Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh
-
Chương 120: Cưỡng ép
Tiêu Dật Dương nghe vậy không khỏi kinh ngạc. “Huynh định một mình đi cứu Vân Hi? Như vậy sao được, quá nguy hiểm!”
“Không, ta phải đi một mình!” Tiêu Dật Phong dừng bước, nghiêm túc nhìn hắn. “Ngộ nhỡ thất bại, ít nhất đệ còn có thể mang binh tới ứng cứu, nhưng nếu như chúng ta cùng đi, nếu gặp chuyện không may thì coi như xong rồi, thiên triều cũng sẽ vì vậy mà sợ ném chuột sợ vỡ bình (muốn đánh nhưng còn e ngại)!”
“Đại ca. . . . . .” Mặc dù cảm thấy điều này rất có lý, nhưng là. . . . . .
“Nhanh đi, đừng lãng phí thời gian nữa!” Tiêu Dật Phong trầm mặt.
Cứu người quan trọng hơn, Tiêu Dật Dương cũng không muốn trì hoãn nữa rồi, khẽ cắn răng, dằn lòng nói: “Đại ca bảo trọng!” Nói xong cũng không quay đầu lại, vội vã rời đi.
Tiêu Dật Phong bước nhanh ra ngoại thành, nhảy lên lưng ngựa, dụng hết toàn lực trên quất ngựa một roi, tuấn mã hí cuồng một tiếng rồi tung vó như bay.
——————————–
Sau khi Hạ Vân Hi bị cường ép mang về Tê Thu Quốc, bị nhốt bên trong phủ quốc sư, liên tiếp mấy ngày nàng đều chỉ ôm gối ngồi trên giường ngẩn người, ưu thương thống khổ, khiến nàng càng tiều tụy gầy gò.
Nhớ tới Dật Phong lãnh khốc tuyệt tình, nàng bi thương đến cực hạn, nước mắt như suối không cạn, tuôn rơi không ngừng.
Trái tin nàng đau khổ trống rỗng, không thể khống chế bản thân mình không nghĩ đến nam nhân mà nàng yêu, nhưng nghĩ đến hắn, cả tâm hồn lại phải chịu đựng đau đớn vô cùng.
Dật Phong. . . . . . Tại sao không tin ta. . . . . .
Nàng thở dài một sơi, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng cửa mở, hai thị nữ đi vào, tay đều bưng khay.
“Các ngươi tới làm gì?” Hạ Vân Hi lau nước mắt, lạnh lùng hỏi. Đối với người của phủ quốc sư, nàng không có chút hảo cảm nào.
“Hạ cô nương, quốc sư có lệnh, cô nương lập tức thay bộ y phục này!” Thị nữ truyền lời.
“Tại sao?” Nàng nhìn hai khay trong tay thị nữ, lập tức bị y phục hoa lệ nước lạ hấp dẫn.
Trên áo có thêu một bông hoa Mẫu Đơn xanh biếc, tay áo hẹp và ngắn, quần dài uốn lượn kéo đất có màu hồng của hoa thủy tiên, cùng một đống trang sức lấp lánh.
Đúng là rất xinh đẹp, hơn nữa còn sang trọng cao quý, mỹ luân tuyệt luân —— nhưng nghĩ tới đây là của tên Bắc Thần Hoàng gì đó, lập tức bộ y phục biến thành xấu xí vô cùng.
“Quốc sư nói, người đã ở đây thì không thể mặc y phục Thiên triều nữa, phải thay y phục của Tê Thu!” Thị nữ đáp.
“Ta không mặc, cầm ra đi!” Nàng hất mặt chán ghét.
“Cô nương, đây là quốc sư ra lệnh, xin đừng làm khó chúng nô tỳ!” Thị nữ mặt khẩn cầu nhìn nàng, không có ý định đi.
“Ta nói không mặc là không mặc!” Hạ Vân Hi đột nhiên dùng sức đẩy, khay trên tay bọn thị nữ rớt choang, y phục trang sức rơi đầy đất.
Thị nữ sợ hết hồn, gương mặt kinh ngạc nhìn xuống đất, không nghĩ tới nàng lại hành động như vậy!
Bắc Thần Hoàng lúc này đi tới, không chút để ý nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt lạnh băng bất mãn rõ rang.
“Nhặt lên, thay cho nàng!” Giọng hắn trầm thấp cường thế không cho phép phản kháng.
“Ngươi dựa vào cái gì?” Hạ Vân Hi hận nhìn hắn, quyết ý chống đối tới cùng.
Bắc Thần Hoàng nhìn nàng, không hề chớp mắt, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhìn không thấu suy nghĩ trong nội tâm của hắn, hắn gằn từng chữ: “Đừng để ta nói lại lần thứ ba!”
Hạ Vân Hi không sợ hất cằm, bản tính ngang ngược bướng bỉnh lại nổi lên. “Ta, quyết, không, thay!” Đừng hòng, nàng sẽ không khuất phục.
Bắc Thần Hoàng môi mỏng mím chặt lại, khí lạnh như băng, đột nhiên lan tràn. . . . . .
Không khí thoáng chốc trở nên đè nén dị thường, thậm chí trong không khí cũng ẩn chứa hơi thở nguy hiểm mơ hồ…
Hạ Vân Hi mặc dù có chút sợ, nhưng vẫn thẳng lưng, tuyệt không ra vẻ yếu thế trước mặt kẻ địch. Nhưng lúc nàng nhìn thấy bóng dáng cao lớn từng bước tiến tới gần,thì vội kinh hoảng lui về phía sau mấy bước, hy vọng có thể giữ vững khoảng cách an toàn.
“Xem ra ta đối với ngươi quá khách khí, mới khiến ngươi vô pháp vô thiên như vậy!” Bắc Thần Hoàng vẻ mặt hờ hững, ánh mắt âm u như ma quỷ tới từ địa ngục. . . . . .
Nàng lùi đến bàn, sờ thấy cây nến trên bàn, đột nhiên ném về phía hắn, thừa dịp hắn né tránh nàng phóng nhanh đến cửa định chạy trốn. Bắc Thần Hoàng lại nhẹ xoay chân một cái bắt được nàng, dùng sức xé y phục của nàng ra, đem nàng ném lên trên giường, cũng thuận thế đè nàng dưới thân.
Hạ Vân Hi kinh hãi thở gấp, mắt giận trừng hắn, trong lòng càng thêm khủng hoảng.
Bắc Thần Hoàng sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, ánh mắt sắc bén như một thanh bảo kiếm, làm người ta bất an, cảm giác lạnh thấu xương nhiệt độ đóng băng cả người.
Trong mắt người ngoài hắn là một băng nhân vô tình lạnh nhạt, vô luận xảy ra chuyện gì vẻ mặt đều không đổi. Vậy mà tính tình của hắn cũng hết sức kịch liệt cường thế, chỉ là hắn vô cùng giỏi kiềm chế, hỉ nộ ít khi thể hiện trên mặt.
Nhưng giờ phút này hắn thật sự bị chọc giận rồi, hai mắt như lửa thiêu đủ đốt chết một đội binh mã.
“Hạ Vân Hi, ngươi còn dám không nghe lệnh ta, cãi lời ta…, bổn tọa tuyệt đối sẽ không nương tay với ngươi!”
“Buông ta ra, tên khốn kiếp!” Nàng liều mạng giãy giụa kêu to.
Bắc Thần Hoàng sắc mặt lạnh như sương, vung tay xé y phục của Hạ Vân Hi thành hai nửa, lộ ra cái yếm màu đỏ, nổi bật trên làn da trắng như tuyết càng thêm trong suốt như ngọc. . . . . .
Hạ Vân Hi bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ tái nhợt, vừa giận vừa sợ.”Ngươi muốn làm gì, đồ vô sỉ! Buông ta ra, buông ta ra. . . . . .” Nàng xấu hổ vừa đánh vừa đá.
“Ngươi đã không muốn thay, vậy để ta tới giúp ngươi thay!” Bắc Thần Hoàng lạnh lùng mở miệng, một tay nắm hai tay nàng lại, một tay khác muốn tháo yếm nàng xuống.
“Dừng tay —— đừng đụng vào ta.” Nàng hoảng sợ kêu to, liên tiếp nói: “Ta thay! Ta thay!”
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Hạ Vân Hi ở tình thế bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là phải hạ mình.
Thấy nàng chịu khuất phục, Bắc Thần Hoàng uy hiếp có hiệu quả, hài lòng nhếch môi, lạnh nhạt nói: “Nhớ, về sau đừng bướng bỉnh nữa!”
Hạ Vân Hi không cam lòng nhìn hắn, nếu ánh mắt có thể giết người nàng nhất định đem hắn chặt làm trăm mảnh.
Bắc Thần Hoàng buông nàng ra, nhận y phục trên tay thị nữ, ném lên giường. “Mặc!”
“Ngươi đi ra ngoài!” Nàng hận đến thét lên. Tên khốn này còn đứng đây làm cái gì?
“Nhã Cách, tới giúp nàng thay quần áo!” Bắc Thần Hoàng không để ý đến nàng, thản nhiên hạ lệnh.
Thị nữ lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên.
Vì không để cho mình tiếp tục chịu khổ, Hạ Vân Hi bất đắc dĩ thỏa hiệp. Cố gắn nở một nụ cười lạnh, thẫn thờ đứng lên để thị nữ thay nàng mặc.
“Không, ta phải đi một mình!” Tiêu Dật Phong dừng bước, nghiêm túc nhìn hắn. “Ngộ nhỡ thất bại, ít nhất đệ còn có thể mang binh tới ứng cứu, nhưng nếu như chúng ta cùng đi, nếu gặp chuyện không may thì coi như xong rồi, thiên triều cũng sẽ vì vậy mà sợ ném chuột sợ vỡ bình (muốn đánh nhưng còn e ngại)!”
“Đại ca. . . . . .” Mặc dù cảm thấy điều này rất có lý, nhưng là. . . . . .
“Nhanh đi, đừng lãng phí thời gian nữa!” Tiêu Dật Phong trầm mặt.
Cứu người quan trọng hơn, Tiêu Dật Dương cũng không muốn trì hoãn nữa rồi, khẽ cắn răng, dằn lòng nói: “Đại ca bảo trọng!” Nói xong cũng không quay đầu lại, vội vã rời đi.
Tiêu Dật Phong bước nhanh ra ngoại thành, nhảy lên lưng ngựa, dụng hết toàn lực trên quất ngựa một roi, tuấn mã hí cuồng một tiếng rồi tung vó như bay.
——————————–
Sau khi Hạ Vân Hi bị cường ép mang về Tê Thu Quốc, bị nhốt bên trong phủ quốc sư, liên tiếp mấy ngày nàng đều chỉ ôm gối ngồi trên giường ngẩn người, ưu thương thống khổ, khiến nàng càng tiều tụy gầy gò.
Nhớ tới Dật Phong lãnh khốc tuyệt tình, nàng bi thương đến cực hạn, nước mắt như suối không cạn, tuôn rơi không ngừng.
Trái tin nàng đau khổ trống rỗng, không thể khống chế bản thân mình không nghĩ đến nam nhân mà nàng yêu, nhưng nghĩ đến hắn, cả tâm hồn lại phải chịu đựng đau đớn vô cùng.
Dật Phong. . . . . . Tại sao không tin ta. . . . . .
Nàng thở dài một sơi, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng cửa mở, hai thị nữ đi vào, tay đều bưng khay.
“Các ngươi tới làm gì?” Hạ Vân Hi lau nước mắt, lạnh lùng hỏi. Đối với người của phủ quốc sư, nàng không có chút hảo cảm nào.
“Hạ cô nương, quốc sư có lệnh, cô nương lập tức thay bộ y phục này!” Thị nữ truyền lời.
“Tại sao?” Nàng nhìn hai khay trong tay thị nữ, lập tức bị y phục hoa lệ nước lạ hấp dẫn.
Trên áo có thêu một bông hoa Mẫu Đơn xanh biếc, tay áo hẹp và ngắn, quần dài uốn lượn kéo đất có màu hồng của hoa thủy tiên, cùng một đống trang sức lấp lánh.
Đúng là rất xinh đẹp, hơn nữa còn sang trọng cao quý, mỹ luân tuyệt luân —— nhưng nghĩ tới đây là của tên Bắc Thần Hoàng gì đó, lập tức bộ y phục biến thành xấu xí vô cùng.
“Quốc sư nói, người đã ở đây thì không thể mặc y phục Thiên triều nữa, phải thay y phục của Tê Thu!” Thị nữ đáp.
“Ta không mặc, cầm ra đi!” Nàng hất mặt chán ghét.
“Cô nương, đây là quốc sư ra lệnh, xin đừng làm khó chúng nô tỳ!” Thị nữ mặt khẩn cầu nhìn nàng, không có ý định đi.
“Ta nói không mặc là không mặc!” Hạ Vân Hi đột nhiên dùng sức đẩy, khay trên tay bọn thị nữ rớt choang, y phục trang sức rơi đầy đất.
Thị nữ sợ hết hồn, gương mặt kinh ngạc nhìn xuống đất, không nghĩ tới nàng lại hành động như vậy!
Bắc Thần Hoàng lúc này đi tới, không chút để ý nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt lạnh băng bất mãn rõ rang.
“Nhặt lên, thay cho nàng!” Giọng hắn trầm thấp cường thế không cho phép phản kháng.
“Ngươi dựa vào cái gì?” Hạ Vân Hi hận nhìn hắn, quyết ý chống đối tới cùng.
Bắc Thần Hoàng nhìn nàng, không hề chớp mắt, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhìn không thấu suy nghĩ trong nội tâm của hắn, hắn gằn từng chữ: “Đừng để ta nói lại lần thứ ba!”
Hạ Vân Hi không sợ hất cằm, bản tính ngang ngược bướng bỉnh lại nổi lên. “Ta, quyết, không, thay!” Đừng hòng, nàng sẽ không khuất phục.
Bắc Thần Hoàng môi mỏng mím chặt lại, khí lạnh như băng, đột nhiên lan tràn. . . . . .
Không khí thoáng chốc trở nên đè nén dị thường, thậm chí trong không khí cũng ẩn chứa hơi thở nguy hiểm mơ hồ…
Hạ Vân Hi mặc dù có chút sợ, nhưng vẫn thẳng lưng, tuyệt không ra vẻ yếu thế trước mặt kẻ địch. Nhưng lúc nàng nhìn thấy bóng dáng cao lớn từng bước tiến tới gần,thì vội kinh hoảng lui về phía sau mấy bước, hy vọng có thể giữ vững khoảng cách an toàn.
“Xem ra ta đối với ngươi quá khách khí, mới khiến ngươi vô pháp vô thiên như vậy!” Bắc Thần Hoàng vẻ mặt hờ hững, ánh mắt âm u như ma quỷ tới từ địa ngục. . . . . .
Nàng lùi đến bàn, sờ thấy cây nến trên bàn, đột nhiên ném về phía hắn, thừa dịp hắn né tránh nàng phóng nhanh đến cửa định chạy trốn. Bắc Thần Hoàng lại nhẹ xoay chân một cái bắt được nàng, dùng sức xé y phục của nàng ra, đem nàng ném lên trên giường, cũng thuận thế đè nàng dưới thân.
Hạ Vân Hi kinh hãi thở gấp, mắt giận trừng hắn, trong lòng càng thêm khủng hoảng.
Bắc Thần Hoàng sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, ánh mắt sắc bén như một thanh bảo kiếm, làm người ta bất an, cảm giác lạnh thấu xương nhiệt độ đóng băng cả người.
Trong mắt người ngoài hắn là một băng nhân vô tình lạnh nhạt, vô luận xảy ra chuyện gì vẻ mặt đều không đổi. Vậy mà tính tình của hắn cũng hết sức kịch liệt cường thế, chỉ là hắn vô cùng giỏi kiềm chế, hỉ nộ ít khi thể hiện trên mặt.
Nhưng giờ phút này hắn thật sự bị chọc giận rồi, hai mắt như lửa thiêu đủ đốt chết một đội binh mã.
“Hạ Vân Hi, ngươi còn dám không nghe lệnh ta, cãi lời ta…, bổn tọa tuyệt đối sẽ không nương tay với ngươi!”
“Buông ta ra, tên khốn kiếp!” Nàng liều mạng giãy giụa kêu to.
Bắc Thần Hoàng sắc mặt lạnh như sương, vung tay xé y phục của Hạ Vân Hi thành hai nửa, lộ ra cái yếm màu đỏ, nổi bật trên làn da trắng như tuyết càng thêm trong suốt như ngọc. . . . . .
Hạ Vân Hi bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ tái nhợt, vừa giận vừa sợ.”Ngươi muốn làm gì, đồ vô sỉ! Buông ta ra, buông ta ra. . . . . .” Nàng xấu hổ vừa đánh vừa đá.
“Ngươi đã không muốn thay, vậy để ta tới giúp ngươi thay!” Bắc Thần Hoàng lạnh lùng mở miệng, một tay nắm hai tay nàng lại, một tay khác muốn tháo yếm nàng xuống.
“Dừng tay —— đừng đụng vào ta.” Nàng hoảng sợ kêu to, liên tiếp nói: “Ta thay! Ta thay!”
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Hạ Vân Hi ở tình thế bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là phải hạ mình.
Thấy nàng chịu khuất phục, Bắc Thần Hoàng uy hiếp có hiệu quả, hài lòng nhếch môi, lạnh nhạt nói: “Nhớ, về sau đừng bướng bỉnh nữa!”
Hạ Vân Hi không cam lòng nhìn hắn, nếu ánh mắt có thể giết người nàng nhất định đem hắn chặt làm trăm mảnh.
Bắc Thần Hoàng buông nàng ra, nhận y phục trên tay thị nữ, ném lên giường. “Mặc!”
“Ngươi đi ra ngoài!” Nàng hận đến thét lên. Tên khốn này còn đứng đây làm cái gì?
“Nhã Cách, tới giúp nàng thay quần áo!” Bắc Thần Hoàng không để ý đến nàng, thản nhiên hạ lệnh.
Thị nữ lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên.
Vì không để cho mình tiếp tục chịu khổ, Hạ Vân Hi bất đắc dĩ thỏa hiệp. Cố gắn nở một nụ cười lạnh, thẫn thờ đứng lên để thị nữ thay nàng mặc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook