên gấp đôi, dưới sự trói buộc của [Diệu Năng Thế Trận], chậm rãi đi về phía Biên Điệp Vũ.

 

Rắc rắc..., bàn chân dài một thước giẫm lên trên mặt đất, lưu lại từng dấu chân sâu hoắm.

 

Ở góc tường, Biên Điệp Vũ mặt trắng bệch, nhìn quái vật hình người đang đi đến gần, mạnh mẽ nâng [Súng Diệu Năng] lên, bắn một trận.

 

Tiếng vang bất ngờ nặng nề vang lên, viên đạn Diệu Năng bắn vào trong cơ thể Tương lão đầu, lưu lại từng lỗ đạn cháy đen, lại không cách nào ngăn cản bước chân đi tới.

 

"Dựa vào loại vũ khí này..., là vô dụng..., nhân loại..."

 

Tương lão đầu nhe răng, lộ ra đống răng nanh đan xen, nụ cười quỷ dị kia tràn ngập vẻ dữ tợn, cánh tay phải của hắn không ngừng duỗi dài, dần dần đột phá trói buộc của [Diệu Năng Thế Trận], hướng Biên Điệp Vũ chộp tới.

 

Hỏng rồi..., lão già này quá đáng sợ..., Lăng Tốn mở to hai mắt, hắn đã tỉnh táo lại, rất nhanh đã thấy rõ tình thế lúc này.

 

Cặp xương chày phóng thích [Diệu Năng Thế Trận], cũng không hoàn chỉnh, không cách nào trói buộc [Thực Yểm] cấp hai như Tương lão đầu. 

 

Chế thức vũ khí như [Súng Diệu Năng] đối với [Thực Yểm] cấp hai rõ ràng không đủ lực sát thương.

 

Về phần [Đạn Khu Yểm], phải đem nhét vào trong bụng mới có lực sát thương trí mạng. Bây giờ, muốn mở cái miệng đáng sợ của Tương lão đầu ra, Lăng Tốn cảm thấy mười cái mạng của mình cũng không đủ dùng.

 

"Cho dù lĩnh ngộ đệ nhất Diệu Thức, bằng thực lực của mình, đối phó với [Thực Yểm] cấp hai, căn bản không đủ nhìn!"

 

Lăng Tốn cảm thấy tuyệt vọng, nguyện vọng một tháng nay cuối cùng cũng đạt được, lại phải đối mặt với tử cục từ một con [Thực Yểm] cấp hai, thế giới này đang muốn đâm nát cúc hoa của hắn sao.

 

Đột nhiên, tầm nhìn trước mặt hoa lên, Lăng Tốn phát hiện khoảng cách thị giác của hắn đang thay đổi, giống như kính lúp, không ngừng phóng đại.

 

Lập tức, hắn nhìn thấy trên phần lưng đã bành trướng của Tương lão đầu, nơi cổ có một khối cơ bắp đang gồ lên.

 

Tầm nhìn lại phóng đại, Lăng Tốn rõ ràng nhìn thấy, dưới đống cơ bắp gồ lên kia, có thân ảnh của một đầu [Thực Yểm], trong đó có hơn phân nửa đã dung nhập vào trong cơ thể Tương lão đầu.

 

Sau đó, hắn tiếp tục tập trung tầm nhìn, Lăng Tốn nhìn thấy một điểm, chính là điểm kết nối giữa [Thực Yểm] và thân thể Tương lão đầu.

 

Đây là nhược điểm..., cái là sau khi mở ra đệ nhất Diệu Thức, tầm nhìn đặc thù cũng theo đó thăng cấp sao..., Lăng Tốn sinh ra suy đoán như vậy.

 

Lúc này, hắn đã có quyết định, tay phải cầm lấy chủy thủ Diệu Năng, tay trái nắm lấy thi thể con chó đang nằm bên cạnh, đột nhiên đứng dậy.

 

"Tương lão đầu..." 

 

Lăng Tốn xách đuôi thi thể chó, lay động hai cái, hướng về phía Tương lão đầu hô lên, "Con chó này hẳn là lão thê của ngươi nhỉ?"

 

Dứt lời, quả nhiên nhìn thấy Tương lão đầu quay đầu lại, nhìn về phía thi thể sài khuyển màu vàng cam, trên khuôn mặt dữ tợn lộ ra tâm tình bi thương.

 

Lăng Tốn cười hắc hắc một tiếng, cánh tay trái dùng sức, đem thi thể sài khuyển ném mạnh về phía vách tường bên cạnh.

 

Nhất thời, Tương lão đầu gào thét một trận, chạy về phía thi thể sài khuyển nghênh đón, muốn bắt lấy.

 

Nhưng mà, [Diệu Năng Thế Trận] do hai khúc xương chân kia phóng thích, vẫn không ngừng trói buộc Tương lão đầu, khiến cho thân thể khổng lồ này chạy tương đối thong thả, giống như người say rượu vậy.

 

Chính là lúc này..., Lăng Tốn cắn răng một cái, hai chân dậm mạnh một cái, nhào tới, tay phải đảo ngược [Diệu Năng Chủy Thủ], lấy thế như móc câu, vung ra ngoài.

 

Trong nháy mắt này, Lăng Tốn cảm thấy từ trong lòng bàn tay, một cỗ diệu năng bắt đầu khởi động, theo đó rót vào [Diệu Năng Chủy Thủ].

 

Đây là biểu hiện tự nhiên khống chế Diệu Năng sau khi mở ra đệ nhất Diệu Thức, rót vào vũ khí Diệu Năng, làm cho uy lực của nó tăng lên gấp bội.

 

Xoẹt..., chủy thủ vang lên một trận tiếng kêu rất nhỏ, cổ tay Lăng Tốn chấn động, cảm giác giống như là bổ trúng một khối gỗ cứng rắn, sau đó, chủy thủ sắc bén đâm thủng qua, lại hung hăng cắt đứt một thứ gì đó tựa như một tờ giấy mỏng.

 

Sau một khắc, tiếng kêu thảm thiết của Tương lão đầu vang lên, tư thái xông về phía trước liền gián đoạn, thân thể cao lớn bành trướng ngã xuống đất, ánh sáng màu vàng quấn quanh người Tương lão đầu cũng không ngừng siết chặt hắn lại. 

 

Còn Lăng Tốn thì lướt qua người Tương lão đầu, bị cánh tay biến dị dài hai thước kia xẹt ngang người một cái, chỉ cảm thấy một cỗ quái lực truyền đến, hất người hắn đụng mạnh vào tường, phát ra một tiếng kêu thống khổ thảm thiết.

 

"Điệp Vũ, còn lại đều dựa vào cô..." Lăng Tốn bất chấp đau đớn, hét to nhắc nhở Biên Điệp Vũ.

 

Ngẩng đầu nhìn lại, Lăng Tốn không khỏi ngẩn ra, đôi xương chày đứng trên mặt đất, cùng lúc phóng thích [Diệu Năng Thế Trận], còn phun ra một cỗ năng lượng, rót vào trong cơ thể Biên Điệp Vũ.

 

Sau một khắc, chỉ thấy toàn thân thiếu nữ xinh đẹp này nổi lên kim huy nhàn nhạt, tinh khí thần cả người đều có biến hóa, sau đó nàng khẽ quát một tiếng, hai chân đá ra, một cỗ Diệu Năng lấy thế xoắn ốc, nổ tung.

 

Cùng lúc nổ tung, còn có quần quân đội Biên Điệp Vũ, mỗi một cước đá ra, quần của nàng lại vỡ vụn đi một phần.

 

Trong lúc nhất thời, vụn vải như bướm bay lên, hai chân thon dài tuyết trắng xoay tròn đá tới, có loại mỹ cảm khiến người ta hoa mắt.

 

Trong chớp mắt, hai chân Biên Điệp Vũ đánh tới, mỗi một cước đều đá chuẩn xác vào phần cơ bắp bị cắt ra trên lưng Tương lão đầu.

 

Phanh phanh..., tiếng va chạm trầm đục liên tục vang lên, Tương lão đầu vừa bị thương nặng, lại bị Diệu Năng chân kỹ đánh trúng, thân thể cao lớn bay ra ngoài, nặng nề nện vào vách tường.

 

Điệp Vũ, đột phá sao..., lực chân thật ghê gớm..., Lăng Tốn nhìn vách trường, dấu chân lún sau vào lưng Tương lão đầu, cùng phần cổ bị đá đến biến hình, líu lưỡi không thôi.

 

Sau đó, Lăng Tốn nhìn thấy từ trên người Tương lão đầu, một đoàn sương khói bốc lên, chui vào trong cơ thể hắn, dung nhập vào trong "Thập Tự Quang Ngân".

 

Trên "Chuôi Chữ Thập", vết lõm ở phía bên trái, theo đó sáng lên, ngưng tụ thành một hạt châu trong suốt.

 

Không giống hạt châu bên phải kia, bên trong hạt châu vừa sáng lên này, có một luồng hồng quang đỏ tươi đang lưu chuyển. 

 

"Lăng Tốn..., con [Thực Yiểm] cấp hai này đã chết chưa..." Thanh âm run rẩy của Biên Điệp Vũ vang lên.

 

Lăng Tốn nhúc nhích thân thể một chút, chuẩn bị đứng dậy, lúc này mới phát hiện, vết thương trên người đều đang nhanh chóng khép lại, ngoại trừ vết thương trên tay trái hơi nghiêm trọng một chút, vết thương ở xương sườn chỉ rỉ ra một chút máu.

 

Đây là được bơm máu sau khi thăng cấp sao..., Lăng Tốn làm bộ cẩn thận, đi vào trong viện, kiểm tra thi thể Tương lão đầu.

 

"Lão gia hỏa này..., quả nhiên đem sợi dây chuyền kia dùng cho bản thân..."

 

Ở bên cạnh thi thể, Lăng Tốn tìm được sợi dây chuyền kia, lặng lẽ nhặt lên, quay đầu nhìn về phía Biên Điệp Vũ, "Điệp Vũ, không có việc gì, con [Thực Yểm] cấp hai này đã chết..."

 

Lời còn chưa dứt, thanh âm Lăng Tốn đột nhiên dừng lại.

 

Trong phòng khách, Biên Điệp Vũ đứng bên cạnh cửa, tóc nâu tản mát, khuôn mặt tuyệt mỹ khôi phục một ít huyết sắc, quần áo phòng hộ trên người đều là vết rách, quần quân đội trên hai chân đã nát bấy, hai chân trắng như tuyết trong ánh sáng lờ mờ, lộ ra khí tức mê ly.

 

Hai mắt Lăng Tốn chớp chớp, ánh mắt không tự chủ được, nhìn về phía nội y màu hồng in hình thỏ bốn tai,...

 

"Rốt cục cũng đã chết rồi sao..."

 

Biên Điệp Vũ thở phào nhẹ nhõm, tựa vào bên cửa, lúc này mới nhận ra, ánh mắt thiếu niên có chút khác thường, đang cảm thấy kỳ quái thì bỗng nhiên cảm thấy hai chân lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, đôi mắt đột nhiên mở to, hai má ửng đỏ.

 

Sau một khắc, trong phòng khách vang lên tiếng thét chói tai của thiếu nữ, "Lăng Tốn, ánh mắt cậu đang nhìn ở đâu đấy?! Cậu không được nhìn..."

 

"Tôi không nhìn thấy gì hết, thật sự." Lăng Tốn nhìn về phía cây cổ thụ ở trước viện, làm bộ như đang quan sát trình độ mục nát của cái cây, chờ Biên Điệp Vũ ở trong phòng khách thu dọn.

 

Đột nhiên, xa xa vang lên từng trận tiếng động cơ ô tô gào thét, có thể nghe thấy rõ ràng đang từ xa đến gần,...

 

"Quân đoàn Phong Diệu tới rồi sao? Tốc độ này..., cũng coi như nhanh đi!"

 

Lăng Tốn âm thầm lắc đầu, đối mặt với tập kích của Thực Yểm, căn bản không kiên trì được bao lâu.

 

Dưới tình huống bình thường, khi lực lượng vũ trang Diệu Năng chạy tới, đều là đến nhặt xác.

 

Khi hắn còn đang suy nghĩ, từ phòng khách truyền đến thanh âm lo lắng của Điệp Vũ: "Lăng Tốn..."

 

Nghe thấy giọng nói của thiếu nữ mang theo thanh âm run rẩy, Lăng Tốn cả kinh, vội vàng xông vào: "Làm sao vậy?"

 

Trong phòng khách, Biên Điệp Vũ trốn ở sau cửa, dùng hai tay liều mạng che nửa người dưới, góc hồng phấn như ẩn như hiện.

 

"Lăng Tốn, tôi, tôi, quần..." Thanh âm Của Điệp Vũ mang theo nức nở.

 

Lăng Tốn trầm mặc, hiểu được tình cảnh khó xử của Biên Điệp Vũ, lập tức giơ tay lên, cởi thắt lưng ra, cởi quần ra.

 

Dưới cái quần này, còn có một cái quần...

 

May mắn thay, có vết xe đổ của đội phó A Lực, mình luôn mặc hai cái quần trước khi ra cửa..., Lăng Tốn âm thầm cảm thấy may mắn, nhìn về phía Biên Điệp Vũ, nói: 

 

"Cô muốn cái nào? "

 

"Tôi..." 

 

Biên Điệp Vũ nhìn cái quần rách mấy cái lỗ, trên thắt lưng còn có vết rách trong tay thiếu niên, mặt nàng đỏ bừng, nội tâm cực kỳ giãy dụa, không biết nên lựa chọn như thế nào.

 

Nàng hiện tại thật sự hối hận, vì sao phải phát ra ba quả tín hiệu kia cơ chứ...

 

Ầm ầm..., tiếng động cơ xe vũ trang ở xa xa càng ngày càng gần, Lăng Tốn thở dài, nói: "Nhanh lên, xe sắp tới rồi."

 

"Cái trong..." Biên Điệp Vũ nhẹ giọng nói, hai má, vành tai, cùng cần cổ trắng nõn một mảnh đỏ tươi.

 

 

Ngoài cửa viện, động cơ nổ vang, từng đợt tiếng phanh vang lên.

 

"Ít nhất có ba chiếc xe vũ trang..., nhiều người như vậy sao?"

 

Lăng Tốn có chút kinh ngạc, sau khi mở ra đệ nhất Diệu Thức, thính giác của hắn cũng tăng lên.

 

Phanh!

 

Cửa tiền viện bị mở ra, có hai đội xông vào, trong đó một đội được trang bị vũ khí hạng nặng, trang phục trên người bọn họ in huy hiệu hình thanh kiếm trong vòng tròn màu vàng, đây là quân chính quy của quân đoàn Phong Diệu, không phải quân dự bị.

 

Quần áo của một đội khác, là lần đầu tiên Lăng Tốn nhìn thấy, những người này mặc áo blue xanh, kiểu dáng có chút giống áo blue trắng của bệnh viện trên Địa Cầu, trên quần áo in đồ án sao vàng hình thoi.

 

Đây là đội y tế hậu cần trong thành..., Lăng Tốn từ quần áo của những người này, cùng với cáng và thùng kín họ mang theo, suy ra kết luận như vậy.

 

"Đây là..., không có thương vong?

 

Nhìn thi thể Tương lão đầu, sài khuyển trên mặt đất trong viện, cùng với Lăng Tốn, Biên Điệp Vũ đang đứng, hai đội xông vào đều sửng sốt, cảm thấy rất ngoài ý muốn, điều này so với dự đoán đưa ra, khác biệt quá lớn.

 

Ba quả pháo tín hiệu kia, chính là cảnh báo cấp bậc màu đỏ, cục diện bình thường khi bọn họ chạy tới hiện trường cứu viện, tám chín phần mười đều không có người sống sót.

 

Mặc dù có người sống sót, cũng rất ít người đứng được, phần lớn đều thiếu tay cụt chân.

 

Hiện tại, đôi thiếu niên thiếu nữ này đứng ở nơi đó, ngoại trừ trên người có chút thương tích, tinh thần hai người cũng không tệ lắm, chuyện này quá hiếm thấy.

 

Đội trưởng của tiểu đội Phong Diệu này, là một người trung niên mặt chữ Điền, trên vai là một ngôi sao đồng, nhìn chằm chằm Lăng Tốn, Biên Điệp Vũ, nghiêm khắc quát lớn: "Ai trong các người phát tín hiệu cảnh báo màu đỏ? Không biết hành vi bắn pháo sáng lung tung như vậy có hậu quả nghiêm trọng cỡ nào sao..."

 

Lăng Tốn nhìn Biên Điệp Vũ một chút, nếu là sĩ quan quân đoàn Phong Diệu chất vấn, hẳn là do cô đáp lại.

 

Tôi...

 

Lúc này, một thân ảnh cao lớn vọt vào, chính là Tất Chuẩn, hắn nhìn thấy Lăng Tốn, Biên Điệp Vũ đứng cùng một chỗ, sắc mặt nhất thời thay đổi.

 

Lập tức, hắn liếc mắt sang một bên, chú ý tới cái quần Biên Điệp Vũ đang mặc, rõ ràng là của nam, vả lại còn rõ ràng ngắn một đoạn.

 

"Lăng Tốn, lá gan của tiểu tử cậu thật lớn, dám dụ dỗ thành viên tiểu đội của tôi, đi chết đi!?" Khuôn mặt Tất Chuẩn co giật, giận dữ quát một tiếng, rồi vội vàng xông tới.

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương