Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta
-
Chương 67
Trong hậu viện đông đúc nhất Kiều Xuân Viên, từng tóp khách nhân vui vẻ nói cười bên ngoài, cực kỳ náo nhiệt, đối lập với bên ngoài là nơi yên tĩnh thế này, nếu không phải biết rõ thì ngược lại giống như trạch viện của thế gia vọng tộc.
Hàm Châu nhìn nữ tử cải trang nam nhân trước mặt, lòng nàng ta cảm thấy có một tia nhẹ nhõm, nàng ta thật sự không ngờ, thiếu phu nhân vừa mới nhậm chức lại thiếu kiên nhẫn đến thế, mới một ngày thôi đã vội vã tìm tới, bởi thế, tâm trạng thấp thỏm cả ngày nay của Hàm Châu cũng được dỡ bỏ.
Chỗ các nàng còn ít mấy chuyện thế này sao? Những người gọi là chính thê kia, quản không được nam nhân nhà mình đều trút hết oán hận của mình lên người các cô nương ở đây, chửi ầm lên cũng có, gây chuyện càng không ít, chỉ là thường thì bọn họ đều gióng trống thổi kèn xông vào, còn làm như người trước mắt lại là lần đầu tiên nàng ta thấy.
Thế nhân đều đồn đại dung mạo ba tỷ muội Tô gia đẹp như thiên tiên, giờ khắc này vị Tô nhị tiểu thư lại đang mặc nam trang, thế nhưng phong thái của nàng chưa từng bị giảm sút, thậm chí khách quan mà nói so với khi mặc nữ trang phải chú trọng đến dịu dàng xinh đẹp, khi nàng mặc nam trang lại càng làm nổi bậc khí chất đặc biệt cao quý.
Song thế này thì có sao? Hàm Châu đã đi theo bên cạnh chủ nhân nhiều năm như vậy, trong lòng nàng ta biết rõ mười mươi, chủ nhân hoàn toàn không phải loại người tham hoan háo sắc, chứ nếu không các cô nương trong Kiều Xuân Viên cao ốm mập gầy đủ cả, muôn màu muôn vẻ, phong độ tư thái tuyệt đỉnh nhưng chủ nhân vẫn làm như không thấy, nhiều năm như thế người chưa từng chạm qua một ai.
Cảm thấy mình quan sát không còn sót thứ gì, Hàm Châu âm thầm rũ mi, hiện giờ nàng ta đang mặc một bộ váy màu xanh nhạt, vẻ mặt dịu dàng hòa nhã, không có một tia kiều mị quyến rũ, ánh mắt khi nhìn Tô Nhược Tuyết sáng trong thông suốt, hiển nhiên đã nhìn thấu thân phận của nàng, nhưng nàng ta cũng không bối rối, "Không biết đêm khuya công tử đến thăm có chuyện gì, Hàm Châu không kịp chuẩn bị tiếp đón cho chu đáo."
Hàm Châu vừa nói vừa pha trà mời Tô Nhược Tuyết, Kiều Xuân Viên có thể phát triển đến quy mô như ngày hôm nay, từng cô nương đều phải trải qua dạy dỗ tỉ mĩ, nhất là người có thể đi vào hậu viện thì đương nhiên phẩm chất không thể kém hơn những cô nương ở vòng ngoài, cầm kỳ thi họa, đối rượu ẩm trà, tuy không nói có thể tinh thông tất cả nhưng cũng không đến mức quá tệ.
Lúc này, Hàm Châu cố ý lạnh nhạt Tô Nhược Tuyết, vừa dứt lời nàng ta bèn tập trung sự chú ý vào việc trong tay, tính tình nàng ta thích yên tĩnh, biết rõ người nọ thích uống trà nên càng bỏ nhiều tâm tư trên phương diện này, cho nên cả quá trình pha trà hiện giờ, thậm chí là chỉ pha một ly trà, qua tay nàng ta liền có một phong thái khác.
"Đây là Ngân Châm Quân Sơn vừa đưa tới năm nay, Hàm Châu ngu dốt, không biết có hợp khẩu vị với công tử hay không." Nói xong, một ly trà lập tức xuất hiện trước mặt Tô Nhược Tuyết.
Tô Nhược Tuyết hơi rũ mắt xuống, giờ khắc này trong chén trà sứ trắng là nước trà vàng xanh trong vắt, từng lá trà mềm như lông vũ, búp mầm vàng óng tỏa sáng, chỉ mới một lát mà hương thơm đã quanh quẩn nơi chóp mũi.
Đúng là trà ngon, còn người pha trà cũng có tay nghề rất cao, có điều, chỉ vẻn vẹn như thế mà thôi.
Tô Nhược Tuyết nhướng mắt nhìn cô nương trước mặt thêm lần nữa, nàng chẳng nói một lời, không thích không ghét, dưới ánh mắt nàng, phảng phất giống như nhìn một người không hề quan trọng, nhưng tinh thần lại rất tập trung nhìn chăm chú.
Lúc mới bắt đầu, Hàm Châu còn có thể làm ra vẻ tự nhiên bình thản, nhưng qua một khoảng thời gian, lòng nàng ta bị nàng nhìn đến nỗi sinh ra luống cuống.
Trong lòng nàng ta có muôn ngàn biện pháp đối phó với chính thê, tùy thời đều sẵn sàng tiếp chiêu, song ai có thể ngờ người này lại trắng trợn xông tới, chỉ danh muốn gặp mình, nhưng sau đó lại lâm vào tình cảnh như lúc này.
Người ta ngay cả một chiêu cũng chưa xuất, quyết tâm muốn tiếp chiêu hôm nay của Hàm Châu trở nên buồn cười không thể tả, vì không có cách nào tiếp được.
Trong lòng Hàm Châu vừa sợ vừa vội, cuối cùng dưới ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Tô Nhược Tuyết, Hàm Châu càng lúc càng không chịu nổi, nàng ta đã xem thường nữ nhân này rồi...
Tuy nhiên, không đợi nàng ta kịp chuẩn bị, người đối diện đã hành động.
Tô Nhược Tuyết đứng lên, nhưng vẫn không mở miệng như trước, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Hàm Châu, nàng xoay người đi ra cửa.
Hàm Châu bị hành động của nàng làm cho ngây ngẩn một lát, thấy nàng sắp đi khỏi, nàng ta thật sự không kiềm chế được mà lên tiếng: "Ngươi cứ rời đi như vậy sao?"
Bước chân Tô Nhược Tuyết hơi chững lại, nàng chần chờ một chút rồi quay người lại nhìn về phía Hàm Châu đang tỏ vẻ bất bình, lần đầu lên tiếng: "Nếu không thì thế nào?"
Giống như lơ đãng nàng đi về phía trước, hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh như lúc nãy, Hàm Châu có cảm giác lúc này từng bước chân của nàng dường như đang đạp lên lòng mình, quả nhiên khí thế bức người, khiến cho Hàm Châu không chịu nổi lui về phía sau, Tô Nhược Tuyết bỗng dừng lại.
Cầm lấy chén trà trên bàn, giờ khắc này Tô Nhược Tuyết nhìn về phía Hàm Châu, lúc này sắc mặt nàng ta đã trắng bệch, nàng mở miệng lần nữa: "Giống như thế này à?" Lời nàng còn chưa dứt thì chén trà vốn lành lặn bỗng dưng vang lên một tiếng rồi nát vụn, nước trà bên trong cũng theo đó mà tung tóe đầy trên mặt đất.
Không có nửa phần do dự, Tô Nhược Tuyết bước ra khỏi phòng.
Sau khi trọng sinh, nàng đã hai lần bóp nát chén trà, một lần là cảnh cáo Vương Tường không nên trêu chọc nàng, một lần chính là hiện tại, vì cảnh cáo nữ nhân này đừng trêu chọc phu quân của nàng.
Một mặt Tô Nhược Tuyết âm thầm châm biếm bản thân sống lại trở về đã học được thủ đoạn tranh giành tình nhân, một mặt lại cực kỳ hả giận, nhất là khi nhớ tới vừa rồi nữ nhân kia sợ đến mức mặt không còn chút máu, nàng có cảm giác oán khí tích tụ hơn nửa ngày của mình cuối cùng cũng tan biến.
"Thiếu phu nhân, tay của người không sao chứ?"
Bởi vì Tô Nhược Tuyết đã dặn dò nên Tử Oanh vẫn đợi ngoài cửa nãy giờ, có điều tình hình bên trong hoàn toàn khác với những gì tiểu cô nương tưởng tượng, trong phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi lòng của Tử Oanh càng bất an, mãi cho tới khi nghe thấy âm thanh ly trà vỡ tan thanh thúy trái tim Tử Oanh giật thót, không phải tiểu cô nương sợ thiếu phu nhân nhà mình chịu thiệt thòi, mà mà...
Hình như các nàng bị bắt tại trận rồi...
Cải trang đi dạo kỹ viện, bất kỳ một nam nhân nào khi nhìn thấy cảnh này chắc đều tức giận nhỉ... Tuy nói đã theo Tô Nhược Tuyết đi đến Vĩnh Định Hầu phủ ở được hai tháng, lúc nào Tử Oanh cũng nhìn thấy Lý Dụ hạ mình chiều chuộng yêu thương Tô Nhược Tuyết, nhưng tận đáy lòng Tử Oanh vẫn rất kiêng kỵ Lý Dụ, tiểu cô nương hoàn toàn không dám quan sát kỹ sắc mặt Lý Dụ, tiếng còi báo động trong lòng đã vang lên mãnh liệt.
Thấy tiểu nha hoàn nhà mình giống như chú chim nhỏ chạy về phía mình, hai mắt Tô Nhược Tuyết trừng thật to, có chút ngạc nhiên, có điều cho đến khi nhìn thấy một chủ một tớ đứng dưới bóng râm của một tàng cây thì nàng đã hiểu ra, thậm chí dưới ánh mắt nóng rực của người đằng kia, mặt Tô Nhược Tuyết có bối rối vì làm chuyện xấu bị bắt gặp.
Nhưng mà, bản thân mình vừa đến không bao lâu thì hắn cũng đến, vậy nên, hắn nhận được tin tức đến đây bảo vệ người hay là chỉ đơn giản tới đây một lần nữa?
Hiển nhiên, bất luận là nguyên nhân nào, Tô Nhược Tuyết đều vui không nổi, nhận khăn tay Tử Oanh đưa tới, mặt mày Tô Nhược Tuyết khôi phục lại vẻ lạnh lùng, nhanh chóng lau nước trà dính ướt tay, Tô Nhược Tuyết chẳng thèm chớp mắt, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, "Tử Oanh, chúng ta đi."
Tử Oanh liếc về hướng Lý Dụ đang đứng, trời đất bao la thiếu phu nhân là lớn nhất, lúc này Tử Oanh đành cúi đầu nhanh chân bước theo nàng.
Lần này Bùi Hạo âm thầm trở về, đương nhiên Lý Dụ không thể nào thảnh thơi được, lúc mật thám bẩm báo thiếu phu nhân đi đến Kiều Xuân Viên, Lý Dụ có chút ngạc nhiên, có điều nghĩ lại, trong lòng Lý Dụ rất vui vẻ. Lòng dạ Hàm Châu xấu xa hắn đã muốn phạt, nhưng hiện nay sự vụ bận rộn cho nên hắn mới không có thời gian xử lý chuyện này.
Xưa nay nàng là người tỉnh táo, nếu không phải có đôi lúc hắn đùa quá trớn thì hắn rất nghi ngờ nàng vẫn sáng suốt như thế, thậm chí càng thoải mái hơn nữa. Hắn hiểu rõ lòng của nàng đối với mình là vào đêm qua, lúc nàng mất khống chế đã vượt xa dự liệu của hắn, có điều hắn thật sự không ngờ nàng có thể làm đến bước này.
Đến thẳng đây để cảnh cáo ư?
Lý Dụ chỉ cảm thấy cả người mình sung sướng bay bổng, tâm trạng tốt gần như muốn điên lên! Thì ra Tuyết Nhi thương hắn như vậy.
Bước chân nhanh như bay. Lý Dụ kéo nương tử đang cực kỳ ghen tuông nhà mình lại ở đầu viện, ánh mắt sáng trong, tựa như tia sáng rực rỡ trong màn đêm tâm tối, "Tuyết Nhi, ta rất vui."
Miệng hắn ngoác thật to, ánh mắt khi nhìn Tô Nhược Tuyết tràn đầy yêu thương, cả người chiềm đắm trong bầu không khí vui mừng, vẻ lạnh lùng trên mặt Tô Nhược Tuyết bị hòa tan, từ đuôi lông mày cho đến khóe mắt đều mang theo ý xấu hổ, "Chúng ta về nhà đi."
"Được, chúng ta về nhà." Lý Dụ nắm tay Tô Nhược Tuyết, xoay người đi sát vào nàng, lúc này đừng nói là về nhà, dù cho có lên trời hắn cũng theo hầu nàng, về phần những người khác và việc khác, đã sớm không còn trong đầu hắn nữa rồi.
Mình và thiếu phu nhân đi bắt gian, nhưng mặt mày thiếu gia lại cực kỳ sung sướng, ngay cả Tử Oanh cũng không biết nguyên nhân là gì, nhưng trực giác nói cho tiểu cô nương biết, chắc chắn có liên quan đến vị cô nương tên là Hàm Châu kia.
Một kỹ nữ mà dám dẫn dắt thiếu phu nhân nhà mình tới đây thì còn có thể là vì sao? Nếu như là trước kia Tử Oanh đã chửi ầm lên rồi, thậm chí ngay cả người chủ tử như Lý Dụ tiểu cô nương cũng không bỏ qua, thế nhưng nhìn hoàn cảnh hiện tại, thiếu gia và thiếu phu nhân vẫn ân ái như bình thường, não Tử Oanh đột nhiên được khai sáng, hiểu rõ hơn bảy tám phần, ánh mắt nhìn vào phòng lập tức trở nên ba phần đắc ý, ba phần khiêu khích, ba phần khinh bỉ, cộng thêm một chút phỉ nhổ.
Thân phận gì chứ? Còn dám bày đặt cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Bề ngoài giống như không thích hợp cho lắm nhưng hiện tại Tử Oanh không nghĩ nhiều được như vậy, tiểu cô nương thu hồi tầm mắt của mình, nhanh chóng bước theo chủ tử, loại chổ bẩn thiểu thế này, ở lâu chỉ tổ làm dơ mắt mình.
"Một ả tiện tỳ cũng dám kiêu ngạo như thế, không biết chủ tử thế nào mới dạy ra một hạ nhân như vậy!" Sau khi Tô Nhược Tuyết đi ra, Thúy Nhi mới vào phòng, giờ khắc này nàng ta ở bên cạnh Hàm Châu nên đương nhiên nhìn thấy ánh mắt Tử Oanh, nàng ta kiềm chế không được lên tiếng mắng một câu.
Thế nhưng Hàm Châu bên cạnh vẫn mang khuôn mặt trắng bệch, thật lâu không trả lời.
Hàm Châu nhìn thấy hắn chạy tới như dự liệu nhưng không hề liếc mình một cái, tất cả sự chú ý của hắn đều đặt trên người nương tử vừa rước về của hắn, thậm chí ánh mắt còn rất vui vẻ.
Hàm Châu không dám suy nghĩ lý do làm hắn vui vẻ, đơn giản là chỉ cần tưởng tượng, lòng của nàng ta sẽ giống như nhận lấy hình phạt lăng trì.
Lúc này đây, bọn họ không thể nào trở lại như trước kia được nữa, ngay cả mối quan hệ chủ tớ cơ bản nhất cũng không làm được, suy nghĩ đủ mọi điểm, trong lòng Hàm Châu khổ không thể tả, thì ra, đứng xa xa dõi theo hắn cũng là hi vọng xa vời của nàng ta.
Lý Dụ cố nén kích động, vất vả lắm mới áp chế được thú tính, yên ổn đi thẳng một mạch về nhà với Tô Nhược Tuyết.
Song vừa về đến phòng, Tô Nhược Tuyết chỉ kịp nghe "Rầm" một tiếng, cánh cửa phía sau hung hăng đóng lại, tiếp theo không đợi nàng kịp chuẩn bị, người đã bị đè lên tường khóa chặt lại.
Trận kích tình này mãnh liệt trước nay chưa từng có, Lý Dụ giống như ngọn lửa nóng hừng hực, mà Tô Nhược Tuyết lại như củi khô, hai người dính vào nhau là không thể nào tách rời nữa.
Răng Lý Dụ độc ác gặm cắn bờ môi anh đào của nương tử nhà mình, bàn tay to cũng chẳng rảnh rỗi, một tay nắm chặt nơi mềm mại mà hắn yêu nhất, một tay gấp gáp mò đến bên hông Tô Nhược Tuyết, cở đai lưng nàng ra.
Nếu nói tối nay Lý Dụ rất có cảm xúc khi nhìn thấy Tô Nhược Tuyết mặc nam trang thì sau đó hắn hài lòng nhất chính là, nam trang dễ cởi hơn nữ trang nhiều lắm, bởi thế nên hiện giờ hắn không hề lo lắng sau khi xong việc, nàng sẽ trách hắn hủy đi y phục của nàng.
Kêu lên một tiếng khó chịu, hai chân Tô Nhược Tuyết vòng chặt quanh hông Lý Dụ, ngoại bào chưa cởi, thế nhưng phía dưới đã sớm không còn mảnh vải, lúc này đây hắn không làm quá nhiều động tác dạo đầu, hắn chỉ đùa giỡn nàng một chút rồi xông thẳng vào trong, ngay sao đó không cho Tô Nhược Tuyết quá nhiều thời gian thích ứng, hai tay hắn bóp chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, từng cái từng cái một, nhào nặn không biết mệt mỏi.
Môi của hắn đã rời đi từ lâu, miệng thở hổn hển kề sát vào tai Tô Nhược Tuyết, nóng hôi hổi.
Tô Nhược Tuyết cảm nhận được một luồng khoái cảm đang bay lên, từ một nơi trong cơ thể rồi lan tràn ra từng ngóc ngách nhỏ nhất, từng tiếng ngâm nga yêu kiều đứt quãng tràn ra khỏi miệng, Tô Nhược Tuyết vẫn không quên chuyện đám nha hoàn ma ma vẫn còn đang ở trong nội viện ngay ngoài cửa, nàng muốn bảo hắn trở về phòng, thế nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng thì đã bị hàng loạt va chạm vừa nhanh vừa mạnh làm cho mất hồn.
Người này...
Tô Nhược Tuyết nóng nảy, nàng rơi vào thế bị hắn làm không thể chống đỡ, tay không còn chút sức nên dứt khoát há miệng ra cắn mạnh vào cổ Lý Dụ.
Lý Dụ giật mình, khoái cảm trong cơ thể càng tăng cao, "Nàng đúng là yêu tinh giày vò người..." Hắn cúi đầu liên tục mút hôn lên đầu vai nàng, phía dưới không khỏi càng nhanh, càng gấp hơn.
Rốt cuộc, cảm giác được khoái cảm tích góp lại đến mức không thể chịu nổi nữa, Tô Nhược Tuyết bộc phát, mật huyệt mềm mại chặt chẽ phun ra một dòng cam tuyền nóng bỏng, xối đên đầu cự long oai vệ khí phách, Lý Dụ có cảm thấy giống như mình đang ngâm trong suối nước nóng, cả người sảng khoái không tưởng nổi, hắn lập tức va chạm hơn mười cái nữa, sau đó quy đầu hé mở, bắn toàn bộ tinh hoa của mình ra.
Sau khi cao trào Tô Nhược Tuyết đã mất hồn từ lâu, lúc này đột nhiên bị phỏng, cả người giật giật theo bản năng, hai tay ôm chặt chổ hắn, đầu cũng mệt mỏi tựa vào hõm vai hắn, cực kỳ ngoan ngoãn.
Có điều phía sau là vách tường lạnh buốt, phía trước lại là lồng ngực nóng hổi, hai mặt đối lập quá mạnh mẽ, Tô Nhược Tuyết bị kẹp ở giữa chưa được bao lâu thì đã lấy lại tinh thần.
"Thả ta xuống." Mặc dù trên người chẳng còn bao nhiêu sức lực, Tô Nhược Tuyết vẫn ngượng ngùng muốn đứng xuống.
Ngoại trừ quần, trên người bọn họ y phục vẫn hoàn hảo, tình cảnh thế này nếu bị người khác nhìn thấy, Tô Nhược Tuyết thật sự không còn mặt mũi để gặp ai, quả là quá... gấp gáp không thể chờ đợi.
Lý Dụ vẫn đang chìm đắm trong vui sướng, bên trong nàng vừa trơn ướt vừa chặt chẽ, rồi tiếng thở gấp yêu kiều của nàng, cộng thêm mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống cũng làm hắn tăng thêm khoái cảm, giờ khắc này, cảm giác tuyệt vời bất thình lình bị cắt đứt, bàn tay to của Lý Dụ giơ lên đánh vào cái mông nhỏ của Tô Nhược Tuyết một cái, "Ngoan ngoãn một chút! Thế nào? Làm xong thì muốn trở mặt à? Ta nói cho nàng biết, đừng có mơ..."
Hắn càng nói càng xấu xa, Tô Nhược Tuyết nghe thấy hết sức xấu hổ tim đập nhanh, nàng bỗng cảm thấy tình hình hiện tại càng xấu hổ hơn so với lúc nãy, nàng lập tức giơ tay muốn che miệng hắn lại, thế nhưng không ngờ nàng vừa khẽ động thì vật nào đó đang lặng lẽ hành quân vậy mà ngẩng đầu lên một lần nữa.
Đồ vật kia vẫn liên kết hai người lại với nhau, Lý Dụ đắc ý tiến vào đến tận cùng, "Nương tử, vi phu cho nàng được toại nguyện, lần này chúng ta sẽ làm trên giường."
Một đêm này, Tô Nhược Tuyết giống như cá trong chảo nóng, bị người lật qua lật lại rất nhiều lần, cuối cùng cả phía trong và ngoài đều bị gặm sạch sẽ mới dừng lại.
Sau khi Lý Dụ ôm Tô Nhược Tuyết đang ngủ say đi tắm trở về giường, lúc này chăn đệm trên giường đã được thay một bộ mới, Lý Dụ cẩn thận lau khô từng giọt nước trên người nàng, tiếp theo mới để người vào trong chăn, đến khi nhìn thấy hai bộ trung y người hầu để trên đầu giường, Lý Dụ nhíu mày có chút không thích.
Nương tử của hắn, hắn thích da thịt hai người kề cận nhau khi ngủ!
Quay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn nữa, Lý Dụ nhanh chóng lau khô bản thân mình rồi vội vàng chui vào ổ chăn, kéo nương tử không một mảnh vải che thân vào lòng ôm chặt, Lý Dụ cảm nhận được người trong lòng da thịt mềm mại ấm áp, tròng mắt đầy thoả mãn.
Có vẻ như Tô Nhược Tuyết đã quen thuộc với tư thế này, mặc dù đã ngủ say nhưng thân thể vẫn giống như có ý thức cọ cọ vào lòng hắn một phen, tiếp theo tìm một vị trí thoải mái, nàng vùi đầu vào hõm vai hắn làm tổ, sau đó không nhúc nhích nữa, ngoan ngoan ngoãn ngoãn chìm vào giấc ngủ say.
Lý Dụ vẫn luôn nhìn ngắm nàng, thấy nàng như thế hắn mới nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng, hôm nay nàng dành cho hắn một sự bất ngờ quá lớn, còn hắn thì làm không biết mệt.
Hàm Châu nhìn nữ tử cải trang nam nhân trước mặt, lòng nàng ta cảm thấy có một tia nhẹ nhõm, nàng ta thật sự không ngờ, thiếu phu nhân vừa mới nhậm chức lại thiếu kiên nhẫn đến thế, mới một ngày thôi đã vội vã tìm tới, bởi thế, tâm trạng thấp thỏm cả ngày nay của Hàm Châu cũng được dỡ bỏ.
Chỗ các nàng còn ít mấy chuyện thế này sao? Những người gọi là chính thê kia, quản không được nam nhân nhà mình đều trút hết oán hận của mình lên người các cô nương ở đây, chửi ầm lên cũng có, gây chuyện càng không ít, chỉ là thường thì bọn họ đều gióng trống thổi kèn xông vào, còn làm như người trước mắt lại là lần đầu tiên nàng ta thấy.
Thế nhân đều đồn đại dung mạo ba tỷ muội Tô gia đẹp như thiên tiên, giờ khắc này vị Tô nhị tiểu thư lại đang mặc nam trang, thế nhưng phong thái của nàng chưa từng bị giảm sút, thậm chí khách quan mà nói so với khi mặc nữ trang phải chú trọng đến dịu dàng xinh đẹp, khi nàng mặc nam trang lại càng làm nổi bậc khí chất đặc biệt cao quý.
Song thế này thì có sao? Hàm Châu đã đi theo bên cạnh chủ nhân nhiều năm như vậy, trong lòng nàng ta biết rõ mười mươi, chủ nhân hoàn toàn không phải loại người tham hoan háo sắc, chứ nếu không các cô nương trong Kiều Xuân Viên cao ốm mập gầy đủ cả, muôn màu muôn vẻ, phong độ tư thái tuyệt đỉnh nhưng chủ nhân vẫn làm như không thấy, nhiều năm như thế người chưa từng chạm qua một ai.
Cảm thấy mình quan sát không còn sót thứ gì, Hàm Châu âm thầm rũ mi, hiện giờ nàng ta đang mặc một bộ váy màu xanh nhạt, vẻ mặt dịu dàng hòa nhã, không có một tia kiều mị quyến rũ, ánh mắt khi nhìn Tô Nhược Tuyết sáng trong thông suốt, hiển nhiên đã nhìn thấu thân phận của nàng, nhưng nàng ta cũng không bối rối, "Không biết đêm khuya công tử đến thăm có chuyện gì, Hàm Châu không kịp chuẩn bị tiếp đón cho chu đáo."
Hàm Châu vừa nói vừa pha trà mời Tô Nhược Tuyết, Kiều Xuân Viên có thể phát triển đến quy mô như ngày hôm nay, từng cô nương đều phải trải qua dạy dỗ tỉ mĩ, nhất là người có thể đi vào hậu viện thì đương nhiên phẩm chất không thể kém hơn những cô nương ở vòng ngoài, cầm kỳ thi họa, đối rượu ẩm trà, tuy không nói có thể tinh thông tất cả nhưng cũng không đến mức quá tệ.
Lúc này, Hàm Châu cố ý lạnh nhạt Tô Nhược Tuyết, vừa dứt lời nàng ta bèn tập trung sự chú ý vào việc trong tay, tính tình nàng ta thích yên tĩnh, biết rõ người nọ thích uống trà nên càng bỏ nhiều tâm tư trên phương diện này, cho nên cả quá trình pha trà hiện giờ, thậm chí là chỉ pha một ly trà, qua tay nàng ta liền có một phong thái khác.
"Đây là Ngân Châm Quân Sơn vừa đưa tới năm nay, Hàm Châu ngu dốt, không biết có hợp khẩu vị với công tử hay không." Nói xong, một ly trà lập tức xuất hiện trước mặt Tô Nhược Tuyết.
Tô Nhược Tuyết hơi rũ mắt xuống, giờ khắc này trong chén trà sứ trắng là nước trà vàng xanh trong vắt, từng lá trà mềm như lông vũ, búp mầm vàng óng tỏa sáng, chỉ mới một lát mà hương thơm đã quanh quẩn nơi chóp mũi.
Đúng là trà ngon, còn người pha trà cũng có tay nghề rất cao, có điều, chỉ vẻn vẹn như thế mà thôi.
Tô Nhược Tuyết nhướng mắt nhìn cô nương trước mặt thêm lần nữa, nàng chẳng nói một lời, không thích không ghét, dưới ánh mắt nàng, phảng phất giống như nhìn một người không hề quan trọng, nhưng tinh thần lại rất tập trung nhìn chăm chú.
Lúc mới bắt đầu, Hàm Châu còn có thể làm ra vẻ tự nhiên bình thản, nhưng qua một khoảng thời gian, lòng nàng ta bị nàng nhìn đến nỗi sinh ra luống cuống.
Trong lòng nàng ta có muôn ngàn biện pháp đối phó với chính thê, tùy thời đều sẵn sàng tiếp chiêu, song ai có thể ngờ người này lại trắng trợn xông tới, chỉ danh muốn gặp mình, nhưng sau đó lại lâm vào tình cảnh như lúc này.
Người ta ngay cả một chiêu cũng chưa xuất, quyết tâm muốn tiếp chiêu hôm nay của Hàm Châu trở nên buồn cười không thể tả, vì không có cách nào tiếp được.
Trong lòng Hàm Châu vừa sợ vừa vội, cuối cùng dưới ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Tô Nhược Tuyết, Hàm Châu càng lúc càng không chịu nổi, nàng ta đã xem thường nữ nhân này rồi...
Tuy nhiên, không đợi nàng ta kịp chuẩn bị, người đối diện đã hành động.
Tô Nhược Tuyết đứng lên, nhưng vẫn không mở miệng như trước, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Hàm Châu, nàng xoay người đi ra cửa.
Hàm Châu bị hành động của nàng làm cho ngây ngẩn một lát, thấy nàng sắp đi khỏi, nàng ta thật sự không kiềm chế được mà lên tiếng: "Ngươi cứ rời đi như vậy sao?"
Bước chân Tô Nhược Tuyết hơi chững lại, nàng chần chờ một chút rồi quay người lại nhìn về phía Hàm Châu đang tỏ vẻ bất bình, lần đầu lên tiếng: "Nếu không thì thế nào?"
Giống như lơ đãng nàng đi về phía trước, hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh như lúc nãy, Hàm Châu có cảm giác lúc này từng bước chân của nàng dường như đang đạp lên lòng mình, quả nhiên khí thế bức người, khiến cho Hàm Châu không chịu nổi lui về phía sau, Tô Nhược Tuyết bỗng dừng lại.
Cầm lấy chén trà trên bàn, giờ khắc này Tô Nhược Tuyết nhìn về phía Hàm Châu, lúc này sắc mặt nàng ta đã trắng bệch, nàng mở miệng lần nữa: "Giống như thế này à?" Lời nàng còn chưa dứt thì chén trà vốn lành lặn bỗng dưng vang lên một tiếng rồi nát vụn, nước trà bên trong cũng theo đó mà tung tóe đầy trên mặt đất.
Không có nửa phần do dự, Tô Nhược Tuyết bước ra khỏi phòng.
Sau khi trọng sinh, nàng đã hai lần bóp nát chén trà, một lần là cảnh cáo Vương Tường không nên trêu chọc nàng, một lần chính là hiện tại, vì cảnh cáo nữ nhân này đừng trêu chọc phu quân của nàng.
Một mặt Tô Nhược Tuyết âm thầm châm biếm bản thân sống lại trở về đã học được thủ đoạn tranh giành tình nhân, một mặt lại cực kỳ hả giận, nhất là khi nhớ tới vừa rồi nữ nhân kia sợ đến mức mặt không còn chút máu, nàng có cảm giác oán khí tích tụ hơn nửa ngày của mình cuối cùng cũng tan biến.
"Thiếu phu nhân, tay của người không sao chứ?"
Bởi vì Tô Nhược Tuyết đã dặn dò nên Tử Oanh vẫn đợi ngoài cửa nãy giờ, có điều tình hình bên trong hoàn toàn khác với những gì tiểu cô nương tưởng tượng, trong phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi lòng của Tử Oanh càng bất an, mãi cho tới khi nghe thấy âm thanh ly trà vỡ tan thanh thúy trái tim Tử Oanh giật thót, không phải tiểu cô nương sợ thiếu phu nhân nhà mình chịu thiệt thòi, mà mà...
Hình như các nàng bị bắt tại trận rồi...
Cải trang đi dạo kỹ viện, bất kỳ một nam nhân nào khi nhìn thấy cảnh này chắc đều tức giận nhỉ... Tuy nói đã theo Tô Nhược Tuyết đi đến Vĩnh Định Hầu phủ ở được hai tháng, lúc nào Tử Oanh cũng nhìn thấy Lý Dụ hạ mình chiều chuộng yêu thương Tô Nhược Tuyết, nhưng tận đáy lòng Tử Oanh vẫn rất kiêng kỵ Lý Dụ, tiểu cô nương hoàn toàn không dám quan sát kỹ sắc mặt Lý Dụ, tiếng còi báo động trong lòng đã vang lên mãnh liệt.
Thấy tiểu nha hoàn nhà mình giống như chú chim nhỏ chạy về phía mình, hai mắt Tô Nhược Tuyết trừng thật to, có chút ngạc nhiên, có điều cho đến khi nhìn thấy một chủ một tớ đứng dưới bóng râm của một tàng cây thì nàng đã hiểu ra, thậm chí dưới ánh mắt nóng rực của người đằng kia, mặt Tô Nhược Tuyết có bối rối vì làm chuyện xấu bị bắt gặp.
Nhưng mà, bản thân mình vừa đến không bao lâu thì hắn cũng đến, vậy nên, hắn nhận được tin tức đến đây bảo vệ người hay là chỉ đơn giản tới đây một lần nữa?
Hiển nhiên, bất luận là nguyên nhân nào, Tô Nhược Tuyết đều vui không nổi, nhận khăn tay Tử Oanh đưa tới, mặt mày Tô Nhược Tuyết khôi phục lại vẻ lạnh lùng, nhanh chóng lau nước trà dính ướt tay, Tô Nhược Tuyết chẳng thèm chớp mắt, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, "Tử Oanh, chúng ta đi."
Tử Oanh liếc về hướng Lý Dụ đang đứng, trời đất bao la thiếu phu nhân là lớn nhất, lúc này Tử Oanh đành cúi đầu nhanh chân bước theo nàng.
Lần này Bùi Hạo âm thầm trở về, đương nhiên Lý Dụ không thể nào thảnh thơi được, lúc mật thám bẩm báo thiếu phu nhân đi đến Kiều Xuân Viên, Lý Dụ có chút ngạc nhiên, có điều nghĩ lại, trong lòng Lý Dụ rất vui vẻ. Lòng dạ Hàm Châu xấu xa hắn đã muốn phạt, nhưng hiện nay sự vụ bận rộn cho nên hắn mới không có thời gian xử lý chuyện này.
Xưa nay nàng là người tỉnh táo, nếu không phải có đôi lúc hắn đùa quá trớn thì hắn rất nghi ngờ nàng vẫn sáng suốt như thế, thậm chí càng thoải mái hơn nữa. Hắn hiểu rõ lòng của nàng đối với mình là vào đêm qua, lúc nàng mất khống chế đã vượt xa dự liệu của hắn, có điều hắn thật sự không ngờ nàng có thể làm đến bước này.
Đến thẳng đây để cảnh cáo ư?
Lý Dụ chỉ cảm thấy cả người mình sung sướng bay bổng, tâm trạng tốt gần như muốn điên lên! Thì ra Tuyết Nhi thương hắn như vậy.
Bước chân nhanh như bay. Lý Dụ kéo nương tử đang cực kỳ ghen tuông nhà mình lại ở đầu viện, ánh mắt sáng trong, tựa như tia sáng rực rỡ trong màn đêm tâm tối, "Tuyết Nhi, ta rất vui."
Miệng hắn ngoác thật to, ánh mắt khi nhìn Tô Nhược Tuyết tràn đầy yêu thương, cả người chiềm đắm trong bầu không khí vui mừng, vẻ lạnh lùng trên mặt Tô Nhược Tuyết bị hòa tan, từ đuôi lông mày cho đến khóe mắt đều mang theo ý xấu hổ, "Chúng ta về nhà đi."
"Được, chúng ta về nhà." Lý Dụ nắm tay Tô Nhược Tuyết, xoay người đi sát vào nàng, lúc này đừng nói là về nhà, dù cho có lên trời hắn cũng theo hầu nàng, về phần những người khác và việc khác, đã sớm không còn trong đầu hắn nữa rồi.
Mình và thiếu phu nhân đi bắt gian, nhưng mặt mày thiếu gia lại cực kỳ sung sướng, ngay cả Tử Oanh cũng không biết nguyên nhân là gì, nhưng trực giác nói cho tiểu cô nương biết, chắc chắn có liên quan đến vị cô nương tên là Hàm Châu kia.
Một kỹ nữ mà dám dẫn dắt thiếu phu nhân nhà mình tới đây thì còn có thể là vì sao? Nếu như là trước kia Tử Oanh đã chửi ầm lên rồi, thậm chí ngay cả người chủ tử như Lý Dụ tiểu cô nương cũng không bỏ qua, thế nhưng nhìn hoàn cảnh hiện tại, thiếu gia và thiếu phu nhân vẫn ân ái như bình thường, não Tử Oanh đột nhiên được khai sáng, hiểu rõ hơn bảy tám phần, ánh mắt nhìn vào phòng lập tức trở nên ba phần đắc ý, ba phần khiêu khích, ba phần khinh bỉ, cộng thêm một chút phỉ nhổ.
Thân phận gì chứ? Còn dám bày đặt cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Bề ngoài giống như không thích hợp cho lắm nhưng hiện tại Tử Oanh không nghĩ nhiều được như vậy, tiểu cô nương thu hồi tầm mắt của mình, nhanh chóng bước theo chủ tử, loại chổ bẩn thiểu thế này, ở lâu chỉ tổ làm dơ mắt mình.
"Một ả tiện tỳ cũng dám kiêu ngạo như thế, không biết chủ tử thế nào mới dạy ra một hạ nhân như vậy!" Sau khi Tô Nhược Tuyết đi ra, Thúy Nhi mới vào phòng, giờ khắc này nàng ta ở bên cạnh Hàm Châu nên đương nhiên nhìn thấy ánh mắt Tử Oanh, nàng ta kiềm chế không được lên tiếng mắng một câu.
Thế nhưng Hàm Châu bên cạnh vẫn mang khuôn mặt trắng bệch, thật lâu không trả lời.
Hàm Châu nhìn thấy hắn chạy tới như dự liệu nhưng không hề liếc mình một cái, tất cả sự chú ý của hắn đều đặt trên người nương tử vừa rước về của hắn, thậm chí ánh mắt còn rất vui vẻ.
Hàm Châu không dám suy nghĩ lý do làm hắn vui vẻ, đơn giản là chỉ cần tưởng tượng, lòng của nàng ta sẽ giống như nhận lấy hình phạt lăng trì.
Lúc này đây, bọn họ không thể nào trở lại như trước kia được nữa, ngay cả mối quan hệ chủ tớ cơ bản nhất cũng không làm được, suy nghĩ đủ mọi điểm, trong lòng Hàm Châu khổ không thể tả, thì ra, đứng xa xa dõi theo hắn cũng là hi vọng xa vời của nàng ta.
Lý Dụ cố nén kích động, vất vả lắm mới áp chế được thú tính, yên ổn đi thẳng một mạch về nhà với Tô Nhược Tuyết.
Song vừa về đến phòng, Tô Nhược Tuyết chỉ kịp nghe "Rầm" một tiếng, cánh cửa phía sau hung hăng đóng lại, tiếp theo không đợi nàng kịp chuẩn bị, người đã bị đè lên tường khóa chặt lại.
Trận kích tình này mãnh liệt trước nay chưa từng có, Lý Dụ giống như ngọn lửa nóng hừng hực, mà Tô Nhược Tuyết lại như củi khô, hai người dính vào nhau là không thể nào tách rời nữa.
Răng Lý Dụ độc ác gặm cắn bờ môi anh đào của nương tử nhà mình, bàn tay to cũng chẳng rảnh rỗi, một tay nắm chặt nơi mềm mại mà hắn yêu nhất, một tay gấp gáp mò đến bên hông Tô Nhược Tuyết, cở đai lưng nàng ra.
Nếu nói tối nay Lý Dụ rất có cảm xúc khi nhìn thấy Tô Nhược Tuyết mặc nam trang thì sau đó hắn hài lòng nhất chính là, nam trang dễ cởi hơn nữ trang nhiều lắm, bởi thế nên hiện giờ hắn không hề lo lắng sau khi xong việc, nàng sẽ trách hắn hủy đi y phục của nàng.
Kêu lên một tiếng khó chịu, hai chân Tô Nhược Tuyết vòng chặt quanh hông Lý Dụ, ngoại bào chưa cởi, thế nhưng phía dưới đã sớm không còn mảnh vải, lúc này đây hắn không làm quá nhiều động tác dạo đầu, hắn chỉ đùa giỡn nàng một chút rồi xông thẳng vào trong, ngay sao đó không cho Tô Nhược Tuyết quá nhiều thời gian thích ứng, hai tay hắn bóp chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, từng cái từng cái một, nhào nặn không biết mệt mỏi.
Môi của hắn đã rời đi từ lâu, miệng thở hổn hển kề sát vào tai Tô Nhược Tuyết, nóng hôi hổi.
Tô Nhược Tuyết cảm nhận được một luồng khoái cảm đang bay lên, từ một nơi trong cơ thể rồi lan tràn ra từng ngóc ngách nhỏ nhất, từng tiếng ngâm nga yêu kiều đứt quãng tràn ra khỏi miệng, Tô Nhược Tuyết vẫn không quên chuyện đám nha hoàn ma ma vẫn còn đang ở trong nội viện ngay ngoài cửa, nàng muốn bảo hắn trở về phòng, thế nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng thì đã bị hàng loạt va chạm vừa nhanh vừa mạnh làm cho mất hồn.
Người này...
Tô Nhược Tuyết nóng nảy, nàng rơi vào thế bị hắn làm không thể chống đỡ, tay không còn chút sức nên dứt khoát há miệng ra cắn mạnh vào cổ Lý Dụ.
Lý Dụ giật mình, khoái cảm trong cơ thể càng tăng cao, "Nàng đúng là yêu tinh giày vò người..." Hắn cúi đầu liên tục mút hôn lên đầu vai nàng, phía dưới không khỏi càng nhanh, càng gấp hơn.
Rốt cuộc, cảm giác được khoái cảm tích góp lại đến mức không thể chịu nổi nữa, Tô Nhược Tuyết bộc phát, mật huyệt mềm mại chặt chẽ phun ra một dòng cam tuyền nóng bỏng, xối đên đầu cự long oai vệ khí phách, Lý Dụ có cảm thấy giống như mình đang ngâm trong suối nước nóng, cả người sảng khoái không tưởng nổi, hắn lập tức va chạm hơn mười cái nữa, sau đó quy đầu hé mở, bắn toàn bộ tinh hoa của mình ra.
Sau khi cao trào Tô Nhược Tuyết đã mất hồn từ lâu, lúc này đột nhiên bị phỏng, cả người giật giật theo bản năng, hai tay ôm chặt chổ hắn, đầu cũng mệt mỏi tựa vào hõm vai hắn, cực kỳ ngoan ngoãn.
Có điều phía sau là vách tường lạnh buốt, phía trước lại là lồng ngực nóng hổi, hai mặt đối lập quá mạnh mẽ, Tô Nhược Tuyết bị kẹp ở giữa chưa được bao lâu thì đã lấy lại tinh thần.
"Thả ta xuống." Mặc dù trên người chẳng còn bao nhiêu sức lực, Tô Nhược Tuyết vẫn ngượng ngùng muốn đứng xuống.
Ngoại trừ quần, trên người bọn họ y phục vẫn hoàn hảo, tình cảnh thế này nếu bị người khác nhìn thấy, Tô Nhược Tuyết thật sự không còn mặt mũi để gặp ai, quả là quá... gấp gáp không thể chờ đợi.
Lý Dụ vẫn đang chìm đắm trong vui sướng, bên trong nàng vừa trơn ướt vừa chặt chẽ, rồi tiếng thở gấp yêu kiều của nàng, cộng thêm mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống cũng làm hắn tăng thêm khoái cảm, giờ khắc này, cảm giác tuyệt vời bất thình lình bị cắt đứt, bàn tay to của Lý Dụ giơ lên đánh vào cái mông nhỏ của Tô Nhược Tuyết một cái, "Ngoan ngoãn một chút! Thế nào? Làm xong thì muốn trở mặt à? Ta nói cho nàng biết, đừng có mơ..."
Hắn càng nói càng xấu xa, Tô Nhược Tuyết nghe thấy hết sức xấu hổ tim đập nhanh, nàng bỗng cảm thấy tình hình hiện tại càng xấu hổ hơn so với lúc nãy, nàng lập tức giơ tay muốn che miệng hắn lại, thế nhưng không ngờ nàng vừa khẽ động thì vật nào đó đang lặng lẽ hành quân vậy mà ngẩng đầu lên một lần nữa.
Đồ vật kia vẫn liên kết hai người lại với nhau, Lý Dụ đắc ý tiến vào đến tận cùng, "Nương tử, vi phu cho nàng được toại nguyện, lần này chúng ta sẽ làm trên giường."
Một đêm này, Tô Nhược Tuyết giống như cá trong chảo nóng, bị người lật qua lật lại rất nhiều lần, cuối cùng cả phía trong và ngoài đều bị gặm sạch sẽ mới dừng lại.
Sau khi Lý Dụ ôm Tô Nhược Tuyết đang ngủ say đi tắm trở về giường, lúc này chăn đệm trên giường đã được thay một bộ mới, Lý Dụ cẩn thận lau khô từng giọt nước trên người nàng, tiếp theo mới để người vào trong chăn, đến khi nhìn thấy hai bộ trung y người hầu để trên đầu giường, Lý Dụ nhíu mày có chút không thích.
Nương tử của hắn, hắn thích da thịt hai người kề cận nhau khi ngủ!
Quay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn nữa, Lý Dụ nhanh chóng lau khô bản thân mình rồi vội vàng chui vào ổ chăn, kéo nương tử không một mảnh vải che thân vào lòng ôm chặt, Lý Dụ cảm nhận được người trong lòng da thịt mềm mại ấm áp, tròng mắt đầy thoả mãn.
Có vẻ như Tô Nhược Tuyết đã quen thuộc với tư thế này, mặc dù đã ngủ say nhưng thân thể vẫn giống như có ý thức cọ cọ vào lòng hắn một phen, tiếp theo tìm một vị trí thoải mái, nàng vùi đầu vào hõm vai hắn làm tổ, sau đó không nhúc nhích nữa, ngoan ngoan ngoãn ngoãn chìm vào giấc ngủ say.
Lý Dụ vẫn luôn nhìn ngắm nàng, thấy nàng như thế hắn mới nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng, hôm nay nàng dành cho hắn một sự bất ngờ quá lớn, còn hắn thì làm không biết mệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook