Nương Tử Đừng Nghịch Nữa
-
Chương 95: Vì người đàn ông mà cô thích, cô có thể làm bất cứ chuyện gì
“Nha đầu, nàng đang cầm gì vậy?” – Cũng không qua bao lâu, tiếng Lãnh Dịch Hạo đột nhiên từ phía sau truyền đến, dọa Úc Phi Tuyết giật mình.
Muốn giấu thư đi đã không còn kịp rồi, Úc Phi Tuyết đành cầm thư lắc qua lắc lại trước mặt Lãnh Dịch Hạo:
” Đừng gọi ta như vậy, ta và ngươi thân quen lắm sao ?”
Đôi mắt Lãnh Dịch Hạo nheo lại sáng tỏ, tiểu nha đầu đang nổi giận.
“Tiểu Điệp chẳng qua đột nhiên bị mù nên có chút rối loạn. Nha đầu, nàng không nên tính toán với một người bệnh chứ ?”
“Ta sẽ làm thế đấy !” – Úc Phi Tuyết liếc nhìn Lãnh Dịch Hạo.
” Tứ tiểu thư Úc gia tài giỏi phóng khoáng cũng có lúc nhỏ mọn như vậy sao ?” – Lãnh Dịch Hạo trêu tức nhìn Úc Phi Tuyết, Úc Phi Tuyết ngây ngốc một lúc, tránh ánh mắt Lãnh Dịch Hạo, tức giận nói: “Lần sau, để ngươi đi làm tiểu nha hoàn, ta đi ôm nam nhân khác, xem ngươi có tính toán không !”
Con ngươi Lãnh Dịch Hạo chợt lóe lên tia xấu xa:”Nha đầu, nàng đang ghen ?”
” Ghen cái đầu ngươi ấy !” – Úc Phi Tuyết quê quá hóa khùng, xoay người lại quát.
“Nhớ giao ước giữa chúng ta không? Nàng đã nhận lời chữa khỏi bệnh cho nàng ấy.” – Lãnh Dịch Hạo cười ngọt ngào như hồ ly. Thấy bộ dạng ghen tức của tiểu nha đầu, tâm tình hắn cực kỳ tốt.
“Giao ước cái gì, ta nói cho ngươi biết, ta không thèm ! Mang cái giao ước của ngươi lập tức đi ra ngoài ! Nếu như ngươi kêu ta đến chữa trị cho nàng ta, ngươi có tin ta hạ độc chết nàng ta hay không!” – Úc Phi Tuyết tức giận đẩy Lãnh Dịch Hạo ra ngoài cửa.
Rầm một tiếng đóng cửa lại.
Lãnh Dịch Hạo bất đắc dĩ than nhẹ. Hai nữ nhân đều khó trị như vậy !
Lăng Nhất Sơn lúc này lại không có trong vương phủ, làm sao bây giờ đây ?
“Vương gia, Vương gia, Ngọc Điệp phu nhân không ổn rồi.” – Cảnh Thu lại tới.
Úc Phi Tuyết nhốt mình trong phòng suy đi nghĩ lại nhiều lần, thế nhưng vẫn không hiểu vì sao Ngọc Điệp lại bị mù.
Mấy ngày nay, nàng giải độc cho Ngọc Điệp, nàng hiểu rất rõ cơ thể Ngọc Điệp. Nàng vẫn thấy rất kỳ lạ, vì sao Ngọc Điệp bị trúng cổ độc nghiêm trọng như vậy nhưng lại có thể chịu đựng được hơn ba năm. Cho dù là một người có ý chí mạnh mẽ, thân thể của hắn cũng sẽ không chịu đựng được.
Tình huống của Ngọc Điệp có thể coi là một kỳ tích.
Trong quá trình giải cổ, nàng cẩn thận làm đúng theo phương pháp giải độc sư phụ đã dạy, không hề có một lỗi nào, hẳn là sẽ không thể làm cho Ngọc Điệp bị mù. Rốt cuộc nguyên nhân là gì ?
Đột nhiên một đáp án rõ ràng hiện lên trước mắt Úc Phi Tuyết.
Nếu như nàng giải cổ không có vấn đề, vậy là Tiểu Điệp có chuyện. Xem ra, nàng phải thử Ngọc Điệp một chút.
Ban đêm, lúc Úc Phi Tuyết đến tiểu lâu, Ngọc Điệp đang ngủ. Lãnh Dịch Hạo không ở trong tiểu lâu, mọi nơi đều yên lặng. Cách kiểm tra hay nhất là nhìn xem vết sẹo trên người nàng đã lành chưa. Nếu như cổ độc đã được giải, như vậy dung nhan của nàng cũng sẽ khôi phục.
Úc Phi Tuyết cẩn thận bước đến bên giường, tay nhỏ bé chậm rãi hướng đến khăn che mặt kiểm tra.
Ngay lúc tay nàng sắp chạm đến mặt Ngọc Điệp, Ngọc Điệp đột nhiên mở mắt ra, chặn tay Úc Phi Tuyết. Đôi tay mạnh mẽ, không có chút gì suy yếu.
“Cô quả nhiên đã khỏe rồi.” – Úc Phi Tuyết lạnh lùng nhìn Ngọc Điệp.
Nếu như Ngọc Điệp thật sự có chuyện, nếu là người bị trúng cổ độc, chí ít phải sau bốn mươi chín ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục. Thế nhưng hiện tại mới chỉ hơn mười ngày, tay Ngọc Điệp đã có sức lực như vậy, còn nói là không có vấn đề !
“Cô đang nói cái gì ? Tôi nghe không hiểu.” – Lực trên tay Ngọc Điệp không mảy may giảm nhẹ nhưng giọng điệu dịu dàng và ánh mắt nhu hòa lại đầy vẻ vô tội.
“Cô còn giả bộ ! Cô cơ bản không trúng cổ độc! Sở dĩ cô làm bộ mù là vì cô không muốn cho tôi gặp cô, không muốn bị tôi phát hiện. Có đúng không ?” – Úc Phi Tuyết dùng lực một chút, bóp cổ Ngọc Điệp.
Đột nhiên trong tay Ngọc Điệp bắn ra một đạo chân khí, cơ thể Úc Phi Tuyết nhất thời bị văng ra.
Ngọc Điệp chậm rãi đứng dậy, cười khanh khách nói:
”Ai da, chuyện gì cũng đều bị cô phát hiện hết, không xong rồi ! Làm sao bây giờ đây ?”
“Cô… cô biết võ công !” – Không chỉ có võ công, hơn nữa võ công còn cao hơn hẳn Úc Phi Tuyết. Chẳng trách nàng ta có thể sống quá ba năm !
“Ai nói thế?” – Ngọc Điệp lấy khăn che mặt xuống, lần đầu tiên lấy hình dáng chân thật gặp người khác. Trên mặt của nàng ta có vết thương loang lổ dữ tợn, như giun hoành hành, xấu xí không gì sánh được.
“Mặt của cô cũng là giả !” – Úc Phi Tuyết khẳng định chắc chắn.
“Điều này cô cũng biết sao? Ai da, vì sao cô lại thông minh như thế ?” – Ngọc Điệp thanh thoát bước đến bên cửa sổ, dưới lầu, bóng dáng quen thuộc của một người đang đi tới phía tiểu lâu.
“Cô đúng là cũng chịu nhiều cực khổ rồi.” – Úc Phi Tuyết châm chọc nói.
“Vì người đàn ông mà cô thích, cô có thể làm bất cứ chuyện gì.” – ánh mắt Ngọc Điệp u ám nhìn về phía phương xa, sau đó, nàng ta chậm rãi thu hồi tầm mắt, dịu dàng nhìn Úc Phi Tuyết.
“Cô có thể không quan tâm. Chẳng hạn như nói…” – Ngọc Điệp đột nhiên vươn tay, đánh vào vai trái của chính mình. Đột nhiên, cơ thể Ngọc Điệp nặng nề ngã sấp xuống trên vách tường, miệng nàng phun ra một ngụm máu đen.
“Cô…” – Úc Phi Tuyết nghẹn họng, nhìn chằm chằm Ngọc Điệp đột nhiên tự mình hại mình, nói không ra lời.
“Tôi thực sự yêu Vương gia, tôi thực sự thương chàng, cho dù cô giết tôi, tôi cũng sẽ không thay lòng…”
Khóe miệng Úc Phi Tuyết co quắp một chút, nữ nhân này có bệnh không vậy ?
“Tiểu Điệp !” – Một tiếng kêu gấp gáp từ phía sau Úc Phi Tuyết truyền đến, bóng dáng cao lớn của Lãnh Dịch Hạo như một tia chớp, bay đến bên người Ngọc Điệp.
“Tiểu điệp, nàng sao rồi ?” –khuôn mặt gớm ghiếc của Ngọc Điệp khiến cho Lãnh Dịch Hạo hơi run sợ một chút.
“Đừng… đừng nhìn thiếp…” – Ngọc Điệp đột nhiên hoảng sợ dùng hai tay che mặt, sợ hãi lắc đầu khóc – ”Đừng nhìn thiếp! Xin chàng đừng nhìn thiếp !”
“Tiểu Điệp!” – Nhìn Ngọc Điệp gần như điên cuồng, nét mặt Lãnh Dịch Hạo càng thêm lạnh lùng u ám.
“Được, ta không nhìn nàng, ta không nhìn ! Thương thế của nàng thế nào ?” – Lãnh Dịch Hạo khẩn trương muốn xem vết thương trên vai Ngọc Điệp. Nhưng lại một lần nữa khiến Ngọc Điệp run sợ gào khóc.
Úc Phi Tuyết lạnh lùng nhìn mọi chuyện rối loạn trước mắt, không ngờ cũng có lúc Úc Phi Tuyết nàng bị trúng kế kẻ khác. Ngọc Điệp, xem như cô lợi hại !
Muốn giấu thư đi đã không còn kịp rồi, Úc Phi Tuyết đành cầm thư lắc qua lắc lại trước mặt Lãnh Dịch Hạo:
” Đừng gọi ta như vậy, ta và ngươi thân quen lắm sao ?”
Đôi mắt Lãnh Dịch Hạo nheo lại sáng tỏ, tiểu nha đầu đang nổi giận.
“Tiểu Điệp chẳng qua đột nhiên bị mù nên có chút rối loạn. Nha đầu, nàng không nên tính toán với một người bệnh chứ ?”
“Ta sẽ làm thế đấy !” – Úc Phi Tuyết liếc nhìn Lãnh Dịch Hạo.
” Tứ tiểu thư Úc gia tài giỏi phóng khoáng cũng có lúc nhỏ mọn như vậy sao ?” – Lãnh Dịch Hạo trêu tức nhìn Úc Phi Tuyết, Úc Phi Tuyết ngây ngốc một lúc, tránh ánh mắt Lãnh Dịch Hạo, tức giận nói: “Lần sau, để ngươi đi làm tiểu nha hoàn, ta đi ôm nam nhân khác, xem ngươi có tính toán không !”
Con ngươi Lãnh Dịch Hạo chợt lóe lên tia xấu xa:”Nha đầu, nàng đang ghen ?”
” Ghen cái đầu ngươi ấy !” – Úc Phi Tuyết quê quá hóa khùng, xoay người lại quát.
“Nhớ giao ước giữa chúng ta không? Nàng đã nhận lời chữa khỏi bệnh cho nàng ấy.” – Lãnh Dịch Hạo cười ngọt ngào như hồ ly. Thấy bộ dạng ghen tức của tiểu nha đầu, tâm tình hắn cực kỳ tốt.
“Giao ước cái gì, ta nói cho ngươi biết, ta không thèm ! Mang cái giao ước của ngươi lập tức đi ra ngoài ! Nếu như ngươi kêu ta đến chữa trị cho nàng ta, ngươi có tin ta hạ độc chết nàng ta hay không!” – Úc Phi Tuyết tức giận đẩy Lãnh Dịch Hạo ra ngoài cửa.
Rầm một tiếng đóng cửa lại.
Lãnh Dịch Hạo bất đắc dĩ than nhẹ. Hai nữ nhân đều khó trị như vậy !
Lăng Nhất Sơn lúc này lại không có trong vương phủ, làm sao bây giờ đây ?
“Vương gia, Vương gia, Ngọc Điệp phu nhân không ổn rồi.” – Cảnh Thu lại tới.
Úc Phi Tuyết nhốt mình trong phòng suy đi nghĩ lại nhiều lần, thế nhưng vẫn không hiểu vì sao Ngọc Điệp lại bị mù.
Mấy ngày nay, nàng giải độc cho Ngọc Điệp, nàng hiểu rất rõ cơ thể Ngọc Điệp. Nàng vẫn thấy rất kỳ lạ, vì sao Ngọc Điệp bị trúng cổ độc nghiêm trọng như vậy nhưng lại có thể chịu đựng được hơn ba năm. Cho dù là một người có ý chí mạnh mẽ, thân thể của hắn cũng sẽ không chịu đựng được.
Tình huống của Ngọc Điệp có thể coi là một kỳ tích.
Trong quá trình giải cổ, nàng cẩn thận làm đúng theo phương pháp giải độc sư phụ đã dạy, không hề có một lỗi nào, hẳn là sẽ không thể làm cho Ngọc Điệp bị mù. Rốt cuộc nguyên nhân là gì ?
Đột nhiên một đáp án rõ ràng hiện lên trước mắt Úc Phi Tuyết.
Nếu như nàng giải cổ không có vấn đề, vậy là Tiểu Điệp có chuyện. Xem ra, nàng phải thử Ngọc Điệp một chút.
Ban đêm, lúc Úc Phi Tuyết đến tiểu lâu, Ngọc Điệp đang ngủ. Lãnh Dịch Hạo không ở trong tiểu lâu, mọi nơi đều yên lặng. Cách kiểm tra hay nhất là nhìn xem vết sẹo trên người nàng đã lành chưa. Nếu như cổ độc đã được giải, như vậy dung nhan của nàng cũng sẽ khôi phục.
Úc Phi Tuyết cẩn thận bước đến bên giường, tay nhỏ bé chậm rãi hướng đến khăn che mặt kiểm tra.
Ngay lúc tay nàng sắp chạm đến mặt Ngọc Điệp, Ngọc Điệp đột nhiên mở mắt ra, chặn tay Úc Phi Tuyết. Đôi tay mạnh mẽ, không có chút gì suy yếu.
“Cô quả nhiên đã khỏe rồi.” – Úc Phi Tuyết lạnh lùng nhìn Ngọc Điệp.
Nếu như Ngọc Điệp thật sự có chuyện, nếu là người bị trúng cổ độc, chí ít phải sau bốn mươi chín ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục. Thế nhưng hiện tại mới chỉ hơn mười ngày, tay Ngọc Điệp đã có sức lực như vậy, còn nói là không có vấn đề !
“Cô đang nói cái gì ? Tôi nghe không hiểu.” – Lực trên tay Ngọc Điệp không mảy may giảm nhẹ nhưng giọng điệu dịu dàng và ánh mắt nhu hòa lại đầy vẻ vô tội.
“Cô còn giả bộ ! Cô cơ bản không trúng cổ độc! Sở dĩ cô làm bộ mù là vì cô không muốn cho tôi gặp cô, không muốn bị tôi phát hiện. Có đúng không ?” – Úc Phi Tuyết dùng lực một chút, bóp cổ Ngọc Điệp.
Đột nhiên trong tay Ngọc Điệp bắn ra một đạo chân khí, cơ thể Úc Phi Tuyết nhất thời bị văng ra.
Ngọc Điệp chậm rãi đứng dậy, cười khanh khách nói:
”Ai da, chuyện gì cũng đều bị cô phát hiện hết, không xong rồi ! Làm sao bây giờ đây ?”
“Cô… cô biết võ công !” – Không chỉ có võ công, hơn nữa võ công còn cao hơn hẳn Úc Phi Tuyết. Chẳng trách nàng ta có thể sống quá ba năm !
“Ai nói thế?” – Ngọc Điệp lấy khăn che mặt xuống, lần đầu tiên lấy hình dáng chân thật gặp người khác. Trên mặt của nàng ta có vết thương loang lổ dữ tợn, như giun hoành hành, xấu xí không gì sánh được.
“Mặt của cô cũng là giả !” – Úc Phi Tuyết khẳng định chắc chắn.
“Điều này cô cũng biết sao? Ai da, vì sao cô lại thông minh như thế ?” – Ngọc Điệp thanh thoát bước đến bên cửa sổ, dưới lầu, bóng dáng quen thuộc của một người đang đi tới phía tiểu lâu.
“Cô đúng là cũng chịu nhiều cực khổ rồi.” – Úc Phi Tuyết châm chọc nói.
“Vì người đàn ông mà cô thích, cô có thể làm bất cứ chuyện gì.” – ánh mắt Ngọc Điệp u ám nhìn về phía phương xa, sau đó, nàng ta chậm rãi thu hồi tầm mắt, dịu dàng nhìn Úc Phi Tuyết.
“Cô có thể không quan tâm. Chẳng hạn như nói…” – Ngọc Điệp đột nhiên vươn tay, đánh vào vai trái của chính mình. Đột nhiên, cơ thể Ngọc Điệp nặng nề ngã sấp xuống trên vách tường, miệng nàng phun ra một ngụm máu đen.
“Cô…” – Úc Phi Tuyết nghẹn họng, nhìn chằm chằm Ngọc Điệp đột nhiên tự mình hại mình, nói không ra lời.
“Tôi thực sự yêu Vương gia, tôi thực sự thương chàng, cho dù cô giết tôi, tôi cũng sẽ không thay lòng…”
Khóe miệng Úc Phi Tuyết co quắp một chút, nữ nhân này có bệnh không vậy ?
“Tiểu Điệp !” – Một tiếng kêu gấp gáp từ phía sau Úc Phi Tuyết truyền đến, bóng dáng cao lớn của Lãnh Dịch Hạo như một tia chớp, bay đến bên người Ngọc Điệp.
“Tiểu điệp, nàng sao rồi ?” –khuôn mặt gớm ghiếc của Ngọc Điệp khiến cho Lãnh Dịch Hạo hơi run sợ một chút.
“Đừng… đừng nhìn thiếp…” – Ngọc Điệp đột nhiên hoảng sợ dùng hai tay che mặt, sợ hãi lắc đầu khóc – ”Đừng nhìn thiếp! Xin chàng đừng nhìn thiếp !”
“Tiểu Điệp!” – Nhìn Ngọc Điệp gần như điên cuồng, nét mặt Lãnh Dịch Hạo càng thêm lạnh lùng u ám.
“Được, ta không nhìn nàng, ta không nhìn ! Thương thế của nàng thế nào ?” – Lãnh Dịch Hạo khẩn trương muốn xem vết thương trên vai Ngọc Điệp. Nhưng lại một lần nữa khiến Ngọc Điệp run sợ gào khóc.
Úc Phi Tuyết lạnh lùng nhìn mọi chuyện rối loạn trước mắt, không ngờ cũng có lúc Úc Phi Tuyết nàng bị trúng kế kẻ khác. Ngọc Điệp, xem như cô lợi hại !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook