Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!
-
Chương 177: Nhật Hàn
Khi Hàn Thiếu Vy lái xe về nhà cũng là lúc đồng hồ điểm mười hai giờ trưa, cả nhà - nói nghe oách thế thôi nhưng cũng chỉ là phép toán 1+1. Hàn Thiếu Nghi và Lâm Dương mặt ai cũng hừng hực ngồi đợi ở bàn tiếp khách.
Cô bước vào nhà.
- Em/cậu vừa đi đâu về?
Hàn Thiếu Vy bắt đầu run:
- Đi...đi siêu thị.
- Đi cả buổi sáng à?
- Hai người...để em giải thích có được không...- Hàn Thiếu Vy cúi đầu xin hòa hoãn. Cách nói chuyện của hai người kia cứ như muốn chém đầu cô không bằng.
- Em vào đây. - Hàn Thiếu Nghi vẫy tay. Cô rón rén chạy về phía bàn tiếp khách, nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Rồi, nói đi. Em đi siêu thị cả buổi sáng? Có đồ gì cần mua nhiều vậy à? Đã thế điện thoại còn tắt? - Hàn Thiếu Vy giật mình mở túi xách, trên màn hình hiện lên hai số gọi nhỡ với con số cực khủng.
- Em...điện thoại để trong túi, chắc chuông nhỏ nên không nghe thấy...
- Nói thật đi, sáng nay em đã đi đâu? - Hàn Thiếu Nghi mặt căng đen đét hỏi. - Hay trốn anh đi hẹn hò?
- Không cóóóóó! - Cô bật dậy như có lò xo gắn dưới mông. - Vừa về đây chưa được bao lâu, đường còn chưa biết, nói gì đến hẹn hò. Anh đừng có nghĩ bậy!
- Thế đi đâu?
- Em...sáng nay em chuẩn bị về thì gặp một đứa bé đi lạc...Em dắt nó đi tìm bố mẹ nó...
- Ồ? - Hàn Thiếu Nghi tỏ vẻ không tin tưởng lắm.
- Thật mà. Sau đó tránh nó quấy khóc nên em đã dẫn nó đi chơi, thằng bé chơi khỏe quá nên đến tận giờ này...
- Bố mẹ đứa trẻ kia đã đến đón nó hay chưa? - Đến...đến rồi.
- Ừm, nhưng mà lần sau gặp phải chuyện tương tự đừng làm thế nữa. Đưa nó đến đồn cảnh sát là được, không cần chiều trẻ con quá đâu. - Hàn Thiếu Nghi khá bị thuyết phục bởi câu chuyện của cô.
Lâm Dương nãy giờ vẫn chưa nói gì, chỉ cúi xuống trầm tư. Cậu vẫn bị ám ảnh bởi năm chữ “trốn anh đi hẹn hò” kia.
Cậu càng ngày càng sợ Dương Hàn Phong sẽ động đến cô.
Hàn Thiếu Vy nói mệt rồi, muốn lên phòng nghỉ ngơi. Sau khi cô đi, Hàn Thiếu Nghi cũng định đi nghỉ, nhận ra Lâm Dương vẫn ngồi im một góc, lại tò mò ngồi xuống.
- Cậu sao thế?
- Em vẫn cảm thấy lo lắng. - Lâm Dương u uất nhíu mày, tim cậu tự dưng đập nhanh bất thường.
- Cậu lo cái gì?
- Em cũng không biết...nhưng anh à, đừng cho Vy Vy tùy tiện kết bạn, được không? - Cậu nói như cầu xin.
Hàn Thiếu Nghi khó hiểu:
- Tùy tiện đi ra ngoài thì đúng là phải quản lý. Còn việc kết bạn,...Tiểu Vy cũng lớn rồi, mắt nhìn người cũng không phải quá tệ, lại còn ở nơi xa lạ như thế này, có thêm vài người bạn không phải tốt hơn sao?
- Nhưng...- Cậu rất muốn nói cô kết bạn với ai cũng được, trừ Dương Hàn Phong và đám bạn của hắn ra. Nhưng lại sợ anh nghĩ cậu ích kỉ, cậu cũng không muốn đem quá khứ đó ra kể với Hàn Thiếu Nghi, để anh lấy điều đó ra để ngăn cấm cô.
Hàn Thiếu Nghi thở dài:
- Thôi được rồi, tôi biết cậu toàn tâm toàn ý với em gái tôi, điều đó trong suốt bảy năm qua tôi đã nhìn thấy quá rõ rồi. Cậu luôn muốn những điều tốt nhất đến với con bé. Haizz, tôi sẽ nhắc nó trước khi kết bạn phải cân nhắc thật kĩ, được chưa?
- Cảm ơn anh. - Nỗi lo trong mắt Lâm Dương dường như vẫn chưa được giải tỏa. Cậu vào bếp làm đồ ăn cho Hàn Thiếu Vy, chắc từ sáng đến giờ cô chưa ăn gì rồi.
Cốc cốc...
Lâm Dương mở cửa, thấy Hàn Thiếu Vy vẫn chưa ngủ, tay cô mân mê chiếc điện thoại như đang chờ đợi điều gì. Thấy cậu, Hàn Thiếu Vy đang nằm ngửa cầm điện thoại liền giật mình, điện thoại rơi độp một phát xuống mặt.
- Ui...- Cô kêu lên.
Lâm Dương bật cười để khay thức ăn xuống, ngồi bên giường, cốc đầu cô một cái.
- Làm gì mà giật mình thế?
- Cậu vào phòng tôi không gõ cửa gì cả, tôi chả giật mình thì sao! - Hàn Thiếu Vy nhắm mắt nhắm mũi nói.
Lâm Dương bĩu môi:
- Tôi gõ rồi còn gì nữa, cậu không để ý thì có!
- Tôi chả nghe thấy gì cả!
- Mặt đực ra nhìn điện thoại thì nghe thấy gì được!
Hàn Thiếu Vy chột dạ:
- Tôi...
Lâm Dương nhìn cô chằm chằm:
- Có phải cậu có chuyện gì rồi không?
- Không có. - Cô cúi đầu. - Chỉ là tôi mới làm bạn với một người, cậu ấy hẹn tôi đi chơi nên hơi háo hức thôi.
- Nam hay nữ? - Sắc mặt Lâm Dương đen sì.
- Là...là nữ. - Hàn Thiếu Vy biết Lâm Dương cực kỳ không thích cô chơi chung với đám con trai. Cậu luôn nói với cô: “Hai mẫu đàn ông điển hình trong xã hội đã ở trước mặt cậu rồi, cậu không cần phải đi tìm hiểu hay dính líu gì đến đám còn lại”.
Lâm Dương gật gật, cậu lại quên mất lý do vào phòng cô để nhắc cô tránh xa Dương Hàn Phong lần thứ n. Chỉ chỉ vào khay thức ăn, cậu nói:
- Chưa ăn gì đúng không? Ăn đi, lục phủ ngũ tạng của cậu đáng thương thật đấy, chẳng bao giờ được chăm sóc tốt cả.
- Tuân lệnh sếp. - Hàn Thiếu Vy cười tươi.
Lâm Dương yên tâm ra khỏi phòng. Hàn Thiếu Nghi đã đặc biệt bố trí cho cậu một căn phòng sát cạnh phòng của cô. Sau khi về phòng mình Lâm Dương mới nhớ ra định nói gì với Hàn Thiếu Vy. Cậu thở dài, như vậy có phải là quản lý cô quá chặt rồi không.
Hàn Thiếu Vy vừa nằm vừa ăn đồ ăn vặt Lâm Dương làm cho mình, vừa lướt lướt điện thoại. Danh bạ điện thoại của cô trước giờ vốn rất ít, chỉ gồm ba người: Ông nội, anh trai và Lâm Dương. Bây giờ lại thêm một phần tử mới: Người quản lý của A Hạn, tức Dương Hàn Phong. Hàn Thiếu Vy chột dạ, cô...là đang đợi điện thoại của hắn sao?
Nấu nầu nầu, chắc chắn là do cô nhớ A Hạn rồi thôi.
Tằng tăng tằng...
Chuông điện thoại vang lên làm cô hết cả hồn. Bình tĩnh lại, dòng chữ hiện lên trước màn hình bỗng khiến cô vui vẻ:
- Huh? - Hàn Thiếu Vy không nói “Quẩy?” như lúc nói chuyện với Lâm Dương hay ông anh trai đại nhân của mình, cô chỉ lấy giọng thắc mắc “huh?” một chữ.
- Là tôi, Dương Hàn Phong này.
- Ừm...- Hàn Thiếu Vy gật đầu. - A Hạn nhớ tôi rồi hả?
Bên kia vang lên tiếng cười vui vẻ của Dương Hàn Phong. Hắn mặt dày nói:
- A Hạn nhớ em, tôi cũng nhớ em.
Hmmmm...
Chỉ một câu thế thôi đã làm Hàn Thiếu Vy đỏ lựng cả mặt mũi.
Bình thường trở lại, Hàn Thiếu Vy lại lấy giọng điệu tức giận, trách móc mà mắng hắn:
- Trêu chọc cái gì vậy?
- Thôi mà thôi mà, đừng giận, nha. - Dương Hàn Phong sợ cô giận quá cúp máy mất, bèn hạ nước đi. - Quả đúng là A Hạn có chút nhớ em rồi. Sáng mai có rảnh không?
- Rảnh. - Cứ tưởng tượng câu trả lời của Hàn Thiếu Vy nhanh và dứt khoát y như cái cách bạn trả lời lúc người yêu hỏi “Có muốn ăn gì không?”
- Hmmmm, thế có muốn nói chuyện với bé con một chút không?
- Cóóóóóó! - Tưởng tượng lần hai, Hàn Thiếu Vy lần này trả lời còn nhanh và dứt khoát hơn nữa.
Dương Hàn Phong nhìn sang đứa trẻ bên cạnh, đưa điện thoại cho cậu nhóc. Một giọng nói bi bô truyền đến tai cô:
- Chào cô xinh đẹpppp!
Hàn Thiếu Vy cười tươi:
- Chào A Hạn! Nhớ cô rồi sao?
- Dạ. - A Hạn ngoan ngoãn trả lời. - Ngày mai cô cùng A Hạn đi chơi nhé!
- Tất nhiên là được rồi, đối với A Hạn thì ngày nào cô cũng rảnh hết!
- Hi hi... - Giọng cười này...phù...cô đi chết đây!
Dương Hàn Phong cầm lại điện thoại, cười hí hửng:
- Thế nhá, đỡ mắc công nói tôi lừa đảo dụ dỗ em.
- Được rồi. - Hàn Thiếu Vy cười híp cả mắt. - Anh cho A Hạn ăn trưa rồi bảo nó đi ngủ đi, trẻ con...
- Được rồi thưa cô. - Dương Hàn Phong cảm thấy cô như mẹ A Hạn, và hắn là bố. Ba người họ chính là một gia đình.
*
Sáng hôm sau...
Ngồi trên xe, Dương Hàn Phong cầm lái nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Hàn Thiếu Vy và A Hạn đang chơi đùa rất vui vẻ. Hắn thầm nghĩ, tương lai gia đình của hắn và cô chắc chắn cũng hạnh phúc như thế này.
- Hôm nay đi đâu thế? - Cô hỏi.
- Hmmmm, có muốn đến Nhật Hàn tham quan không?
Hàn Thiếu Vy tròn mắt, Nhật Hàn là tập đoàn có tiếng, tuy không bằng Hàn Thị nhà cô nhưng cũng thuộc TOP hoàng gia. Với cả Dương Hàn Phong còn là tổng giám đốc của cả một tập đoàn to đùng như thế mà vẫn phải dành thời gian đi chơi bời lung tung với hai người, cô cảm thấy hơi có lỗi.
- Được rồi. - Hàn Thiếu Vy nghe xong quay sang nói với A Hạn. - Đến địa bàn của chú kia nhé!!
Dương Hàn Phong mếu máo tỏ ra không vui:
- Eo ơi, gì mà chú kia, em tuyệt tình quá rồi đấy!
A Hạn cười khanh khách:
- Đến địa bàn của papa! - Sau đó ngước lên nhìn Hàn Thiếu Vy. - Còn cô xinh đẹp là mama của A Hạn.
- Ợ...- Hàn Thiếu Vy đỏ mặt khó xử.
Dương Hàn Phong cố nhịn cười. Chiêu trò này chắc chắn đêm qua Hạo Thiên đã dạy cho A Hạn. Haizz, cứ thế này thì hắn sẽ dạy hư đứa bé này mất!
*
- Em với A Hạn đứng ở đây đợi, tôi đi đậu xe, sẽ quay lại sớm thôi. - Dương Hàn Phong xoa đầu A Hạn rồi trèo lên xe. Để hai đứa trẻ con một lớn một bé đứng trước cửa tập đoàn Nhật Hàn siêu to khổng lồ. Hàn Thiếu Vy há hốc mồm. Thế này thì...quá tinh tế rồi!
Đây...đây chính là gu của cô!
Quá kích động, Hàn Thiếu Vy quên mất lời dặn của Dương Hàn Phong. Cô kéo A Hạn vào lòng:
- Chúng ta vào trong trước đi!
- Dạ!
Hai đứa trẻ con tung tăng đi vào, đại sảnh của tập đoàn này không vừa một tí nào cả, đều khiến cô hoa cả mắt. Người qua người lại tấp nập. Thấy một cô gái dắt theo một đứa bé đứng lóng ngóng trước đại sảnh, một cô tiếp tân trẻ mới bảo các tiếp tân khác nhìn về phía đó. Mãi sau mới xác định được phương hướng, Hàn Thiếu Vy mới kéo A Hạn đi nhanh về quầy tiếp tân.
- A...cho tôi hỏi...
- Chào cô, tôi có thể giúp gì được cho cô không?
- À...- Hàn Thiếu Vy gãi đầu, nhìn bé con đang tròn mắt ngậm kẹo. - Tôi muốn hỏi là...phòng tổng giám đốc...ở chỗ nào vậy?
- Hả? - Cả đám nhân viên đồng loạt kêu lên. Người đến tìm Tổng Giám đốc ác ma của bọn họ từ trước đến giờ chỉ có những đối tác lớn, nhưng nhìn dáng vẻ của cô gái này...không có gì nói đây là đối tác làm ăn cả. Hôm nay cô mặc một chiếc váy hồng nhạt, chân đi giày thể thao cũng màu hồng nốt. Khuôn mặt không trang điểm quá nhiều nhưng cũng đủ để đè bẹp người xinh đẹp nhất trong số bọn họ.
Họ lại nhìn xuống đứa bé đang ngậm kẹo, đoán chắc đây là hai mẹ con. Hừm, chắc chắn là đến đây vu khống ăn vạ với Tổng Giám đốc của họ đây mà! Xinh đẹp thì sao chứ! CEO nhà này cũng không có hứng thú!
- Cô có đặt lịch trước không ạ? - Sau một thời gian phân tích, một cô tiếp tân cố tuân theo quy củ, hỏi khách hàng rất lịch sự.
- Tôi...không có. - Hàn Thiếu Vy ngại ngùng. Sao mà lắm quy tắc rườm rà vậy trời!
- Không có vậy mời cô ra kia chờ đi. À mà khuyên cô nên về cũng được, Tổng Giám đốc của chúng tôi rất bận, không có thời gian để hoa hòe ong bướm đâu.
Hàn Thiếu Vy hạ giọng nhờ vả:
- Nhưng mà tôi quen anh ấy, cô có thể...
- Tôi đã nói cô ra kia chờ cơ mà! - Tiếp tân lớn tiếng.
Hàn Thiếu Vy giật bắn cả mình, tròn mắt nhìn. Tiếng giày cao gót từ xa dần dần tiến lại. Một giọng nói phụ nữ quyền lực vang lên:
- Có chuyện gì ở đây?
Cô bước vào nhà.
- Em/cậu vừa đi đâu về?
Hàn Thiếu Vy bắt đầu run:
- Đi...đi siêu thị.
- Đi cả buổi sáng à?
- Hai người...để em giải thích có được không...- Hàn Thiếu Vy cúi đầu xin hòa hoãn. Cách nói chuyện của hai người kia cứ như muốn chém đầu cô không bằng.
- Em vào đây. - Hàn Thiếu Nghi vẫy tay. Cô rón rén chạy về phía bàn tiếp khách, nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Rồi, nói đi. Em đi siêu thị cả buổi sáng? Có đồ gì cần mua nhiều vậy à? Đã thế điện thoại còn tắt? - Hàn Thiếu Vy giật mình mở túi xách, trên màn hình hiện lên hai số gọi nhỡ với con số cực khủng.
- Em...điện thoại để trong túi, chắc chuông nhỏ nên không nghe thấy...
- Nói thật đi, sáng nay em đã đi đâu? - Hàn Thiếu Nghi mặt căng đen đét hỏi. - Hay trốn anh đi hẹn hò?
- Không cóóóóó! - Cô bật dậy như có lò xo gắn dưới mông. - Vừa về đây chưa được bao lâu, đường còn chưa biết, nói gì đến hẹn hò. Anh đừng có nghĩ bậy!
- Thế đi đâu?
- Em...sáng nay em chuẩn bị về thì gặp một đứa bé đi lạc...Em dắt nó đi tìm bố mẹ nó...
- Ồ? - Hàn Thiếu Nghi tỏ vẻ không tin tưởng lắm.
- Thật mà. Sau đó tránh nó quấy khóc nên em đã dẫn nó đi chơi, thằng bé chơi khỏe quá nên đến tận giờ này...
- Bố mẹ đứa trẻ kia đã đến đón nó hay chưa? - Đến...đến rồi.
- Ừm, nhưng mà lần sau gặp phải chuyện tương tự đừng làm thế nữa. Đưa nó đến đồn cảnh sát là được, không cần chiều trẻ con quá đâu. - Hàn Thiếu Nghi khá bị thuyết phục bởi câu chuyện của cô.
Lâm Dương nãy giờ vẫn chưa nói gì, chỉ cúi xuống trầm tư. Cậu vẫn bị ám ảnh bởi năm chữ “trốn anh đi hẹn hò” kia.
Cậu càng ngày càng sợ Dương Hàn Phong sẽ động đến cô.
Hàn Thiếu Vy nói mệt rồi, muốn lên phòng nghỉ ngơi. Sau khi cô đi, Hàn Thiếu Nghi cũng định đi nghỉ, nhận ra Lâm Dương vẫn ngồi im một góc, lại tò mò ngồi xuống.
- Cậu sao thế?
- Em vẫn cảm thấy lo lắng. - Lâm Dương u uất nhíu mày, tim cậu tự dưng đập nhanh bất thường.
- Cậu lo cái gì?
- Em cũng không biết...nhưng anh à, đừng cho Vy Vy tùy tiện kết bạn, được không? - Cậu nói như cầu xin.
Hàn Thiếu Nghi khó hiểu:
- Tùy tiện đi ra ngoài thì đúng là phải quản lý. Còn việc kết bạn,...Tiểu Vy cũng lớn rồi, mắt nhìn người cũng không phải quá tệ, lại còn ở nơi xa lạ như thế này, có thêm vài người bạn không phải tốt hơn sao?
- Nhưng...- Cậu rất muốn nói cô kết bạn với ai cũng được, trừ Dương Hàn Phong và đám bạn của hắn ra. Nhưng lại sợ anh nghĩ cậu ích kỉ, cậu cũng không muốn đem quá khứ đó ra kể với Hàn Thiếu Nghi, để anh lấy điều đó ra để ngăn cấm cô.
Hàn Thiếu Nghi thở dài:
- Thôi được rồi, tôi biết cậu toàn tâm toàn ý với em gái tôi, điều đó trong suốt bảy năm qua tôi đã nhìn thấy quá rõ rồi. Cậu luôn muốn những điều tốt nhất đến với con bé. Haizz, tôi sẽ nhắc nó trước khi kết bạn phải cân nhắc thật kĩ, được chưa?
- Cảm ơn anh. - Nỗi lo trong mắt Lâm Dương dường như vẫn chưa được giải tỏa. Cậu vào bếp làm đồ ăn cho Hàn Thiếu Vy, chắc từ sáng đến giờ cô chưa ăn gì rồi.
Cốc cốc...
Lâm Dương mở cửa, thấy Hàn Thiếu Vy vẫn chưa ngủ, tay cô mân mê chiếc điện thoại như đang chờ đợi điều gì. Thấy cậu, Hàn Thiếu Vy đang nằm ngửa cầm điện thoại liền giật mình, điện thoại rơi độp một phát xuống mặt.
- Ui...- Cô kêu lên.
Lâm Dương bật cười để khay thức ăn xuống, ngồi bên giường, cốc đầu cô một cái.
- Làm gì mà giật mình thế?
- Cậu vào phòng tôi không gõ cửa gì cả, tôi chả giật mình thì sao! - Hàn Thiếu Vy nhắm mắt nhắm mũi nói.
Lâm Dương bĩu môi:
- Tôi gõ rồi còn gì nữa, cậu không để ý thì có!
- Tôi chả nghe thấy gì cả!
- Mặt đực ra nhìn điện thoại thì nghe thấy gì được!
Hàn Thiếu Vy chột dạ:
- Tôi...
Lâm Dương nhìn cô chằm chằm:
- Có phải cậu có chuyện gì rồi không?
- Không có. - Cô cúi đầu. - Chỉ là tôi mới làm bạn với một người, cậu ấy hẹn tôi đi chơi nên hơi háo hức thôi.
- Nam hay nữ? - Sắc mặt Lâm Dương đen sì.
- Là...là nữ. - Hàn Thiếu Vy biết Lâm Dương cực kỳ không thích cô chơi chung với đám con trai. Cậu luôn nói với cô: “Hai mẫu đàn ông điển hình trong xã hội đã ở trước mặt cậu rồi, cậu không cần phải đi tìm hiểu hay dính líu gì đến đám còn lại”.
Lâm Dương gật gật, cậu lại quên mất lý do vào phòng cô để nhắc cô tránh xa Dương Hàn Phong lần thứ n. Chỉ chỉ vào khay thức ăn, cậu nói:
- Chưa ăn gì đúng không? Ăn đi, lục phủ ngũ tạng của cậu đáng thương thật đấy, chẳng bao giờ được chăm sóc tốt cả.
- Tuân lệnh sếp. - Hàn Thiếu Vy cười tươi.
Lâm Dương yên tâm ra khỏi phòng. Hàn Thiếu Nghi đã đặc biệt bố trí cho cậu một căn phòng sát cạnh phòng của cô. Sau khi về phòng mình Lâm Dương mới nhớ ra định nói gì với Hàn Thiếu Vy. Cậu thở dài, như vậy có phải là quản lý cô quá chặt rồi không.
Hàn Thiếu Vy vừa nằm vừa ăn đồ ăn vặt Lâm Dương làm cho mình, vừa lướt lướt điện thoại. Danh bạ điện thoại của cô trước giờ vốn rất ít, chỉ gồm ba người: Ông nội, anh trai và Lâm Dương. Bây giờ lại thêm một phần tử mới: Người quản lý của A Hạn, tức Dương Hàn Phong. Hàn Thiếu Vy chột dạ, cô...là đang đợi điện thoại của hắn sao?
Nấu nầu nầu, chắc chắn là do cô nhớ A Hạn rồi thôi.
Tằng tăng tằng...
Chuông điện thoại vang lên làm cô hết cả hồn. Bình tĩnh lại, dòng chữ hiện lên trước màn hình bỗng khiến cô vui vẻ:
- Huh? - Hàn Thiếu Vy không nói “Quẩy?” như lúc nói chuyện với Lâm Dương hay ông anh trai đại nhân của mình, cô chỉ lấy giọng thắc mắc “huh?” một chữ.
- Là tôi, Dương Hàn Phong này.
- Ừm...- Hàn Thiếu Vy gật đầu. - A Hạn nhớ tôi rồi hả?
Bên kia vang lên tiếng cười vui vẻ của Dương Hàn Phong. Hắn mặt dày nói:
- A Hạn nhớ em, tôi cũng nhớ em.
Hmmmm...
Chỉ một câu thế thôi đã làm Hàn Thiếu Vy đỏ lựng cả mặt mũi.
Bình thường trở lại, Hàn Thiếu Vy lại lấy giọng điệu tức giận, trách móc mà mắng hắn:
- Trêu chọc cái gì vậy?
- Thôi mà thôi mà, đừng giận, nha. - Dương Hàn Phong sợ cô giận quá cúp máy mất, bèn hạ nước đi. - Quả đúng là A Hạn có chút nhớ em rồi. Sáng mai có rảnh không?
- Rảnh. - Cứ tưởng tượng câu trả lời của Hàn Thiếu Vy nhanh và dứt khoát y như cái cách bạn trả lời lúc người yêu hỏi “Có muốn ăn gì không?”
- Hmmmm, thế có muốn nói chuyện với bé con một chút không?
- Cóóóóóó! - Tưởng tượng lần hai, Hàn Thiếu Vy lần này trả lời còn nhanh và dứt khoát hơn nữa.
Dương Hàn Phong nhìn sang đứa trẻ bên cạnh, đưa điện thoại cho cậu nhóc. Một giọng nói bi bô truyền đến tai cô:
- Chào cô xinh đẹpppp!
Hàn Thiếu Vy cười tươi:
- Chào A Hạn! Nhớ cô rồi sao?
- Dạ. - A Hạn ngoan ngoãn trả lời. - Ngày mai cô cùng A Hạn đi chơi nhé!
- Tất nhiên là được rồi, đối với A Hạn thì ngày nào cô cũng rảnh hết!
- Hi hi... - Giọng cười này...phù...cô đi chết đây!
Dương Hàn Phong cầm lại điện thoại, cười hí hửng:
- Thế nhá, đỡ mắc công nói tôi lừa đảo dụ dỗ em.
- Được rồi. - Hàn Thiếu Vy cười híp cả mắt. - Anh cho A Hạn ăn trưa rồi bảo nó đi ngủ đi, trẻ con...
- Được rồi thưa cô. - Dương Hàn Phong cảm thấy cô như mẹ A Hạn, và hắn là bố. Ba người họ chính là một gia đình.
*
Sáng hôm sau...
Ngồi trên xe, Dương Hàn Phong cầm lái nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Hàn Thiếu Vy và A Hạn đang chơi đùa rất vui vẻ. Hắn thầm nghĩ, tương lai gia đình của hắn và cô chắc chắn cũng hạnh phúc như thế này.
- Hôm nay đi đâu thế? - Cô hỏi.
- Hmmmm, có muốn đến Nhật Hàn tham quan không?
Hàn Thiếu Vy tròn mắt, Nhật Hàn là tập đoàn có tiếng, tuy không bằng Hàn Thị nhà cô nhưng cũng thuộc TOP hoàng gia. Với cả Dương Hàn Phong còn là tổng giám đốc của cả một tập đoàn to đùng như thế mà vẫn phải dành thời gian đi chơi bời lung tung với hai người, cô cảm thấy hơi có lỗi.
- Được rồi. - Hàn Thiếu Vy nghe xong quay sang nói với A Hạn. - Đến địa bàn của chú kia nhé!!
Dương Hàn Phong mếu máo tỏ ra không vui:
- Eo ơi, gì mà chú kia, em tuyệt tình quá rồi đấy!
A Hạn cười khanh khách:
- Đến địa bàn của papa! - Sau đó ngước lên nhìn Hàn Thiếu Vy. - Còn cô xinh đẹp là mama của A Hạn.
- Ợ...- Hàn Thiếu Vy đỏ mặt khó xử.
Dương Hàn Phong cố nhịn cười. Chiêu trò này chắc chắn đêm qua Hạo Thiên đã dạy cho A Hạn. Haizz, cứ thế này thì hắn sẽ dạy hư đứa bé này mất!
*
- Em với A Hạn đứng ở đây đợi, tôi đi đậu xe, sẽ quay lại sớm thôi. - Dương Hàn Phong xoa đầu A Hạn rồi trèo lên xe. Để hai đứa trẻ con một lớn một bé đứng trước cửa tập đoàn Nhật Hàn siêu to khổng lồ. Hàn Thiếu Vy há hốc mồm. Thế này thì...quá tinh tế rồi!
Đây...đây chính là gu của cô!
Quá kích động, Hàn Thiếu Vy quên mất lời dặn của Dương Hàn Phong. Cô kéo A Hạn vào lòng:
- Chúng ta vào trong trước đi!
- Dạ!
Hai đứa trẻ con tung tăng đi vào, đại sảnh của tập đoàn này không vừa một tí nào cả, đều khiến cô hoa cả mắt. Người qua người lại tấp nập. Thấy một cô gái dắt theo một đứa bé đứng lóng ngóng trước đại sảnh, một cô tiếp tân trẻ mới bảo các tiếp tân khác nhìn về phía đó. Mãi sau mới xác định được phương hướng, Hàn Thiếu Vy mới kéo A Hạn đi nhanh về quầy tiếp tân.
- A...cho tôi hỏi...
- Chào cô, tôi có thể giúp gì được cho cô không?
- À...- Hàn Thiếu Vy gãi đầu, nhìn bé con đang tròn mắt ngậm kẹo. - Tôi muốn hỏi là...phòng tổng giám đốc...ở chỗ nào vậy?
- Hả? - Cả đám nhân viên đồng loạt kêu lên. Người đến tìm Tổng Giám đốc ác ma của bọn họ từ trước đến giờ chỉ có những đối tác lớn, nhưng nhìn dáng vẻ của cô gái này...không có gì nói đây là đối tác làm ăn cả. Hôm nay cô mặc một chiếc váy hồng nhạt, chân đi giày thể thao cũng màu hồng nốt. Khuôn mặt không trang điểm quá nhiều nhưng cũng đủ để đè bẹp người xinh đẹp nhất trong số bọn họ.
Họ lại nhìn xuống đứa bé đang ngậm kẹo, đoán chắc đây là hai mẹ con. Hừm, chắc chắn là đến đây vu khống ăn vạ với Tổng Giám đốc của họ đây mà! Xinh đẹp thì sao chứ! CEO nhà này cũng không có hứng thú!
- Cô có đặt lịch trước không ạ? - Sau một thời gian phân tích, một cô tiếp tân cố tuân theo quy củ, hỏi khách hàng rất lịch sự.
- Tôi...không có. - Hàn Thiếu Vy ngại ngùng. Sao mà lắm quy tắc rườm rà vậy trời!
- Không có vậy mời cô ra kia chờ đi. À mà khuyên cô nên về cũng được, Tổng Giám đốc của chúng tôi rất bận, không có thời gian để hoa hòe ong bướm đâu.
Hàn Thiếu Vy hạ giọng nhờ vả:
- Nhưng mà tôi quen anh ấy, cô có thể...
- Tôi đã nói cô ra kia chờ cơ mà! - Tiếp tân lớn tiếng.
Hàn Thiếu Vy giật bắn cả mình, tròn mắt nhìn. Tiếng giày cao gót từ xa dần dần tiến lại. Một giọng nói phụ nữ quyền lực vang lên:
- Có chuyện gì ở đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook