Khoảng thời gian Nhất Nhất ly khai, trong phòng Vệ Hạo Thiên.

“Phụ thân, phụ thân…” Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, Tiểu Long nhi vừa mới ăn xong bữa sáng liền chạy đi tìm nương nương nhưng không thấy, chỉ còn cách chạy tới phòng phụ thân để tìm.

Nửa tháng nay, số lần Tiểu Long nhi được gặp nương nương và phụ thân có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ngụy gia gia nói phụ thân bị thương cho nên Tiểu Long nhi phải ngoan ngoãn không được làm phiền; còn Tề thúc thúc thì nói, nương nương phải chiếu cố phụ thân, cũng không cho phép Tiểu Long nhi tới quấy rầy; Long nhi là hảo hài tử nha, cho nên rất biết nghe lời, không chạy đi tìm nương nương và phụ thân. Chỉ vì ngày hôm nay không biết tại sao Long nhi đặc biệt cảm thấy nhớ nương nương, trong lòng cũng có một loại dự cảm không tốt, vì thế liền len lén đi tìm nương nương.

“Phụ thân, phụ thân…” Ngoài cửa phòng, một cái đầu nhỏ xuất hiện, ngay sau đó là đôi chân ngắn của Tiểu Long nhi cũng lạch bạch chạy vào phòng.

Nghe tiếng, Vệ Hạo Thiên đang thu dọn hành lý chuẩn bị rời khỏi Phạm Thiên cốc cũng quay mặt lại nói: “Long nhi, có chuyện gì vậy?”

“Phụ thân, nương nương có ở đây không?”

“Long nhi, người đó không phải nương nương của ngươi.” Mỗi lần nghe Long nhi gọi Nhất Nhất là nương nương, là một lần trong lòng Vệ Hạo Thiên cảm thấy không thoải mái. Không phải Nhất Nhất không xứng để Long nhi gọi như vậy, dù sao mạng của Long nhi cũng là do hắn cứu về, Long nhi gọi Nhất Nhất một tiếng nương nương cũng không có gì là quá. Nhưng mỗi lần nghe Tiểu Long nhi gọi như vậy thì y lại có cảm giác mình thực có lỗi với Nguyệt Nhi, càng có lỗi với Nhất Nhất, điều này khiến trong lòng y rất khó chịu.

“Đúng mà, nương nương chính là nương nương của Long nhi!” Tiểu Long nhi phản bác.

Phụ thân thực kỳ lạ! Từ sau khi bị thương, đã rất lạ rồi, luôn nói rằng nương nương không phải là nương nương của Long nhi.

“Ai! Long nhi…” Dừng một chút, Vệ Hạo Thiên không muốn dây dưa vấn đề này, y biết Long nhi từng bị ngã đụng đầu, đã quên mất Nguyệt Nhi rồi. Y thầm thở dài một hơi, cuối cùng cũng nói ra sự thật: “Hắn đi rồi.”

Nghe vậy, cái miệng nhỏ của Tiểu Long nhi liền xẹp xuống, sau đó oa oa khóc: “Ô ô, nương nương lại không cần Long nhi nữa, Long nhi muốn đi tìm nương nương…”

Xoay người một cái, Tiểu Long nhi muốn chạy đi tìm người.

Nhưng Vệ Hạo Thiên sao có thể để cho một tiểu oa nhi như hắn chạy đi tìm người như vậy!

Rất nhanh đứng bật dậy, Vệ Hạo Thiên bước nhanh về phía trước, túm lấy tiểu oa nhi vừa mới bước một chân ra khỏi bậc cửa.

“Phụ thân, buông ra, Long nhi muốn đi tìm nương nương! Nương nương đã nói sẽ không bao giờ bỏ Long nhi nữa, nương nương đã nói, ô ô…” Tiểu Long nhi không ngừng giãy giụa, nước mắt nước mũi cũng ào ào chảy ra.

“Long nhi, chúng ta về nhà, được không?” Vệ Hạo Thiên nhẹ giọng dỗ dành.

“Không muốn, không muốn! Long nhi muốn nương nương, Long nhi muốn nương nương, ô ô…”

“Long nhi, đó không phải nương nương của ngươi!” Vệ Hạo Thiên phát hỏa.

“Phải, phải, phải!”

“Ngươi!”



Cuối cùng, không còn cách nào khác, Vệ Hạo Thiên đành phải điểm thụy huyệt của Tiểu Long nhi, rồi nhanh chóng thu xếp hành lý, không lâu sau cũng rời khỏi Phạm Thiên cốc, trở về nhà của y và Tần Thu Nguyệt – Vệ phủ.

Nửa tháng sau, Vệ Hạo Thiên về tới Vệ phủ.

Vừa đến Vệ phủ, đã thấy vợ chồng Lâm Chi vui vẻ đón sẵn. Bọn họ ngày ngóng đêm trông, cuối cũng thiếu gia cũng đã trở về. Nhưng chỉ nhìn thấy thiếu gia và tiểu thiếu gia đang ngủ trong lòng khiến cho Lâm Chi cảm thấy kỳ quái.

“Thiếu gia, Nhất Nhất thiếu gia đâu? Hắn không trở về sao?”

Lúc trước Vệ Hạo Thiên lên đường tới Phạm Thiên cốc có dùng bồ câu đưa tin nói cho lão không cần tìm Nhất Nhất, muốn đi Phạm Thiên cốc chữa thương, đợi thương thế tốt lên sẽ mang Nhất Nhất cùng trở về. Nhưng lúc này lão chỉ thấy Vệ Hạo Thiên và Tiểu Long nhi về nhà, không khỏi cảm thấy khó hiểu.

“Không cần nhắc đến hắn nữa.” Trầm mặc, Vệ Hạo Thiên sải bước trở về phòng.

Thấy thế, Lâm Chi thức thời ngậm miệng, không dám hỏi gì nữa.

Thiếu gia và Nhất Nhất thiếu gia hẳn là đã xảy ra vấn đề gì đó! Ai, như vậy cũng tốt, dù thế nào đi nữa lão vẫn là không tán thành việc hai người ở chung một chỗ. Hiện tại thiếu gia nói không cần nhắc tới Nhất Nhất thiếu gia, lão đương nhiên sẽ vui vẻ làm theo.

Màn đêm buông xuống.

“Nương nương, nương nương, Long nhi muốn nương nương…”

Trong lúc ngủ mơ Tiểu Long nhi cũng kêu gào đòi Nhất Nhất. Nghe tiếng, Vệ Hạo Thiên đau lòng ôm Tiểu Long nhi vào vào lòng, vừa vỗ về vừa an ủi: “Ngoan, nương nương ở đây, nương nương ở đây.”

Dưới sự an ủi và vỗ về của Vệ Hạo Thiên, Tiểu Long nhi chậm rãi ngừng khóc, một lần nữa yên ổn đi vào giấc ngủ.

Cảnh tượng như thế này, trên đường trở về Vệ phủ đã phát sinh nhiều lần. Đặt Long nhi xuống giường, nhìn khuôn mặt thấy rõ nét gầy gò của Long nhi, Vệ Hạo Thiên không khỏi thở một hơi thật dài.

Thật ra, không chỉ có Long nhi mỗi ngày không ngừng nhớ đến Nhất Nhất, mà ngay cả y cũng không thể nào quên được đôi mắt chan chứa yêu thương của Nhất Nhất mỗi khi nhìn y.

Tuy rằng sau khi tỉnh lại, thời gian y và Nhất Nhất ở cùng nhau không nhiều nhưng y phát hiện, cho dù là tiếp xúc rất ít nhưng Nhất Nhất vẫn cứ chiếm lấy một vị trí quan trọng trong lòng y, mặc cho y có xua đuổi thế nào đi chăng nữa.

Chẳng lẽ là do trước kia y thực sự rất yêu Nhất Nhất?

Khiến y kinh ngạc nhất chính là, ngày đó y lại có thể không kìm lòng nổi mà hôn Nhất Nhất, thiếu chút nữa còn làm chuyện sai lầm!

Ra khỏi phòng, nhìn một vòng minh nguyệt ở trên bầu trời, Vệ Hạo Thiên quả thực tâm tư rối loạn.

Y biết, lúc trước là bản thân cưỡng ép Nhất Nhất, là y khiến Nhất Nhất mang thai cốt nhục của mình, hiện giờ y đối xử như vậy với Nhất Nhất, quả thực rất không công bằng, cũng rất tàn nhẫn. Vừa nghĩ tới bộ dạng thương tâm âu sầu kia của Nhất Nhất, trái tim y lại không khỏi ẩn ẩn đau.

“Nguyệt Nhi, ta rốt cuộc có nên đón nhận Nhất Nhất hay không?”

“Đương nhiên là nên đón nhận rồi!” Bỗng nhiên thanh âm của một vị lão đầu chợt chen ngang.

“Sư phụ?!” Xoay người nhìn lại, Vệ Hạo Thiên kinh hô một tiếng.

“Sao? Không chào đón vi sư đến Vệ phủ của ngươi? Ta thật sự là khổ mệnh a! Đại đồ nhi ta thương yêu nhất vậy mà không chào đón ta tới nhà hắn, ô ô…” Nói xong, Ngụy lão đầu còn che mặt giả khóc.

“Sư phụ! Người biết rõ đồ nhi không có ý đó mà!” Vệ Hạo Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

Có đôi khi, là sư phụ như lão cũng thực sự hết cách với hài tử với cái tâm vẫn còn đeo nặng này.

“Tốt lắm, không đùa nữa.” Ngụy lão đầu rốt cuộc nghiêm túc, “Ngươi nhất định là cảm thấy khó hiểu khi vi sư có mặt ở đây đi!”

“Ân! Sư phụ người rốt cuộc vì sao phải tới đây?” Trong lòng Vệ Hạo Thiên quả thực rất khó hiểu.

“Vi sư không phải là bởi vì lo lắng cho ngươi sao? Nhớ ngày đó ngươi vì  nha đầu Nguyệt Nhi kia mà khiến cho bản thân bị tẩu hỏa nhập ma, bây giờ ngươi đã tỉnh táo trở lại, ai biết ngươi còn có thể như vậy nữa hay không!” Ngụy lão đầu bĩu môi, “Tránh cho ngươi lại xảy ra tình huống đó, vi sư đành phải lén lút đi theo ngươi, đề phòng ngươi làm chuyện điên rồ!” Nói xong, lão còn làm ra một bộ dạng vạn bất đắc dĩ.

Nghe vậy, Vệ Hạo Thiên có vài phần cảm động: “Đúng là đố nhi có tội, khiến sư phụ phải lo lắng. Sư phụ yên tâm, đồ nhi sẽ không lỗ mãng như vậy nữa, đồ nhi còn phải hảo hảo nuôi dưỡng Long nhi mà!”

“Ngươi suy nghĩ chín chắn như vậy là tốt rồi, vi sư cũng yên lòng.”

Ngụy lão đầu đối với chuyện này đã yên tâm, nhưng đối với chuyện giữa Vệ Hạo Thiên và Nhất Nhất thì vẫn còn vướng bận.

“Đồ nhi, ngươi còn không chịu đón nhận Nhất Nhất sao?”

“Sư phụ, đồ nhi…” Nhắc tới Nhất Nhất, trong lòng Vệ Hạo Thiên lại rối loạn.

“Đồ nhi, ngươi nghe vi sư nói vài lời. Ngươi không chỉ là đồ nhi của ta, mà còn là nghĩa tử của ta, từ lâu ta đã coi ngươi như hài nhi thân sinh của mình, không có một người cha nào lại không mong muốn hài tử của mình mỗi ngày được vui vẻ. Từ lúc ngươi cùng oa nhi Nhất Nhất kia ở chung một chỗ, tươi cười so với lúc ở với nha đầu Nguyệt Nhi còn nhiều hơn. Vi sư có thể nhìn ra được, khi đó ngươi thật sự rất yêu oa nhi Nhất Nhất, hơn nữa, vi sư cũng có thể thấy được ngươi bây giờ vẫn còn rất yêu hắn. Hiện tại, ngươi sở dĩ không giữ hắn lại bên mình, rời khỏi hắn, chỉ là do ngươi nhất thời suy nghĩ chưa thông suốt mà thôi.”

Thấy Vệ Hạo Thiên không hé răng, lão lại tiếp tục nói: “Oa nhi Nhất Nhất kia đường đường là một nam tử, chịu làm nương tử của ngươi, còn mang thai hài tử của ngươi, đó cũng không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được. Hắn đối đãi với ngươi như thế, nhưng ngươi lại vứt bỏ hắn, thử hỏi còn cái gì nhẫn tâm hơn? Còn nữa, Long nhi không có thân nương, thật không dễ dàng mới tìm được một nương nương như vậy, mặc dù là nam nhân nhưng dù sao Long nhi cũng đã coi hắn như thân nương của mình, nhưng bây giờ ngay cả nương nương đó ngươi cũng đoạt đi, có phải cũng quá nhẫn tâm không? Được rồi, vi sư chỉ nói như vậy, tiếp theo ngươi muốn làm thế nào, vi sư cũng không can thiệp nữa.”

Nói xong, nhún người một cái, Ngụy lão đầu biến mất vào bóng đêm.

Lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Ngụy lão đầu tiêu thất, Vệ Hạo Thiên suy nghĩ thật lâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương