Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân
-
Chương 67: Đau đớn
Khoảnh khắc đó tôi bỗng nhận ra, những gì anh thể hiện vào hai đêm chúng tôi bên nhau chỉ là những cảm xúc nhất thời... không có thật...
Chị Veronica lúc này hệt như một quý cô kiều diễm được anh dìu từng bước đi. Tay trong tay, anh nhìn chị ấy bằng đôi mắt dịu dàng của một chàng khờ si tình. Và chị ấy mỉm cười hạnh phúc vì đã gặp được người đàn ông của đời mình. Anh và chị ấy, hai người họ mở cổng rảo bước đi vào trong...
Tôi nghe thấy âm thanh vỡ vụn phát ra từ trái tim mình... trái tim tôi đã bị bàn tay hắc ám đó bóp nát... cướp đoạt đi thứ tình cảm ngây ngô, khờ dại nhất dành cho anh...
Lẽ nào... đây là sự đớn đau trong tình yêu?
Thế thì... lần đầu tiên trong đời tôi đã cảm nhận tình yêu nó đau như thế nào...
Conditinhyeu chết tiệt! Mày làm tao đau, đau quá!
Có lẽ đúng như chị Veronica đã từng hỏi: tôi có yêu người đàn ông đó không? Tất nhiên sau đó tôi dối lòng trả lời là không.
Thực ra là có, tôi thực sự yêu người đó... yêu người đàn ông không nên yêu...
Tôi cứ giương mắt nhìn bóng lưng của bọn họ...
Đi vào đó đồng nghĩa là họ đã công khai quan hệ và được sự chấp thuận của bố Sơn. Có phải chỉ một thời gian ngắn nữa thôi... họ sẽ tiến tới hôn nhân?
Vậy thì... chúc mừng anh nha, anh Vũ! Gương vỡ lại lành với người yêu cũ, chắc anh vui lắm nhỉ? Dù sao chị Veronica là người vừa có nhan sắc vừa chung thủy với một mối tình dài mười năm, lấy một người con gái như vậy chắc hẳn anh Vũ hạnh phúc lắm.
Đến lúc tổ chức đám cưới miễn sao đừng quên cô em gái này là được...
Nghĩ thì nghĩ vậy... tâm trạng tồi tệ không thấy khá hơn là bao. Tôi ra hiệu cho anh tài xế lái xe rời đi. Cũng may là tôi chưa từng thổ lộ hay biểu hiện ra là tôi yêu ông anh đáng tuổi chú mình, bây giờ thì tôi có thể giết chết thứ tình cảm khờ khạo không nên tồn tại của mình rồi. (Sơn Ca thực sự quên hết những gì mình thổ lộ vào đêm say rượu)
Là một cô gái mạnh mẽ như con trai, thế nên tôi chỉ buồn mất một lúc thôi, không khóc đâu. Và lại tôi sợ những biểu cảm đau khổ của mình bị chú tài xế nhìn thấy thông qua gương chiếu hậu... nên tôi phải sốc lại tinh thần rồi mỉm cười tỏ ra là mình đang vui vẻ.
Về đến tòa lâu đài, gặp ông ngoại đang tập tễnh chống gậy đi dạo ở ngoài vườn hoa, trời lạnh như thế sao không ai ngăn cản ông? Nhưng tôi khựng lại vì chợt nhớ ra vẻ không vui của ông ngoại khi tôi đòi về nhà bố nuôi, có lẽ ông đứng đây là muốn đợi tôi quay về...
Tôi xúc động chạy đến ôm chầm lấy ông. Như hiểu thấu cảm xúc sâu kín trong tim tôi, ông không nói gì, nhẹ nhàng vỗ về tôi.
...
Ngồi trong phòng thay đồ tôi mở mắt ra ngắm nhìn mình trong gương...
Các cô hầu gái khéo léo đã hô biến tôi từ một cô nàng tomboy lột xác thành một cô tiểu thư quyền quý và xinh đẹp.
Khoác trên mình là bộ cánh đắt tiền, tôi giờ không còn là chính tôi của ngày xưa nữa. Bộ đầm trắng trễ vai dài thướt tha được dệt thủ công từ loại vải Chiffon, mái tóc uốn bồng bềnh nhuộm màu nâu khói cài thêm một cái băng đô đính ngọc trai, trang điểm nhẹ nhàng dễ nhìn. Vì tôi chưa quen đi giày cao gót nên chọn đi một đôi giày bệt kiểu dáng đơn giản. Ngoài ra, để không bị lạnh tôi choàng thêm một cái khăn choàng lông cừu.
Hôm nay là ngày diễn ra buổi tiệc chào mừng tôi trở về, một ngày đáng lẽ phải vui vẻ, tôi không vui cho nổi. Những ký ức sầu thảm của ngày đó đang hành hạ tôi...
Bước ra từ tòa lâu đài tráng lệ, tôi dìu ông ngoại ngồi lên xe với tâm trạng thẫn thờ như bị ai đó bắt mất hồn vía... Phải đến khi ông ngoại vỗ nhẹ lên mu bàn tay, tôi mới giật mình bừng tỉnh, cười nhẹ một cái cho ông cụ yên lòng.
"Cháu sao thế? Ta để ý dạo này làm gì cháu đều không chú tâm vào, hôm qua cũng thế, nướng bánh để bánh bị cháy đen thành than. Rốt cuộc có chuyện gì khiến cháu ngoan của ta buồn phiền? Mau nói đi, ta sẽ giải quyết giúp cháu." Ông ngoại lo lắng nhìn tôi thật lâu mà hỏi.
"Không có gì đâu ạ. Cháu không sao hết." Tôi lắc đầu. Chuyện tình cảm, không phải nói giải quyết là có thể giải quyết ngay được.
"Hay là cháu vẫn lo sợ chuyện kia? Nhưng chuyện đó ta đã cho người xử lý êm thấm cả rồi, không ai dám nói này nói nọ cháu đâu!"
Tôi lắc đầu, trải qua một tháng sống cùng ông ngoại, tôi không còn lo sợ mình bị bàn tán về vấn đề tế nhị kia nữa.
Nhắc lại chuyện cũ, mọi người có biết tại sao chỉ có mình tôi bị ảnh hưởng nhiều sau vụ việc đó không? Trên những tấm ảnh và cả trong đoạn clip đó gương mặt của anh Vũ đã làm mờ... người đăng lên phải ác ý thế nào mới làm như vậy. Cứ có cảm giác tôi lỡ gây thù chuốc oán với ai đó mà mình không hề hay biết... Ông ngoại nói người đăng bài đã giao cho bên công an, tôi nghe vậy nên chẳng hỏi han hay đào sâu gì thêm. Đã qua rồi thì cứ cho qua đi, cái tôi cần là danh dự, tìm được người rồi cũng không thể vớt vát lại tí nào danh dự đã đánh mất.
Chị Veronica lúc này hệt như một quý cô kiều diễm được anh dìu từng bước đi. Tay trong tay, anh nhìn chị ấy bằng đôi mắt dịu dàng của một chàng khờ si tình. Và chị ấy mỉm cười hạnh phúc vì đã gặp được người đàn ông của đời mình. Anh và chị ấy, hai người họ mở cổng rảo bước đi vào trong...
Tôi nghe thấy âm thanh vỡ vụn phát ra từ trái tim mình... trái tim tôi đã bị bàn tay hắc ám đó bóp nát... cướp đoạt đi thứ tình cảm ngây ngô, khờ dại nhất dành cho anh...
Lẽ nào... đây là sự đớn đau trong tình yêu?
Thế thì... lần đầu tiên trong đời tôi đã cảm nhận tình yêu nó đau như thế nào...
Conditinhyeu chết tiệt! Mày làm tao đau, đau quá!
Có lẽ đúng như chị Veronica đã từng hỏi: tôi có yêu người đàn ông đó không? Tất nhiên sau đó tôi dối lòng trả lời là không.
Thực ra là có, tôi thực sự yêu người đó... yêu người đàn ông không nên yêu...
Tôi cứ giương mắt nhìn bóng lưng của bọn họ...
Đi vào đó đồng nghĩa là họ đã công khai quan hệ và được sự chấp thuận của bố Sơn. Có phải chỉ một thời gian ngắn nữa thôi... họ sẽ tiến tới hôn nhân?
Vậy thì... chúc mừng anh nha, anh Vũ! Gương vỡ lại lành với người yêu cũ, chắc anh vui lắm nhỉ? Dù sao chị Veronica là người vừa có nhan sắc vừa chung thủy với một mối tình dài mười năm, lấy một người con gái như vậy chắc hẳn anh Vũ hạnh phúc lắm.
Đến lúc tổ chức đám cưới miễn sao đừng quên cô em gái này là được...
Nghĩ thì nghĩ vậy... tâm trạng tồi tệ không thấy khá hơn là bao. Tôi ra hiệu cho anh tài xế lái xe rời đi. Cũng may là tôi chưa từng thổ lộ hay biểu hiện ra là tôi yêu ông anh đáng tuổi chú mình, bây giờ thì tôi có thể giết chết thứ tình cảm khờ khạo không nên tồn tại của mình rồi. (Sơn Ca thực sự quên hết những gì mình thổ lộ vào đêm say rượu)
Là một cô gái mạnh mẽ như con trai, thế nên tôi chỉ buồn mất một lúc thôi, không khóc đâu. Và lại tôi sợ những biểu cảm đau khổ của mình bị chú tài xế nhìn thấy thông qua gương chiếu hậu... nên tôi phải sốc lại tinh thần rồi mỉm cười tỏ ra là mình đang vui vẻ.
Về đến tòa lâu đài, gặp ông ngoại đang tập tễnh chống gậy đi dạo ở ngoài vườn hoa, trời lạnh như thế sao không ai ngăn cản ông? Nhưng tôi khựng lại vì chợt nhớ ra vẻ không vui của ông ngoại khi tôi đòi về nhà bố nuôi, có lẽ ông đứng đây là muốn đợi tôi quay về...
Tôi xúc động chạy đến ôm chầm lấy ông. Như hiểu thấu cảm xúc sâu kín trong tim tôi, ông không nói gì, nhẹ nhàng vỗ về tôi.
...
Ngồi trong phòng thay đồ tôi mở mắt ra ngắm nhìn mình trong gương...
Các cô hầu gái khéo léo đã hô biến tôi từ một cô nàng tomboy lột xác thành một cô tiểu thư quyền quý và xinh đẹp.
Khoác trên mình là bộ cánh đắt tiền, tôi giờ không còn là chính tôi của ngày xưa nữa. Bộ đầm trắng trễ vai dài thướt tha được dệt thủ công từ loại vải Chiffon, mái tóc uốn bồng bềnh nhuộm màu nâu khói cài thêm một cái băng đô đính ngọc trai, trang điểm nhẹ nhàng dễ nhìn. Vì tôi chưa quen đi giày cao gót nên chọn đi một đôi giày bệt kiểu dáng đơn giản. Ngoài ra, để không bị lạnh tôi choàng thêm một cái khăn choàng lông cừu.
Hôm nay là ngày diễn ra buổi tiệc chào mừng tôi trở về, một ngày đáng lẽ phải vui vẻ, tôi không vui cho nổi. Những ký ức sầu thảm của ngày đó đang hành hạ tôi...
Bước ra từ tòa lâu đài tráng lệ, tôi dìu ông ngoại ngồi lên xe với tâm trạng thẫn thờ như bị ai đó bắt mất hồn vía... Phải đến khi ông ngoại vỗ nhẹ lên mu bàn tay, tôi mới giật mình bừng tỉnh, cười nhẹ một cái cho ông cụ yên lòng.
"Cháu sao thế? Ta để ý dạo này làm gì cháu đều không chú tâm vào, hôm qua cũng thế, nướng bánh để bánh bị cháy đen thành than. Rốt cuộc có chuyện gì khiến cháu ngoan của ta buồn phiền? Mau nói đi, ta sẽ giải quyết giúp cháu." Ông ngoại lo lắng nhìn tôi thật lâu mà hỏi.
"Không có gì đâu ạ. Cháu không sao hết." Tôi lắc đầu. Chuyện tình cảm, không phải nói giải quyết là có thể giải quyết ngay được.
"Hay là cháu vẫn lo sợ chuyện kia? Nhưng chuyện đó ta đã cho người xử lý êm thấm cả rồi, không ai dám nói này nói nọ cháu đâu!"
Tôi lắc đầu, trải qua một tháng sống cùng ông ngoại, tôi không còn lo sợ mình bị bàn tán về vấn đề tế nhị kia nữa.
Nhắc lại chuyện cũ, mọi người có biết tại sao chỉ có mình tôi bị ảnh hưởng nhiều sau vụ việc đó không? Trên những tấm ảnh và cả trong đoạn clip đó gương mặt của anh Vũ đã làm mờ... người đăng lên phải ác ý thế nào mới làm như vậy. Cứ có cảm giác tôi lỡ gây thù chuốc oán với ai đó mà mình không hề hay biết... Ông ngoại nói người đăng bài đã giao cho bên công an, tôi nghe vậy nên chẳng hỏi han hay đào sâu gì thêm. Đã qua rồi thì cứ cho qua đi, cái tôi cần là danh dự, tìm được người rồi cũng không thể vớt vát lại tí nào danh dự đã đánh mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook