“Thật ra thì. . . . . .” Lúc này Hạ Vân Hi giống như nhớ đến điều gì, muốn nói lại thôi.

“Thế nào, có phải nghĩ tới điều gì hay không?” Chu Minh đế trầm ngâm nhìn nàng.

Hạ Vân Hi gật đầu với hoàng thượng một cái, sau đó chuyển mắt hỏi hoàng hậu: “Nương nương, người còn nhớ lần trước, chuyện con rơi xuống ao nước không?”

“Dĩ nhiên nhớ, lần đó con dọa ta sợ chết khiếp!” Hoàng hậu nhớ tới vẫn còn sợ hãi trong lòng.

“Nương nương, thật ra thì con vẫn chưa nói cho người biết, lần đó. . . . . .” Hạ Vân Hi vừa nhắc tới chuyện này, đáy mắt tối tăm. Sắc mặt nàng nặng nề nói: “Con không phải tự sát, mà là có người muốn giết con!”

Lời này vừa nói ra, Chu Minh đế cùng Hoàng hậu cũng kinh ngạc nhảy dựng: “Cái gì? Con nói có người muốn giết con?”

Hạ Vân Hi đem chuyện xảy ra ở ao sen kể lại đơn giản.

Hoàng hậu kinh hãi lấy tay xoa ngực. Chu Minh đế tức đến xanh mặt, cả giận nói: “Nực cười, lại có chuyện như vậy, trẫm nhất định phải cẩn thận điều tra kỹ, bắt kẻ to gan đó.”

Vừa nghĩ tới có người muốn hại chết Vân Hi, hắn lại đứng ngồi không yên, loại cảm giác này thật giống như lúc trước khi Dịch Ly muốn rời cung, trong lòng hắn không khỏi sợ hãi, sợ chuyện cũ sẽ tái diễn.

Bởi vì hắn cảm thấy Ly nhi bị giết hại nhất định là do trong cung có người tiết lộ hành tung của nàng, nếu không người Già Lệ quốc làm sao biết chuyện nàng rời cung? Chỉ tiếc đối phương quá bí mật, hắn vẫn không tra ra kết quả.

Hoàng hậu cũng tức giận mở miệng: “Không sai, hoàng thượng! Tuyệt đối phải tra, bằng không thần thiếp sẽ rất lo lắng, nha đầu Vân Hi sẽ lại xảy ra chuyện mất thôi!” Nói xong, lo âu nắm chặt tay Hạ Vân Hi .

Chu Minh đế vừa nghe càng gấp hơn, liền gọi Cẩm y vệ, sau khi giao phó sự tình thì hạ lệnh bọn hắn âm thầm điều tra, lại phái Cẩm y vệ võ công cao cường ẩn nấp xung quanh Phượng Hoàng cung, bảo vệ Hạ Vân Hi.

——————————–

Khuynh Vân cung.

Quế mama vội vàng đi vào, nói với Dung phi: “Nương nương, nô tỳ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!” Đồng thời nhìn hai bên một chút.

Dung phi lập tức hiểu ý của nàng, liền cho mọi người lui ra: “Các ngươi, toàn bộ đi xuống, không có lệnh của bổn cung, ai cũng không được vào.”

“Dạ!” Hai bên đáp lời lui xuống đóng cửa lại.

Phòng ngủ chỉ còn lại hai người, Quế mama liền thấp giọng nói: “Nghe nói Hạ Vân Hi bình an trở lại rồi!”

“Ngươi nói cái gì? Trở lại?” Mặt cười của Dung phi trầm xuống, mắt hạnh trừng to.

“Đúng vậy, nô tài nghe Hắc Vũ nói, vốn là đã đem nàng đưa đến cho những thị vệ Nam Ảnh quốc kia, nhưng ai biết nửa đường nhảy ra một người rất lợi hại muốn cứu Hạ Vân Hi, Hắc Vũ còn không kịp thấy rõ hắn ra tay thế nào, người đội trưởng thị vệ kia đã chết rồi, còn những thị vệ Nam Ảnh quốc khác cũng chết rất thảm.” Quế mama nói tới đây còn rùng mình một cái.

“Thật có chuyện này ư?” Dung phi cực kỳ kinh ngạc: “Vậy Hắc Vũ cũng không đánh lại hắn sao?”

“Hắc Vũ không muốn cứng đối cứng, liền giả vờ rời đi, sau đó chờ tên kia đi rồi, hắn quay lại sơn trang thông báo cho những thị vệ khác, chặn Hạ Vân Hi trên đường hồi cung, ai ngờ thái tử lại chạy tới đúng lúc!” Quế mama đem chi tiết sự việc nói ra.

“Cho nên, nàng trở lại rồi?” Dung phi trừng mắt, tay nắm chặt thành quyền.

“Chẳng những trở lại, còn mang sự tình nói cho hoàng thượng, hoàng thượng giận dữ, nói muốn triệt để điều tra chuyện này!” Quế mama nói đến đây, có chút lo lắng nhìn chủ tử.

Sắc mặt Dung phi càng khó nhìn hơn, trầm mặc, suy nghĩ sâu xa , đi tới đi lui trong phòng.

“Nương nương, hay trước tiên chúng ta bỏ qua cho Hạ Vân Hi đi, tránh vì nàng mà đắc tội hoàng thượng, vậy không đáng.” Quế mama lại nói.

“Nhưng ta thật sự không muốn nàng tiếp tục ở trong cung, ” Dung phi vẻ mặt phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi biết không? Kể từ khi Hoàng thượng nhìn thấy Hạ Vân Hi tới nay, cả ngày mất hồn mất vía , chẳng những không tới Khuynh Vân cung, ngay cả tẩm cung của các phi tần khác cũng không đi, ta lo lắng cứ tiếp tục như vậy, nàng sớm muộn cũng sẽ trở thành hoàng quý phi, đến lúc đó ta còn có địa vị sao?”

“Không thể nào? Hoàng thượng làm sao có thể. . . . . .” Quế mama há hốc mồm cứng lưỡi, có chút không tin: “Chẳng qua chỉ là nha đầu nho nhỏ, có bao nhiêu bản lĩnh chứ?”

Dung phi nặng nề nghiêm mặt: “Nếu như nàng chỉ là một tiểu nha đầu bình thường có vẻ ngoài như Thiên tiên ta cũng không lo lắng, nhưng vấn đề là nàng lại giống Hạ Dịch Ly!”

Năm đó chuyện hoàng thượng có quan hệ âm thầm cùng Hạ Dịch Ly, nàng rất rõ ràng, vì vậy nàng mới khẩn trương như thế.

Quế mama lại lắc đầu nói: “Nhưng nương nương, Hạ Vân Hi đã thích thái tử rồi mà?”

“Vậy thì sao, Tiêu Dật Phong còn phải kết thân với công chúa, đến lúc đó nàng thấy không làm được thái tử phi, còn không nắm chặt cơ hội lên làm hoàng quý phi sao?” Dung phi không lạc quan như bà, ngược lại là càng nghĩ càng không ổn: “Nếu quả như thật như thế, vậy cố gắng mấy năm qua của ta không phải uổng phí sao. . . . . . Không được, ta không thể ngồi chờ chết!”

Nàng nhịn bao nhiêu năm nay, đã trải qua không ít mưa gió hậu cung, mấy lần cửu tử nhất sinh mà vẫn qua được. Thật vất vả trừ bỏ tất cả kẻ địch làm hoàng thượng chuyên sủng nàng để có được địa vị hôm nay, vì vậy nàng tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào tới phá hư.

Nghĩ tới đây, mắt đẹp của Dung phi sáng ngời, thoáng qua một tia hung ác.

——————————–

Bích Tiêu cung

Thác Bát Luật đứng trước cửa sổ, vẻ mặt lạnh lùng nghe thuộc hạ báo cáo, mày kiếm gắt gao nhăn lại.

Hoa hồng giết người? Hắn chưa bao giờ nghe qua, hoa hồng có thể giết người, coi như thật sự là cao thủ công lực thâm hậu, có thể ngắt lá phi hoa đả thương người, cũng không thể trong nháy mắt giết người được, huống chi còn là phân thây, cái này càng không thể tưởng tượng được nữa, quả thật trước đây chưa từng gặp, mới nghe lần đầu!

“Ngươi thật sự nhìn thấy hắn dùng hoa mà không phải là vũ khí khác?” Hắn nhìn về phía thị vệ run rẩy dưới đất, hỏi lại lần nữa.

“Điện hạ, đây là thiên chân vạn xác, thuộc hạ thấy rất rõ ràng!” Thị vệ nhớ tới, ánh mắt tràn đầy sợ hãi: “Cái nam nhân y phục huyền sắc từ trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện, chúng ta còn chưa có thấy rõ hắn ra tay như thế nào, thân thể Trương đội trưởng liền bị chém làm hai. . . . . . Trên đất rơi đầy hoa hồng lam nhuốm máu . . . . . . Trên tay người nam nhân kia cũng có, sau đó hắn lại ra tay, giết những người khác. . . . . .”

Hắn là thủ vệ canh giữ ngoài cửa, thấy rất rõ ràng.

“Chậm đã, ngươi mới vừa nói hắn mặc y phục gì?” Thác Bát Luật tựa hồ nắm được điểm mấu chốt, vội hỏi.

Thị vệ ngẩn ra, mới nói: “Màu huyền kim!” Trong đêm tối đặc biệt dễ thấy.

Màu huyền kim? Thác Bát Luật hơi chấn động một cái, đôi mắt hoa đào thoáng kinh ngạc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương