Ông Xã Tuyệt Không Phải Cực Phẩm
-
Chương 3
***
Thẩm Thiếu Dương bắt đầu liên tiếp ước hẹn với Quách Phượng Hề, ít nhất hai ngày một lần hẹn cô ăn bữa ăn tối, kêu thư ký đặt trước một nhà hàng ăn Pháp nào đó ở tầng 16, vừa thưởng thức cảnh đêm, vừa hưởng thụ bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Không có người phụ nào sẽ không thích một bộ tạp kỹ lãng mạn này.
Thẩm Thiếu Dương trầm ổn từng bước từng bước bắt lấy được lòng của Quách Phượng Hề!
Nói anh sẽ không theo đuổi phụ nữ? Nói anh có chứng tình cảm vô năng? Anh nhất định khiến ông nội nuốt trở lại những lời không thể đó. Chưa có xem qua heo chạy đường cũng nếm qua thịt heo, những tin tức như thế trên mạng đang trong thời kì thịnh hành, nói rõ chiêu thuật đeo đuổi bạn gái ít nhất liệt vào 20 trang, anh đi chắt lọc tinh hoa , chỉ lấy trọng điểm, cũng đủ dùng rồi.
Chỉ cần dùng tiền xử lý được cũng không phải là việc khó.
Anh là một người đàn ông có lực khống chế mạnh, bất kể chuyện khắc chế mình hoặc chi phối người khác, anh nhất định đem mỗi chuyện làm chủ khống chế đều nắm trong tay.
Nhưng là, lúc cần thiết anh cũng có thể dễ nói chuyện, tốt chung đụng, biến thành một thân sĩ mê người .
Chỉ cần có thể đạt thành mục đích.
Quách Phượng Hề không ngờ tới mình có thể cùng anh tán gẫu nhiều như vậy, cô thất kinh."Anh cư nhiên đọc qua ‘cả vùng đất’, ‘lục uyển thường xuân’, ‘Hồng Lâu Mộng’, ‘Trà Hoa Nữ’. . . . . ."
"Tôi xem ra có vẻ giống người cầm báo tài chính và kinh tế vào sáng sớm phối cơm ăn." Anh tự giễu.
"Thật xin lỗi, tôi cho là anh bận rộn đến độ không có thời gian xem tác phẩm văn học nổi tiếng." Ha ha, cô vội vã cười theo.
Tròng mắt anh chợt lóe ánh sáng nhạt."Thật sự tôi không có thời gian, nói thật, đối với tác phẩm văn học nổi tiếng cũng không hứng thú đọc. Nhưng không có biện pháp, đó là Điệp Y sau khi xem xong gửi tới nước Mĩ cho tôi, nói sợ Trung văn của tôi kém đi, thông điện thoại đường dài khi đó còn có thể đột nhiên khảo tôi, tôi chỉ có nhanh chóng học một lần, tránh cho chị ấy khổ sở."
Chỉ có hai người ước hẹn, "Điệp Y" tên này thường xuất hiện giữa bọn họ.
Cô suy nghĩ một chút."Anh vì Điệp Y, có thể làm đến trình độ gì?"
Anh không chút do dự."Mặc chị ấy cần gì ở tôi thì cứ lấy."
Thật là câu trả lời không thể tưởng tượng nổi.
"Vậy anh nên may mắn chị ấy không phải một người tùy hứng vô lý, đòi hỏi vô độ."
"Cho nên nói, Điệp Y là phúc báo của tôi." Sáu tuổi khi đó mẹ vì cấp cứu tính mạng của anh mà hy sinh Điệp Y, làm cho trí lực của cô ấy bị hao tổn, cả đời này anh đều thiếu cô ấy.
"Giả sử chị Điệp Y chán ghét tôi, anh còn có thể cùng tôi lui tới sao?" Quách Phượng Hề rất khó không để ý.
"Đương nhiên có thể." Anh không có ngốc như vậy, rơi vào hố bẫy ngôn ngữ."Chỉ có đối tượng kết giao, phụ nữ muốn cùng tôi xây dựng gia đình , tôi sẽ không chịu bất luận kẻ nào chi phối." Gian trá như Thẩm đại lão, dĩ nhiên đem vui buồn của Điệp Y cũng suy tính đi vào, để tránh đưa tới anh phản lại. Trên thực tế, Điệp Y rất ít đi chán ghét một người, này căn bản là vấn đề dư thừa.
"Thật?" Phượng Hề yêu kiều nở nụ cười.
"Muốn tôi lập tức cầu hôn em tôi đều nguyện ý." Nếu cô gái nhỏ thích nghe lời nói, anh nắm bắt được rất khá.
"Không, quá nhanh." Cô giương lên cười, cười đến thật là đẹp.
"Tôi chỉ là muốn bày ra thành tâm của tôi thôi."
Trên thực tế, đây cũng không phải là lời nói dối. Anh thật nguyện ý cùng Quách Phượng Hề kết hôn, có tự tin cùng cô chung đụng hòa thuận, trừ gia thế của cô ra, thì xinh đẹp, trí khôn đều đủ để cùng anh xứng đôi, quan trọng nhất, cô lý tính mà không kiêu căng, trẻ tuổi lại tư tưởng thành thục, sẽ không cố tình gây sự.
Trọng trách trên đôi vai anh quá nặng, phải có một gia đình hòa thuận làm hậu thuẫn.
Phượng Hề hài lòng mỹ mãn rồi. Đối với Thẩm Thiếu Dương kiểu đàn ông coi sự nghiệp là nhất này, có thể nói ra nói như vậy đã thực không dễ dàng, hơn nữa khi hai người ước hẹn, anh luôn là chuyên tâm nhìn cô, sẽ không nhìn nhiều cô em mỹ nữ nào khác lấy một cái.
Tròng mắt cô dí dỏm mà hướng về ngũ quan trên mặt anh nhìn một vòng, tươi cười rạng rỡ."Anh nhất định nghe chán ngán người khác ca ngợi anh là người đàn ông cỡ nào xinh đẹp."
"Xinh đẹp là hình dung cho phụ nữ." Anh khốc khốc khạc ra lời vàng ngọc.
"Không hẳn như vậy, chúng ta không phải sẽ tán thưởng hình dung ‘pho tượng Davy thật là đẹp ! ’ bởi vì quá hoàn mỹ, trực giác sẽ bật thốt lên ‘ quá đẹp ’, cùng từ ‘ thật xinh đẹp ’."
"Tôi chính là người đàn ông ‘ hoàn mỹ ’." Nét mặt ôn hòa bị âm hàn quét xuống thay thế.
"Tôi hiểu rõ, một người thừa kế công ty không có khả năng là dân chúng thuần lương." Phượng Hề không có bị hù đến, cô cũng không phải uổng phí làm con gái của Quách Tùng Diên hai mươi mấy năm.
"Em có thể hiểu rõ, tương lai sẽ là tốt hơn chung đụng."
"Anh lấy nghĩ tới tương lai a?" Rất thẹn thùng đó! Nhanh như vậy liền nhận định cô là bạn đời kiếp này? !
"Em theo tôi nếu là không có tương lai đáng nói, chúng ta sẽ không ngồi chung một chỗ ăn cơm. Ngàn vạn lần không được nói với tôi, em tính toán cùng tôi nói mấy năm yêu nữa rồi mới kết hôn, tôi nhiều lắm là cho em thời gian một năm."
Cô ngẩn người, tỉnh táo lại một chút.
"Thiểu Dương, anh mới hai mươi lăm tuổi, tại sao vội vã kết hôn? Đàn ông điều kiện tốt, không kéo dài tới 30 mấy tuổi là trăm ngàn cái không muốn kết hôn, anh nhưng là phản đạo này mà đi."
Anh tự nhiên sẽ không ngốc đến hướng cô thừa nhận anh lấy hôn sự của mình trao đổi với hôn sự của Điệp Y , anh "Phụng mệnh" muốn nhanh kết hôn. Dù sao sách lược hôn nhân trong giới chính thương có nhiều rồi, chỉ cần nam nữ hai bên cũng không có khuyết điểm trí mạng, không chasnc ghét đối phương là đủ rồi.
Thẩm Thiếu Dương quyết định lấy tình để cảm động.
"Tôi khát vọng có một gia đình bình thường." Nhìn cảnh đêm bên ngoài cao lầu, trên khuôn mặt tuấn dật của anh viết đầy cảm xúc nhưng nhìn không hiểu tâm tình."Phượng Hề, tôi không hề muốn để cho em nhìn thấy điểm yếu của tôi. Tôi sáu tuổi mất cha, tám tuổi mất mẹ, ông nội là người đàn ông mỗi một cái đều thận trọng nghiêm túc, không hiểu được ôn nhu , đối với tôi trừ ra lệnh, yêu cầu, chỉ trích, tôi không cảm thấy sự ấm áp của gia đình, duy nhất có thể an ủi tôi chỉ có chị gái sinh đôi của tôi. Nhưng sự ấm áp đấy cũng không dài lâu, tôi tốt nghiệp tiểu học lập tức bị ông nội đưa ra nước ngoài đọc sách, ở tha hương mặc dù áo cơm không sứt mẻ, nhưng tôi khát vọng cuộc sống gia đình bình thường, lại cơ hồ không thể được." Thanh âm của anh tràn đầy khổ sở.
Những lời thật lòng này không hề giả, chỉ là trên thực tế anh không có yếu ớt như vậy.
Phượng Hề mơ hồ cho anh cảm thấy đau lòng, tuổi thơ của anh rất không vui vẻ đi! Cả cha và mẹ anh đều mất sớm. Đối với cô mà nói là từ nhỏ liền có cha mẹ yêu, gia đình ấm áp, còn đối với Thẩm Thiếu Dương lại thành yêu cầu xa vời.
Không ai bì nổi đàn ông một khi yếu thế, phụ nữ không nhịn được mũi muốn chua xót.
"Thiếu Dương ──"
"Làm ơn không cần đồng tình với tôi, tôi lấy chịu đựng qua giai đoạn kia, trưởng thành rồi." Ánh mắt của anh kiên định được căn bản không cần đồng tình, "Tôi chỉ là muốn cho em hiểu, tôi quyết tâm muốn kết hôn đến từ chính tôi muốn một gia đình bình thường thôi. Vì vậy, tôi đối với xem mắt không chút nào kháng cự, cũng may mắn đối tượng đó là em."
Mặc dù không coi như là lãng mạn tỏ tình, ngược lại khiến Phượng Hề cảm thấy hết sức thiết thực.
Anh nói ra tâm tư này, nguyện ý để cho cô hiểu rõ một mặt khác về anh ──mà người ngoài không biết được có một Thẩm Thiếu Dương thế này. Có lẽ, liền Thẩm Điệp Y cũng chưa từng thấy qua một mặt này của anh.
Phượng Hề nhẹ nhàng nhu hòa ngắm nhìn anh, cảm thấy mình thật sự yêu anh rồi.
Thẩm Thiếu Dương nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, cũng không chán ghét bị ngắm nhìn như vậy.
---- Hết chương 3----
Thẩm Thiếu Dương bắt đầu liên tiếp ước hẹn với Quách Phượng Hề, ít nhất hai ngày một lần hẹn cô ăn bữa ăn tối, kêu thư ký đặt trước một nhà hàng ăn Pháp nào đó ở tầng 16, vừa thưởng thức cảnh đêm, vừa hưởng thụ bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Không có người phụ nào sẽ không thích một bộ tạp kỹ lãng mạn này.
Thẩm Thiếu Dương trầm ổn từng bước từng bước bắt lấy được lòng của Quách Phượng Hề!
Nói anh sẽ không theo đuổi phụ nữ? Nói anh có chứng tình cảm vô năng? Anh nhất định khiến ông nội nuốt trở lại những lời không thể đó. Chưa có xem qua heo chạy đường cũng nếm qua thịt heo, những tin tức như thế trên mạng đang trong thời kì thịnh hành, nói rõ chiêu thuật đeo đuổi bạn gái ít nhất liệt vào 20 trang, anh đi chắt lọc tinh hoa , chỉ lấy trọng điểm, cũng đủ dùng rồi.
Chỉ cần dùng tiền xử lý được cũng không phải là việc khó.
Anh là một người đàn ông có lực khống chế mạnh, bất kể chuyện khắc chế mình hoặc chi phối người khác, anh nhất định đem mỗi chuyện làm chủ khống chế đều nắm trong tay.
Nhưng là, lúc cần thiết anh cũng có thể dễ nói chuyện, tốt chung đụng, biến thành một thân sĩ mê người .
Chỉ cần có thể đạt thành mục đích.
Quách Phượng Hề không ngờ tới mình có thể cùng anh tán gẫu nhiều như vậy, cô thất kinh."Anh cư nhiên đọc qua ‘cả vùng đất’, ‘lục uyển thường xuân’, ‘Hồng Lâu Mộng’, ‘Trà Hoa Nữ’. . . . . ."
"Tôi xem ra có vẻ giống người cầm báo tài chính và kinh tế vào sáng sớm phối cơm ăn." Anh tự giễu.
"Thật xin lỗi, tôi cho là anh bận rộn đến độ không có thời gian xem tác phẩm văn học nổi tiếng." Ha ha, cô vội vã cười theo.
Tròng mắt anh chợt lóe ánh sáng nhạt."Thật sự tôi không có thời gian, nói thật, đối với tác phẩm văn học nổi tiếng cũng không hứng thú đọc. Nhưng không có biện pháp, đó là Điệp Y sau khi xem xong gửi tới nước Mĩ cho tôi, nói sợ Trung văn của tôi kém đi, thông điện thoại đường dài khi đó còn có thể đột nhiên khảo tôi, tôi chỉ có nhanh chóng học một lần, tránh cho chị ấy khổ sở."
Chỉ có hai người ước hẹn, "Điệp Y" tên này thường xuất hiện giữa bọn họ.
Cô suy nghĩ một chút."Anh vì Điệp Y, có thể làm đến trình độ gì?"
Anh không chút do dự."Mặc chị ấy cần gì ở tôi thì cứ lấy."
Thật là câu trả lời không thể tưởng tượng nổi.
"Vậy anh nên may mắn chị ấy không phải một người tùy hứng vô lý, đòi hỏi vô độ."
"Cho nên nói, Điệp Y là phúc báo của tôi." Sáu tuổi khi đó mẹ vì cấp cứu tính mạng của anh mà hy sinh Điệp Y, làm cho trí lực của cô ấy bị hao tổn, cả đời này anh đều thiếu cô ấy.
"Giả sử chị Điệp Y chán ghét tôi, anh còn có thể cùng tôi lui tới sao?" Quách Phượng Hề rất khó không để ý.
"Đương nhiên có thể." Anh không có ngốc như vậy, rơi vào hố bẫy ngôn ngữ."Chỉ có đối tượng kết giao, phụ nữ muốn cùng tôi xây dựng gia đình , tôi sẽ không chịu bất luận kẻ nào chi phối." Gian trá như Thẩm đại lão, dĩ nhiên đem vui buồn của Điệp Y cũng suy tính đi vào, để tránh đưa tới anh phản lại. Trên thực tế, Điệp Y rất ít đi chán ghét một người, này căn bản là vấn đề dư thừa.
"Thật?" Phượng Hề yêu kiều nở nụ cười.
"Muốn tôi lập tức cầu hôn em tôi đều nguyện ý." Nếu cô gái nhỏ thích nghe lời nói, anh nắm bắt được rất khá.
"Không, quá nhanh." Cô giương lên cười, cười đến thật là đẹp.
"Tôi chỉ là muốn bày ra thành tâm của tôi thôi."
Trên thực tế, đây cũng không phải là lời nói dối. Anh thật nguyện ý cùng Quách Phượng Hề kết hôn, có tự tin cùng cô chung đụng hòa thuận, trừ gia thế của cô ra, thì xinh đẹp, trí khôn đều đủ để cùng anh xứng đôi, quan trọng nhất, cô lý tính mà không kiêu căng, trẻ tuổi lại tư tưởng thành thục, sẽ không cố tình gây sự.
Trọng trách trên đôi vai anh quá nặng, phải có một gia đình hòa thuận làm hậu thuẫn.
Phượng Hề hài lòng mỹ mãn rồi. Đối với Thẩm Thiếu Dương kiểu đàn ông coi sự nghiệp là nhất này, có thể nói ra nói như vậy đã thực không dễ dàng, hơn nữa khi hai người ước hẹn, anh luôn là chuyên tâm nhìn cô, sẽ không nhìn nhiều cô em mỹ nữ nào khác lấy một cái.
Tròng mắt cô dí dỏm mà hướng về ngũ quan trên mặt anh nhìn một vòng, tươi cười rạng rỡ."Anh nhất định nghe chán ngán người khác ca ngợi anh là người đàn ông cỡ nào xinh đẹp."
"Xinh đẹp là hình dung cho phụ nữ." Anh khốc khốc khạc ra lời vàng ngọc.
"Không hẳn như vậy, chúng ta không phải sẽ tán thưởng hình dung ‘pho tượng Davy thật là đẹp ! ’ bởi vì quá hoàn mỹ, trực giác sẽ bật thốt lên ‘ quá đẹp ’, cùng từ ‘ thật xinh đẹp ’."
"Tôi chính là người đàn ông ‘ hoàn mỹ ’." Nét mặt ôn hòa bị âm hàn quét xuống thay thế.
"Tôi hiểu rõ, một người thừa kế công ty không có khả năng là dân chúng thuần lương." Phượng Hề không có bị hù đến, cô cũng không phải uổng phí làm con gái của Quách Tùng Diên hai mươi mấy năm.
"Em có thể hiểu rõ, tương lai sẽ là tốt hơn chung đụng."
"Anh lấy nghĩ tới tương lai a?" Rất thẹn thùng đó! Nhanh như vậy liền nhận định cô là bạn đời kiếp này? !
"Em theo tôi nếu là không có tương lai đáng nói, chúng ta sẽ không ngồi chung một chỗ ăn cơm. Ngàn vạn lần không được nói với tôi, em tính toán cùng tôi nói mấy năm yêu nữa rồi mới kết hôn, tôi nhiều lắm là cho em thời gian một năm."
Cô ngẩn người, tỉnh táo lại một chút.
"Thiểu Dương, anh mới hai mươi lăm tuổi, tại sao vội vã kết hôn? Đàn ông điều kiện tốt, không kéo dài tới 30 mấy tuổi là trăm ngàn cái không muốn kết hôn, anh nhưng là phản đạo này mà đi."
Anh tự nhiên sẽ không ngốc đến hướng cô thừa nhận anh lấy hôn sự của mình trao đổi với hôn sự của Điệp Y , anh "Phụng mệnh" muốn nhanh kết hôn. Dù sao sách lược hôn nhân trong giới chính thương có nhiều rồi, chỉ cần nam nữ hai bên cũng không có khuyết điểm trí mạng, không chasnc ghét đối phương là đủ rồi.
Thẩm Thiếu Dương quyết định lấy tình để cảm động.
"Tôi khát vọng có một gia đình bình thường." Nhìn cảnh đêm bên ngoài cao lầu, trên khuôn mặt tuấn dật của anh viết đầy cảm xúc nhưng nhìn không hiểu tâm tình."Phượng Hề, tôi không hề muốn để cho em nhìn thấy điểm yếu của tôi. Tôi sáu tuổi mất cha, tám tuổi mất mẹ, ông nội là người đàn ông mỗi một cái đều thận trọng nghiêm túc, không hiểu được ôn nhu , đối với tôi trừ ra lệnh, yêu cầu, chỉ trích, tôi không cảm thấy sự ấm áp của gia đình, duy nhất có thể an ủi tôi chỉ có chị gái sinh đôi của tôi. Nhưng sự ấm áp đấy cũng không dài lâu, tôi tốt nghiệp tiểu học lập tức bị ông nội đưa ra nước ngoài đọc sách, ở tha hương mặc dù áo cơm không sứt mẻ, nhưng tôi khát vọng cuộc sống gia đình bình thường, lại cơ hồ không thể được." Thanh âm của anh tràn đầy khổ sở.
Những lời thật lòng này không hề giả, chỉ là trên thực tế anh không có yếu ớt như vậy.
Phượng Hề mơ hồ cho anh cảm thấy đau lòng, tuổi thơ của anh rất không vui vẻ đi! Cả cha và mẹ anh đều mất sớm. Đối với cô mà nói là từ nhỏ liền có cha mẹ yêu, gia đình ấm áp, còn đối với Thẩm Thiếu Dương lại thành yêu cầu xa vời.
Không ai bì nổi đàn ông một khi yếu thế, phụ nữ không nhịn được mũi muốn chua xót.
"Thiếu Dương ──"
"Làm ơn không cần đồng tình với tôi, tôi lấy chịu đựng qua giai đoạn kia, trưởng thành rồi." Ánh mắt của anh kiên định được căn bản không cần đồng tình, "Tôi chỉ là muốn cho em hiểu, tôi quyết tâm muốn kết hôn đến từ chính tôi muốn một gia đình bình thường thôi. Vì vậy, tôi đối với xem mắt không chút nào kháng cự, cũng may mắn đối tượng đó là em."
Mặc dù không coi như là lãng mạn tỏ tình, ngược lại khiến Phượng Hề cảm thấy hết sức thiết thực.
Anh nói ra tâm tư này, nguyện ý để cho cô hiểu rõ một mặt khác về anh ──mà người ngoài không biết được có một Thẩm Thiếu Dương thế này. Có lẽ, liền Thẩm Điệp Y cũng chưa từng thấy qua một mặt này của anh.
Phượng Hề nhẹ nhàng nhu hòa ngắm nhìn anh, cảm thấy mình thật sự yêu anh rồi.
Thẩm Thiếu Dương nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, cũng không chán ghét bị ngắm nhìn như vậy.
---- Hết chương 3----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook