Bởi vì hắn nhớ lại một chuyện, chính là hậu thế nổi tiếng nhất thiên hạ hiện nay phải kể đến Hộ quốc Thiên nữ Tấn Minh vương triều Hạ Dịch Ly, cùng Quốc sư Tê Thu quốc Bắc Thần Hoàng, cả hai người đều được lưu truyền là nhân vật thần thoại. Bất đồng là, Hạ Dịch Ly thuộc về chính phái, giống như Bồ Tát sống, người người kính ngưỡng; mà Bắc Thần Hoàng hoàn toàn ngược lại, có người nói hắn là yêu ma hóa thân, người mang tà thuật; có người nói hắn là tiên nhân đắc đạo, có thể làm người khác cải tử hồi sinh. . . . . .

Chỉ có một điều chắc chắn, đó là bất cứ nơi nào, lúc nào, hắn đều mặc y phục màu huyền kim, tựa hồ đã trở thành tượng trưng cho thân phận của hắn .

Cho nên khi thị vệ vừa nhắc tới màu huyền kim, Thác Bát Luật liền không tự chủ được nghĩ tới Bắc Thần Hoàng.

“Chẳng lẽ là hắn?” Hắn trầm ngâm, nếu quả thật là Bắc Thần Hoàng, thì hắn quả thực có năng lực dùng hoa giết người.

Nhưng tại sao hắn lại xuất hiện ở Tấn Minh vương triều, hơn nữa còn cứu Hạ Vân Hi? Chẳng lẽ. . . . . . Hai người quen biết? Nghĩ tới đây, Thác Bát Luật nhíu mắt phượng, bắn ra tinh quang.

Đột nhiên, hắn đưa mắt nhìn về phía thị vệ, hạ lệnh: “Lập tức phái mật thám đi điều tra thân phận của người mặc huyền y, phải cẩn thận một chút, đừng để hắn phát hiện!”

Thị vệ lĩnh mệnh, lui xuống.

Bắc Thần Hoàng, nếu như quả thật là ngươi, chuyện này sẽ rất thú vị rồi! Ha ha. . . . . .

Bên môi Thác Bát Luật nâng lên một tia cười lạnh có thâm ý, đang định xoay người trở về phòng thì ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, hắn không vui nhăn mày lại.

“Khởi bẩm Hoàng thái tử, mật thám Nam Ảnh quốc mật báo, nói hoàng thượng đã xảy ra chuyện!”

Thác Bát Luật cả kinh, vội vàng cho người nào.

“Xảy ra chuyện gì? Phụ hoàng thế nào, nói mau!” Lúc này, mắt phượng xinh đẹp của hắn lại tràn đầy lo âu.

“Hồi bẩm thái tử, bệnh suyễn của Hoàng thượng đột nhiên phát tác, mặc dù các ngự y đã kê đơn sắc thuốc nhưng tình hình vẫn không thấy tốt hơn, vì vậy hoàng hậu nương nương lệnh cho ty chức tới đây, xin thái tử mau về nước!” Mật thám sắc mặt nặng nề nói.

“Đồ vô dụng, bệnh suyễn cũng không trị hết, bọn chúng làm ngự y gì nữa?” Thác Bát Luật giận dữ, vừa giận vừa vội, nếu phụ hoàng xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ cho đám nô tài ngu ngốc kia chôn theo.

“Xin Thái tử bớt giận, hiện tại quan trọng nhất là về nước trước, nếu không ty chức sợ. . . . . .” Lời này hắn không dám nói ra.

Thác Bát Luật trầm mặc suy tư hồi lâu, nếu như đi bây giờ, không chỉ lần kết thân này phải hủy bỏ, ngay cả kế hoạch của hắn cũng phải tạm hoãn.

Nhưng nếu không trở về nước hắn lại không yên lòng, dù sao cũng là cha mình, sau khi cân nhắc nặng nhẹ, hắn quả quyết nói: “Ngươi cùng một số mật thám tâm phúc ở lại đây, tùy thời nghe lệnh làm việc, có tình hình gì, lập tức truyền thư cho ta!”

“Tuân lệnh!” Mật thám cung kính lên tiếng.

Thác Bát Luật lại phân phó những thị vệ khác tập hợp chuẩn bị trở về nước, sau đó thông báo cho muội muội Thác Bát Nghiên, cùng nhau đến chào từ biệt Tiêu Đế.

Sau khi Chu Minh đế biết được tin này, tâm tình cũng nặng nề dị thường, để tỏ lòng hữu nghị lo lắng cho Nam Ảnh quốc, hắn đã tặng không ít Thiên Sơn tuyết liên … Dược liệu quý giá, hơn nữa phái vài ngự y nổi danh nhất đi theo Thác Bát Luật cùng tới Nam Ảnh quốc, hy vọng có thể trợ giúp cho Nam Ảnh đế.

Mà Thác Bát Nghiên thì tâm tình vô cùng buồn bực, ngoài việc lo lắng bệnh tình của phụ thân, còn có là sắp phải xa Tiêu Dật Phong.Ở cùng nhau hơn mười ngày qua, nàng phát hiện mình càng ngày càng thích hắn, chỉ tiếc hắn vĩnh viễn luôn ôn hoà, ngay cả nói cũng không nhiều, trừ ngày đó theo nàng đi hội chùa một lát thì còn lại không để ý đến nàng, đều là nàng tự đi tìm hắn. Mặc dù, nàng rất muốn biết tâm ý của hắn với mình, nhưng mỗi khi muốn mở miệng thì lại bị ánh mắt lạnh lùng như băng của hắn làm cho sợ hãi, đành phải đem lời nuốt xuống. Nhiều ngày như vậy, hai người nói với nhau cũng không vượt quá mười câu.

Nhưng nàng lại rất vui vẻ, ít nhất mình còn được ở bên cạnh hắn, nàng có lòng tin, tiếp xúc lâu ngày sẽ sinh tình. Nhưng bây giờ nàng phải về nước, lần từ biệt này chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại, nghĩ tới đây, Thác Bát Nghiên hết sức khổ sở.

Không được, nàng không thể buồn bực được, cùng lắm thì chờ qua chuyện của phụ hoàng, nàng lại trở lại thiên triều là được.

Hôm nay, Thác Bát Nghiên đi tới cung Hoa Dương, tính từ biệt người trong lòng.

Trong vườn hoa, Tiêu Dật Phong đang đứng trầm tư trong đình, hai mắt tuy vẫn lạnh như băng trước sau như một, nhưng lại lộ ra một tia cô đơn khó hiểu.

Thác Bát Nghiên nhìn hắn hồi lâu, sau đó hít một hơi, nhỏ giọng kêu: “Dật Phong, Dật Phong ——”

Kêu vài tiếng rồi, Tiêu Dật Phong mới chậm rãi quay đầu, hờ hững nhìn nàng, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Vừa rồi chàng đang nghĩ gì, có phải có tâm sự hay không?” Thác Bát Nghiên thẹn thùng cười một tiếng, quan tâm nói: “Không thì chàng nói ra đi, ta có thể chia sẻ với chàng.”

Nàng rất hy vọng trước khi đi, có thể tiến gần hơn một bước với hắn.

Nghe vậy, lông mày Tiêu Dật Phong khẽ nhíu lại, mi tâm lộ ra một tia buồn khổ, một tia không vui, còn có không nhịn được. Hắn lạnh nhạt nói: “Chuyện không liên quan đến ngươi!” Nói xong xoay người rời đi.

Nếu không phải vì để Hạ Vân Hi hoàn toàn chết tâm không quấy rầy hắn nữa, lần trước hắn cũng không đáp ứng lời mời của Thác Bát Nghiên. Không sai, hắn thành công, nhưng lại chọc tới một cái phiền toái khác, hơn nữa chính mình còn càng ngày càng trở nên kỳ quái, trong lòng trống rỗng, cảm giác mất mát cứ lan rộng.

Hắn lạnh lùng làm Thác Bát Nghiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, cũng không cam lòng.

Nàng cắn cắn môi, dù sao hôm nay cũng phải rời đi, vô luận thế nào cũng muốn hỏi rõ tâm ý của hắn bằng bất cứ giá nào! Nàng thật không cách nào chịu được hắn đối với nàng làm như không thấy nữa! Vừa nghĩ xong, nàng liền đuổi lên phía trước, chặn đường Tiêu Dật Phong.

“Dật Phong!” Thác Bát Nghiên đứng trước mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hôm nay ta phải về nước, lần từ biệt này, thật không biết lúc nào thì mới có thể nhìn thấy chàng. . . . . .” Dừng một chút, nàng mới nói tiếp: “Cho nên ta hỏi chàng một câu, ở cùng ta mấy ngày nay, chàng có hay không. . . . . . Có yêu thích ta một chút không?”

Tiêu Dật Phong nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, thần sắc vẫn hờ hững, môi mím chặt, không trả lời nàng.

Trong con ngươi thâm thúy của hắn, Thác Bát Nghiên căn bản không nhìn thấy hình bóng của mình, ánh mắt hắn lúc nhìn nàng và lúc nhìn Hạ Vân Hi hoàn toàn không giống nhau. . . . . . Chẳng lẽ, từ đầu đến cuối trong mắt hắn cũng không có nàng? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ chỉ có…

Không! Nàng sẽ không thua nàng ta, nàng tuyệt không tiếp nhận sự thật này! Tuy nói như thế, nhưng tâm tình vẫn khó chịu mất mát, sôi trào mãnh liệt trong cơ thể nàng.

Nàng hít sâu một cái, xoay người muốn rời đi, có thể là do lao đi quá nhanh, bước chân không ổn định, thân thể loạng choạng muốn ngã ngửa về phía sau, Tiêu Dật Phong thấy thế, theo bản năng vươn tay đỡ nàng.

Nhìn thấy dung mạo anh tuấn ái mộ gần ngay trước mắt, Thác Bát Nghiên hạ quyết tâm, nhanh chóng ôm lấy bờ vai kiên cố của hắn, đem cánh môi nóng rực hôn lên đôi môi kiêu ngạo lạnh băng của hắn. . . . . .

Sớm không đến, muộn không đến! Một màn này vừa đúng rơi vào trong mắt Hạ Vân Hi vừa đến Hoa Dương cung, bước vào hoa viên.

Thoáng chốc, cảnh tượng trước mắt mơ hồ, mà lòng nàng như bị đâm một dao rách toạc, máu tươi đầm đìa. . . . . .

Giờ khắc này, nàng thật sự tình nguyện mình bị mù, cái gì cũng không nhìn thấy!

Đau đớn nhắm mắt lại, cố nén cõi lòng tan nát, Hạ Vân Hi nén nước mắt xoay người rời đi thật nhanh, vì vậy nàng không nhìn thấy cảnh Tiêu Dật Phong sau khi giật mình hồi hồn lại, đẩy Thác Bát Nghiên ra. . . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương