Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần
-
Chương 12: Truyền Thụ Đao Pháp
Tần Thiên Thành
Trời đã về đêm, nhà nhà đều sáng đèn.
Một tin tức giống như con sóng dữ dội quét sạch cả Đế Đô.
Từ hoàng thân quốc thích, đến dân thường, không ai không biết, không ai không hiểu.
Sau khi nghe xong tất cả mọi người đều vô cùng chấn kinh.
Con gái thiên tài của Liễu gia Liễu Kiếm Ly từ Vạn Kiếm Tông trở về, chỉ vì không thể đột phá, bị kiếm khí phản phệ, nửa thân dưới bị liệt, quãng đời còn lại chỉ có thể ngồi xe lăn!
Ban đầu còn có người hoài nghi tính chân thực của tin tức này, nhưng khi ngự y của hoàng thất bước ra khỏi Liễu phủ, vẻ mặt nghiêm trọng, ra roi thúc ngựa trở về hoàng thành, tất cả mọi người liền biết, tin tức này chỉ e là thật.
Giống như giọt nước rơi vào chảo dầu, cả Tần Thiên Thành sục sôi.
Phải biết, Liễu Kiếm Ly là kỳ tài ngàn năm khó gặp, Tông chủ của Vạn Kiếm Tông đích thân thừa nhận, tương lai nhất định sẽ trở thành Kiếm Thần.
Đáng tiếc, ông trời ghen tị nhân tài!
Trong hoàng thành, Hoàng Đế Minh Đức sau khi nghe ngự y thuật lại, long nhan tức giận: “Phế vật, đều là một đám phế vật, theo lời các ngươi nói, vết thương của Liễu Kiếm Ly căn bản không thể chữa khỏi?”
Ngự y nằm rạp xuống đất, toàn thân run rẩy: “Bẩm hoàng thượng, Liễu Kiếm Ly là do sấm sét quấn thân, kiếm khí xuyên thấu, mới khiến cho nửa thân dưới mất đi cảm giác.
Mặc dù Tông chủ Vạn Kiếm Tông đã loại trừ hết kiếm khí trên cơ thể nhưng những kinh mạch bị vỡ nát kia quá nhiều, hơn nữa có một số đã bị quyện vào nhau, muốn phục hồi từng cái một, nối lại như cũ, căn bản không ai có thể làm được, hơn nữa nếu không cẩn thận, Liễu Kiếm Ly rất có khả năng sẽ chết!
Cho nên......”
Lời nói đến đây thì dừng.
Hoàng đế Minh Đức còn đang muốn nổi giận, đúng lúc này, Liễu gia Hộ Quốc Công tham kiến.
Minh Hoàng trầm tư, cho tất cả mọi người lui xuống, triệu kiến Liễu Hộ Quốc Công.
Đêm nay, không ai biết Liễu lão gia tử cùng Minh Hoàng đã nói cái gì.
Cho đến ngày hôm sau, Liễu gia truyền ra một tin tức lớn.
Liễu Kiếm Ly phải xuất giá ở Tấn Dương Thành xa xôi.
Mà đối tượng thành thân, là Tần gia —— Tần Phong!
........
Tấn Dương Thành, mặt trời đã mọc đằng đông, Tần Phong lại lần nữa bị tiếng múa đao trong sân đánh thức.
Qua khe cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên là Tần An đang luyện đao pháp bên đó.
Nhị đệ này của ta đã bắt đầu chăm chỉ tu luyện vậy mà ta vẫn còn nằm trên giường, nghĩ lại thì thật sự không nên... Không được, ta không thể tiếp tục sa đọa nữa, ta cũng phải nhanh chóng bước vào Văn Thánh cấp chín mới được !”
Tần Phong hạ quyết tâm, sau đó lăn qua lộn lại trên giường, ừm, lại chợp mắt một lát....
Ước chừng một nén hương sau, Tần Phong mở mắt lần nữa, hắn vốn định ngủ đến trưa, nhưng không biết tại sao mí mắt phải không ngừng giật giật, hơn nữa trong lòng luôn cảm thấy hoang mang, phiền muộn.
Thấy hoàn toàn không thể ngủ được, Tần Phong chỉ có thể không tình nguyện xuống giường, mặc quần áo, mở cửa ra ngoài.
Tần An nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn qua: “Xin lỗi, đại ca, là ta quấy rầy huynh rồi sao?”
Tần Phong ném ra một ánh mắt oán hận, đệ đây không phải là phí lời sao!
Nhưng cũng không thể trách tần An, lúc đầu Tần gia chuyển đến Tấn Dương Thành, phần lớn ngân lượng dùng để mua tửu lâu Vọng Nguyệt Cư.
Lão cha Tần Kiến An thấy trong nhà không có mấy hạ nhân và nha hoàn, liền nghĩ mua một ngôi nhà nhỏ một chút, tiết kiệm ngân lượng.
Thế nên mới dẫn đến cái đình viện này cách rất gần với phòng ngủ....
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là trách cái người ngu ngốc bị lừa kia!
Tần Phong xua xua tay: “Thực ra trời còn chưa sáng ta đã tỉnh rồi, chỉ là vẫn luôn xem sách trong phòng mà thôi.” Thân là đại ca uy nghiêm, không thể để mất hình tượng!
“Đại ca thật là cố gắng, xem ra đệ không thể lười biếng nữa, ngày mai trời còn chưa sáng ta cũng dậy luyện đao.” Trong mắt Tần An lộ ra hưng phấn, ngữ khí kiên định.
Thôi chết! thất sách rồi... khóe miệng Tần Phong giật giật, hận không thể xé nát cái miệng hèn này của mình.
Hai người nói thêm vài câu, Tần An lại bắt đầu vung thanh đao nhỏ trong tay.
Tần Phong vốn muốn trực tiếp đi đến Thính Vũ Hiên nhưng lại nghĩ đến những lời dặn dò ngày hôm qua của Thương Phi Lan, đành bất lực chỉ có thể ngồi xuống một bên nhìn nhị đệ luyện đao pháp.
Thần Võ Đạo chia làm chín cấp, luyện thể là chính, binh khí là phụ, mà sử dụng binh khí cũng chia làm năm tầng ý cảnh.
Đó là Trảm Phong, Trọng Binh, Tâm Thông Minh, Tàng Khí, Vạn Thần Cảnh.
Trảm Phong đúng như tên gọi, chú trọng tốc độ của binh khí như sấm sét, chính là sức mạnh vô địch, như câu nói “vô kiên bất khôi, duy khoái bất phá”*, mà trình độ đao pháp của Tần An đang ở ý cảnh này.
(* ý nói không kiên cố mà khó phá vỡ, duy chỉ có tốc độ là không thể phá)
Hắn liều mạng luyện đao pháp như bây giờ, là hi vọng có thể bước vào ý cảnh Trọng Binh, sau đó lợi dụng điều này để dò xét cảnh giới cấp sáu Tụ Lực của Thần Võ.
“Suy nghĩ này có vẻ không tồi, nhị đệ này của ta thiên phú Thần Võ Đạo quả thực khiến người khác ngưỡng mộ, chẳng qua....” Tần Phong nhíu mày, nhìn ra chút manh mối.
Một người đã đọc qua vạn cuốn sách như hắn, vừa nhìn liền có thể có thể nhận ra, đao pháp mà nhị đệ luyện lúc này là 《Trảm Diệp Đao》 trong thư phòng của Tần gia, đao pháp này trọng tốc độ không trọng lực, nếu như dùng để bước vào ý cảnh Trảm Phong, tất nhiên là không có vấn đề gì.
Nhưng nếu như muốn thông qua 《Trảm Diệp Đao》 tiến vào ý cảnh Trọng Binh, sợ là có chút giống như người bệnh nói mơ
Con đường này là đi sai rồi, cũng khó trách Tần An ở cảnh giới cấp bảy mãi không thấy tiến bộ.
“Nhị đệ, đệ dừng một chút.”
Nghe vậy Tần An hạ thanh đao trong tay xuống, tò mò hỏi: “Đại ca, sao vậy?”
“《Trảm Diệp Đao》 đối với đệ bây giờ mà nói không có tác dụng gì, ngoài đao pháp này ra, đệ còn nghiên cứu đao pháp nào khác không?”
Tần An lắc đầu: “Công pháp võ thuật là bảo bối khó có được trên thế gian. Ban đầu, cha vì để tìm về được cuốn đao pháp này đã tốn không ít ngân lượng, đệ làm sao có thể còn có cuốn khác?”
Tần Phong cúi đầu trầm mặc, cũng coi như là hiểu.
Đại Càn lấy võ lực trị quốc an bang, công pháp võ thuật lẽ ra không thiếu, ngặt nỗi, hầu hết các đại tông môn thế gia đều là thế hệ của mình mình quý, dẫn đến công pháp võ thuật có thể cung cấp cho người học trên thị trường ít đến đáng thương.
Đường đường là Đại Càn, chiếm một diện tích rộng lớn, nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng vẫn luôn bị bao phủ trong bóng tối của yêu ma, bách quỷ, tất cả đều có nguyên nhân....
Đợi đã, Tần Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, trợn to hai mắt.
“Hôm qua trong Thính Vũ Hiên, đọc không ít sách, hình như bên trong có không ít công pháp võ thuật.”
Tần Phong nhắm mắt tìm kiếm, rất nhanh từ trong trí nhớ tìm thấy một bộ đao pháp phù hợp nhất với Tần An lúc này—— 《Thiên Cương Nguyên Trảm》!
Đao pháp này chú trọng hội tụ khí lực, dĩ điểm phá diện, trọng lực không trọng tốc độ, rất cần thiết với Tần An lúc này!
“Nhị đệ, đệ lại đây, ta truyền thụ cho đệ một môn đao pháp mới.”
“Đại ca, lời huynh nói là thật?” Tần An bán tín bán nghi bước đến.
“Tất nhiên là thật, ta còn lừa đệ hay sao?” Tuy nói vậy nhưng đao pháp này chỉ tồn tại trong đầu, ta nên truyền thụ thế nào cho nhị đệ?
Nghĩ nghĩ một lát, Tần Phong rời ánh mắt đến thanh đao nhỏ hẹp trong tay Tần An, trong đầu tính toán.
Ta mặc dù không có ngưng luyện kính khí, nhưng ta có thể diễn tập trước ra đao pháp, sau đó lại nói cho nó biết phương pháp dãn dắt kinh khí, như vậy không phải có thể đem công pháp này truyền thụ cho nó?
Tần Phong trong lòng đã định liền nói: “Cho ta mượn đao của đệ, ta tập đao pháp cho đệ xem.”
“Đại ca, thanh đao này có chút nặng, ta sợ huynh....”
“Hử, chỉ là một thanh đao nhỏ, có thể nặng bao nhiêu? Đệ thực sự cho rằng thư sinh trong thiên hạ này đều là tay không trói gà không chặt? Mau đưa cho ta!”
“Vậy được”
Tần An đem thanh đao đưa tới, Tần Phong lập tức giơ tay phải ra cầm lấy. Nhưng lúc đối phương trong nháy mắt buông tay ra, Tần Phong chỉ cảm thấy hai cánh tay không chịu nổi trọng lượng, cả người rơi xuống theo cán đao, chúi xuống một đoạn.
“Đại ca!!!”
Trời đã về đêm, nhà nhà đều sáng đèn.
Một tin tức giống như con sóng dữ dội quét sạch cả Đế Đô.
Từ hoàng thân quốc thích, đến dân thường, không ai không biết, không ai không hiểu.
Sau khi nghe xong tất cả mọi người đều vô cùng chấn kinh.
Con gái thiên tài của Liễu gia Liễu Kiếm Ly từ Vạn Kiếm Tông trở về, chỉ vì không thể đột phá, bị kiếm khí phản phệ, nửa thân dưới bị liệt, quãng đời còn lại chỉ có thể ngồi xe lăn!
Ban đầu còn có người hoài nghi tính chân thực của tin tức này, nhưng khi ngự y của hoàng thất bước ra khỏi Liễu phủ, vẻ mặt nghiêm trọng, ra roi thúc ngựa trở về hoàng thành, tất cả mọi người liền biết, tin tức này chỉ e là thật.
Giống như giọt nước rơi vào chảo dầu, cả Tần Thiên Thành sục sôi.
Phải biết, Liễu Kiếm Ly là kỳ tài ngàn năm khó gặp, Tông chủ của Vạn Kiếm Tông đích thân thừa nhận, tương lai nhất định sẽ trở thành Kiếm Thần.
Đáng tiếc, ông trời ghen tị nhân tài!
Trong hoàng thành, Hoàng Đế Minh Đức sau khi nghe ngự y thuật lại, long nhan tức giận: “Phế vật, đều là một đám phế vật, theo lời các ngươi nói, vết thương của Liễu Kiếm Ly căn bản không thể chữa khỏi?”
Ngự y nằm rạp xuống đất, toàn thân run rẩy: “Bẩm hoàng thượng, Liễu Kiếm Ly là do sấm sét quấn thân, kiếm khí xuyên thấu, mới khiến cho nửa thân dưới mất đi cảm giác.
Mặc dù Tông chủ Vạn Kiếm Tông đã loại trừ hết kiếm khí trên cơ thể nhưng những kinh mạch bị vỡ nát kia quá nhiều, hơn nữa có một số đã bị quyện vào nhau, muốn phục hồi từng cái một, nối lại như cũ, căn bản không ai có thể làm được, hơn nữa nếu không cẩn thận, Liễu Kiếm Ly rất có khả năng sẽ chết!
Cho nên......”
Lời nói đến đây thì dừng.
Hoàng đế Minh Đức còn đang muốn nổi giận, đúng lúc này, Liễu gia Hộ Quốc Công tham kiến.
Minh Hoàng trầm tư, cho tất cả mọi người lui xuống, triệu kiến Liễu Hộ Quốc Công.
Đêm nay, không ai biết Liễu lão gia tử cùng Minh Hoàng đã nói cái gì.
Cho đến ngày hôm sau, Liễu gia truyền ra một tin tức lớn.
Liễu Kiếm Ly phải xuất giá ở Tấn Dương Thành xa xôi.
Mà đối tượng thành thân, là Tần gia —— Tần Phong!
........
Tấn Dương Thành, mặt trời đã mọc đằng đông, Tần Phong lại lần nữa bị tiếng múa đao trong sân đánh thức.
Qua khe cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên là Tần An đang luyện đao pháp bên đó.
Nhị đệ này của ta đã bắt đầu chăm chỉ tu luyện vậy mà ta vẫn còn nằm trên giường, nghĩ lại thì thật sự không nên... Không được, ta không thể tiếp tục sa đọa nữa, ta cũng phải nhanh chóng bước vào Văn Thánh cấp chín mới được !”
Tần Phong hạ quyết tâm, sau đó lăn qua lộn lại trên giường, ừm, lại chợp mắt một lát....
Ước chừng một nén hương sau, Tần Phong mở mắt lần nữa, hắn vốn định ngủ đến trưa, nhưng không biết tại sao mí mắt phải không ngừng giật giật, hơn nữa trong lòng luôn cảm thấy hoang mang, phiền muộn.
Thấy hoàn toàn không thể ngủ được, Tần Phong chỉ có thể không tình nguyện xuống giường, mặc quần áo, mở cửa ra ngoài.
Tần An nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn qua: “Xin lỗi, đại ca, là ta quấy rầy huynh rồi sao?”
Tần Phong ném ra một ánh mắt oán hận, đệ đây không phải là phí lời sao!
Nhưng cũng không thể trách tần An, lúc đầu Tần gia chuyển đến Tấn Dương Thành, phần lớn ngân lượng dùng để mua tửu lâu Vọng Nguyệt Cư.
Lão cha Tần Kiến An thấy trong nhà không có mấy hạ nhân và nha hoàn, liền nghĩ mua một ngôi nhà nhỏ một chút, tiết kiệm ngân lượng.
Thế nên mới dẫn đến cái đình viện này cách rất gần với phòng ngủ....
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là trách cái người ngu ngốc bị lừa kia!
Tần Phong xua xua tay: “Thực ra trời còn chưa sáng ta đã tỉnh rồi, chỉ là vẫn luôn xem sách trong phòng mà thôi.” Thân là đại ca uy nghiêm, không thể để mất hình tượng!
“Đại ca thật là cố gắng, xem ra đệ không thể lười biếng nữa, ngày mai trời còn chưa sáng ta cũng dậy luyện đao.” Trong mắt Tần An lộ ra hưng phấn, ngữ khí kiên định.
Thôi chết! thất sách rồi... khóe miệng Tần Phong giật giật, hận không thể xé nát cái miệng hèn này của mình.
Hai người nói thêm vài câu, Tần An lại bắt đầu vung thanh đao nhỏ trong tay.
Tần Phong vốn muốn trực tiếp đi đến Thính Vũ Hiên nhưng lại nghĩ đến những lời dặn dò ngày hôm qua của Thương Phi Lan, đành bất lực chỉ có thể ngồi xuống một bên nhìn nhị đệ luyện đao pháp.
Thần Võ Đạo chia làm chín cấp, luyện thể là chính, binh khí là phụ, mà sử dụng binh khí cũng chia làm năm tầng ý cảnh.
Đó là Trảm Phong, Trọng Binh, Tâm Thông Minh, Tàng Khí, Vạn Thần Cảnh.
Trảm Phong đúng như tên gọi, chú trọng tốc độ của binh khí như sấm sét, chính là sức mạnh vô địch, như câu nói “vô kiên bất khôi, duy khoái bất phá”*, mà trình độ đao pháp của Tần An đang ở ý cảnh này.
(* ý nói không kiên cố mà khó phá vỡ, duy chỉ có tốc độ là không thể phá)
Hắn liều mạng luyện đao pháp như bây giờ, là hi vọng có thể bước vào ý cảnh Trọng Binh, sau đó lợi dụng điều này để dò xét cảnh giới cấp sáu Tụ Lực của Thần Võ.
“Suy nghĩ này có vẻ không tồi, nhị đệ này của ta thiên phú Thần Võ Đạo quả thực khiến người khác ngưỡng mộ, chẳng qua....” Tần Phong nhíu mày, nhìn ra chút manh mối.
Một người đã đọc qua vạn cuốn sách như hắn, vừa nhìn liền có thể có thể nhận ra, đao pháp mà nhị đệ luyện lúc này là 《Trảm Diệp Đao》 trong thư phòng của Tần gia, đao pháp này trọng tốc độ không trọng lực, nếu như dùng để bước vào ý cảnh Trảm Phong, tất nhiên là không có vấn đề gì.
Nhưng nếu như muốn thông qua 《Trảm Diệp Đao》 tiến vào ý cảnh Trọng Binh, sợ là có chút giống như người bệnh nói mơ
Con đường này là đi sai rồi, cũng khó trách Tần An ở cảnh giới cấp bảy mãi không thấy tiến bộ.
“Nhị đệ, đệ dừng một chút.”
Nghe vậy Tần An hạ thanh đao trong tay xuống, tò mò hỏi: “Đại ca, sao vậy?”
“《Trảm Diệp Đao》 đối với đệ bây giờ mà nói không có tác dụng gì, ngoài đao pháp này ra, đệ còn nghiên cứu đao pháp nào khác không?”
Tần An lắc đầu: “Công pháp võ thuật là bảo bối khó có được trên thế gian. Ban đầu, cha vì để tìm về được cuốn đao pháp này đã tốn không ít ngân lượng, đệ làm sao có thể còn có cuốn khác?”
Tần Phong cúi đầu trầm mặc, cũng coi như là hiểu.
Đại Càn lấy võ lực trị quốc an bang, công pháp võ thuật lẽ ra không thiếu, ngặt nỗi, hầu hết các đại tông môn thế gia đều là thế hệ của mình mình quý, dẫn đến công pháp võ thuật có thể cung cấp cho người học trên thị trường ít đến đáng thương.
Đường đường là Đại Càn, chiếm một diện tích rộng lớn, nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng vẫn luôn bị bao phủ trong bóng tối của yêu ma, bách quỷ, tất cả đều có nguyên nhân....
Đợi đã, Tần Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, trợn to hai mắt.
“Hôm qua trong Thính Vũ Hiên, đọc không ít sách, hình như bên trong có không ít công pháp võ thuật.”
Tần Phong nhắm mắt tìm kiếm, rất nhanh từ trong trí nhớ tìm thấy một bộ đao pháp phù hợp nhất với Tần An lúc này—— 《Thiên Cương Nguyên Trảm》!
Đao pháp này chú trọng hội tụ khí lực, dĩ điểm phá diện, trọng lực không trọng tốc độ, rất cần thiết với Tần An lúc này!
“Nhị đệ, đệ lại đây, ta truyền thụ cho đệ một môn đao pháp mới.”
“Đại ca, lời huynh nói là thật?” Tần An bán tín bán nghi bước đến.
“Tất nhiên là thật, ta còn lừa đệ hay sao?” Tuy nói vậy nhưng đao pháp này chỉ tồn tại trong đầu, ta nên truyền thụ thế nào cho nhị đệ?
Nghĩ nghĩ một lát, Tần Phong rời ánh mắt đến thanh đao nhỏ hẹp trong tay Tần An, trong đầu tính toán.
Ta mặc dù không có ngưng luyện kính khí, nhưng ta có thể diễn tập trước ra đao pháp, sau đó lại nói cho nó biết phương pháp dãn dắt kinh khí, như vậy không phải có thể đem công pháp này truyền thụ cho nó?
Tần Phong trong lòng đã định liền nói: “Cho ta mượn đao của đệ, ta tập đao pháp cho đệ xem.”
“Đại ca, thanh đao này có chút nặng, ta sợ huynh....”
“Hử, chỉ là một thanh đao nhỏ, có thể nặng bao nhiêu? Đệ thực sự cho rằng thư sinh trong thiên hạ này đều là tay không trói gà không chặt? Mau đưa cho ta!”
“Vậy được”
Tần An đem thanh đao đưa tới, Tần Phong lập tức giơ tay phải ra cầm lấy. Nhưng lúc đối phương trong nháy mắt buông tay ra, Tần Phong chỉ cảm thấy hai cánh tay không chịu nổi trọng lượng, cả người rơi xuống theo cán đao, chúi xuống một đoạn.
“Đại ca!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook