Chú thích*  Quý vòng thật loạn: quý vòng là vòng tròn yêu quý, những sự quý trọng, yêu thương của những người trong vòng tròn này thật loạn. 

“Được rồi.” Ứng Hứa mở miệng, nhìn về phía Kỷ Nguyên: “Chuyện ly hôn này con có nói cũng không được tính, nói với bọn ta cũng vô dụng. Hôn nhân của A Hoán là ông nội nó sắp đặt, muốn ly hôn, con tìm ông nội mà nói chuyện.”

Lời này của ông ta giống như không đồng ý cho Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên ly hôn, nhưng trên thực tế là đang nói trắng với Kỷ Nguyên.

Ý bảo nếu như anh thật sự muốn ly hôn, anh nên đến tìm ông nội, ở chỗ này làm bộ làm tịch mà nói cũng vô dụng.

“Hôm nay tới đây thôi.” Ứng Hứa nhìn Ứng Thư Hoán với ánh mắt đau xót, “A Hoán, mẹ con vẫn còn lo lắng vết thương của con, trước tiên con về nhà cũ với cha mẹ đi, đến bệnh viện chỗ anh họ con kiểm tra sức khỏe tổng quát.”

Mộ Ấu Lan vội vàng xen vào, trong mắt bà nhìn Ứng Thư Hoán đều tràn ngập yêu thương: “Vừa lúc con đang được nghỉ phép, đã lâu không về nhà chơi với mẹ, đêm nay cùng mẹ ăn một bữa cơm đi.”

Ứng Thư Hoán “Vâng” một tiếng, Mộ Ấu Lan nói: “Ông nội cũng rất nhớ con, chúng ta đi thôi.”

Kỷ Hy nghe đến đó, bỗng nhiên mở miệng: “Nhắc mới nhớ, lần trước chúc thọ ông con đang ở ngoài đóng phim, cũng lâu rồi chưa về đó.”

Mộ Ấu Lan cười nói: “Vừa hay hai người các con đều được nghỉ, dì nghĩ đêm nay con cũng đừng về nhà, dứt khoát đến nhà chúng ta ăn cơm đi.”

Mộ Ấu Lan tuy rằng chướng mắt nhà họ Kỳ, nhưng là đối với Kỷ Hy vẫn là phá lệ mà yêu thương.

Không có nguyên nhân gì cả, chỉ là bởi vì Kỷ Hy lúc học tiểu học đã cứu Ứng Thư Hoán một mạng, khi đó Ứng Thư Hoán vô ý ra ngoài khi trời bão lớn, lại rơi vào trong nước, lúc Kỷ Hy vô tình đi ngang qua đó thì kịp thời cứu hắn.

Mà Kỷ Hy cũng vì thế mà trên đùi có một vết sẹo lớn, chỉ là sau khi nhà họ Kỳ dùng tia laser làm phẫu thuật, vết sẹo đó hiện tại mới biến mất.

Mộ Ấu Lan xem Ứng Thư Hoán giống như bảo bối của chính sinh mệnh mình, yêu ai yêu cả đường đi, vì thế thật lòng cảm tạ Kỷ Hy.

Về phần Kỷ Nguyên, một tên tiểu nhân đê tiện hủy hoại hạnh phúc cả đời của Ứng Thư Hoán, anh ở trong mắt Mộ Ấu Lan còn không bằng vết bùn trên mặt đường.

Lại nói thêm, trên bắp chân của Kỷ Nguyên cũng có một vết sẹo rất khó coi, chỉ là anh không muốn người khác chú ý đến, cho nên vẫn luôn chưa bị ai phát hiện.

Không biết anh té ngã ở chỗ nào mà có nó, tuy rằng không lớn, nhưng vô cùng đáng sợ, có thể thấy được miệng vết thương năm đó thật sự rất sâu.

Ứng Hứa không phản đối đề nghị của Mộ Ấu Lan, ông cũng rất thích Kỷ Hy, đôi khi ông cũng đáng tiếc hai đứa nhỏ này có duyên nhưng không phận, cho dù có lưỡng tình lương duyệt cũng không thể ở bên nhau, vì thế với thân phận là người lớn ông có vài phần thương tiếc, cũng dung túng cho Kỷ Hy hơn.

Kỷ Hy thân mật nắm lấy cánh tay của Mộ Ấu Lan, vừa nói vừa đi ra cửa, lúc đi ngang qua Kỷ Nguyên, trên cao nhìn xuống mà liếc mắt nhìn cậu.

Đáng tiếc Kỷ Nguyên căn bản không thèm để ý đến sự khiêu khích của Kỷ Hy.

Người cuối cùng mắng anh ta đã biên soạn một cuốn sách lịch sử, nhân vật nổi tiếng Thiên Cổ… Thật ngại quá, ngài là vị nào? Ngài nghĩ rằng ngài xứng đáng sao?

Quan trọng hơn là là, anh đói muốn xỉu rồi, trong mắt anh bây giờ đều là trái cây và điểm tâm trên bàn.

Đương nhiên… Ở trước mặt gia đình thượng phẩm này, Kỷ Nguyên vẫn rất đứng đắn không lấy trái cây trên bàn ra ăn, suy cho cùng, anh cũng là sĩ diện.

Kỷ Nguyên hiện tại chỉ hy vọng mấy người nhà họ Ứng này nhanh chóng khuất mắt đi, để anh có thể thoải mái mà lên lầu thu dọn đồ đạc.

Anh chỉ vừa mới đến thế giới này, không nghĩ ngày đầu tiên đã gây chuyện.

Nhà họ Ứng từ trước đến nay cũng chỉ có thể chế giễu, châm chọc anh mà thôi, Kỷ Nguyên căn bản không bỏ trong lòng, kiếp trước anh bị bá tánh gọi là bạo quân, học sinh trong Quốc Tử Giám nhàn rỗi không có chuyện gì làm sẽ đến nơi đọc sách trong kinh thành mà mắng anh, thơ từ tiểu khúc, luật thơ tuyệt cú, suy diễn thoại bản, ùn ùn không dứt.

Bản thân Kỷ Nguyên còn tự minh đến đó nghe vài lần, có vài vị học sinh có năng khiếu văn chương xuất sắc, mắng rất đúng trọng tâm, thậm chí khiến anh có chút khâm phục khẩu phục — người mắng anh nhiều nhất lúc ấy, về sau chính là nhân thần trong Đại Chu, Tể Tướng Giang Anh Nguyệt, hắn và Kỷ Nguyên còn rất tâm đầu ý hợp kết thành bạn bè.

Hiện tại những sự chế giễu và kinh thường không đau không ngứa của nhà họ Ứng, đối Kỷ Nguyên mà nói chuyện này không đáng kể chút nào.

Bây giờ muốn thu thập bọn họ, thời gian còn quá sớm, lúc Kỷ Nguyên mang binh đánh giặc, anh có tiếng là người co được giãn được, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy, cuối cùng mới thống nhất chín quốc, thống nhất thiên hạ sáng lập ra triều Đại Chu hưng thịnh.

Sau khi ra đến cửa, Kỷ Hy giống như là nhớ tới cái gì đó, nói với Ứng Thư Hoán: “A Hoán, nếu như muốn đến chỗ ông nội, chúng ta thuận tiện kêu Tiểu Nguyên cùng đi đi.”

Nói xong, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng: “Nếu như Tiểu Nguyên không đi, ông nội lại nghĩ nhiều, nếu như tưởng anh thay đổi vị trí của Tiểu Nguyên thì…”

“Nó dám làm ra những chuyện nhẫn tâm, không có tính người với con trai tôi như vậy, bây giờ còn muốn đến nhà tôi ăn cơm?” Mộ Ấu Lan lạnh nhạt nói: “Tôi nghĩ đầu óc của nó bị úng nước rồi, hôm nay ở nhà từ từ suy ngẫm lại cho tôi!”

Sau đó, bà xoay chuyển ánh mắt, an ủi Kỷ Hy: “Con đừng sợ, ông nội có hỏi cũng có dì chống đỡ giúp con.”

Kỷ Hy gật đầu, lại nhìn về phía Ứng Thư Hoán: “A Hoán…”

Ứng Thư Hoán không nhìn anh ta, mà nhìn về phía Kỷ Nguyên, cau mày lại, cảnh cáo hắn: “Kỷ Nguyên, chính anh từ từ suy nghĩ lại đi, cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Đừng dùng thủ đoạn bỉ ổi ghê tởm này trước mặt tôi. Tôi có thể chịu đựng anh một hai lần, nhưng không chắc tôi có thể chịu đựng anh lần thứ ba.”

Lần đầu tiên, là Kỷ Nguyên trăm phương nghìn kế muốn cưới hắn, anh đã có được hắn như ước nguyện của mình.

Lần thứ hai, là Kỷ Nguyên si tâm vọng tưởng* ngóng trông, muốn cùng hắn chung phòng, thậm chí còn dùng còn dung cách hạ dược hắn, điều này đã chạm đến giới hạn của Ứng Lục Hoán, hắn không có cách nào chịu đựng được.

Chú thích*  Si tâm vọng tưởng: hy vọng hão huyền trong tình yêu

Nói xong, tất cả người nhà họ Ứng đều rời đi.

Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại hai người là Kỷ Nguyên và bảo mẫu.

Trong không khí tràn ngập sự xấu hổ và kỳ lạ, bảo mẫu lại có chút xem thường cái tên xưng hữu danh vô thực* “tiểu thiếu phu nhân” của Kỷ Nguyên, vì thế chào hỏi cho qua lệ, sau đó về phòng dành cho bảo mẫu nghỉ ngơi.

Chú thích*  Hữu danh vô thực: có tên, nhưng tên gọi này chỉ tồn tại trên danh nghĩa, thực chất chẳng có gì.

Kỷ Nguyên cũng lười so đo với loại thường dân này, đương nhiên bởi vì anh quá đói rồi, bây giờ, điều cấp bách nhất là anh phải lấy tiền tiết kiệm của mình, ra ngoài mua vài thứ để lấp chiếc bụng đói.

Anh và Ứng Thư Hoán kết hôn một năm, nhưng chưa bao giờ chung chăn chung gối, tuy rằng phòng của hai người đều ở lầu hai, nhưng là một cái bên trái, một cái bên phải, nước sông không phạm nước giếng.

Có một lần duy nhất chung chăn chung gối, chính là lúc Ứng Thư Hoán bị hạ mê dược tối hôm qua, không cẩn thận một chút đã ngủ chung với hắn.

Anh lục lại trong trí nhớ, Ứng Thư Hoán chán ghét anh khắc sâu trong xương cốt.

Mà trong mắt của Ứng Thư Hoán, Kỷ Nguyên không những dùng mọi thủ đoạn đê tiện vô sỉ để leo lên cái chức bà nội nhỏ của nhà họ Ứng, anh còn chia rẽ đôi uyên ương Ứng Thư Hoán và Kỷ Hy, điều này đáng chết gấp vạn lần.

Có lẽ hiện tại, Ứng Thư Hoán đến một câu cũng chẳng muốn nói với anh, vừa vặn Kỷ Nguyên cũng vô cùng mệt mỏi, anh xuyên qua một thế giới xa lạ, anh vẫn chưa thích ứng hoàn toàn với thân phận hiện tại được.

Hơn nữa, hình như thân thể của nguyên chủ có chút vấn đề, làm đầu anh đau, tim cũng đau, bước hai bước liền thở hồng hộc.

Lúc vừa thở dốc vừa đi đến chân cầu thang, Kỷ Nguyên ở trong lòng hạ quyết tâm, nhất định phải lập tức giảm béo.

Không nói đến thân thể của nguyên chủ thoạt nhìn thiếu mỹ quan, nhưng thể lực lại vô cùng đáng thương, khiến cho Kỷ Nguyên bất đắc dĩ, cũng may nội lực vẫn còn, không làm chậm việc luyện võ công của anh.

Ừm, thật ra anh vẫn rất dễ thương, xinh đẹp, tuy rằng hiện tại thân thể này không giống với anh trước kia, nhưng vẫn phải thu dọn sạch sẽ, ít nhất không để giống như bây giờ, vừa hôi vừa bẩn, lại còn vừa béo vừa ngốc.

Đừng nói Ứng Thư Hoán coi thường anh chính anh cũng coi thường bản thân mình.

Kỷ Nguyên theo ký ức của Nguyên chủ đi về phòng mình, đẩy cửa ra, nhìn thấy căn phòng thiếu thốn đồ vật rất đáng thương, không khỏi thở dài.

Này đâu giống như căn phòng của một “thiếu phu nhân”, nói nơi này chỉ có bốn bức tường thì đúng hơn… Ngay cả phòng bảo mẫu còn xa hoa hơn chỗ này…

Trong phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn (thêm một cái ghế dựa), một cái tủ.

Bên trong biệt thự xa hoa này muốn tìm ra căn phòng đơn sơ như phòng của Kỷ Nguyên, cũng không phải một việc dễ dàng, thoạt nhìn, nhà họ Ứng đã bất mãn với Kỷ Nguyên tới đỉnh điểm, cũng hạ quyết tâm khiến Kỷ Nguyên phải chịu đau khổ khi bước vào nhà họ Ứng

Nguyên chủ lúc trước đã phải chịu sỉ nhục, Kỷ Nguyên muốn quản cũng không được, hắn anh không có tâm tư thấy người sang thì bắt quàng làm họ, cho nên muốn mau chóng rời khỏi nhà họ Ứng — kiếp trước anh là người tôn quý nhất trên thế gian này, người trong thiên hạ đứng trước mặt anh, có ai dám xưng long xưng phượng?

Sau khi sống lại, Kỷ Nguyên chỉ muốn tránh xa mọi tranh chấp, bình bình an an mà trải qua hết một đời.

Đây là nguyện vọng kiếp trước anh không dám cầu, cũng là do… Thôi quên đi.

Có lẽ đây là trời cao thương hại anh, cho anh thêm một cơ hội.

Kỷ Nguyên không muốn nhớ lại những chuyện xảy ra ở kiếp trước, nghĩ thầm: Ừm, nếu đã đến thì cứ yên tâm mà ở lại.

Điều quan trọng nhất bây giờ là dọn ra khỏi nhà họ Ứng, rời xa cái gia đình toàn người cực phẩm này.

Đồ vật của Kỷ Nguyên rất ít, chỉ có vài cái áo thun lớn và quần, một cái notebook, còn có một khung ảnh, ảnh chụp là Kỷ Nguyên và mẹ mình.

Kỷ Nguyên ngồi xổm xuống nghiên cứu cách sử dụng cái rương đựng hành lý (valy), sờ soạng mở rương hành lý ra, trong lòng cảm thán một câu đồ vật ở thời đại này vô cùng tinh xảo, sau khi ôm quần áo bỏ vào, Kỷ Nguyên tìm thấy vài tờ giấy màu đỏ ở trong cuốn nhật ký.

Giấy này sờ vào hình như không giống bình thường, âm thanh nghe giòn tan, thoạt nhìn giống như là tiền ở thời đại này.

Kỷ Nguyên kiểm kê một chút, tổng cộng thêm chỉ có 120 tệ, trong lòng anh nghĩ thầm: Cũng không biết giá cả ở thế giới này như thế nào, hơn 100 tệ có thể mua được những thứ gì?

Kỷ — đang thầm nghĩ — Nguyên, bỗng nhiên bụng ọc ọc kêu lên vài tiếng.

Hừ, trước khi kiếm được tiền, không được tiêu xài phung phí, Kỷ Nguyên mặt không đổi sắc ngó lơ âm thanh trong bụng mình, lập tức đưa ra quyết định này.

Anh không ngại chịu khổ, lúc còn mang binh đánh giặc ở tiền tuyến, khổ như thế nào cũng đều chịu qua, đi theo các tướng sĩ ăn vỏ cây uống nước mưa, chuyện này đều rất thường tình.

Khoa trương nhất là ba ngày ba đêm không có lấy một bữa cơm, điều này cũng luyện cho Kỷ Nguyên sức nhẫn nại và nghị lực vượt xa người bình thường.

Ngoại trừ mấy tờ nhân dân tệ kẹp trong cuốn nhật ký, còn có một tấm card plastic màu xanh lục, trên mặt còn có một chuỗi số ký hiệu Kỷ Nguyên không biết.

Anh muốn từ trong trí nhớ của nguyên chủ tìm cách sử dụng tấm card plastic đó, nhưng không biết vì sao ký ức của nguyên chủ tổn thương rất lớn, rất nhiều vật bản thân anh phải tự nghiên cứu.

Kỷ Nguyên thở dài, trực giác nói cho anh biết tấm card plastic đó có thể rút ra tiền hay đổi được đồ vật, nhưng ngặt nỗi đổi như thế nào?

Cứ đi rồi nói sau!

Có bạc phòng thân, Kỷ Nguyên tự tin hơn vài phần, vứt cuốn nhật ký vào trong rương hành lý.

Một tờ giấy tờ trong cuốn nhật ký rơi ra, Kỷ Nguyên “Hả?” một tiếng, theo bản năng nhặt tờ giấy lên, trên giấy chỉ có một đoạn viết:

“Không biết bắt đầu từ khi nào, ở trong đám người liếc mắt một cái đã tìm được một người hiểu tôi như anh. Mỗi khi tôi cảm thấy gần anh hơn một chút, đó chỉ giống như từ ngôi sao này sang ngôi sao khác mà thôi, nhưng lần này tôi vẫn như cũ cảm thấy, Lục Giác Hành, hình như tôi lại gần anh thêm một chút.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương