Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần
Chương 11: Triêu Văn Kinh

Theo lời giới thiệu trong cuốn sách này, Văn Thánh cấp chín Trúc Căn, là dẫn động văn khí truyền vào trong biển thức, thể hồ quán đỉnh, tích lũy căn cơ.

Cấp tám Minh Tâm, là khi văn khí tích lũy đến một trình độ nhất định, sẽ có vấn tâm khảo nghiệm để xác lập chí hướng trong lòng.

Mà cấp bảy Chánh Khí cùng cấp sáu Quái Mệnh, có liên quan đến năng lực của Văn Thánh Đạo.

Khi tu hành Văn Thánh cấp bảy, văn khí trong cơ thể di cư toàn thân, hóa thành chánh khí, chư tà đều tránh, bách độc bất xâm.

Đến cấp sau Quái Mệnh thì càng lợi hại, nó sẽ giúp người tu Văn Thánh Đạo có được khả năng bói toán nhất định và hướng lành tránh dữ.

Không thể không nói, lực phòng ngự của Văn Thánh Đạo thực sự mạnh mẽ, nó tránh được mọi điều xấu xa, ngăn chặn mọi chất độc xâm nhập, cầu may và tránh điều ác. Vừa chư tà đều tránh, bách độc bất xâm, vừa hướng lành tránh dữ

Nhưng vấn đề là hình như một chút thủ đoạn tấn công cũng không có?

Chẳng lẽ nhưng người đọc sách đều sợ chết, nên họ tập trung tất cả khả năng của mình vào việc phòng thủ?

Tần Phong đọc đến đây, tâm tình vẫn còn có chút vi diệu, thân là một người xuyên không, nếu như có thể lựa chọn, hắn đương nhiên là thích cảm giác quyền phá thương thiên, chân đạp đại địa hơn.

Nhưng Văn Thánh Đạo này luôn cho hắn cảm giác cường đại không chỗ dùng, chẳng lẽ sau này mỗi lần trước khi chiến đấu với kẻ địch, hắn đều phải tự bói trước cho mình một quẻ sao?

Tần Phong suy nghĩ, đại khái có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó——

Kẻ địch: “Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”

Bản thân: “Chờ chút, để ta tự bói trước một quẻ.... Ai ya, chết rồi, quẻ tượng đại hung, trận này cửu tử nhất sinh, cáo từ!”

Như vậy cũng quá nhục nhã đi....

Tiếp tục lật đọc, trong “Triêu Văn Kinh” lại không giới thiệu cảnh giới tiếp theo sau cảnh giới Văn Thánh cấp sáu, nhưng mà, Tần Phong cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa của nguyên bảo với hàng nhái trong câu nói trước đó của Thương Phi Lan.

Cái gọi là nguyên bảo chính là những tác phẩm do chính những đạo sĩ Văn Thánh truyền văn khí vào xây dựng. Những tác phẩm ấy có thể là thơ từ, thư pháp, văn chương, hoặc có thể là âm nhạc.

Mà hàng nhái đúng như tên gọi, chính là tác phẩm phỏng theo nguyên bảo.

Nguyên bảo hàm chứa tín niệm và ý cảnh của Văn Thánh đạo sĩ, mà hai cái này kết hợp với văn khí sẽ trao cho nguyên bảo những khả năng không thể tưởng tượng được.



Tín niệm càng mạnh, ý cảnh càng cao xa, nguyên bảo càng thể hiện năng lực mạnh mẽ, chỉ là nguyên bảo này người bình thường không thể sử dụng, vì nó bắt bược phải dùng văn khí dẫn dắt.

“Vậy chẳng phải nói là chỉ có những người Văn Thánh Đạo mới có thể dẫn dắt nguyên bảo? Chỉ đáng tiếc, trong sách vốn không nhắc đến năng lực của nguyên bảo làm sao thể hiện.” Tần Phong thở dài một hơi, hắn cũng đại khái hiểu được giá trị của nguyên bảo, chẳng qua bản thân chỉ là một người đến cấp chín còn chưa bước vào được, viết ra được vế sau của câu đối, tại sao lại khiến ông già Bách Lý muốn giữ làm của riêng?

Tần Phong lắc đầu, cảm thấy thứ bản thân cần phải học còn rất nhiều.

Lật đến cuối “Triêu Văn Kinh” hắn càng hiểu rõ hơn về Văn Thánh Đạo, khi hắn lật đến trang cuối, muốn xem xem cuốn sách này là do ai viết, nhưng phát hiện chỗ ký tên bị người khác cố ý xóa đi.

Trên mặt Tần Phong lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, gấp lại cuốn sách định để lại vị trí cũ, đột nhiên, một tia ánh sáng trắng từ trong “Triêu Văn Kinh” lướt qua, chui vào trán hắn, mà ý thức của hắn cũng theo tia sáng trắng đó tiến vào trong biển thức của chính mình.

Tia ánh sáng trắng đó trong biển thức vậy mà hóa thành một bóng ma hình người, Tần Phong thấy vậy liền kinh ngạc.

Chẳng lẽ đây là linh hồn của một đại boss nào đó ẩn nấp trong "Triêu Văn Kinh" muốn đoạt xác?

Bóng ma màu trắng vẫy tay phải, văn khí trong thác nước vậy mà lại theo chỉ dẫn của nó, chui vào trong người bóng ma.

Lúc này, trên người bóng ma màu trắng vậy mà lại hiện rõ mạch và ngũ tạng của thân thể, mà hướng dịch chuyển của văn khí kia trong nháy mắt vô cùng rõ ràng.

Việc đã đến nước này, Tần Phong có thể nhìn ra, bóng ma màu trắng kia vốn không có ý thức, những gì nó làm thay vì nói là đoạt xác, thì càng giống như đang truyền thụ một công pháp nào đó hơn!

Sau khi hiểu ra điều này, Tần Phong lập tức tập trung tinh thần chăm chú theo hướng dịch chuyển của văn khí, một chút cũng không dám bỏ sót.

Văn khí trong người bóng ma dịch chuyển qua lại ba vòng, sau đó lại lần nữa tập trung vào bên tay phải của bóng ma, tiếp theo, liền hóa thành một tấm gương màu trắng, bên trên có gợn sóng lưu chuyển, phát ra ánh sáng trắng sáng chói.

Cùng lúc đó, trong đầu hắn vang lên một thanh âm: “Tuyệt học này tên là Hạo Thiên Kính, bước vào cấp chín là có thể thi triển, kính do văn khí ngưng tụ mà thành, có thể ngăn lại công kích của người khác, văn khí càng thịnh, phòng ngự càng mạnh.”

Sau khi âm thanh vừa dứt, bóng ma liền biến mất trong hư không, ý thức của Tần Phong trở về hiện thực.

Hạo Thiên Kính... nghe có vẻ rất lợi hại, nhưng tại sao tuyệt học của Văn Thánh Đạo vậy mà vẫn là kỹ năng phòng ngự!!!

Tần Phong có chút dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ sau này ta chính là xe thiết giáp mạnh nhất?”

“Bỏ đi, đọc sách còn trúng không được một tuyệt học, cũng không lỗ, có điều ta xem sách lâu như vậy rồi, đến một phần một trăm số lượng sách của tầng một cũng chưa xem xong.”



Tần Phong dò xét trong biển thức, văn khí trên thác nước so với trước khi bước vào các lâu, nhiều hơn khoảng một phần tư, tính ra, hắn đại khái đã xem được khoảng hơn hai nghìn cuốn sách.

“Chỉ cần xem xong toàn bộ sách ở tầng một này, việc lấp đầy thác nước văn khí sẽ không có vấn đề gì, nhưng mấu chốt là, lần này liệu có giống với lần trước, sau khi thác nước được làm đầy, văn khí lại bị nén lại hay không?”

Ngay tại lúc Tần Phong đang suy nghĩ, âm thanh của Thương Phi Lan từ phía sau truyền đến: "Đọc sách thế nào rồi?"

Tần Phong lắc đầu: “Vẫn còn kém xa lắm.”

“Ừm, hôm nay ta đưa cậu về Tần phủ trước, ngày mai lại đưa cậu đến.”

Tần Phong sửng sốt một hồi, khó hiểu nói: "Chẳng lẽ tôi không thể ở lại đây sao? Bách Lý tiền bối hình như cũng không có nói thời hạn.”

Nghe vậy, Thương Phi lan khẽ chớp mắt, ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ: “Không thể qua đêm ở Thính Vũ Hiên, quy tắc này là mặc định, cậu không biết cũng là bình thường.”

“Thì ra là vậy.” Thương cô nương đã nhiều lần đến Thính Vũ Hiên, biết nhiều hơn mình, vì vậy Tần Phong cũng không có nghi ngờ nhiều.

“Sáng sớm ngày mai tôi tự mình đến là được, luôn làm phiền đến Thương cô nương, trong lòng ta cũng áy náy.”

“Không được!” Thương Phi Lan lập tức từ chối.

Tần Phong có chút kinh ngạc, hắn rõ ràng chỉ là nói vài câu khách khí, đối phương sao phải phản ứng kịch liệt như vậy?

“Có gì không ổn sao?”

Thương Phi Lan khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát mới trả lời: “Tà linh xâm nhập vào Tấn Dương Thành đến nay vẫn chưa tìm thấy dấu vết, một thư sinh bình thường như cậu sớm đi tối về, nếu như gặp phải tà linh đó, khó tránh xảy ra nguy hiểm.

Ta thân là một thành viên của Trảm Yêu Ty, lại có chút giao tình với cha cậu, tất nhiên không thể nhìn cậu rơi vào nguy hiểm, cậu vẫn nên đi cùng ta sẽ an toàn hơn.”

Nghe vậy, trong lòng Tần Phong vui mừng, Thương cô nương quan tâm mình như vậy, trong lòng chắc chắn là có ta, không biết có cơ hội để nắm bắt cô ấy hay không, xinh đẹp hay không cũng không sao, quan trọng là trong cái thế giới xa lạ này, có thể tìm thấy được một tình yêu chân thành....

Đợi đã, mình như này sao có chút giống ba ảo tưởng lớn nhất của đời người... Tần Phong suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, hắn thăm dò hỏi: “Thương cô nương, chẳng lẽ là cô sợ nếu như một mình đến không vào được Tính Vũ hiên?”

“Ta không hiểu cậu đang nói cái gì.” Trong mắt Thương Phi Lan có chút hoảng loạn, sau đó đôi chân dài bước về phía trước lập tức rời đi.

Thực sự là nguyên nhân này.... miệng Tần Phong giật giật, mộng cảnh trong phút tan vỡ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương