Nương Tử Đừng Chạy
-
Chương 64
Trời gần sáng, Nhất Nhất cả đêm không ngủ tới gõ cửa phòng Nhất Phi.
“Tam ca, dẫn đệ về nhà.” Vừa nói xong, hắn liền té xỉu.
“Nhất Nhất!” Vừa mới mở cửa phòng đã nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy và đôi mắt sưng đỏ của Nhất Nhất, Nhất Phi liền đoán được Nhất Nhất đang bị Vệ Hạo Thiên ủy khuất. Nhưng không đợi y hỏi cho rõ nguyên do thì Nhất Nhất đã té xỉu, khiến y vô cùng hoảng sợ.
Nhanh chóng đỡ Nhất Nhất ngã vào lòng mình sau đó dìu hắn đặt lên giường, Nhất Phi vội vàng chạy tới tìm Tề Ngạo Dương. Sau khi xác nhận Nhất Nhất không có vấn đề gì thì y mới thả xuống được tảng đá nặng trịch ở trong lòng.
Cho đến khuya, Nhất Nhất mới tỉnh lại. Vừa mở mắt hắn liền vuốt vuốt cái bụng mình, cười híp mắt, nói một câu: “Tam ca, đệ đói bụng.”
Nhất Nhất như vậy mà còn cười được?
Đây có phải là Nhất Nhất mà mấy canh giờ trước còn đeo một bộ dạng thương tâm?
Hai mắt mở trừng trừng, Nhất Phi quả thực không dám tin vào mắt mình: “Nhất Nhất, đệ có khỏe không?”
Chẳng lẽ thương tâm quá độ đến nỗi thần kinh thất thường?
“Ai.” Nhất Nhất thu hồi biểu cảm tươi cười.
Biết ngay Tam ca sẽ phản ứng như vậy mà!
“Tam ca, đệ rất khỏe, chỉ là…” Bỗng nhíu mày, hắn cố ý cường điệu hít một hơi thật sâu, “Đệ thật sự rất đói a!”
“Nhất Nhất, nói cho Tam ca biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Buổi sáng hôm nay đệ còn nói Tam ca dẫn đệ về nhà, việc này là thế nào?” Thu hồi biểu cảm ngạc nhiên, Nhất Phi nghiêm túc hỏi.
Y biết, Nhất Nhất không phải thần kinh thất thường, mà là đang cố giấu giếm.
Biết không thể gạt được Tam ca, Nhất Nhất liền thẳng thắn nói ra.
Đêm qua, sau khi gặp Vệ Hạo Thiên, hắn đã suy nghĩ rất lâu, và rất nhiều. Cuối cùng, hắn thông suốt. Lúc trước Vệ Hạo Thiên quên hắn, hắn đúng là khuông muốn từ bỏ; hiện tại, hắn đã thử xoay chuyển trái tim Vệ Hạo Thiên nhưng thất bại, hắn cũng không có lý do để tiếp tục. Hắn không phải kẻ thích quấn lấy người khác, hắn cũng không phải là người bền chí bền lòng, cho dù cố gắng nhưng vẫn không được, hắn đã thật sự thất vọng.
“Tam ca, đệ thật sự không việc gì, đệ đã thông suốt rồi. Đệ là nam tử hán, sẽ không giống như nữ tử, bởi vì bị bỏ rơi mà đòi chết đòi sống. Tuy rằng đệ có thể vì Vệ Hạo Thiên mà làm những chuyện chỉ có nữ tử mới có thể làm nhưng Vệ Hạo Thiên cũng đã từng hai lần vì đệ mà suýt mất mạng, từ nay về sau, coi như không ai nợ ai nữa.” Sau đó, hắn sẽ trở về là một Thẩm Nhất Nhất lão đại, tìm về bản sắc nam nhi.
“Nhất Nhất, đây thực sự là suy nghĩ của đệ?” Trong mắt Nhất Phi có vài phần hồ nghi.
Hai mắt kiên định đối diện người trước mặt: “Đây đích thực là suy nghĩ của đệ!”
Nghe vậy, Nhất Phi lộ ra nụ cười vui mừng và yên tâm: “Nhất Nhất, đệ có thể nghĩ như vậy, thật sự là quá tốt rồi!”
Dựa vào trái tim mà nói, y vẫn luôn phản đối việc Nhất Nhất ở cùng một chỗ với Vệ Hạo Thiên. Hiện tại, Vệ Hạo Thiên đã quên Nhất Nhất, khiến Nhất Nhất chủ động rời đi, việc này thật ra cũng tốt.
“Tam ca, vậy ngày mai chúng ta trở về nhà đi!” Thừa dịp tâm tình Tam ca đang tốt, Nhất Nhất vội vàng nói ra việc muốn trở về Thẩm gia trang.
Tuy rằng hắn đã thông suốt nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể an tâm ở lại nơi đã khiến cho hắn tổn thương thấu tâm! Trái tim của hắn rất yếu ớt!
“Được, chúng ta ngày mai sẽ trở về.” Nhất Phi cũng hiểu được tâm tư của Nhất Nhất, vì vậy sảng khoái đáp ứng hắn.
Vừa dứt lời, một thanh âm “Ọt ọt…” kỳ lạ vang lên.
Nghe tiếng, Nhất Nhất ủy khuất cố gắng cong môi: “Tam ca…”
“Ha ha.” Nhất Phi vẻ mặt sủng nịch, “Được rồi, được rồi, Tam ca sẽ đi chuẩn bị đồ ăn cho đệ!”
…
Đợi Nhất Nhất ăn uống no đủ, sau đó ngoan ngoãn đi ngủ, Nhất Phi mới có thể yên tâm đi tới phòng Tề Ngạo Dương.
Vừa rồi trong lúc chuẩn bị đồ ăn cho Nhất Nhất y đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất trọng yếu: Hiện tại, bụng Nhất Nhất đã được hơn bảy tháng, có thể chịu đựng được quãng đường xa xóc nảy như vậy không?
Y hối hận vì chưa suy nghĩ kỹ càng mà đã dễ dàng đáp ứng Nhất Nhất như vậy. Nếu như đã đáp ứng Nhất Nhất thì y không thể nuốt lời. Lại nhớ đến Tề Ngạo Dương là Dược Vương, có thể sẽ có biện pháp bảo vệ thai nhi, lúc này Nhất Phi mới bớt lo hơn một chút.
Trong phòng Tề Ngạo Dương.
“Cái gì? Các ngươi ngày mai muốn trở về Thẩm gia trang?” Tề Ngạo Dương ngơ ngác hỏi.
Nhất Nhất không phải đã nói muốn theo đuổi đại ca sao? Lẽ nào Nhất Nhất đã bỏ cuộc rồi?
“Đúng vậy, Nhất Nhất thật sự không muốn ở đây nữa.” Nhất Phi cũng giải thích, dù sao thì, quyết định này cũng có phần đột ngột.
“Nhưng cơ thể Nhất Nhất…”
“Ta cũng chính là vì việc này nên mới tới tìm ngươi. Ngươi có cách nào bảo vệ thai nhi, giúp Nhất Nhất an toàn trở về Thẩm gia trang không?”
“Bảo vệ thai nhi thực ra chỉ là việc thứ yếu. Tuy rằng bụng Nhất Nhất hiện tại đã hơn bảy tháng, mới nhìn rất nguy hiểm nhưng thật ra nếu không phải quá mức xóc nảy thì cũng không cần lo lắng. Việc ta lo lắng nhất chính là, Nhất Nhất sắp sinh, bà đỡ bình thường căn bản không thể giúp hắn đỡ đẻ, lúc đó mới là nguy hiểm.” Tề Ngạo Dương nói ra lo lắng của mình.
“Vậy, vậy phải làm thế nào?” Rõ ràng, Nhất Phi chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
“… Ân… Đành phải như vậy.” Suy nghĩ một chút, Tề Ngạo Dương nói, “Ta cùng các ngươi trở về Thẩm gia trang. Đến lúc đó, ta sẽ đích thân giúp Nhất Nhất sinh hạ. Chờ sau khi thân thể Nhất Nhất hồi phục, ta mới rời đi.”
“Vậy phiền ngươi.” Ngữ khí Nhất Phi có phần cảm kích.
“Không phiền. Trước đây ta đã từng nói, sẽ bảo đảm an toàn cho Nhất Nhất, nếu không Thẩm gia trang các ngươi bất luận là ai cũng đều có thể lấy mạng ta, nhưng ta vẫn còn chưa muốn chết mà!” Tề Ngạo Dương cười cười, tiếp tục nói, “Hơn nữa, hài nhi trong bụng Nhất Nhất là cốt nhục của đại ca ta, cũng chính là chất tử của ta, ta đương nhiên sẽ không thể không quan tâm.”
Nói đến đây, Tề Ngạo Dương không khỏi muốn đỡ lời thay đại ca: “Thực ra, đại ca…”
Chưa nói hết câu, y đã bị Nhất Phi nổi giận đùng đùng cắt ngang.
“Đừng nhắc tới kẻ phụ bạc kia! Lúc trước, là hắn kiên quyết muốn có được Nhất Nhất, hiện tại lại một cước đá văng Nhất Nhất! Hắn coi Nhất Nhất là cái gì?! Đừng nói với ta là bởi vì mất trí nhớ nên hắn mới như vậy, Nhất Nhất nhà ta chẳng lẽ cũng bởi vì hắn mất trí nhớ mà đáng bị bỏ rơi sao?”
Nhất Phi càng nói càng tức giận: “Nhất Nhất là bảo bối của Thẩm gia trang chúng ta, không phải hắn muốn có là có, không muốn nữa thì ném đi. Chuyện giữa hắn và Tần Thu Nguyệt, ta mặc kệ, hắn có thật sự quên Nhất Nhất hay không, ta cũng không quản. Ta chỉ biết, hắn đã tổn thương tiểu đệ mà ta thương yêu nhất! Nếu như không phải Nhất Nhất chính miệng nói đã không còn nợ nần gì với hắn thì ta cho dù có liều cái mạng này cũng sẽ vì Nhất Nhất mà lấy lại công đạo!”
Nói xong lời cuối cùng, y kích động đến đỏ mắt.
Y thực sự đau lòng thay Nhất Nhất, thực tức giận thay Nhất Nhất!
Im lặng chứng kiến cơn thịnh nộ của Nhất Phi, Tề Ngạo Dương không phản bác được câu nào, đành phải thở dài một tiếng.
Buổi sáng hôm sau, Nhất Phi lưu luyến cáo biệt Ngụy Tuyết Doanh, hứa hẹn rằng không lâu sau sẽ trở lại thực hiện lời ước hẹn cưới nàng làm vợ. Sau đó dẫn theo Nhất Nhất, còn có Tề Ngạo Dương hộ tống, rời khỏi Phạm Thiên cốc.
“Tam ca, dẫn đệ về nhà.” Vừa nói xong, hắn liền té xỉu.
“Nhất Nhất!” Vừa mới mở cửa phòng đã nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy và đôi mắt sưng đỏ của Nhất Nhất, Nhất Phi liền đoán được Nhất Nhất đang bị Vệ Hạo Thiên ủy khuất. Nhưng không đợi y hỏi cho rõ nguyên do thì Nhất Nhất đã té xỉu, khiến y vô cùng hoảng sợ.
Nhanh chóng đỡ Nhất Nhất ngã vào lòng mình sau đó dìu hắn đặt lên giường, Nhất Phi vội vàng chạy tới tìm Tề Ngạo Dương. Sau khi xác nhận Nhất Nhất không có vấn đề gì thì y mới thả xuống được tảng đá nặng trịch ở trong lòng.
Cho đến khuya, Nhất Nhất mới tỉnh lại. Vừa mở mắt hắn liền vuốt vuốt cái bụng mình, cười híp mắt, nói một câu: “Tam ca, đệ đói bụng.”
Nhất Nhất như vậy mà còn cười được?
Đây có phải là Nhất Nhất mà mấy canh giờ trước còn đeo một bộ dạng thương tâm?
Hai mắt mở trừng trừng, Nhất Phi quả thực không dám tin vào mắt mình: “Nhất Nhất, đệ có khỏe không?”
Chẳng lẽ thương tâm quá độ đến nỗi thần kinh thất thường?
“Ai.” Nhất Nhất thu hồi biểu cảm tươi cười.
Biết ngay Tam ca sẽ phản ứng như vậy mà!
“Tam ca, đệ rất khỏe, chỉ là…” Bỗng nhíu mày, hắn cố ý cường điệu hít một hơi thật sâu, “Đệ thật sự rất đói a!”
“Nhất Nhất, nói cho Tam ca biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Buổi sáng hôm nay đệ còn nói Tam ca dẫn đệ về nhà, việc này là thế nào?” Thu hồi biểu cảm ngạc nhiên, Nhất Phi nghiêm túc hỏi.
Y biết, Nhất Nhất không phải thần kinh thất thường, mà là đang cố giấu giếm.
Biết không thể gạt được Tam ca, Nhất Nhất liền thẳng thắn nói ra.
Đêm qua, sau khi gặp Vệ Hạo Thiên, hắn đã suy nghĩ rất lâu, và rất nhiều. Cuối cùng, hắn thông suốt. Lúc trước Vệ Hạo Thiên quên hắn, hắn đúng là khuông muốn từ bỏ; hiện tại, hắn đã thử xoay chuyển trái tim Vệ Hạo Thiên nhưng thất bại, hắn cũng không có lý do để tiếp tục. Hắn không phải kẻ thích quấn lấy người khác, hắn cũng không phải là người bền chí bền lòng, cho dù cố gắng nhưng vẫn không được, hắn đã thật sự thất vọng.
“Tam ca, đệ thật sự không việc gì, đệ đã thông suốt rồi. Đệ là nam tử hán, sẽ không giống như nữ tử, bởi vì bị bỏ rơi mà đòi chết đòi sống. Tuy rằng đệ có thể vì Vệ Hạo Thiên mà làm những chuyện chỉ có nữ tử mới có thể làm nhưng Vệ Hạo Thiên cũng đã từng hai lần vì đệ mà suýt mất mạng, từ nay về sau, coi như không ai nợ ai nữa.” Sau đó, hắn sẽ trở về là một Thẩm Nhất Nhất lão đại, tìm về bản sắc nam nhi.
“Nhất Nhất, đây thực sự là suy nghĩ của đệ?” Trong mắt Nhất Phi có vài phần hồ nghi.
Hai mắt kiên định đối diện người trước mặt: “Đây đích thực là suy nghĩ của đệ!”
Nghe vậy, Nhất Phi lộ ra nụ cười vui mừng và yên tâm: “Nhất Nhất, đệ có thể nghĩ như vậy, thật sự là quá tốt rồi!”
Dựa vào trái tim mà nói, y vẫn luôn phản đối việc Nhất Nhất ở cùng một chỗ với Vệ Hạo Thiên. Hiện tại, Vệ Hạo Thiên đã quên Nhất Nhất, khiến Nhất Nhất chủ động rời đi, việc này thật ra cũng tốt.
“Tam ca, vậy ngày mai chúng ta trở về nhà đi!” Thừa dịp tâm tình Tam ca đang tốt, Nhất Nhất vội vàng nói ra việc muốn trở về Thẩm gia trang.
Tuy rằng hắn đã thông suốt nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể an tâm ở lại nơi đã khiến cho hắn tổn thương thấu tâm! Trái tim của hắn rất yếu ớt!
“Được, chúng ta ngày mai sẽ trở về.” Nhất Phi cũng hiểu được tâm tư của Nhất Nhất, vì vậy sảng khoái đáp ứng hắn.
Vừa dứt lời, một thanh âm “Ọt ọt…” kỳ lạ vang lên.
Nghe tiếng, Nhất Nhất ủy khuất cố gắng cong môi: “Tam ca…”
“Ha ha.” Nhất Phi vẻ mặt sủng nịch, “Được rồi, được rồi, Tam ca sẽ đi chuẩn bị đồ ăn cho đệ!”
…
Đợi Nhất Nhất ăn uống no đủ, sau đó ngoan ngoãn đi ngủ, Nhất Phi mới có thể yên tâm đi tới phòng Tề Ngạo Dương.
Vừa rồi trong lúc chuẩn bị đồ ăn cho Nhất Nhất y đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất trọng yếu: Hiện tại, bụng Nhất Nhất đã được hơn bảy tháng, có thể chịu đựng được quãng đường xa xóc nảy như vậy không?
Y hối hận vì chưa suy nghĩ kỹ càng mà đã dễ dàng đáp ứng Nhất Nhất như vậy. Nếu như đã đáp ứng Nhất Nhất thì y không thể nuốt lời. Lại nhớ đến Tề Ngạo Dương là Dược Vương, có thể sẽ có biện pháp bảo vệ thai nhi, lúc này Nhất Phi mới bớt lo hơn một chút.
Trong phòng Tề Ngạo Dương.
“Cái gì? Các ngươi ngày mai muốn trở về Thẩm gia trang?” Tề Ngạo Dương ngơ ngác hỏi.
Nhất Nhất không phải đã nói muốn theo đuổi đại ca sao? Lẽ nào Nhất Nhất đã bỏ cuộc rồi?
“Đúng vậy, Nhất Nhất thật sự không muốn ở đây nữa.” Nhất Phi cũng giải thích, dù sao thì, quyết định này cũng có phần đột ngột.
“Nhưng cơ thể Nhất Nhất…”
“Ta cũng chính là vì việc này nên mới tới tìm ngươi. Ngươi có cách nào bảo vệ thai nhi, giúp Nhất Nhất an toàn trở về Thẩm gia trang không?”
“Bảo vệ thai nhi thực ra chỉ là việc thứ yếu. Tuy rằng bụng Nhất Nhất hiện tại đã hơn bảy tháng, mới nhìn rất nguy hiểm nhưng thật ra nếu không phải quá mức xóc nảy thì cũng không cần lo lắng. Việc ta lo lắng nhất chính là, Nhất Nhất sắp sinh, bà đỡ bình thường căn bản không thể giúp hắn đỡ đẻ, lúc đó mới là nguy hiểm.” Tề Ngạo Dương nói ra lo lắng của mình.
“Vậy, vậy phải làm thế nào?” Rõ ràng, Nhất Phi chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
“… Ân… Đành phải như vậy.” Suy nghĩ một chút, Tề Ngạo Dương nói, “Ta cùng các ngươi trở về Thẩm gia trang. Đến lúc đó, ta sẽ đích thân giúp Nhất Nhất sinh hạ. Chờ sau khi thân thể Nhất Nhất hồi phục, ta mới rời đi.”
“Vậy phiền ngươi.” Ngữ khí Nhất Phi có phần cảm kích.
“Không phiền. Trước đây ta đã từng nói, sẽ bảo đảm an toàn cho Nhất Nhất, nếu không Thẩm gia trang các ngươi bất luận là ai cũng đều có thể lấy mạng ta, nhưng ta vẫn còn chưa muốn chết mà!” Tề Ngạo Dương cười cười, tiếp tục nói, “Hơn nữa, hài nhi trong bụng Nhất Nhất là cốt nhục của đại ca ta, cũng chính là chất tử của ta, ta đương nhiên sẽ không thể không quan tâm.”
Nói đến đây, Tề Ngạo Dương không khỏi muốn đỡ lời thay đại ca: “Thực ra, đại ca…”
Chưa nói hết câu, y đã bị Nhất Phi nổi giận đùng đùng cắt ngang.
“Đừng nhắc tới kẻ phụ bạc kia! Lúc trước, là hắn kiên quyết muốn có được Nhất Nhất, hiện tại lại một cước đá văng Nhất Nhất! Hắn coi Nhất Nhất là cái gì?! Đừng nói với ta là bởi vì mất trí nhớ nên hắn mới như vậy, Nhất Nhất nhà ta chẳng lẽ cũng bởi vì hắn mất trí nhớ mà đáng bị bỏ rơi sao?”
Nhất Phi càng nói càng tức giận: “Nhất Nhất là bảo bối của Thẩm gia trang chúng ta, không phải hắn muốn có là có, không muốn nữa thì ném đi. Chuyện giữa hắn và Tần Thu Nguyệt, ta mặc kệ, hắn có thật sự quên Nhất Nhất hay không, ta cũng không quản. Ta chỉ biết, hắn đã tổn thương tiểu đệ mà ta thương yêu nhất! Nếu như không phải Nhất Nhất chính miệng nói đã không còn nợ nần gì với hắn thì ta cho dù có liều cái mạng này cũng sẽ vì Nhất Nhất mà lấy lại công đạo!”
Nói xong lời cuối cùng, y kích động đến đỏ mắt.
Y thực sự đau lòng thay Nhất Nhất, thực tức giận thay Nhất Nhất!
Im lặng chứng kiến cơn thịnh nộ của Nhất Phi, Tề Ngạo Dương không phản bác được câu nào, đành phải thở dài một tiếng.
Buổi sáng hôm sau, Nhất Phi lưu luyến cáo biệt Ngụy Tuyết Doanh, hứa hẹn rằng không lâu sau sẽ trở lại thực hiện lời ước hẹn cưới nàng làm vợ. Sau đó dẫn theo Nhất Nhất, còn có Tề Ngạo Dương hộ tống, rời khỏi Phạm Thiên cốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook