CHAP 66: LỢI DỤNG

Cả ba cả kinh nhìn nụ Hắc Liên sa, họ không thể tưởng nổi có một ngày xảy ra chuyện này. Những bí mật họ cố công tìm kiếm suốt thời gian qua vốn dĩ không ở nơi đâu bí hiểm mà là ở rất gần họ. Không, phải là ở ngay sát cạnh họ ngày ngày họ luôn nhìn thấy ngày ngày luôn cùng nói chuyện.

- Vậy nàng rốt cuộc là ai?_ Thiên Hàn nghiêm nghị hỏi.

- Từng là Thánh nữ của Mỵ Nguyệt giáo!_ hít một hơi dài rồi lại nói tiếp_ Hắc Liên sa truyền thuyết là có thật, và những điều lưu truyền đó cũng có thật. Nụ hoa Hắc Liên sa này muốn sinh trưởng sẽ phải hút cái ái tình của vật chủ mà nó đeo bám. Cho đến khi nào nó nở ra hoàn toàn thì lúc ấy sẽ tạo ra một đại ma khí cung cấp cho bọn ma quỷ sức mạnh, giúp những yêu ma từng bị phong ấn hồi sinh.

- Đó là lý do vì sao nàng đến Kỷ Hương viện đúng không? Vì nàng không muốn phát sinh ra tình cảm để nuôi dưỡng mần hoa gây họa kia!_ Thiên Hàn ngộ ra mọi chuyện.

- Vương gia nói không sai, Vân Lan vì sợ đóa hoa này nở nên mới trốn ở lầu xanh trốn tránh tình cảm phát sinh.

- Hóa ra lý do muội luôn né tránh huynh là vì đó hoa này sao?_ Lạc Minh nắm chặt lấy tay Vân Lan kéo về phía mình gầm nhẹ.

Vân Lan nghe lời Lạc minh nói thì rũ mi xuống thoáng nét buồn. Lý do nàng không thể nói cho mọi người biết ra chính là điều này.

- Phải! Mỗi khi gần gũi với ai đó hoặc khi có ai đó tỏ ra quan tâm chân thật với Vân Lan thì nụ hoa này sẽ phát triển thêm một chút làm tim Vân Lan đau nhói.

- Nếu vậy, tại sao nàng lại đến vương phủ của ta?_Thiên Hàn tỏ ra thắc mắc

- Vì người và Ngọc muội khác họ!_ Vân Lan ngẩng mặt lên nói_ Không biết giải thích thế nào cho đúng, Vân Lan chỉ biết mỗi lần gặp vương gia, Ngọc muội hay Phương huynh dù mọi người có đối tốt với Vân Lan ra sao hay Vân Lan cảm động vì 3 người chuyện gì thì cũng không sao. Nụ hoa không những không phát triển được mà ngược lại còn bị kiềm hãm! Cho nên, khi Vân Lan không còn chỗ nào để trốn tránh nữa mới nghĩ đến vương phủ của người và tin rằng ở vương phủ vừa có thể ngăn cản sự phát triển của Hắc Liên sa vừa có thể trốn tránh mọi người!

Lại một khoảng im lặng, mỗi người đuổi theo một con đường suy nghĩ riêng. Tiếng gió, tiếng lá bay chiếm trọng cả không gian. Chợt từ xa Thạch Bằng bay đến vẻ mặt nghiêm trọng.

- Thiên Hàn có chuyện lớn rồi!_ Tiếng Thạch Bằng vang lên lanh lảnh.

Nghe tiếng Thạch Bằng Thiên Hàn thấy hơi bực bội trong lòng, cái tên vô phép vô tắc này ỷ là đồng hương của y thì có thể nói chuyện trống không như vậy trước mặt người ngoài hay sao? Có lẽ một ngày đẹp trời nào đó y phải dạy lại hắn mới được. Nhất định một ngày đẹp trời nào đó chứ không phải ngày hôm nay vì hôm nay có đại sự ~ ~

- Chuyện gì mau nói đi!

- A! Khụ…khụ…Hồi chủ nhân!_có vẻ như Thạch Bằng đã nhìn thấy sự có mặt của nhiều người lạ nên y vội chỉnh cách nói chuyện_ Thuộc hạ đã điều tra được người mang dòng máu Tú Lệ là ai rồi người ấy chính là vương phi của người!_Thạch Bằng nói nhanh đến mức không thể nói nhanh được nữa, cứ như nếu y nói chậm 1s thì không còn cơ hội cứu vãn.

- Ân! Chuyện này ta đã sớm biết từ lâu!_Thiên Hàn chán nản đáp lời.

Thái độ bình thản của Thiên Hàn làm cho Thạch Bằng vô cùng ngạc nhiên, thoáng hiện vài nét khó hiểu trên gương mặt y nhưng cũng nhanh qua đi. Y lại nhanh nói tiếp:

- Thuộc hạ vẫn còn một chuyện thứ hai.

- Chuyện thứ hai là gì?

- Là giáo chủ Mỵ Nguyệt giáo đã đến kinh thành.

XOẢNG!

Lần này Thiên Hàn không những không còn bình thản nữa mà chớp mắt một cái y đã biến mất khỏi hậu viên cứ như y chưa từng ở đây trước đó, thậm chí tách trà của y vừa rơi xuống đất vỡ toang thì đã không còn dáng y tại đó. Bốn người còn lại ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà Thiên Hàn lại vội vã đến thế, họ chỉ biết lúc này nên nhanh chân đuổi sau Thiên Hàn. Haiz! Lại phải đuổi!

Thiên Hàn vừa đặt chân đến bên ngoài nhà bếp vương phủ thì từ trên cao một thân ảnh màu đen bị ném mạnh xuống đất ngay dưới chân y, một ngụm máu tươi tuôn ra đỏ thắm. Thiên Hàn cả kinh khi thấy người đó là Vĩnh Tắc. Y lập tức ngẩng đầu lên nốc nhà bếp nhìn xem đã thấy Như Ngọc đang trong tình trạng bất tỉnh và nằm trong tay ả Diểm Thu, xung quanh ả là cả chục bạch y nữ tử khác đang vung kiếm vây đánh Vĩnh Quy. Nhưng càng nhìn thì càng thấy tay kiếm của Vĩnh Quy đang dần chậm lại và mất sức dường như y đang bị thương không nhẹ!

Thiên Hàn không nghĩ nhiều lập tức tung một chưởng về phía Diễm Thu, nhưng giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một lớp vách chắn màu đen bao bọc lấy bọn yêu nữ kia và hút lấy toàn bộ chưởng lực vừa rồi của Thiên Hàn. Chưa hết ngạc nhiên. Lạc Minh, Kỳ Phương, Thạch Bằng từ phía sau bay đến cũng xuất kiếm đánh Diễm Thu nhưng cũng bị lớp vách màu đen kia chặn lại còn bị đánh bật về phía sau. Cùng lúc ấy Vĩnh Quy vì không thể cầm cự nổi mà bị bọn bạch y yêu nữ đó đánh bại, một đường kiếm sáng xuyên qua người Vĩnh Quy rồi ném ngược y xuống đất, may thay Thiên Hàn phản ứng nhanh nên mới đỡ kịp Vĩnh Quy.

- Ngọc nhi!_ Tiếng gọi yếu ớt của Kỳ Phương vang lên nhưng do vết thương tại ngực đã cản trở mất khí âm trong phế quản của y làm y không thể phát rõ lời đừng nói chi là vận khí đánh thêm lần nữa.

Trao Vĩnh Quy lại cho mọi người chăm sóc, Thiên Hàn nhanh chóng điểm mũi chân hướng về bọn yêu nữ kia. Phía sau y mọi người vô cùng lo lắng toan ngăn y lại nhưng không còn kịp chỉ có thể kinh hô lên hai tiếng “cẩn thận”. Những tưởng Thiên Hàn sẽ bị vách chắn đen cản lại nhưng không Thiên Hàn hoàn toàn dễ dàng xuyên qua nó đối chọi trực tiếp với bọn bạch y yêu nữ.

- Không tồi, không hổ danh là tái sinh của Vũ Thần Anh!

- Thả Như Ngọc ra!_ Thiên Hàn hét lên giữa không trung.

Nhưng đáp lại lời y là tiếng cười ngạo nghễ của Diễm Thu:

- Thả? Phải xem ngươi có bản lĩnh đó không! Lên!

Diễm Thu lùi lại sau mấy bước mang theo cả Như Ngọc để nhường chổ lại cho chúng thuộc hạ bày trận tấn công Thiên Hàn. Nhưng với Thiên Hàn bọn yêu nữ bạch y đó vốn chẳng đáng bận tâm. Y vẫn đứng vững chân tại chỗ nhìn một vòng tròn màu trắng bao lấy mình, những thanh kiếm sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời chói chang khiến con người ta chói mắt. Bọn yêu nữ đồng loạt tấn công, tốc độ nhanh như sấm chớp, bọn chúng có vẻ được huấn luyện rất kỹ càng, và có sự phối hợp ăn ý giữa hai vòng tiến và thủ. Ngay khi một làn mưa kiếm này rơi xuống người Thiên Hàn lập tức có một làn mưa kiếm khác nối tiếp rơi xuống, chỉ cần đối phương chậm động tác một chút hoặc lơ là thì ngay lập tức có thể thành thịt bầm.Thiên Hàn liễm mắt nhìn bọn yêu nữ một lượt rồi nhếch môi cười, Tịch Hàn kiếm trong tay y cũng xuất vỏ đỡ lấy tất cả những đường kiếm một lượt. Trên đời này không có gì là hoàn hảo, tuyệt mỹ ở chỗ này tất sẽ có một đểm khuyết tương ứng, một trận pháp vừa thủ vừa công hoàn hảo vốn không có, nhất là ngay lúc này khi cả bọn cùng nhau công sẽ không có ai có thể thủ cho chính mình. Khi bọn chúng dốn hết sức vào thanh kiếm để triệt hạ lực của Thiên Hàn thì y nhanh chóng quật ngược lại liên tiếp tung ra liên hoàn chưởng. Từng thân ảnh màu trắng thi nhau rớt xuống đất, chẳng mấy chốc trên nốc nhà bếp chỉ còn lại Thiên Hàn đang đứng đối diện cùng Diễm Thu.

Nhìn Thiên hàn với đôi mắt hơi ngã màu hồng ngọc làm Diễm Thu hơi rùng mình, trong đôi mắt nàng thoáng một tia rối loạn nhưng lại mau chấn chỉnh. Vì nàng rất rõ, Thiên Hàn vẫn chỉ là Thiên Hàn vĩnh viễn không phải là Vũ Thần Anh có thể hạ gục được nàng:

- Thiên Hàn, ngươi cho rằng ngươi có đủ bản lĩnh để cướp lại Như Ngọc sao?

- Yêu nữ, uổng công Như Ngọc đã tin tưởng thu nhận ngươi vậy mà ngươi lại lợi dụng lòng tin tưởng của nàng mà ám hại nàng!

- Hừ! Đã là kẻ thù thì làm sao có cái gọi là tình cảm! Có trách thì trách nàng ta quá ngu và trách chính mình là một con ngốc bị người ta lợi dụng mà không hay!

- Khốn kiếp!

Thiên Hàn lại hét lên giận dữ, y vung Tịch Hàn kiếm về phía Diễm Thu. Nhưng nàng ta không những không sợ hãi còn cười ngoan độc, bàn tay đẹp chậm rãi tiến về phía cổ Như Ngọc chờ sẵn. Nhìn thấy, Thiên Hàn vội dừng ngay hành động căm phẫn nhìn Diễm Thu:

- Bỉ ổi!_ Thiên Hàn cố nén giận nhưng vẫn không thể nhịn mà phát ra hai chữ này.

- Hừ! Chuyện tiếp theo sẽ càng bỉ ổi hơn!

Diễm Thu vừa dứt lời thì bàn tay đã bấu chặt vào người Như Ngọc đem cả người nàng nhấc lên cao ném đi, kèm theo đó là một chưởng cực mạnh. Thiên Hàn hốt hoảng ném đi cả thanh kiếm trong tay bay theo Như Ngọc giữ lấy nàng còn vì nàng mà đỡ thay chưởng lực vừa rồi. Tuy chưởng lực kia khá mạnh nhưng cũng không đến nỗi làm Thiên Hàn ngã quỵ, y toan ôm Như Ngọc rời xa chỗ đó thì phát hiện một luồng khí lạnh lẽo ép sát sau lưng, không chậm trễ y lách người qua phải một chút cùng tách Như Ngọc ra hòng tránh cho nàng bị thương tổn. Nhưng vì vừa phải lo cho Như Ngọc vừa bị trọng thương và đang ở trong vòng kết giới của yêu ma cho nên động tác của y có phần chậm trễ. Vừa mới xoay người né thành công thì y đã cảm thấy một cơn đau từ cánh tay trái truyền tới, là Tịch Hàn kiếm vừa đâm xuyên qua tay của y. Chưa hết ngỡ ngàng Như Ngọc trong tay cũng bị Diễm Thu đoạt mất, còn bản thân thì bị ả yêu nữ kia bồi thêm một chưởng khác cùng bị ả đạp rơi xuống đất.

Với năng lực của Thiên Hàn y không thể vì bao nhiêu đó thương tích mà bị Diễm Thu đánh bại, mà là vì lúc y chạm vào kết giới ma quỷ kia thì đã bị nó hút mất một nữa sức lực, phần còn lại khi bị tịch Hàn kiếm làm bị thương cũng đã phong bế sức mạnh còn lại của y nên y giờ đây chẳng khác gì một vật hết năng lượng mà rũ rượi rơi xuống không thể gắng gượng được.

Mọi người ở ngoài cuộc lức này hốt hoảng chạy đến nâng Thiên Hàn dậy, rồi đánh mắt nhìn qua Diễm Thu đang cười ha hả trong chiến thắng và xoay người từ từ rời đi mang theo cả Như Ngọc. Nếu không phải vì cái vách kết giới chết tiệt kia ngăn cản thì bọn họ đã xông lên băm vằm ả yêu nữ đó cướp lại Như Ngọc rồi, chứ không để cho ả kêu ngạo như thế.

- Ả ta…đã không còn là con người nữa rồi mà đã là ma quỷ, kẻ đã bán linh hồn cho yêu ma!

Đó là câu nói cuối cùng của Thiên Hàn trước khi y bất tỉnh.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương