Passion
Chapter 3

Tác giả: Yoo Woo Ji

Editor: Kỳ

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Quẹo góc hành lang 2 lần là có thể biết được phòng đa phương tiện và phòng đọc sách ở đâu. Ngoài ra còn thấy cái máy bán đồ ăn tự động tiện lợi ở một góc. Thỉnh thoảng hai người cũng đi lướt qua một số người, nhưng chẳng có ai để ý. Mặc dù họ có len lét nhìn như thể nhận ra một gương mặt lạ lẫm, nhưng không hề vượt quá ranh giới căn bản.

“Tưởng chi nhánh châu Á thì chỉ có người phương Đông thôi chứ, nhưng hình như không phải vậy”.  

Jeong Tae Il vừa lẩm bẩm một mình sau khi một người phương Tây đi lướt qua và bước đi vài bước, Thou liền giả vờ quay đầu lại.

“Ở đâu cũng vậy. Đi đến bất cứ chi nhánh nào cũng sẽ có nhiều chủng tộc khác nhau. Gọi là chi nhánh châu Á, không phải là chỉ có người sống ở châu Á hay chỉ tiếp nhận người châu Á thôi đâu. Dù vậy thì so với chi nhánh khác hay trụ sở chính, thì số lượng người phương Đông ở đây chiếm tỷ lệ nhiều rồi. Một nửa là người phương Đông đó”. 

Trong lúc nói chuyện đó, họ đã đến trước phòng thể chất. 

Ngay khi mở cánh cửa sắt to gấp đôi cánh cửa thông thường, một không gian rộng lớn cỡ bằng nhà thi đấu mở ra trước mắt. Trên thực tế, nơi này cũng chẳng khác nhà thi đấu là bao. Ngoại trừ một vài dụng cụ huấn luyện bắt mắt trông có vẻ nguy hiểm hơn một chút. 

Trong phòng thể chất có chừng 40, 50 người đang tập luyện riêng. Trong số đó cũng có 3, 4 tên ngồi tụ tập với nhau tám chuyện linh tinh, và có cả những tên nằm thẳng cẳng như thể đang ngủ, nhưng hầu hết đều mải mê tập với các dụng cụ hỗ trợ để rèn luyện thể lực.

“Trong thời gian rảnh mà vẫn có nhiều người như này, mọi người đúng là chăm chỉ thật đấy”.

“Nếu cậu cũng không muốn chết thì trước khi sang tháng sau, hãy cố mà tăng thêm thể lực cho dù chỉ là một chút xíu thôi. Nhưng mà chỉ còn nửa tháng thôi. Nếu cậu gục ngã dưới tay của mấy tên chi nhánh châu Âu, thì cậu sẽ chết dưới tay tôi đầu tiên”.

Tỏ vẻ giơ nắm đấm lên, Thou nhìn ngó nghiêng trong phòng thể chất, rồi đi đến chỗ có 7 người đàn ông đang tụ tập. Kể cả tụ tập với nhau thì họ cũng giữ khoảng cách thích hợp và làm việc của riêng mình, song đ ấy là khoảng cách đủ để biết được rằng họ là một nhóm có điểm tương đồng nào đó.

Jeong Tae Il lập tức gật gù. Hình như những người đó ở cùng một nhóm. Và theo như suy đoán, họ là các thành viên trong nhóm giống như Thou đang đi đến gần. 

Quả nhiên, họ nhận ra Thou và Jeong Tae Il đang đi đến gần mình. Từng người một dừng tập hoặc thôi không nói chuyện nữa, và nhìn về phía 2 người. Chính xác là nhìn Jeong Tae Il, một gương mặt xa lạ.

“Thou, cái thằng bảo đi làm điếu thuốc mà bỏ lại cả bao thuốc cơ à?”.

“Phải đấy. Có chuyện gì mà khiến cái thằng một khi đã bắt đầu hút thuốc thì sẽ hút liên tục tới 3 điếu như cậu trở về nhanh thế?”

Ánh mắt của mấy tên đàn ông vừa cười khúc khích vừa nói chuyện cũng dừng lại trên người Jeong Tae Il. Không chỉ nhóm người đó, mà những người khác ở gần đấy cũng ném ánh mắt tò mò về phía anh.

“Tên này mới đến, tôi được lệnh dẫn cậu ta đến để bồi đắp tình cảm thắm thiết với mọi người. Vì thế tôi đã dẫn đến đây. Thành viên mới của nhóm chúng ta”.

Trong lúc Thou nói vài lời với những người đó, Jeong Tae Il nhìn ngó xung quanh vờ như không quan tâm.

Nhìn chung, độ tuổi của họ là từ giữa 20 đến đầu 30. Cái tên trông có vẻ trẻ nhất ở góc đằng kia chắc vừa mới vỡ giọng, còn người đàn ông trông có vẻ nhiều tuổi đang tập cơ bụng ở đằng đó có giỏi thì chắc làm tròn lên 40. Hình như độ tuổi nửa cuối 20 là nhiều nhất.

Xét về thể lực, người ở độ tuổi 30 sẽ không thể bằng được tuổi đôi mươi, nhưng kỹ năng chiến đấu không phải là thứ có thể che giấu bằng thể lực, vì thế tuổi tác không phải vấn đề gì to lớn.

Theo như Thou nói, ở đây có một nửa là người phương Đông, còn lại là người da trắng và người da đen. Mặc dù không thể biết được toàn bộ, nhưng ít nhất chỉ cần nhìn mấy người ở trong này cũng thấy có vẻ người da đen nhiều hơn người da trắng. Tuy nhiên, khó mà phân chia rõ ràng như thế được, song nhìn thoáng qua thì những người mang dòng máu lai chiếm số lượng đáng kể. 

Tất cả đều không muốn chết, bởi thế cứ có thời gian là chỉ chăm chăm rèn luyện thể lực, nhờ đó mà cơ thể tương đối khỏe mạnh bất kể thân hình cao hay thấp……Nếu nói là may mắn thì đúng là may mắn thật, vì không thấy có người nào phù hợp với gu của Jeong Tae Il. Nhưng bảo đó là bất hạnh thì cũng chẳng sai.

Được rồi, dù sao thì chỉ ở nửa năm thôi, nên cũng khó mà có được gã nào khiến anh nảy sinh tình cảm và muốn gặp gỡ. Tốt hơn hết là cứ sống lặng lẽ như này rồi yên ổn rời đi.

“Hừm, Tae Yi? Chắc khoảng 20…25 tuổi nhỉ?”

Một trong số những người đàn ông đang ngồi trên tấm nện được xếp chồng dựa vào tường bỗng nhảy phắt khỏi đó và tiến lại gần. Những người ở đằng sau cười khúc khích, còn Thou, sau khi giới thiệu ngắn gọn về Jeong Tae Il, đã lùi lại một bước. 

Jeong Tae Il nhìn người đàn ông đang tiến đến từ đằng trước. Đồng thời, anh lắng tai nghe âm thanh và bầu không khí xung quanh.

Không tệ. Tiếng cười đó, ánh mắt tràn đầy sự hiếu kỳ, cũng không hề có ý đồ xấu hay giễu cợt gì cả. Đó là những âm thanh thể hiện sự thích thú trước một sự kiện nho nhỏ. Cũng có thể nói rằng có một chút thiện cảm ở đây.

Người đàn ông ở trước mặt đang nhìn Jeong Tae Il với nụ cười bỡn cợt có vóc dáng khá cao lớn so với người phương Đông. Giờ để ý mới thấy, không biết chừng lại là con lai.

…….Thì ra tên này là kẻ cầm đầu.

Jeong Tae Il nở nụ cười chua chát trong lòng.

Ở bất cứ đâu dù là chỗ trước đây hay nơi này, cái xã hội được hình thành bởi những gã đàn ông cũng đều có điểm tương đồng. Một trong số đó, chính là họ nhất định đã tìm kiếm người cầm đầu trong số các thành viên trong nhóm.

Không phải là bầu chọn thủ lĩnh một cách công khai. Đó không phải là việc mà mấy người có lòng tự trọng cao có thể chịu đựng được, và bên ngoài không có chuyện thứ hạng nào hết. 

 Tuy nhiên, nếu đào sâu hơn thì nhất định trong đó có đầu và đuôi. Tức là cùng một câu nói, có người sẽ được nhiều thành viên nhất mực nghe theo, cũng có người suốt ngày chỉ bị la mắng mà chẳng có lấy một ai chịu nghe.  

Làm sao có thể biết được đấy không phải là bản tính của đàn ông mà là của con người, nhưng ở vị trí của Jeong Tae Il thì không có cách nào để biết được xã hội của phụ nữ ra sao. Thậm chí anh cũng không chẳng muốn biết.

“Còn anh?”

Jeong Tae Il cười khẩy và hếch cằm về phía hắn. Người đàn ông vừa chỉ vào bản thân vừa nhún vai.

“Tôi á? Carlos Sagisawa. 7 tháng nữa là sang 30. Còn gì thắc mắc không?”

“Ừ. Giờ anh đang khởi động đốt ngón tay với cổ chân là vì tôi đấy hả?”

Người đàn ông tên Carlos bật cười. Trong lúc tiến gần tới Jeong Tae Il, hắn ta vừa bẻ đốt ngón tay kêu răng rắc vừa từ từ thả lỏng khớp cổ chân không biết là do thói quen hay là để đe dọa nữa. Sau đó, hắn dang rộng 2 tay và cười rạng rỡ. 

“Không, không. Chỉ là đúng lúc tôi muốn vận động thôi. Sao, sợ à? Trông cậu đâu có giống như đang sợ hãi đâu.”

“Vốn dĩ tôi là người trong ngoài bất nhất mà.”

Jeong Tae Il vừa nói xong, Carlos lại cười ha hả. Nghe có vẻ như nói đùa, nhưng ở mức độ nào đó thì đúng là sự thật. Anh cũng từng nghe nói bản thân là kẻ trong ngoài bất nhất, nhưng bây giờ bên trong anh cảm thấy thực sự khó chịu. Bàn tay của hắn ta, kẻ đang nhè nhẹ lắc cổ tay, nếu phóng đại một chút thì quả thật to như nắp nồi. Cánh tay, nối từ bàn tay đó cho tới bờ vai, cũng sở hữu cơ bắp cuồn cuộn, rắn chắc. Đôi chân dài lộ dưới chiếc quần đùi cũng vậy. Một người với thân hình như thế tiến tới gần thì không lý nào trong lòng lại cảm thấy thoải mái được.

“Được rồi. Cậu bạn trong ngoài bất nhất. Thế nào, cậu không định giúp tôi khởi động một chút hả?”

Mặc dù cơ bắp cuồn cuộn và vóc dáng cường tráng không nói lên tất cả, nhưng anh không hề có một chút mong muốn dính vào người đàn ông này. Trăm phần trăm là phía này bất lợi rồi. Từ ban đầu anh đã không tự tin về lực cơ bắp của mình, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn đứng trên hắn ta, thậm chí cả việc dùng nắm đấm giống như mãnh thú chọn con đầu đàn. 

Thế nhưng, hắn ta không cho anh cơ hội nói lời từ chối.

 Carlos vừa nói vừa tấn công ngay Jeong Tae Il. Hắn giữ cổ tay anh bằng một tay, tay còn lại túm lấy bả vai bên kia rồi ngáng chân và đè xuống.

Chỉ trong tích tắc.

Mắt đảo khoảng nửa vòng khiến anh nghĩ trần nhà đang tiến gần trước mắt mình rồi lại đi ra xa, rồi một đòn giáng mạnh truyền đến từ sau lưng. Dẫu đã dùng kỹ thuật ngã về trước (trong võ Judo) theo phản xạ, song một cú va đập khiến ngực anh đau nhói một lúc rồi biến mất.

Và ở ngay phía trước, trên đầu anh, Carlos vừa cau mày một cách khoa trương vừa cười.

“Gì chứ, lơ là quá đấy. Thế này thì tôi sử dụng cậu được không đây? Đứng dậy xem nào.”

Ở phía đằng sau thoảng qua tiếng cười náo nhiệt và tiếng huýt sáo chế giễu. Jeong Tae Il ngước nhìn chăm chăm một người đàn ông có cái tên đậm chất phương Tây và sở hữu gương mặt lai Đông - Tây, mặc dù khác xa so với vẻ đẹp đặc trưng của con lai. 

Yêu cầu anh đứng dậy, nhưng Carlos lại không hề tránh ra. Hắn vẫn nắm bả vai và cánh tay của Jeong Tae Il và ấn bắp đùi bằng đầu gối. Trọng lực đè lên vẫn giữ nguyên. 

Nếu không phải là người đã thành thạo kỹ thuật đến trình độ cao thủ hoặc có lực cánh tay sánh ngang King Kong thì không thể nào có chuyện đó được. ⸻⸺Bằng phương pháp thông thường.

“Bảo tôi đứng dậy ư?”

“Đúng vậy, nếu cậu có thể đứng dậy thì muốn bao nhiêu cũng được”.

“Được. Tôi sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.”

Quả nhiên Jeong Tae Il đã hành động gần như tức khắc. Anh giơ chân phải lên, thứ duy nhất có thể di chuyển dù chỉ là một chút nhỏ, rồi dùng đầu gối đá vào hạ bộ của Carlos.

“Khự.”

Tiếng la không phải chỉ vang lên từ miệng của Carlos. Những người đàn ông đang cười huyên náo và theo dõi họ trong tích tắc cũng không thốt lên lời rồi bỗng hét lên một tiếng với vẻ mặt khó chịu.

Sự im lặng bao trùm chưa đến vài giây ngắn ngủi liền bị xé toạc bởi tiếng la hét giống như tiếng reo hò.

“Thằng nhóc đê tiện đến thế cơ đấy!!”

“Thật đê tiện ⸻⸺.”

Trong lúc “nạn nhân” nằm co quắp dưới sàn không nhúc nhích nổi, những người đàn ông ở phía sau nhảy dựng lên và la hét với Jeong Tae Il – người vừa nhanh chóng thoát ra từ bên dưới và đứng dậy. Jeong Tae Il cười khẩy.

“Tôi phải lo liệu cho cơ thể mình ngay lập tức thì đâu ra mà hèn nhát cơ chứ. Nếu nói đến hèn nhát, thì sự chênh lệch cân nặng giữa tên này và tôi mới là hèn nhát đó.”

Không biết có phải vì tức giận trước câu nói đó không mà người đàn ông trước đó còn ngồi bên cạnh Carlos một cách biếng nhác bỗng nhảy khỏi chiếc nệm. Người đàn ông bừng bừng khí thế vừa xắn tay áo lên vừa tiến lại gần này thấp hơn Jeong Tae Il nhưng thân hình lại như tảng đá vững chắc và nặng trịch.  

Vượt qua một ngọn núi lại đến một ngọn núi khác. Tên này cũng là thuộc hạ của tên cầm đầu hả? Ngay khi anh cho tay vào trong túi, người đàn ông đang sải bước đi tới liền chậm lại một chút và thấp thoáng ánh mắt cảnh giác.

“Đằng nào cũng dùng thủ đoạn hèn hạ rồi, giờ cậu định dùng đến cả vũ khí nữa hả?!”

Người đàn ông hét lên như sấm dậy. Dù có như thế, Jeong Tae Il vẫn chẳng bận tâm mà cứ thế lại gần hắn ta. Rất nhanh chóng, người đàn ông đột ngột dừng lại.

Không có cơ hội nào khác ngoài lúc đó.

Jeong Tae Il nắm lấy cổ áo của người đàn ông. Hắn ta đấm mạnh vào bàn tay đó theo phản xạ. Gần như cùng với thời điểm người đàn ông vung ra nắm đấm, bàn tay đang để trong túi áo của Jeong Tae Il vung lên hất thẳng vào cằm của đối thủ. Giống như việc Carlos đã làm với mình khi nãy, anh ngáng chân, đấm vào bụng khiến hắn ta ngã xuống.

Lúc anh đặt đầu gối vào dưới ngực của người đàn ông và leo lên, tất cả xung quanh đều im lặng. Anh cảm nhận được ánh mắt hoàn toàn khác biệt so với ban nãy đang đổ dồn vào mình. 

Ôi trời. Đúng là cứ 10 tên thì 9 tên là tấm đệm chịu đòn.

 Chẳng rõ có biết được tâm tư của Jeong Tae Il - người đang thở phào trong lòng - hay không, người đàn ông nhìn chằm chằm Jeong Tae Il với ánh mắt sáng rõ cứ như thể chưa từng bị ăn đòn.

“Nếu không phải cậu làm tôi phân tâm bằng vũ khí hèn hạ đó dẫn đến mất cảnh giác thì bây giờ tình hình đã hoàn toàn đảo ngược rồi.”

“Tôi biết.”

Có thể nói đó là lời biện minh của một kẻ thua cuộc nhưng khi kẻ bị đè ép kêu lên, Jeong Tae Il chỉ lầm bầm xem lẫn tiếng thở dài. Thêm nữa, việc người đàn ông này không thực sự có chủ ý đánh gục anh đã giúp Jeong Tae Il. Vì anh quyết tâm hăm dọa hoặc uy hiếp hắn ta một cách vừa phải nên mới dễ dàng bắt được như vậy. 

Người đàn ông túm lấy cổ tay của Jeong Tae Il đang đè vai mình xuống. Đồng thời, hắn ta bắt đầu dùng lực để bẻ gãy cổ tay đó. Có vẻ như hắn ta sẽ dọn sạch hết bằng lực cánh tay.

Ngay cả với lực cánh tay, anh cũng không tự tin sẽ thắng được người đàn ông này. Liệu có thể vượt qua được 1 phút nếu cứ cố hết sức lực để chịu đựng như này hay không? Chắc chỉ trong chốc lát nữa, tình thế sẽ hoàn toàn đảo ngược.

Chết tiệt. Sống cho đến tận bây giờ, anh chưa từng bị đánh hội đồng một lần nào, chắc là đau lắm nhỉ? Chắc chắn là rất đau rồi. Hy vọng sẽ được đưa đến bệnh viện kịp lúc.

Cảm nhận được những ánh mắt ở xung quanh đang dần trở nên hung dữ, Jeong Tae Il tặc lưỡi. Anh lầm bầm với người đàn ông ở cách mình chưa đến một gang tay.

“Nhưng mà này. Theo lời anh nói, vì tưởng một kẻ hèn hạ và đê tiện là tôi có thứ gì đó trong túi áo nên anh mới dễ dàng bị bắt và nằm bẹp thế này. Chắc anh có bị đâm vào cổ họng cũng không chết được đâu nhỉ?”

Anh chạm bàn tay vẫn để nguyên trong túi áo vào ngay dưới cổ của người đàn ông.

Ánh mắt của Jeong Tae Il, người đang thì thầm với vẻ mặt không cảm xúc, và ánh mắt của người đàn ông chạm nhau. Một đầu nhọn nhô lên qua lớp vải, chạm vào cổ người đàn ông. Tức khắc, hắn ta mở to mắt. Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt ấy, Jeong Tae Il cười nhạt.

“Nhưng vấn đề là……Tôi không thể đâm vào cổ họng anh bằng cây bút máy được.”

Lấy cây bút máy ra khỏi túi rồi quẳng đi, Jeong Tae Il leo xuống khỏi người của người đàn ông và ngồi duỗi thẳng người dưới sàn nhà. Người đàn ông nhíu mày, nhìn chằm chặp lên trần nhà rồi đột nhiên đứng bật dậy, nhìn Jeong Tae Il và hét lên với giọng nói run lẩy bẩy.

“Tên này thậm chí còn không dám dùng mấy thủ đoạn hèn hạ, chỉ có trò vặt vãnh này thôi, không được rồi. Hôm nay sửa lại cái thói quen đó cho cậu ta đi.”

“Đúng đó, ý kiến hay đấy, để tôi lên trước. Alta.”

Người vừa mới lầm bầm với giọng nói trầm thấp, chính là Carlos, người đến lúc này mới bỏ tay ra khỏi háng và đứng lên. 

Jeong Tae Il nhìn chằm chằm hắn ta với vẻ mặt sầu não.

Anh đã định im lặng mà sống và cố gắng chịu đựng nửa năm thôi rồi chuồn khỏi đây, vậy mà ngay từ đầu đã xảy ra chuyện khiến anh phải lo lắng cho mạng sống của mình. Nếu phải chỉ ra một nguyên nhân, thì đó là lỗi của kẻ đã đưa anh tới đây.

Thật ra, nếu nghĩ đó là trình tự đương nhiên thì chắc không phải là lỗi của Thou, nhưng Jeong Tae Il lại tìm đối tượng để oán hận vô cớ và nhìn Thou với vẻ mặt u sầu. Thou, người đang đứng lẫn trong đám người kia và theo dõi, bất chợt nhíu mày lại ngay khi chạm mắt với Jeong Tae Il. 

Jeong Tae Il, người rốt cuộc đã trở nên tuyệt vọng vì chán nản, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà một cách buồn bã.

“Nhưng mà này, cậu vào đây nhờ quen biết với ai thế?”

Một bóng đen phủ trên đầu, anh ngẩng đầu lên thì trông thấy Carlos xắn tay áo tiến gần đến trước mũi. Có vẻ hắn muốn điều tra từ thân thế của anh trước khi dần anh một trận ra bã.

Ngay lúc anh định nói làm gì có chuyện đó, Thou đã nhanh chóng hét lên trước.

“Sĩ quan Jeong. Sĩ quan Jeong Chang In đã đưa cậu ta tới.”

“Sĩ quan Jeong?”

Carlos lén nhìn Thou rồi hỏi lại Jeong Tae Il như thể đang ngờ vực.

“Cậu có quan hệ như thế nào với sĩ quan Jeong.”

“…….Nếu là quan hệ thân thiết thì anh sẽ cứ thế bỏ qua thói quen của tôi hả?”

Carlos ngó nghiêng đầu như thể đang suy nghĩ một lát.

“Để nghe thử xem đã.”

Jeong Tae Il nói sự thật bằng tông giọng như thể đang thở dài với hắn ta, người đã nói rõ ràng rằng dù có nghe xong thì vẫn sẽ sửa lại thói quen của anh.

“Đó là chú của tôi.”

“Sĩ quan Jeong? …….Chú ruột?”

Carlos vừa nói lớn hơn, xung quanh lập tức nhốn nháo.

Trước phản ứng không ngờ đến của mọi người xung quanh, dù bên ngoài không thể hiện ra nhưng bên trong Jeong Tae Il có chút bối rối.

Chú anh là người nổi tiếng đến mức bất ngờ như vậy sao? Có vẻ chức vụ sĩ quan là vị trí quyền lực đến không ngờ. 

“Tae Yi…….Jeong Tae Yi……. Vậy cậu với Jeong Jae Yi có quan hệ gì? Có tin đồn Jeong Jae Yi cũng là cháu của sĩ quan Jeong phải không?”

Nói sai tên của Jeong Tae Il, Carlos hỏi lại với vẻ mặt nghiêm trọng. Nghe thấy hắn nói sai tên anh mình, Jeong Tae Il lại một lần nữa cảm thấy ngờ vực.

Anh cũng không ngờ tên của anh mình sẽ xuất hiện trong hoàn cảnh này. Không, còn hơn thế nữa, anh cũng không hiểu tại sao tên của anh trai phải xuất hiện ở nơi này. Thực ra, nghe nói họ không gắn liền với một chi nhánh nào cả mà cũng có thể được chuyển đến chi nhánh khác hoặc trụ sở chính, nên không biết chừng ngày xưa, lúc anh trai làm việc ở trụ sở chính một thời gian, họ đã từng làm việc với nhau. 

“Đó là anh tôi”.

“Anh? Anh cậu? Jeong Jae Yi? Anh ruột của cậu? Nhà nghiên cứu thiên tài nổi tiếng đó, vị thần đồng đã rời đi không một chút lưu luyến ngay sau khi kết thúc hợp đồng cho dù bên trụ sở chính có nài nỉ rằng sẽ cho cậu ta một bộ phận lớn cũng như quyền lực tại trụ sở? Là Jeong Jae Yi, người có vận may tốt đến mức bất cứ việc gì cậu ta động tay vào cũng đều thành công?”

Vừa tránh mặt Carlos, người hét lên vì quá hưng phấn, Jeong Tae Il vừa nhăn mặt.

Đúng là chuyện anh mới nghe lần đầu. Nhưng anh và Jeong Jae Il vốn dĩ không có quan tâm đến công việc của nhau. Vậy nên thực tế cũng có thể như vậy. Cũng có thể giống như vậy.

Dù sao thì có vẻ anh trai là người cực kỳ nổi tiếng hơn những gì anh từng nghĩ.

“Ừ, đúng rồi. Anh tôi. …….Vậy anh sẽ cứ thế bỏ qua cho thói quen của tôi chứ?”

Anh đã hy vọng rằng may mắn của anh trai sẽ chuyển đến cho mình dù chỉ là một chút nhờ vào tiếng tăm đó. 

Carlos, người đang xì xầm nói với những người đàn ông đi đến gần hắn ta mấy câu kiểu như “Tôi chỉ nghe qua tin đồn”, “Trong truyền thuyết”, liền quay lại nhìn Jeong Tae Il sau khi nghe thấy anh nói vậy. Sau đó, hắn ta nhún vai và nhếch môi lên.

“Nói gì vậy chứ. Đương nhiên chuyện đó là vấn đề khác.”

Lại bẻ ngón tay kêu răng rắc và khởi động cổ tay, Carlos ló đầu ra nhìn Jeong Tae Il và nói ra vẻ áy náy.

“Cậu xem, bản thân không có sức lực, cũng không có kỹ thuật, rõ ràng nếu thấy không thể thắng được thì cứ thế đầu hàng cho rồi, sao còn dùng thủ đoạn bẩn thỉu để rước đòn vào thân cơ chứ?”

“Rõ ràng tôi đã thắng bằng thủ đoạn bẩn thỉu còn gì.”

“…….”

Carlos cứng họng. Người đàn ông ở bên cạnh hắn ta khi đó tiến lại gần với vẻ mặt hung hăng. Những người đàn ông khác, cũng vây xung quanh với biểu cảm mơ hồ không rõ là đang cười hay nổi giận. Thoắt cái, câu chuyện về anh trai đã bay biến đi mất, không biết chừng vận may của anh trai cũng mang đi luôn và cả danh tiếng mà Jeong Tae Il vừa mới mong đợi đó cũng bay theo cùng.  

Song việc may mắn là, bầu không khí không nguy hiểm và nghiêm trọng như anh nghĩ. Chắc là không cần thiết phải lo lắng về thiết bị y tế.

Tuy nhiên, kết quả bị đánh hội đồng không hề thay đổi. 

 

* * *

 

Khoảng 7, 8 phát là bị đánh thậm tệ. Trong đó có 2 phát đau đến nỗi đầu óc anh lập tức choáng váng. Tuy nhiên, may mắn là có vài cú đấm có thể gọi là “gậy bông”, chỉ đến mức giơ tay lên đấm cho có bầu không khí.

Sau khi bị đánh một trận lên bờ xuống ruộng quá mức để được gọi là đánh hội đồng, khi sốc lại tinh thần, Jeong Tae Il nhận ra anh đang ngồi uống rượu với những người đàn ông vừa mới đập mình. 

“Không có gì ngon để nhắm à?”

“Nghe nói lúc trước Yuen Ho có đi mua bò khô, giờ đi lấy rồi.”

“Ờ. Đằng đó uống hết rồi. Hết rồi thì phải rót thêm đi chứ, ngồi làm cái gì đấy?”

“……”

Anh lại phát hiện ra một điểm nữa khác với trong quân đội……

Jeong Tae Il vừa nhai rồm rộp món snack đậu phộng được một người đàn ông không biết tên ngồi bên cạnh đưa cho vừa im lặng suy nghĩ.

Đánh người xong, những người đàn ông này liền coi như chẳng có chuyện gì, cứ thế cười nói vui vẻ “Vậy chúng ta đi làm chén, để chào mừng thành viên mới nhé?”,  rồi kéo Jeong Tae Il đi. Mặc dù họ cũng chỉ là đàn ông với nhau, song khi ngồi lặng lẽ uống rượu được rót cho và nhắm đồ, họ cũng là chính bản thân họ. 

Không biết là những người đàn ông này kỳ lạ, nhóm này kỳ lạ, chi nhánh này kỳ lạ, toàn bộ UNHRDO kỳ lạ, hay chính bản thân xem tình cảnh này là hiếm có mới là kỳ lạ đây.

“Cứ uống thế này cũng được à? Lúc mải mê uống rượu, nếu có tình huống khẩn cấp thì làm thế nào?”

Jeong Tae Il vừa lên tiếng, người đàn ông tên là Jing Yun Zhao ở phía đối diện nhún vai cười.

“Tình huống khẩn cấp là cái gì cơ chứ?”

 Sau đó, Thou, người ngồi bên cạnh không biết có thân với người đàn ông họ Jing này không, mở lời. 

“Tae Yi từ trong quân đội ra mà. Thói quen cứng nhắc đó cũng ăn sâu vào máu rồi.”

“A ha.”

Tới lúc đó, Jing mới gật đầu ra vẻ đã hiểu. Carlos, người đang uống một mình ở phía bên kia, lên tiếng giải thích. 





 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương