Ông Đây Chưa Chết Nha!
-
Chương 6
Sau khi nghe Hải nhi cô nương phân bua, Ninh Trí Viễn ra cửa phòng, bình tĩnh xem xét hoàn cảnh chung quanh.
Hắn tựa cửa, lưng thẳng tắp, song vì tóc hơi rối mà có vẻ gì đó lười biếng.
Tôi trốn dưới gầm bàn nương bóng râm ngồi xổm, vừa hay trông thấy sườn mặt hắn.
Vì nắng gắt rọi thẳng, gương mặt đó trở nên mờ ảo, khiến tôi bỗng hoảng hốt không biết đó có thật là mình hay không.
Tôi còn có thể trở về được không?
"Chị à, giờ em sẽ mang đồ ăn sang bên Trương giáo đầu, chị cứ nghỉ ngơi đi ạ."
Hải nhi khệ nệ bê một sọt to toàn rau quả cao hơn cô bé cả một cái đầu, tôi cho là Ninh Trí Viễn dù thế nào cũng phải biết điều mà giúp một tay, ngờ đâu hắn chỉ gật đầu một cái rồi quay gót đi thẳng vào phòng.
Đồ cặn bã!
Chờ cô bé đi xa, hắn ngồi trên giường nhìn trái nhìn phải rồi gọi, "Còn đó không?"
Tôi đã quá sức căm ghét thằng cha này nên không buồn tiếp lời, ai dè hắn bồi thêm, "Đi đầu thai rồi à?"
"Mơ đi! Ta nhất định sẽ giành lại cơ thể của mình! Ngươi đi đầu thai thì có!" Tôi thầm nghiến răng nguyền rủa.
Tôi cứ ngồi xổm dưới gầm bàn như thế, mải mê nguyền rủa nên không để ý hắn thò mặt xuống từ bao giờ, ngẩng đầu lên mới giật mình phát hiện hắn đã ngồi xổm xuống đối diện tôi, khiến tôi kinh sợ ngã lăn quay, phải đưa tay xoa ngực một hồi.
"Làm gì đấy!? Muốn doạ chết ta à!?"
"Ngươi trốn xuống đây làm gì?" Mặt hắn lạnh tanh, miệng mím lại, ánh mắt sắc lẻm ra chiều sát nhân tra khảo nạn nhân, khiến tôi bất giác run rẩy.
Giá hồi trước tôi có khí thế bá vương như vậy thì chắc các sư huynh đã chẳng dám bắt tôi làm cu li...
"Nắng to quá, phải tránh." Tôi bịa bừa lý do.
Gian phòng này khá nhỏ, cửa thì mở to, giờ đang giữa trưa nên cả phòng sáng trưng, cái giường lúc nãy Ninh Trí Viễn nằm cũng bị nắng chiếu vào, đứng trong nắng mà không thấy bóng sẽ khiến lòng tôi không yên nên tôi mới trốn vào góc, xét cho cùng không hề nói điêu câu nào.
Không biết có phải tôi gặp ảo giác không mà Ninh Trí Viễn có vẻ hiền hoà đi một chút, "Mau chóng đầu thai đi thôi, nghe nói sau bảy bảy bốn chín ngày linh hồn còn níu giữ trần gian sẽ biến mất, nếu lỡ dịp luân hồi thì không thành cô hồn dã quỷ cũng khó tránh hồn phi phách tán, nếu trần duyên chưa đoạn thì cứ nói ra, ta sẽ khắc ghi trong lòng, ngay khi có thể sẽ hoàn thành giúp cho."
"..."
Tôi cười há há há, ngóc đầu lên trỏ vào bụng hắn ra vẻ cao thâm nói, "Hôm qua Hắc Bạch Vô Thường mới ghé, nói ta không thể buông bỏ nhục thân, hàng giờ hàng khắc đều nhớ đến nó, ý chí kiên định rung chuyển cả đất trời nên các ngài thuận cho ta một cơ hội." Tôi nở nụ cười đểu nhất mình nặn ra được, lại còn đưa tay vuốt ve bụng hắn, "Đầu thai à, được thôi, ta muốn đầu thai vào đây này, ngươi cố gắng lên nhé!"
Ninh Trí Viễn tái mét mặt, đứng phắt dậy đập bàn.
Cái bàn vốn đã chẳng chắc chắn, nay bị đập đến nỗi nghiêng trái ngả phải, vụn gỗ rơi lả tả.
"Ta khuyên ngươi từ bỏ ý đồ đi!" Hắn gắt.
"Nói gì vậy," tôi lắc đầu.
"Anh giai to con cứu ngươi về đây hôm nay chưa gì đã một điều nương tử hai điều nương tử, chờ ngươi bình phục sẽ cưới liền tay."
Anh chú thực ra chỉ gọi "tiểu nương tử", nhưng cũng có khác gì mấy đâu, tôi bây giờ chỉ muốn doạ cho hắn chết ngất nên cứ lựa cái gì hắn không muốn nghe mà nói.
Y như rằng, mặt hắn từ xanh chuyển sang trắng bệch, cái miệng đang cười bỗng đờ ra.
Đáng đời chưa! Này thì không biết lễ nghĩa! Này thì không biết tôn trọng người ta! Này thì ỷ mạnh hiếp yếu! Này thì chiếm dụng cơ thể của bà! Cho ngươi đi lấy chồng! Hừ!
Nhìn Ninh Trí Viễn biến sắc hết xanh lại đỏ hết đỏ lại xanh, tôi định chế nhạo, song lại thấy hắn siết tay thành nắm đấm, sau đó duỗi ra, chậm rãi giơ lên.
Hắn bổ xuống một chưởng, khuấy lên một luồng kình phong, bàn gỗ xập xệ tức thì nát bét trong một tiếng "rầm", liền đó lại bị đá nghiêng ra ngoài, khuỷu tay hắn hướng thẳng, hai chân bật lên, chân phải đạp văng cái bàn rồi thuận thế hạ xuống.
Sau khi đứng vững, hắn lại siết nắm đấm, cười nói, "Ngươi có võ?"
"Chứ sao, cả núi Chiêu Dao không ai là đối thủ!" Tôi đắc ý.
"Ta thuần thục nhiều loại quyền pháp, kiếm pháp." Hắn vui mừng nói, nhặt một cái chân bàn lên, bắt đầu vung vẩy.
Thấy hắn động tác cứng nhắc giật cục, tôi nhếch miệng kháy mấy câu, nhưng hắn không dừng lại, vẫn tiếp tục múa may, múa mãi, rốt cuộc lại thật sự khiến một cái chân bàn trở nên hừng hực uy phong, tôi nhìn mà trợn mắt há mồm.
Cuối cùng hắn thu thế, sung sướng ôm chân bàn vào lòng.
Tôi có cảm giác đầu óc gã này vừa gặp trục trặc gì.
"Cám ơn." Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng.
Tôi khó hiểu nhìn hắn, định hỏi lại thì bỗng nghe một tiếng kêu kinh hãi.
Hải nhi đã về.
Trông thấy đống đổ nát trong nhà, cô bé hốt hoảng, "Có chuyện gì vậy chị?"
Ninh Trí Viễn không nói gì, quay về giường lấy ít bạc vụn trong bao quần áo đưa cho Hải nhi, đoạn lại lên giường nằm nghỉ.
Hải nhi thắc mắc ra mặt nhưng lại không dám hỏi, chỉ đành bắt tay vào dọn dẹp, vừa nhặt nhạnh mấy mảnh gỗ vừa nói thầm, "Phải nhờ thợ mộc Đàm làm cho cái bàn mới."
___
Ninh Trí Viễn nằm lì trong nhà Hải nhi dưỡng thương.
Hắn thậm chí còn có ý định tìm một căn nhà ở đây.
Tôi không hiểu hắn nghĩ gì, hỏi thì không được trả lời, chỉ đành ngóng trông chú giáo đầu kia đến doạ hắn, ngờ đâu chờ mấy ngày trời vẫn không thấy họ đến.
Tôi bèn ra ngoài lượn lờ, nhờ vậy mà nghe được ít thông tin.
Nơi này nhiều phụ nữ trẻ em, tục ngữ có câu ba người đàn bà họp lại thành cái chợ, sau vài hôm lê la tôi đã nắm được khá rõ tình hình trong ải Khải Hạ này.
Ải Khai Hạ là nơi giao giới giữa Vu Khải và Nam Hạ.
Đối với Nam Hạ, Vu Khải chẳng qua chỉ là một tiểu quốc nhỏ bé, nhân khẩu tổng cộng không đến hai mươi vạn, quân chủ mấy đời liên tiếp trầm mê tu đạo, truy cầu trường sinh, quân đội chủ yếu dùng để tìm thần tiên, tóm lại là không có uy hiếp gì.
Vì vậy mà nơi này quanh năm không có chiến sự, không có chiến sự thì tất nhiên không có quân công, người tòng quân tới đây cơ bản chỉ mong kiếm sống, binh sĩ trong ải cùng lắm chỉ độ trăm người, quan lớn nhất là Tần giáo uý, nghe nói là vì đắc tội quyền quý trên kinh nên mới bị giáng xuống đây.
Trời cao hoàng đế ở xa là gì, là trước khi Tần giáo uý đến, binh sĩ nơi này về cơ bản đều làm ruộng, trường hợp kết hôn sinh con với dân địa phương hay thậm chí dắt díu bầu đoàn thê tử từ quê xa đến đây không hiếm, tuy điều kiện hơi kham khổ nhưng người một nhà sống chung kể cũng vui vẻ thuận hoà.
Mãi đến khi Tần giáo uý đến, binh sĩ Khải Hạ mới nhặt lại đao kiếm đã gỉ sét, có điều đến vụ mùa thì chính Tần giáo uý cũng xuống ruộng cấy cày.
Hiện giờ đám Tần giáo uý đang dẫn dội hộ tống sứ đoàn nước Lương đến thành Đăng Châu.
Khải Hạ cách Đăng Châu không xa, cả đi lẫn về cùng lắm mất hai ngày đường, thế mà đến giờ họ vẫn chưa quay lại, chỉ e có điều bất trắc.
Các bà các cô càng nói càng thấy sợ, người thân của các binh sĩ trong đội thậm chí còn khóc ướt những tấm váy áo vá chằng vá đụp của họ.
Tôi trông Tần giáo uý kia tuấn tú khôi ngô, khí khái anh hùng, lại còn là dân gốc kinh thành biết lễ nghĩa, đoán chừng con gái ở đây cứ mười cô thì phải chín cô tơ tưởng hắn.
Dọc đường đi tôi phát hiện không biết bao nhiêu cô nương mắt đỏ hai vành, đôi lúc lại ngóng về hướng Đăng Châu như chờ đoàn người trở về.
Bị tâm trạng các cô ảnh hưởng, tôi bèn bay lên tường thành nhìn, lên chưa được bao lâu đã thấy một đội nhân mã chạy đến, sau lưng bụi cuốn mù mịt, bốc lên không trung thành hình một cây nấm.
Từ sau khi biến thành linh hồn, thị lực của tôi tốt hơn rất nhiều, đám người cưỡi ngựa có chừng hai mươi, dẫn đầu là Tần giáo uý, hơn chục kỵ binh phía sau theo sát, cuối đoàn là hai chiếc xe ngựa, một xe do anh chú cầm cương, anh ta vừa vung roi vừa hét, "Này, chờ với chứ!"
Tiếng rõ to, tôi ở xa thế này mà cũng nghe thấy.
Sau khi họ vào thành, dĩ nhiên là được hoan nghênh nhiệt liệt.
Các bác gái xúm lấy Tần giáo uý hỏi han, bị vây quanh mà hắn không hề tỏ vẻ buồn bực, hơn nữa còn kiên nhẫn đáp lời từng người, xong xuôi thì bảo anh chú Trương bê rương hòm trong xe ngựa ra.
Tôi bay qua xem, hoá ra là son phấn bột nước với mấy món trang sức nhỏ, tuy không phải vàng bạc quý giá nhưng được chế tác tinh xảo, trông rất đẹp, đến cả tôi cũng muốn lấy một món về đeo.
"Thím Trương phân ra cho mọi người nhé." Hắn đẩy cái rương.
Thím Trương nhận lấy, cười không khép được miệng, "Vẫn như cũ, mỗi người một kiện nhỉ?"
"Vâng." Tần giáo uý khẽ gật đầu, chào hỏi mọi người rồi trở về doanh, nhưng chưa đi thì thím Trương lại hỏi, "Cô gái ở nhà Hải nhi có phần không?"
Thím mập bên cạnh lập tức chen vào, "Cô ta đâu phải người ải Khải Hạ."
Tàn giáo uý chưa đáp, đã nghe anh chú Trương cười to, "Tiểu nương tử vẫn chưa bỏ đi, may quá! Cả đường tôi chỉ lo nàng chạy mất, mấy người chớ có xía vào, để lão Trương tôi chọn một hai món làm lễ vật tặng nàng, ha ha!"
Tôi: "..."
Tôi sung sướng theo sau anh chú Trương.
Sau khi dỡ đồ xong, anh ta nghiêm mặt kéo Tần giáo uý vào một góc khuất.
"Chiêu đệ à, đi cùng ta đi mà." Anh chú Trương xoa tay, vẻ như thẹn thùng.
"Đệ còn có việc." Tần giáo uý lắc đầu.
"Đừng mà, ta vừa nhìn tiểu nương tử đã nhũn hết cả chân, không nói nên lời."
"Thế mà lần trước nói nghe oai lắm, đòi sờ đòi mó con gái nhà người ta." Tần giáo uý bật cười vỗ vai anh ta.
"Lần trước nàng bất tỉnh mà, ta không biết đâu, đệ theo giúp ta đi, nhân tiện xem thử nàng đã lành vết thương chưa!" Dứt lời, anh chú kéo Tần giáo uý đi.
Tôi chờ đến dài cả cổ, cuối cùng cũng chờ được hai người này khởi hành, bèn thở phào.
Lúc đến nhà Hải nhi, Ninh Trí Viễn đang đứng trên mái nhà múa kiếm.
Tôi không hiểu vì sao luyện kiếm lại phải leo lên mái nhà, sau nhìn sang ánh mắt sùng bái của Hải nhi thì hiểu ngay – người ta muốn ra vẻ đây mà.
"Ninh Trí Viễn, ân nhân của ngươi đến kìa!" Tôi vẫy tay.
Người Ninh Trí Viễn khựng lại.
Hắn liếc tôi một cái rồi nhảy xuống khỏi mái nhà, nhón mũi chân, thần hình nhẹ nhàng linh hoạt như chuồn chuồn đạp nước, có phong thái tiên nhân ra trò.
Anh chú Trương sửng sốt, đoạn nói to, "Khinh công tuyệt lắm!"
Ninh Trí Viễn nhướng mày, "Có chuyện gì?"
"Khụ, tôi đến xem vết thương của nàng lành hay chưa đó mà." Anh chú xoa xoa tay, vẻ mặt mất tự nhiên, lại còn len lén đưa cùi chỏ chọt Tần giáo uý đứng cạnh.
Tất nhiên tôi biết thừa anh chú Trương có hảo cảm với Ninh Trí Viễn, nhưng Ninh Trí Viễn hiển nhiên không biết, hắn thình lình lùi nửa bước, kiếm gỗ trong tay lao tới trước mặt anh chú.
Anh chú nhất thời không kịp phản ứng, suýt bị đâm trúng mắt, may mà được Tần giáo uý nhanh tay lẹ mắt kéo lệch người đi, suýt soát tránh thoát.
"Cô nương làm vậy là có ý gì?" Đoán chừng vì vũ khí chỉ là kiếm gỗ nên Tần giáo uý không động sát tâm, chỉ nhíu mày, giữ lấy anh chú Trương còn đang sững người, nhìn Ninh Trí Viễn vẻ âm u.
"Binh sĩ hiện giờ tố chất thấp đến như thế rồi?" Ninh Trí Viễn lạnh giọng, "Lên chiến trường cũng không biết tránh đao kiếm của kẻ địch đâu nhỉ?"
Tôi bất mãn, "Ở đây là chiến trường à? Lại nói chẳng qua là vì Trương giáo đầu quá căng thẳng trước mặt ngươi thôi!"
"Huống chi hắn còn là giáo đầu trong quân!" Ninh Trí Viễn nghiêm nghị tiếp.
Tôi: "..."
"Tóm lại cô muốn nói gì?" Tần giáo uý khó chịu ra mặt, rõ ràng là cũng nghĩ như tôi.
Ninh Trí Viễn híp mắt, gằn từng chữ, "Tôi muốn tòng quân."
Tôi: "Phì!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook