*******

Mười một giờ đi qua không lâu, Thẩm Thiếu Dương liền đem Quách Phượng Hề đưa về nhà, vì cho vợ chồng Quách Tổng một cái ấn tượng tốt, một đường hộ tống vào đại sảnh ── anh nhớ rằng anh rể đều là làm như thế.

Phượng Hề cảm thấy rất ủy khuất nha!

Nhưng là, vừa thấy được cảnh tượng trong đại sảnh , lập tức hối hận không có ở tại cửa lớn nói với anh bái bai!

A ── cô không cần chuyện xấu trong nhà bêu ra ngoài a!

Không còn kịp rồi, Thẩm Thiếu Dương cái gì đều đã thấy được. Bao gồm Tổng giám đốc Quách Tùng Diên đối với Phan Vinh Mỹ không thể nhịn được nữa rống giận: "Cháu mặc chính là cái gì y phục? Vậy mà còn dám lấy bộ dạng tồi tệ này đi ra ngoài chạy đi làm loạn? Muốn mất mặt xấu hổ thì cút trở lại nhà họ Phan cho ta, cháu trời vừa sáng liền cút về cho ta!"

Bao gồm bà nội Quách với đôi mắt già rưng rưng, giống như xem đến quái vật nhìn chằm chằm cháu gái ngoại, "Cái loại y phục này cháu đi mua ở đâu? Tiểu thư cao quý nhà chúng ta, tại sao có thể ăn mặc giống như gái quán rượu? A, bà không mặt mũi gặp cha con nữa!"

Bao gồm Quách Học Khoan cùng Quách Uy Chí, chịu không nổi tựa như mãnh liệt mắt trợn trắng.

Phan Vinh Mỹ với vẻ mặt xem nhẹ, không kiên nhẫn, "Các người thật là bảo thủ buồn cười đến chết người, đi xã giao không ăn mặc hấp dẫn một chút, người nào sẽ liếc mắt nhìn nhiều cô một cái? Liền thiếu phu nhân của Công ty Bách Hóa XX mỗi lần vừa lên báo, không phải lộ rãnh giữa thì là lộ bắp đùi, nếu không dù là mỹ nữ tuyệt thế cũng sẽ không có trang báo, nhiếp ảnh gia cũng không thèm để ý cô!"

Phan Vinh Mỹ mặc một bộ váy liền thân siêu ngắn màu xanh lam, lộ ra hai phần ba bắp đùi, cộng thêm cổ váy chữ V, hai gò bồng đào miêu tả sinh động, cũng khó mau lão nhân gia bảo thủ nhìn muốn té xỉu!

Nhưng cô ta lại rất đắc ý chính mình đêm nay tại bữa tiệc áp đảo chúng thiên kim danh viện cùng thiếu phu nhân, nhiếp ảnh gia hướng cô ta mau tay chụp không ngừng, còn hỏi thăm lai lịch thân thế của cô ta. Mặc dù cô ta coi như là khuôn mặt mới trong các cuộc xã giao danh viện, nhưng truyền thông liền rất chú ý tới khuôn mặt mới này, hơn nữa cô ta còn hào phóng tự giới thiệu mình là cháu gái ngoại của Quách Tổng giám đốc "tập đoàn Phú Vinh ", thiên kim của " khách sạn JR Ôn Tuyền " , ha ha ha, thành danh ngay tại trong một đêm !

Đây chính là nguyên nhân cô ta chết nương nhờ bên người bà ngoại không chịu về nhà. Cô ta mỗi lần nhìn tạp chí tuần san, đều rất ghen tỵ với những thiên kim danh viện kia dáng dấp so với cô ta kém hơn nhưng lại có mặt công chiếm trên các trang báo truyền thông, đổi lại là khuôn mặt xinh đẹp, dáng người ma quỷ của cô vừa hiện thân, thì phong hào "Đệ nhất danh viện gợi cảm " không ai ngoài cô ta.

Mẹ của cô ta - Quách Thiến Hoa bị cậu nửa ép buộc khuyên trở về nhà chồng trước, nhưng rất đồng ý để cô ta lưu lại đi bàn bạc vụ làm ăn du lịch với" tập đoàn Đế Khánh ", nếu có thể nhất cử bắt con cá lớn Thẩm Thiếu Dương này, Quách Thiến Hoa hướng con gái bảo đảm không quan tâm cùng Quách Tùng Diên trở mặt, dù sao bà nội Quách còn đang tại, sẽ không làm gì được bọn họ.

Mà nay Thẩm thiếu Dương đứng ở bên cạnh Quách Phượng Hề, mặt không vẻ gì nhìn biểu tình phức tạp của mọi người trong phòng khách, có giáo dưỡng làm bộ như cái gì cũng không thấy, nhỏ giọng cáo từ.

"Phượng Hề, tôi sẽ liên lạc với em sau."

"Được." Phượng Hề lúng túng nhỏ giọng nói: "Thật sự rất xin lỗi."

"Không cần nói xin lỗi, chỉ cần em đừng mặc loại y phục mà gái quán rượu mặc làm cho tôi mất thể diện thì tốt rồi." Thẩm thiếu Dương mỉm cười.

Phượng Hề không thuận theo vỗ anh một phen. Lại mới biết được anh không có để ở trong lòng.

Anh xoay người muốn rời đi, Phan Vinh Mỹ giống như một người đột nhiên tỉnh rượu, phát ra một tiếng kêu to, "A ~~ Thẩm thiếu Dương tiên sinh, tôi rốt cuộc gặp được anh~~" lấy tư thái thiêu thân lao đầu vào lửa bổ nhào tới anh.

Thẩm Thiếu Dương xoay người lại, thiếu chút nữa bị cô ta đụng ngã, thật may là Quách Uy Chí kịp thời kéo lại Phan Vinh Mỹ.

"Em điên khùng đủ chưa!" Quách Uy Chí chịu không nổi loại em họ này, mất thể diện ném đến trước mặt người nhà họ Thẩm! Cả nhà bọn họ vô cùng coi trọng mối lương duyên giữa Phượng Hề cùng Thẩm Thiếu Dương , không để cho có người muốn làm phá hư.

"Buông tôi ra!" Phan Vinh Mỹ vùng vẫy ra Quách Uy Chí, hô to: "Tôi cùng Thẩm Thiếu Dương tiên sinh có một cuộc làm ăn muốn nói, mắc mớ gì tới anh? A, anh sợ Thẩm Thiếu Dương không đỡ được sức quyến rũ của tôi, làm không được em rể của anh?"

"Em say khướt cũng cần phải có hạn độ!" Quách Uy Chí cả giận nói?

Thẩm Thiếu Dương bắt đầu cảm thấy thú vị, khẽ mỉm cười."Không sao, cứ để cho Phan Vinh Mỹ tiểu thư nói rõ ràng, cô ấy có cuộc làm ăn cần tìm tôi nói sao?"

Quách Tùng Diên không thể làm gì khác hơn là mời mọi người ngồi xuống nói, ông cũng muốn thừa cơ bí mật quan sát phong độ của Thẩm Thiếu Dương một chút.

Thẩm Thiếu Dương cùng Quách Phượng Hề ngồi cùng nhau, Phan Vinh Mỹ lập tức chiếm đoạt chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Thiếu Dương , này vừa ngồi xuống tới, váy ngắn càng ngắn, đôi gò bồng đào như muốn nhảy ra, không tin đàn ông tránh được cửa ải này.

Người của nhà họ Quách, tự nhiên sắc mặt đều đã thật sự rất khó khăn, ánh mắt cũng không biết hướng chỗ phóng, bao gồm bà nội Quách ở bên trong.

Ai chứ Thẩm Thiếu Dương thì không kiêng dè đem Phan Vinh Mỹ từ đầu nhìn đến chân, lại hướng chân nhìn đến đầu, chợt cất tiếng cười to."Hiện tại tôi rốt cuộc hiểu rõ, công ty nội bộ vừa nhắc tới phương án nghỉ phép tại ‘khách sạn JR Ôn Tuyền’, bởi vì làn sóng phản đối của các nhân viên nữ quá lớn, đề án liền đã chết từ trong trứng nước, vấn đề thì ra là tại Phan Vinh Mỹ tiểu thư thiếu sót ‘tính chuyên nghiệp ’ nghiêm trọng."

"Mới không phải như vậy , rõ ràng là. . . . . ."

"Phan Vinh Mỹ tiểu thư, lòng ghen ghét của phụ nữ là rất đáng sợ. Nhân viên đi du lịch phần lớn mang theo gia quyến tham gia, có người phụ nữ nào chịu được ánh mắt của chồng hoặc bạn trai mình thỉnh thoảng chạy tới ngắm trên ngực hoặc trên đùi Phan tiểu thư? ‘khách sạn JR Ôn Tuyền’ phái cô tới đề án là một đại thất sách." Ngầm phê phán cô ta quá trớn khoe khoang gợi cảm.

"Thì ra là những người xấu xí đó ghen tỵ với tôi!" Trước trách người khác lại nói.

Trên thực tế cũng không phải là như vậy, mà là Thẩm Thiếu Dương ngẫu nhiên đối thư ký nói ra một câu "Tôi rất chán ghét loại phụ nữ lặng lơ như cái người làm quan hệ xã hội của khách sạn Ôn Tuyền kia" , trợ lý tự nhiên sẽ truyền đi xuống. Hôm nay cơ hội khó có được, Thẩm Thiếu Dương liền "Mượn đao giết người" , đem vấn đề đẩy cho lòng ghen tỵ của phụ nữ , cố ý làm cho Phan Vinh Mỹ nóng lòng một hồi.

Phan Vinh Mỹ nếu quả cứ chịu như vậy, cũng không gọi Phan Vinh Mỹ rồi.

"Thiếu Dương tiên sinh, anh nhất định phải giúp tôi, không thể để những người xấu xí kia ghen tỵ bôi nhọ tôi, hãm hại tôi, tôi nhất định phải làm thành một vụ làm ăn lớn, không thể tay không trở về khách sạn đi." Cả nửa người trên dựa sát qua.

Bà nội Quách giận đến nói không ra lời. Quyến rũ bạn trai của em họ, này còn thể thống gì nữa!

Thẩm Thiếu Dương đột nhiên hắt xì thật to, khiến Phan Vinh Mỹ tự động giữ một khoảng cách."Mùi rượu cùng mùi nước hoa trên người cô quá nồng, làm cho lỗ mũi của tôi bị dị ứng."

Phan Vinh Mỹ cứng đờ thân thể.

Khóe môi anh vẫn như cũ treo mỉm cười bình thản, ánh mắt lại phút chốc u ám xuống. "Còn có nhất điểm mời cô nhớ kỹ, Phan Vinh Mỹ tiểu thư, mua bán không thành nhân nghĩa tại, không cần bởi vì người ta không mua thương phẩm của cô đã nói người ta là phụ nữ xấu xí, chỉ có thương nhân ngu ngốc nhất mới có thể đắc tội khách, huống chi nhân viên nữ trong công ty tôi đều không xấu xí."

Phan Vinh Mỹ có chút ngạc nhiên, cô ta nhưng là mỹ nữ siêu cấp vô địch khêu gợi nha, anh không thấy rõ sao?

"Anh. . . . . . anh là cháu trai của Thẩm Tổng giám đốc, Thiếu đổng của‘ Đế Khánh ’ , cần gì để ý tới những kẻ xấu xí dưới chướng đó. . . . . . Nhân viên nữ, chúng ta mới là bạn bè, anh lý ra nên giúp tôi mới đúng, điểm nhỏ ấy là anh hẳn không không cho tôi mặt mũi chứ? ! Cậu tôi, bà ngoại tôi người một nhà đều tại nơi đây."

Đây rõ ràng là ép buộc trúng thưởng.

Thẩm Thiếu Dương cũng không mắc mưu."Phan Vinh Mỹ tiểu thư, tôi tôn trọng Quách Tổng, nhưng cô không phải là bạn bè của tôi."

"Cái gì? Anh. . . . . ."

"Làm ăn nói thực lực, tay dựa cổ tay, làm thân mang thích nghĩ muốn lượm tiện nghi có sẵn, vô cùng không thú vị."

"Nhưng tôi. . . . . ."

"Cô đừng không phục. Hôm nay cho dù là anh rể tôi muốn cùng tôi nói chuyện làm ăn, tôi cũng sẽ không tổn hại đến lợi ích của ‘ Đế Khánh ’, anh ấy cũng không đến mức trắng mắt đến bưng dáng vẻ anh rể cùng tôi nói chuyện làm ăn, cho nên chung đụng vui vẻ."

Đổi lại đàn ông khác, Phan Vinh Mỹ đã sớm trợn mắt hướng về phía tới, nhưng bên cạnh vị này thích đủ để cho tất cả đàn ông xấu hổ Thẩm Thiếu Dương, trừ bỏ thẳng mị nhãn (đôi mắt quyến rũ), còn thẳng phát kiều làm nũng.

"Tôi là không thể so với anh rể của anh, cũng không như vậy buôn bán lớn cùng anh nói, chỉ là nhân viên đi du lịch loại case nhỏ này, chỉ cần anh hạ thanh chỉ lệnh là tốt rồi."

"Tôi không thể làm như vậy."

Thất thanh, "Vì cái gì. . . . . ." Vội vàng lại phóng thanh âm mềm mại, "Tại sao không thể?"

"Liền tính tôi là cháu trai của Tổng giám đốc, cũng quản không tới nơi nhân viên muốn đi nghỉ phép."

"Anh có thể làm được, chỉ cần anh nguyện ý hạ lệnh, nhân viên bên dưới ai dám không nịnh bợ anh?" Quấn quít làm phiền.

"Rất xin lỗi, tôi không phải một nhà độc tài."

Thẩm Thiếu Dương đứng lên, chuẩn bị muốn cáo từ.

Phan Vinh Mỹ đứng lên ôm lấy cánh tay anh, tư thế không đạt mục đích không bỏ qua, hôm nay tại nhà cậu như vậy không mặt mũi, cô ta không thể không lấy lại mặt mũi.

"Vinh Mỹ, cháu đây là đang làm cái gì?" Bà nội Quách với nét mặt già mua cũng không nén được giận.

Quách Phượng Hề tức giận liếc mặt."Chị họ, chị thật là quá đáng!"

Thẩm Thiếu Dương một cái động tác dùng sức vung cánh tay , đem Phan Vinh Mỹ vùng thoát khỏi ngã về trên ghế sofa ngồi, thiếu chút nữa ngã nhào.

"Không phải người phụ nữ của tôi, không cần tùy tiện đụng tôi ."

Thẩm Thiếu Dương với vẻ mặt lạnh lùng nói xong, chuẩn bị rời đi.

"Thẩm thiếu Dương, anh này giả mù sa mưa ngụy quân tử ──" Phan Vinh Mỹ thất thanh thét chói tai, "Tôi không tin anh không thấy được sự gợi cảm của tôi không người nào có thể gấp, chỉ là sợ cậu của tôi tức giận, cho nên cố tình nghiêm chỉnh!"

"Đủ rồi, không cho phép lại nói một chữ!" Quách Tùng Diên nghiêm khắc nói.

"Cậu cũng không phải là cha cháu, dựa vào cái gì quản đông quản tây?" Phan Vinh Mỹ mượn rượu giả điên, đem bất mãn trong lòng toàn dốc xuất ra, "Tới có bà ngoại cũng thế, nói thương yêu cháu cùng thương yêu Phượng Hề một dạng, căn bản đang gạt người, bằng không người đàn ông có điều kiện tốt giống như Thẩm Thiếu Dương vậy vì sao không giới thiệu cho cháu? Cháu cũng có tư cách kết thân a!"

Bà nội Quách tức giận đến toàn thân phát run, nói không ra lời.

Phan Vinh Mỹ không đếm xỉa đến, "Thiểu Dương tiên sinh, ban đầu người với anh xem mắt nếu như là tôi. . . . . ."

"Không thể nào." Thanh âm của Thẩm Thiếu Dương giống như từ địa vực sâu không thấy đáy truyền đến một loại âm lãnh. Chính là con gái của một nhà khách sạn Ôn Tuyền, không có ở trong mắt của Thẩm đại lão.

"Tại sao?"

"Tôi thích Phượng Hề một cô gái này, di truyền từ bà nội Quách cùng Quách phu nhân đoan trang, ưu nhã."

Bà nội Quách cố gắng hít sâu, phải ưu nhã, phải ưu nhã.

"Anh là không có kết giao qua mỹ nữ gợi cảm mê người . . . . . ."

"Cô lại mười phần sai rồi." Một câu so với một câu lại vẫn trầm thấp."Cô không ngại đi điều tra một phen ông nội tôi là thần thánh phương nào. Phương thức của ông nội huấn luyện tôi, chính là tìm đến mỹ nữ ở khắp các quốc gia tới quyến rũ tôi, cao thấp mập ốm, thanh thuần gợi cảm, diêm dúa lòa loẹt có một không hai. . . . . . Muôn hình muôn vẻ đều có. Phan Vinh Mỹ tiểu thư, cô còn không coi như là đứng đầu đâu."

Đây là vũ nhục tột cùng! Phan Vinh Mỹ cắn răng nói: "Hừ, Thẩm Thiếu Dương, coi như anh lợi hại, nhưng anh rể anh hẳn là không có chịu qua ông nội anh huấn luyện đi! Anh rượu mời không uống thích uống rượu phạt, dám cự tuyệt đại mỹ mữ như tôi đây, tôi liền ngày mai bắt đầu đi tìm anh rể đẩy mạnh tiêu thụ hành trình du lịch, tôi tin tưởng anh ta khẳng định so với anh thật tinh mắt, sẽ biết tôi so với chị gái ngu ngốc kia của anh có nhiều sức quyến rũ."

Thời gian như là trong nháy mắt đông lại một dạng, tại dưới ánh mắt lãnh lệ băng hàn của Thẩm Thiếu Dương, tất cả lời nói tựa như bị đóng băng ở tại yết hầu thâm sâu, tại chỗ lặng ngắt như tờ.

Anh bình sinh hận nhất có người uy hiếp đến hạnh phúc của Điệp Y , hơn nữa dám mắng Điệp Y là ngu ngốc. Cho dù anh không tin Lôi Húc Nhật có như thế lừa gạt, nhưng dám dùng Điệp Y uy hiếp anh, chân chính dẫm lên đến chân đau của anh rồi !

Trong không khí như tóe ra tia lửa phẫn nộ lớn, nhưng anh cũng không có phát hỏa.

"Xin chỉ giáo." Ánh mắt lạnh lẽo nhìn gần Phan Vinh Mỹ ba giây, Thẩm Thiếu Dương cũng không quay đầu lại tiêu sái rời đi Quách gia.

Vẫn như cũ lặng ngắt như tờ.

Thật lâu, Quách Tùng Diên thở dài một cái."Nếu như cậu ấy không thể trở thành con rể của con, sẽ là kẻ địch đáng sợ nhất. Mẹ, ngày mai liền kêu Vinh Mỹ trở về nhà đi!" Làm như không chút để ý giọng nói lộ ra một tia nghiêm nghị.

"Được." Bà nội Quách một lời đáp ứng, thật sự là thấy rõ ràng Phan Vinh Mỹ có bao nhiêu thiếu người quản giáo, không quay về để con rể nghiêm khắc quản giáo, sớm muộn sẽ gây họa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương