Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ
-
Chương 3
Nhìn Ứng Thư Hoán chúng tinh phủng nguyệt*, Kỷ Nguyên trong lòng thầm cảm thấy buồn cười, cho rằng người tên Ứng Thư Hoán này còn cao quý hơn cả Quý phi Hoàng thất.
Chú thích* Chúng tinh phủng nguyệt: phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng
Quý phi buổi tối luôn đau đầu, chỉ tuyên một mình Từ thái y yết kiến, Ứng Thư Hoán chế giễu, nhưng mà người bị bỏ thuốc mê, khó nhọc mà kêu ba bốn vị bác sĩ đến.
Kỷ Nguyên đánh giá khuôn mặt Ứng Thư Hoán, hắn là đàn ông, nhưng lại xinh đẹp quá mức, tức, giận, cười, mắng, tất cả đều rất phong tình, môi hồng răng trắng, đôi mắt ẩn tình, tuổi còn trẻ, tính tình hơi nóng nảy, có vẻ không có gì khác biệt lắm khi so sánh hắn với một Quý phi được nuông chiều.
Mộ Ấu Lan đau long con trai mình muốn chết, vì thế ánh mắt hung ác nhìn về phía Kỷ Nguyên, hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu.
Kỷ Nguyên cuối cùng biết cái tính xấu không coi ai ra gì của Ứng Thư Hoán là đến từ đâu — Chính là cho sự chiều chuộng của cha mẹ Ứng mà ra.
“Vì sao tôi không thể trở về?” Kỷ Nguyên trả lời Mộ Ấu Lan nói, học theo cách nói của mọi người trên thế giới này: “Đây là nhà tôi, tôi xuất hiện ở chỗ này không phải rất bình thường sao.”
Kỷ Nguyên tuy rằng không thể trả lời người nhà của mình ngay lập tức, nhưng cũng không muốn cho bọn họ một sắc mặt tốt.
Dù sao anh cũng là vua của một nước, ở thời Đại Chu, nhà họ Ứng cũng chỉ là một gia đình thương nhân, thậm chí anh ta còn không có tư cách để xem mặt của Hoàng Đế. Nếu như có thể, đó cũng phải ba quỳ chín lạy, thắp hương tổ tiên mới giành được cơ hội này.
Anh không chút để ý mà nhìn thoáng qua Kỷ Hy, nói: “Tôi còn chưa nói anh trai này xuất hiện ở đây mới là kỳ lạ.”
Kỷ Hy sau khi nghe xong, sắc mặt có chút mất tự nhiên, cùng lúc đó, trong lòng có hơi kinh ngạc: Kỷ Nguyên hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?
Ngày thường đến một cái liếc mắt anh ấy đều rất thận trọng… Sao hôm nay lại giống như một người khác thế này?
Khuôn mặt hắn mang theo ý cười, tựa hồ chỉ để ý tới Kỷ Nguyên, ôn hòa mà trả lời: “Tiểu Nguyên, anh đừng hiểu lầm, chỉ là tôi nghe nói thân thể A Hoán hôm nay có chút không thoải mái, cho nên tới đây xem thử.”
Mộ Ấu Lan cất cao giọng chất vấn Kỷ Nguyên: “Con trai tôi vì sao không thoải mái, chẳng phải cậu biết rất rõ sao?! Nếu như Tiểu Hy nói cho tôi, tôi còn không biết anh có bản lĩnh lớn như vậy!”
Bà dạy dỗ con trai những gì đều bị Kỷ Nguyên lấy đi hết, bà nhìn Kỷ Nguyên chỗ nào cũng thấy khó chịu — con trai bà yêu thích nhất lại đi cưới một người đàn ông, bà hận không thể đấm ngực dậm chân, nhưng không thể làm trái ý của lão gia được.
Vì thế, bà luôn làm khó dễ Kỷ Nguyên, ngày này qua ngày khác càng khắc nghiệt hơn, hôm nay cuối cùng cũng xé rách lớp da mặt.
Ai cũng nghĩ Kỷ Nguyên sẽ giống như bao ngày đi tới đi lui, vâng vâng dạ dạ không dám trái lời, nhưng lần này anh dựa vào khung cửa, bình tĩnh mà mở miệng: “Ông xã tôi thấy không thoải mái, đương nhiên tôi biết.”
— Cái chữ “ông xã” này, là Kỷ Nguyên từ trong trí nhớ của nguyên chủ học được.
Ứng Thư Hoán vẫn luôn không mở miệng, bỗng nhiên kỳ quái mà nhìn anh một cái.
Kỷ Nguyên làm lơ ánh mắt của Ứng Thư Hoán, hơi hơi mỉm cười, vân đạm phong kinh* mở miệng: “Nhưng mà tôi rất tò mò, Kỷ Hy vì sao lại hiểu Ứng Thư Hoán hơn bạn đời hợp pháp là tôi đây, anh quan tâm đến chồng của em trai mình thế à.”
Chú thích* Vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh…
Anh thở dài, lời nói có ẩn ý: “Người ngoài nhìn vào không biết, còn tưởng anh là thiếu phu nhân nhà họ Ứng đấy.”
Kỷ Hy nháy mắt thay đổi sắc mặt, sau đó nhấp môi, nhanh chóng liếc Ứng Thư Hoán: “Anh… Anh không có ý này.”
Lời anh ta còn chưa dứt, Ứng Thư Hoán vẻ mặt khó chịu mà cảnh cáo Kỷ Nguyên: “Kỷ Nguyên, đó là anh trai của anh, anh nói chuyện cũng có chừng mực một chút.”
So với sự tức giận đá anh từ trên giường xuống vào buổi sáng, hiện tại Ứng Thư Hoán đã ôn hòa hơn rất nhiều.
Kỷ Nguyên vẫn như cũ nhìn hắn bằng nửa con mắt, làm Ứng Thư Hoán cảm thấy có chút kỳ quái.
— Vì sao anh ta không khóc cũng không náo loạn? Nếu giống như trước kia, gặp phải trường hợp này, Kỷ Nguyên hẳn đã sợ đến mức cả người xụi lơ, liên tục xin lỗi.
“Được rồi.” Ông Ứng lên tiếng, đánh gãy lời tiếp theo Ứng Thư Hoán muốn nói, nhân tiện cũng dùng ánh mắt ý bảo Mộ Ấu Lan nói ít đi vài câu.
Mộ Ấu Lan mím môi quay đầu lại, vô cùng tức giận, nhìn qua Ứng Thư Hoán sắc mặt tái nhợt ngồi ở trên sô pha, đôi mắt xinh đẹp còn hơi ngấn lệ, lại không đành lòng che mặt.
Kỷ Hy nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Mộ Ấu Lan, một màn ở trong mắt Kỷ Nguyên nhìn thấy, khiến cậu cảm thấy “Kỷ Nguyên” đã chết thật sự không đáng giá.
Vì sao bọn họ lại giống như một gia đình?
Còn chính mình đứng ở đây lại như một người dư thừa?
Kỷ Nguyên có một chút liên tưởng, lập tức hiểu ngay “Kỷ Nguyên” những ngày trước ở trong nhà họ Ứng là cái dạng gì.
Anh đã thấy qua Hoàng tử không được sủng ái, ở trong Hoàng cung còn không bằng một con chó.
— “Kỷ Nguyên” trước đây, chỉ sợ là đồng cảnh ngộ.
Ứng Hứa ngồi ở trên sô pha mở miệng: “Nếu Tiểu Nguyên đã trở lại, như vậy chúng ta nói rõ ràng chuyện này đi.”
Kỷ Nguyên sau khi nghe xong, sờ bụng, chửi thầm: Tôi còn chưa ăn cơm đâu… Chờ cơm nước xong rồi nói không được sao?
Anh nhìn ghế sô pha trống không có ai ngồi, vô cùng tự nhiên ngồi xuống, vốn dĩ còn muốn bắt chéo chân lại, nhưng phát hiện kích thước cơ thể hiện tại hạn chế hơn trước rất nhiều, vì thế từ bỏ, chỉ đổi sang một tư thế thoải mái hơn, vui vẻ ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát.
Nhưng không biết một màn này dừng ở trong mắt mọi người, trong thâm tâm mỗi người đều toát lên vẻ nghi hoặc.
Hôm nay Kỷ Nguyên tại sao trông giống như một người khác?
Vừa rồi vào cửa, rất dễ dàng mà tránh được cái bình hoa mà Mộ Ấu Lan quăng đến, động tác cực kỳ nhanh làm người khác phản ứng không kịp, cách nói chuyện cũng từ nhát gan yếu đuối trở nên hùng hổ doạ người.
Trước kia khi ở nhà họ Ứng, Kỷ Nguyên vĩnh viễn cúi đầu, đánh mười roi cũng không nói được một cậu, đừng nói đến không chào hỏi mà ngồi xuống, ở nhà họ Ứng, ông Ứng bà Ứng không cho anh ngồi, anh tuyệt không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Không giống với bây giờ, ngồi rất yên tâm thoải mái, không hề áp lực.
Hơn nữa…
Kỷ Nguyên trước mặt chẳng những thay đổi khẩu khí nói chuyện, ngay cả khí chất trên người cũng thay đổi theo.
Chỉ là tùy tiện ngồi xuống ghế sô pha bất kỳ mà thôi, đã có thể khiến người khác cảm thấy bức bách không cách nào lý giải được.
Ứng Hứa dốc sức kinh doanh mười mấy năm, chỉ một số chính trị gia ở các vị trí cao trong chính quyền mới làm ông trải qua cảm giác bị áp bức này. Bây giờ địa vị của ông ở Kiến Kinh không còn ai có thể vượt mặt, ngay cả khi đối mặt với các chính trị gia, ông cũng không cảm thấy áp lực giống như trước đây nữa, nhưng bây giờ thật giống như…
Thật giống như trong nháy mắt đã trở về triều đại phong kiến, đối phương Thiên tử cao cao tại thượng, mà chính mình lại là thường dân hàng phục dưới chân Thiên Đế…
Trong lòng Ứng Hứa cả kinh, âm thầm đè nén cảm xúc quỷ dị này lại, lại nhìn về phía Kỷ Nguyên, ánh mắt có thêm vài phần phức tạp.
“Con và A Hoán dù sao cũng là vợ chồng, có chuyện gì không thể từ từ thương lượng giải quyết được sao, vì sao nhất định phải động tay động chân?”
Không tự chủ được, Ứng Hứa theo bản năng chủ động nói chuyện với Kỷ Nguyên, dường như muốn báo cáo với Kỳ Nguyên chuyện gì đó.
Mà Kỷ Nguyên trước nay đều nghe văn võ bá quan thượng tấu, cũng không cảm thấy Ứng Hứa thái độ có vấn đề gì, thản nhiên mà “Hả?” một tiếng, nhấc mí mắt liếc Ứng Thư Hoán một cái.
Động tay động chân?
Ứng Thư Hoán không nói thật với Ứng Hứa sao? Chỉ nói hai người bọn họ đánh một trận?
Khó trách Mộ Ấu Lan tuy có tức giận nhưng chỉ dám đập đồ, nếu như bà biết con trai bảo bối của bà bị bỏ thuốc, khẳng định sẽ không bỏ qua chuyện này, sớm đã bắt Kỷ Nguyên trói vào trong bao tải mà đánh, thậm chí toàn bộ nhà họ Kỳ còn phải chịu xui xẻo cùng anh, mà hiện tại Kỷ Hy cũng không hiển nhiên đứng ở nơi này.
Kỷ Nguyên nhìn ánh mắt của Ứng Thư Hoán, kinh ngạc tự hỏi vì sao hắn lại tử tế như vậy? Không phải hắn nắm được nhược điểm gì trong tay nguyên chủ chứ?
Kết quả nhìn thấy Ứng Thư Hoán và Kỷ Hy đứng ở đối diện “Liếc mắt đưa tình”, Kỷ Nguyên nháy mắt hiểu rõ mọi chuyện.
Đúng rồi, Thẩm Kiến Thành là cậu trên danh nghĩa của anh, nhưng hắn ta lại là cậu của Kỷ Hy, nếu như Ứng Thư Hoán thừa nhận chính Thẩm Khiến Thành hạ thuốc mê với mình, chẳng phải hắn sẽ làm luyên lụy bạch nguyệt quang* kia sao?
Chú thích* Bạch nguyệt quang: Ánh trăng sáng, là hình ảnh nổi tiếng xuất hiện ban đầu trong tiểu thuyết “Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng” của tác giả Trương Ái Linh. Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, bạch nguyệt quang ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới.
Kỷ Nguyên cẩn thận suy nghĩ điều này, nháy mắt cảm giác tội lỗi biến mất ngay lập tức.
“Tiểu Nguyên, cha không biết con và A Hoán có chỗ nào không thoải mái, khiến hai đứa đánh nhau. Nhưng con là vợ của A Hoán, nếu nó làm chuyện gì không đúng với con, con không thể bao dung nó một chút được sao?” Kỷ Hy cau mày mở miệng: “A Hoán đến bây giờ đầu vẫn còn rất đau…”
“Nó thì hiểu bao dung là cái gì? Cái mặt như đưa tang suốt ngày khiến cho gia đình chúng ta rước lấy bao nhiêu phiền toán! Không phải ăn thì chính là ngủ, khó tránh béo như heo!” Mộ Ấu Lan tức giận đến mức không lựa lời, nói: “Nó có còn coi chồng mình trong mắt không? Hôm nay dám đánh A Hoán, ngày mai nói không chừng còn dám đánh cả chúng ta?”
So với Ứng Thư Hoán, Kỷ Nguyên rõ ràng bị thương nghiêm trọng hơn
Bị Ứng Thư Hoán một cước đá xuống mặt đất, đầu đập vào tủ đầu giường, hiện tại đã bầm tím một mảng lớn.
Ở đây có tới bốn năm vị bác sĩ, nhưng không một ai hỏi đến vết thương của anh.
Mộ Ấu Lan càng nói càng tức, hai mắt trừng Kỷ Nguyên rất nhanh đã bốc hỏa: “Tôi đã sớm nói qua những người xuất thân từ gia đình bình thương tư chất vô cùng thấp kém! Đọc sách không biết được bao nhiêu ngày, nhưng thật ra là muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, nó đánh chủ ý với ai tôi mặc kệ, nhưng dám đánh chủ ý lên người con trai tôi thì không được! Việc này cần phải ly hôn ngay lập tức, Ứng Hứa, ông đi nói với cha ông rõ ràng mọi chuyện, con trai tôi không thể nào chịu tủi thân như vậy được, nó muốn loại con gái nào đều có cả, tại sao nhất thiết phải ở chung với thứ bất lực này?!”
Lời này của bà cũng như đang mắng Kỷ Hy, sắc mặt Kỷ Hy xấu hổ không ít.
Mộ Ấu Lan nói xong thì bật khóc: “Lúc trước tôi không đồng ý cho Kỷ nguyên bước chân vào đây, cái gì mà ân cứu mạng, ai biết được nhà bọn họ có tính toán kéo con trai tôi xuống nước hay không, ba của Kỷ Nguyên kia mệnh giá bao nhiêu tiền? Vì sao phải dùng hạnh phúc cả đời của con trai tôi đổi lấy? Bọn họ không phải muốn tiền sao? Một ngàn vạn có đủ hay không? Năm ngàn vạn có đủ hay không?!”
“Ấu Lan!” Ứng Hứa cất cao giọng, ngăn Mộ Ấu Lan tiếp tục nói thêm.
“Dì Mộ nói đúng.” Kỷ Nguyên lục lọi trong trí nhớ cách xưng hô với Mộ Ấu Lan, tiếp nhận lời nói: “Ứng Thư Hoán muốn loại con gái gì đều có, không cần phải cùng tôi ở bên nhau.”
Mộ Ấu Lan bị những lời này của anh làm cho sốc, theo bản năng mở miệng: “Cậu có ý gì?”
Kỷ Nguyên dùng ngón trỏ gõ gõ tay vịn của ghế sô pha, vô cùng chân thành mở miệng: “Ly hôn đi.”
Nội tâm của anh chửi thầm: Cô* đường đường là Hoàng Đế của Đại Chu, muốn nữ nhân liền có nữ nhân, có nữ nhân nào chưa từng thấy qua. Các người nghĩ rằng tam cung lục viện không có ai sao? Tại sao ta phải vì các ngươi mà làm đoạn tụ*?
Chú thích* Cô (孤) tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến
Đoạn tụ: gay
Vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người trong phòng đều thay đổi.
Ứng Thư Hoán ngồi dậy, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Kỷ Hy siết chặt quần áo, tránh để lộ ra biểu cảm vui vẻ.
Câu nói của Kỷ Nguyên quá mãnh liệt rồi, thấy thế nào đều không giống như những gì trong miệng anh có thể nói ra.
Nhà họ Kỳ giống như sinh vật hút máu mà bám lấy nhà họ Ứng không rời, Kỷ Nguyên sao có thể sẽ đưa ra quyết định ly hôn, không phải nhà họ Kỳ bọn họ ước có thể quấn lấy nhà họ Ứng cả đời sao? Muốn ăn ngon nhưng lười biếng, ham thích hư vinh, không chí cầu tiến, đây không phải là nhà họ Kỳ các người sao?
Sẵn sàng buông bỏ con rùa vàng là Ứng Thư Hoán?
Vì vậy, phản ứng của mọi người đầu tiên là không tin, thậm chí cảm thấy đây là thủ đoạn mới của nhà họ Kỳ.
Giọng nói của Mộ Ấu Lan và Ứng Thư Hoán đồng thời vang lên.
“Nhà họ Kỳ các người lại đang muốn làm chuyện xấu gì nữa đây? Là ông nội muốn các người kết hôn, đừng vờ giả vịt mà nói chuyện ly hôn ở đây, sau đó quay đầu nói với ông ấy rằng chúng tôi bắt nạt các người.” Mộ Ấu Lan chần chờ nói xong.
Ngay sau đó Ứng Thư Hoán mở miệng, trong giọng nói còn có chút thiếu kiên nhẫn: “Kỷ Nguyên, anh muốn diễn trò lạt mềm buộc chặt à?”
Kỷ Nguyên nghe xong, nội tâm chửi thầm một câu: Quả không hổ danh là mẹ con.
Diễn nhiều quá rồi.
— Đây là những từ ở trong internet anh học được trong trí nhớ.
Chú thích* Chúng tinh phủng nguyệt: phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng
Quý phi buổi tối luôn đau đầu, chỉ tuyên một mình Từ thái y yết kiến, Ứng Thư Hoán chế giễu, nhưng mà người bị bỏ thuốc mê, khó nhọc mà kêu ba bốn vị bác sĩ đến.
Kỷ Nguyên đánh giá khuôn mặt Ứng Thư Hoán, hắn là đàn ông, nhưng lại xinh đẹp quá mức, tức, giận, cười, mắng, tất cả đều rất phong tình, môi hồng răng trắng, đôi mắt ẩn tình, tuổi còn trẻ, tính tình hơi nóng nảy, có vẻ không có gì khác biệt lắm khi so sánh hắn với một Quý phi được nuông chiều.
Mộ Ấu Lan đau long con trai mình muốn chết, vì thế ánh mắt hung ác nhìn về phía Kỷ Nguyên, hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu.
Kỷ Nguyên cuối cùng biết cái tính xấu không coi ai ra gì của Ứng Thư Hoán là đến từ đâu — Chính là cho sự chiều chuộng của cha mẹ Ứng mà ra.
“Vì sao tôi không thể trở về?” Kỷ Nguyên trả lời Mộ Ấu Lan nói, học theo cách nói của mọi người trên thế giới này: “Đây là nhà tôi, tôi xuất hiện ở chỗ này không phải rất bình thường sao.”
Kỷ Nguyên tuy rằng không thể trả lời người nhà của mình ngay lập tức, nhưng cũng không muốn cho bọn họ một sắc mặt tốt.
Dù sao anh cũng là vua của một nước, ở thời Đại Chu, nhà họ Ứng cũng chỉ là một gia đình thương nhân, thậm chí anh ta còn không có tư cách để xem mặt của Hoàng Đế. Nếu như có thể, đó cũng phải ba quỳ chín lạy, thắp hương tổ tiên mới giành được cơ hội này.
Anh không chút để ý mà nhìn thoáng qua Kỷ Hy, nói: “Tôi còn chưa nói anh trai này xuất hiện ở đây mới là kỳ lạ.”
Kỷ Hy sau khi nghe xong, sắc mặt có chút mất tự nhiên, cùng lúc đó, trong lòng có hơi kinh ngạc: Kỷ Nguyên hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?
Ngày thường đến một cái liếc mắt anh ấy đều rất thận trọng… Sao hôm nay lại giống như một người khác thế này?
Khuôn mặt hắn mang theo ý cười, tựa hồ chỉ để ý tới Kỷ Nguyên, ôn hòa mà trả lời: “Tiểu Nguyên, anh đừng hiểu lầm, chỉ là tôi nghe nói thân thể A Hoán hôm nay có chút không thoải mái, cho nên tới đây xem thử.”
Mộ Ấu Lan cất cao giọng chất vấn Kỷ Nguyên: “Con trai tôi vì sao không thoải mái, chẳng phải cậu biết rất rõ sao?! Nếu như Tiểu Hy nói cho tôi, tôi còn không biết anh có bản lĩnh lớn như vậy!”
Bà dạy dỗ con trai những gì đều bị Kỷ Nguyên lấy đi hết, bà nhìn Kỷ Nguyên chỗ nào cũng thấy khó chịu — con trai bà yêu thích nhất lại đi cưới một người đàn ông, bà hận không thể đấm ngực dậm chân, nhưng không thể làm trái ý của lão gia được.
Vì thế, bà luôn làm khó dễ Kỷ Nguyên, ngày này qua ngày khác càng khắc nghiệt hơn, hôm nay cuối cùng cũng xé rách lớp da mặt.
Ai cũng nghĩ Kỷ Nguyên sẽ giống như bao ngày đi tới đi lui, vâng vâng dạ dạ không dám trái lời, nhưng lần này anh dựa vào khung cửa, bình tĩnh mà mở miệng: “Ông xã tôi thấy không thoải mái, đương nhiên tôi biết.”
— Cái chữ “ông xã” này, là Kỷ Nguyên từ trong trí nhớ của nguyên chủ học được.
Ứng Thư Hoán vẫn luôn không mở miệng, bỗng nhiên kỳ quái mà nhìn anh một cái.
Kỷ Nguyên làm lơ ánh mắt của Ứng Thư Hoán, hơi hơi mỉm cười, vân đạm phong kinh* mở miệng: “Nhưng mà tôi rất tò mò, Kỷ Hy vì sao lại hiểu Ứng Thư Hoán hơn bạn đời hợp pháp là tôi đây, anh quan tâm đến chồng của em trai mình thế à.”
Chú thích* Vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh…
Anh thở dài, lời nói có ẩn ý: “Người ngoài nhìn vào không biết, còn tưởng anh là thiếu phu nhân nhà họ Ứng đấy.”
Kỷ Hy nháy mắt thay đổi sắc mặt, sau đó nhấp môi, nhanh chóng liếc Ứng Thư Hoán: “Anh… Anh không có ý này.”
Lời anh ta còn chưa dứt, Ứng Thư Hoán vẻ mặt khó chịu mà cảnh cáo Kỷ Nguyên: “Kỷ Nguyên, đó là anh trai của anh, anh nói chuyện cũng có chừng mực một chút.”
So với sự tức giận đá anh từ trên giường xuống vào buổi sáng, hiện tại Ứng Thư Hoán đã ôn hòa hơn rất nhiều.
Kỷ Nguyên vẫn như cũ nhìn hắn bằng nửa con mắt, làm Ứng Thư Hoán cảm thấy có chút kỳ quái.
— Vì sao anh ta không khóc cũng không náo loạn? Nếu giống như trước kia, gặp phải trường hợp này, Kỷ Nguyên hẳn đã sợ đến mức cả người xụi lơ, liên tục xin lỗi.
“Được rồi.” Ông Ứng lên tiếng, đánh gãy lời tiếp theo Ứng Thư Hoán muốn nói, nhân tiện cũng dùng ánh mắt ý bảo Mộ Ấu Lan nói ít đi vài câu.
Mộ Ấu Lan mím môi quay đầu lại, vô cùng tức giận, nhìn qua Ứng Thư Hoán sắc mặt tái nhợt ngồi ở trên sô pha, đôi mắt xinh đẹp còn hơi ngấn lệ, lại không đành lòng che mặt.
Kỷ Hy nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Mộ Ấu Lan, một màn ở trong mắt Kỷ Nguyên nhìn thấy, khiến cậu cảm thấy “Kỷ Nguyên” đã chết thật sự không đáng giá.
Vì sao bọn họ lại giống như một gia đình?
Còn chính mình đứng ở đây lại như một người dư thừa?
Kỷ Nguyên có một chút liên tưởng, lập tức hiểu ngay “Kỷ Nguyên” những ngày trước ở trong nhà họ Ứng là cái dạng gì.
Anh đã thấy qua Hoàng tử không được sủng ái, ở trong Hoàng cung còn không bằng một con chó.
— “Kỷ Nguyên” trước đây, chỉ sợ là đồng cảnh ngộ.
Ứng Hứa ngồi ở trên sô pha mở miệng: “Nếu Tiểu Nguyên đã trở lại, như vậy chúng ta nói rõ ràng chuyện này đi.”
Kỷ Nguyên sau khi nghe xong, sờ bụng, chửi thầm: Tôi còn chưa ăn cơm đâu… Chờ cơm nước xong rồi nói không được sao?
Anh nhìn ghế sô pha trống không có ai ngồi, vô cùng tự nhiên ngồi xuống, vốn dĩ còn muốn bắt chéo chân lại, nhưng phát hiện kích thước cơ thể hiện tại hạn chế hơn trước rất nhiều, vì thế từ bỏ, chỉ đổi sang một tư thế thoải mái hơn, vui vẻ ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát.
Nhưng không biết một màn này dừng ở trong mắt mọi người, trong thâm tâm mỗi người đều toát lên vẻ nghi hoặc.
Hôm nay Kỷ Nguyên tại sao trông giống như một người khác?
Vừa rồi vào cửa, rất dễ dàng mà tránh được cái bình hoa mà Mộ Ấu Lan quăng đến, động tác cực kỳ nhanh làm người khác phản ứng không kịp, cách nói chuyện cũng từ nhát gan yếu đuối trở nên hùng hổ doạ người.
Trước kia khi ở nhà họ Ứng, Kỷ Nguyên vĩnh viễn cúi đầu, đánh mười roi cũng không nói được một cậu, đừng nói đến không chào hỏi mà ngồi xuống, ở nhà họ Ứng, ông Ứng bà Ứng không cho anh ngồi, anh tuyệt không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Không giống với bây giờ, ngồi rất yên tâm thoải mái, không hề áp lực.
Hơn nữa…
Kỷ Nguyên trước mặt chẳng những thay đổi khẩu khí nói chuyện, ngay cả khí chất trên người cũng thay đổi theo.
Chỉ là tùy tiện ngồi xuống ghế sô pha bất kỳ mà thôi, đã có thể khiến người khác cảm thấy bức bách không cách nào lý giải được.
Ứng Hứa dốc sức kinh doanh mười mấy năm, chỉ một số chính trị gia ở các vị trí cao trong chính quyền mới làm ông trải qua cảm giác bị áp bức này. Bây giờ địa vị của ông ở Kiến Kinh không còn ai có thể vượt mặt, ngay cả khi đối mặt với các chính trị gia, ông cũng không cảm thấy áp lực giống như trước đây nữa, nhưng bây giờ thật giống như…
Thật giống như trong nháy mắt đã trở về triều đại phong kiến, đối phương Thiên tử cao cao tại thượng, mà chính mình lại là thường dân hàng phục dưới chân Thiên Đế…
Trong lòng Ứng Hứa cả kinh, âm thầm đè nén cảm xúc quỷ dị này lại, lại nhìn về phía Kỷ Nguyên, ánh mắt có thêm vài phần phức tạp.
“Con và A Hoán dù sao cũng là vợ chồng, có chuyện gì không thể từ từ thương lượng giải quyết được sao, vì sao nhất định phải động tay động chân?”
Không tự chủ được, Ứng Hứa theo bản năng chủ động nói chuyện với Kỷ Nguyên, dường như muốn báo cáo với Kỳ Nguyên chuyện gì đó.
Mà Kỷ Nguyên trước nay đều nghe văn võ bá quan thượng tấu, cũng không cảm thấy Ứng Hứa thái độ có vấn đề gì, thản nhiên mà “Hả?” một tiếng, nhấc mí mắt liếc Ứng Thư Hoán một cái.
Động tay động chân?
Ứng Thư Hoán không nói thật với Ứng Hứa sao? Chỉ nói hai người bọn họ đánh một trận?
Khó trách Mộ Ấu Lan tuy có tức giận nhưng chỉ dám đập đồ, nếu như bà biết con trai bảo bối của bà bị bỏ thuốc, khẳng định sẽ không bỏ qua chuyện này, sớm đã bắt Kỷ Nguyên trói vào trong bao tải mà đánh, thậm chí toàn bộ nhà họ Kỳ còn phải chịu xui xẻo cùng anh, mà hiện tại Kỷ Hy cũng không hiển nhiên đứng ở nơi này.
Kỷ Nguyên nhìn ánh mắt của Ứng Thư Hoán, kinh ngạc tự hỏi vì sao hắn lại tử tế như vậy? Không phải hắn nắm được nhược điểm gì trong tay nguyên chủ chứ?
Kết quả nhìn thấy Ứng Thư Hoán và Kỷ Hy đứng ở đối diện “Liếc mắt đưa tình”, Kỷ Nguyên nháy mắt hiểu rõ mọi chuyện.
Đúng rồi, Thẩm Kiến Thành là cậu trên danh nghĩa của anh, nhưng hắn ta lại là cậu của Kỷ Hy, nếu như Ứng Thư Hoán thừa nhận chính Thẩm Khiến Thành hạ thuốc mê với mình, chẳng phải hắn sẽ làm luyên lụy bạch nguyệt quang* kia sao?
Chú thích* Bạch nguyệt quang: Ánh trăng sáng, là hình ảnh nổi tiếng xuất hiện ban đầu trong tiểu thuyết “Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng” của tác giả Trương Ái Linh. Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, bạch nguyệt quang ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới.
Kỷ Nguyên cẩn thận suy nghĩ điều này, nháy mắt cảm giác tội lỗi biến mất ngay lập tức.
“Tiểu Nguyên, cha không biết con và A Hoán có chỗ nào không thoải mái, khiến hai đứa đánh nhau. Nhưng con là vợ của A Hoán, nếu nó làm chuyện gì không đúng với con, con không thể bao dung nó một chút được sao?” Kỷ Hy cau mày mở miệng: “A Hoán đến bây giờ đầu vẫn còn rất đau…”
“Nó thì hiểu bao dung là cái gì? Cái mặt như đưa tang suốt ngày khiến cho gia đình chúng ta rước lấy bao nhiêu phiền toán! Không phải ăn thì chính là ngủ, khó tránh béo như heo!” Mộ Ấu Lan tức giận đến mức không lựa lời, nói: “Nó có còn coi chồng mình trong mắt không? Hôm nay dám đánh A Hoán, ngày mai nói không chừng còn dám đánh cả chúng ta?”
So với Ứng Thư Hoán, Kỷ Nguyên rõ ràng bị thương nghiêm trọng hơn
Bị Ứng Thư Hoán một cước đá xuống mặt đất, đầu đập vào tủ đầu giường, hiện tại đã bầm tím một mảng lớn.
Ở đây có tới bốn năm vị bác sĩ, nhưng không một ai hỏi đến vết thương của anh.
Mộ Ấu Lan càng nói càng tức, hai mắt trừng Kỷ Nguyên rất nhanh đã bốc hỏa: “Tôi đã sớm nói qua những người xuất thân từ gia đình bình thương tư chất vô cùng thấp kém! Đọc sách không biết được bao nhiêu ngày, nhưng thật ra là muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, nó đánh chủ ý với ai tôi mặc kệ, nhưng dám đánh chủ ý lên người con trai tôi thì không được! Việc này cần phải ly hôn ngay lập tức, Ứng Hứa, ông đi nói với cha ông rõ ràng mọi chuyện, con trai tôi không thể nào chịu tủi thân như vậy được, nó muốn loại con gái nào đều có cả, tại sao nhất thiết phải ở chung với thứ bất lực này?!”
Lời này của bà cũng như đang mắng Kỷ Hy, sắc mặt Kỷ Hy xấu hổ không ít.
Mộ Ấu Lan nói xong thì bật khóc: “Lúc trước tôi không đồng ý cho Kỷ nguyên bước chân vào đây, cái gì mà ân cứu mạng, ai biết được nhà bọn họ có tính toán kéo con trai tôi xuống nước hay không, ba của Kỷ Nguyên kia mệnh giá bao nhiêu tiền? Vì sao phải dùng hạnh phúc cả đời của con trai tôi đổi lấy? Bọn họ không phải muốn tiền sao? Một ngàn vạn có đủ hay không? Năm ngàn vạn có đủ hay không?!”
“Ấu Lan!” Ứng Hứa cất cao giọng, ngăn Mộ Ấu Lan tiếp tục nói thêm.
“Dì Mộ nói đúng.” Kỷ Nguyên lục lọi trong trí nhớ cách xưng hô với Mộ Ấu Lan, tiếp nhận lời nói: “Ứng Thư Hoán muốn loại con gái gì đều có, không cần phải cùng tôi ở bên nhau.”
Mộ Ấu Lan bị những lời này của anh làm cho sốc, theo bản năng mở miệng: “Cậu có ý gì?”
Kỷ Nguyên dùng ngón trỏ gõ gõ tay vịn của ghế sô pha, vô cùng chân thành mở miệng: “Ly hôn đi.”
Nội tâm của anh chửi thầm: Cô* đường đường là Hoàng Đế của Đại Chu, muốn nữ nhân liền có nữ nhân, có nữ nhân nào chưa từng thấy qua. Các người nghĩ rằng tam cung lục viện không có ai sao? Tại sao ta phải vì các ngươi mà làm đoạn tụ*?
Chú thích* Cô (孤) tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến
Đoạn tụ: gay
Vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người trong phòng đều thay đổi.
Ứng Thư Hoán ngồi dậy, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Kỷ Hy siết chặt quần áo, tránh để lộ ra biểu cảm vui vẻ.
Câu nói của Kỷ Nguyên quá mãnh liệt rồi, thấy thế nào đều không giống như những gì trong miệng anh có thể nói ra.
Nhà họ Kỳ giống như sinh vật hút máu mà bám lấy nhà họ Ứng không rời, Kỷ Nguyên sao có thể sẽ đưa ra quyết định ly hôn, không phải nhà họ Kỳ bọn họ ước có thể quấn lấy nhà họ Ứng cả đời sao? Muốn ăn ngon nhưng lười biếng, ham thích hư vinh, không chí cầu tiến, đây không phải là nhà họ Kỳ các người sao?
Sẵn sàng buông bỏ con rùa vàng là Ứng Thư Hoán?
Vì vậy, phản ứng của mọi người đầu tiên là không tin, thậm chí cảm thấy đây là thủ đoạn mới của nhà họ Kỳ.
Giọng nói của Mộ Ấu Lan và Ứng Thư Hoán đồng thời vang lên.
“Nhà họ Kỳ các người lại đang muốn làm chuyện xấu gì nữa đây? Là ông nội muốn các người kết hôn, đừng vờ giả vịt mà nói chuyện ly hôn ở đây, sau đó quay đầu nói với ông ấy rằng chúng tôi bắt nạt các người.” Mộ Ấu Lan chần chờ nói xong.
Ngay sau đó Ứng Thư Hoán mở miệng, trong giọng nói còn có chút thiếu kiên nhẫn: “Kỷ Nguyên, anh muốn diễn trò lạt mềm buộc chặt à?”
Kỷ Nguyên nghe xong, nội tâm chửi thầm một câu: Quả không hổ danh là mẹ con.
Diễn nhiều quá rồi.
— Đây là những từ ở trong internet anh học được trong trí nhớ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook