Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh
-
Chương 119: Âm thầm đến Tu Thu Quốc (2)
Tấn phủ thân vương.
Tiêu Dật Hiên ngồi trong thư phòng nhìn những báo cáo trong tay, mắt phượng sáng ngời nhàn nhạt quỷ dị, bên môi lộ ra một nụ cười khó lường.
“Năng lực xử lý công việc của Thiên Tuyệt môn quả nhiên không giống bình thường, một điều hoàn toàn không có thật cũng có thể làm ra bằng chứng cụ thể như thế!”
Không sai, phần điều tra trên tay hắn này chính là chứng cứ ngụy tạo Hạ Vân Hi là người của nước Tê Thu, chỉ cần có nó thì đồng nghĩa với cơ hội đả kích Tiêu Dật Phong, coi như không thể hãm hắn vào tội danh gì nhưng cũng khơi lên bất mãn của văn võ bá quan đối với hắn.
Tiêu Dật Phong à Tiêu Dật Phong, bổn vương xem vị trí thái tử của ngươi c̣n có thể ngồi bao lâu, ha ha. . . . . . Hắn cười đắc ý, chỉ cần kia đưa chướng ngại vật xuống đài, như vậy ngôi vị hoàng đế tương lai là của hắn rồi !
“Nhị ca!” Tiêu Tín Duy cùng Tiêu Tín Hải đi vào, thuận tay đóng cửa phòng.
“Thế nào, tình huống bây giờ ra sao?” Tiêu Dật Hiên khép báo cáo lại, nhìn bọn họ hỏi.
“Nhị ca, như huynh đoán, Tiêu Dật Phong quả thật đã đến Tê Thu cứu Hạ Vân Hi rồi, còn liên lạc với Sở Gia Quân nữa!” Tiêu Tín Hải đem tình báo mình nhận được nói chi tiết.
“Tiêu Dật Dương cũng đi theo!” Tiêu Tín Duy lại chen thêm một câu.
“Đều vội vàng làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, xem ra hai huynh đệ này của bổn vương rất biết thương hương tiếc ngọc!” Hắn bĩu môi, gương mặt tuấn lãng tràn ra một nụ cười trào phúng.
Từ xưa trước có mỹ nhân, sau có anh hùng, nam nhân xem trọng nữ nhân thì không làm được đại sự!
Tiêu Tin Hải lúc này cười nói: “Lần này bọn họ đi Tê Thu, nhất định sẽ cùng Bắc Thần Hoàng giao chiến, đến lúc đó phá hủy hòa khí hai nước, triều thần nhất định sẽ bất mãn. Còn nữa, nếu như cứu Hạ Vân Hi trở về, lúc đó nhị ca có thể lấy lý do Tiêu Dật Phong giết cha đoạt vị, thật là một công đôi việc!”
“Thất đệ, theo ta thấy căn bản không cần nhị ca ra tay, Tiêu Dật Phong bọn họ có thể còn sống trở về hay không còn là một vấn đề đấy!” Tiêu Tin Duy quỷ dị cười lạnh nói.
“Ý của ngươi là. . . . . .”
“Bắc Thần Hoàng lợi hại mọi người đều biết, chẳng những có thể phi hoa giết người, hơn nữa còn biết kỳ môn trận pháp, ngươi nói, Tiêu Dật Phong bọn họ có thể đánh thắng được sao?”
“Đúng nha, tốt nhất là bọn họ toàn bộ chết ở Tê Thu đi, cả Sở Gia Quân cũng thế, nhị ca, như vậy chướng ngại sẽ hoàn toàn được loại bỏ rồi!” Tiêu Tin Hải vỗ tay một cái, cực kì hưng phấn cười to.
Tiêu Dật Hiên lóe mắt, lạnh lùng cười nhạt, dã tâm bừng bừng không giấu nổi trong mắt.
Vị trí Thái tử, nhất định sẽ là của hắn!
Tê Thu Quốc, là quốc gia ở phía nam có niên đại lâu nhất cường đại nhất, có mạch máu kinh tế xâm nhập rộng lớn khắp nơi trên thế giới, phía nam giữ một lực lượng quan trọng, thậm chí ngay cả Nam Ảnh quốc cũng không bì kịp sự phồn vinh giàu có của nó.
Trên đường cái náo nhiệt, cảnh tượng tươi tốt phồn thịnh, tiếng người ầm ỹ, các lão bách tính đi trên đường, tập hợp, thét to, dắt ngựa rối ren lộn xộn.
Tiêu Dật Phong cùng Tiêu Dật Dương sau khi tiến vào thủ đô Mục Châu liền đổi y phục cổ tròn của người Tê Thu, mang khăn vấn đầu để che giấu tai mắt.
“Đại ca, chúng ta chỉ cần tìm được phủ quốc sư ở đâu là có thể tìm thấy Vân Hi rồi.” Tiêu Dật Dương nhẹ giọng nói.
Tiêu Dật Phong gật đầu một cái, cũng không nói lời nào, mày kiếm nhíu lại thật chặt, trên mặt sầu lo rõ ràng.
Đã năm ngày rồi, Vân Hi có khỏe mạnh không? Bắc Thần Hoàng có thể gây khó khăn cho nàng hay không, nàng bây giờ có phải chịu khổ không?
Vân Hi. . . . . .
“Đừng lo lắng, Vân Hi sẽ không có chuyện gì!” Tiêu Dật Dương an ủi hắn, cũng an ủi mình.
“Tốt nhất là như vậy, nếu không ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Bắc Thần Hoàng!” Tiêu Dật Phong mặt âm trầm, tròng mắt đen sắc bén băng lãnh như lưỡi đao.
Hai người nói xong, tiếp tục cất bước lên trước, ánh mắt cẩn thận lưu ý mọi việc xung quanh, dần dần cũng hiểu biết chút ít tập tục của người địa phương.
Nhìn một lát, bọn họ đi vào một quán rượu sang trọng, một nơi hỗn tạp như quán rượu, tin đồn đặc biệt linh thông, cũng có thể nghe ngóng một chút tin tức.
“A, hai vị công tử, mời vào bên trong. . . . . .”
Tiểu nhị mắt tinh lập tức tiến lên đón, cúi đầu khom lưng chào hỏi, cũng dẫn bọn họ đến vị trí gần cửa sổ ngồi, nhanh nhẹn mang trà, bát đũa lên.
“Tiểu nhị, ta hỏi ngươi một chút!” Tiêu Dật Phong ngồi vào chỗ của mình, móc ra một đĩnh bạc đưa cho hắn.
Tiểu nhị hai mắt sáng lên, cười híp mắt nhận lấy. “Công tử xin hỏi, tiểu nhân biết nhất định sẽ nói, nếu nói thì sẽ nói hết, cho dù ——”
“Ngừng!” Tiêu Dật Phong vung tay, trực tiếp nói thẳng. “Nói cho ta biết phủ quốc sư ở đâu là được rồi?”
“À? Phủ Quốc sư? Bắc Thần quốc sư sao?” Tiểu nhị sửng sốt một chút mới phản ứng lại.
“Không sai!”
“A, công tử người hỏi đúng người rồi, ở thành Mục Châu này quen thuộc nhất là. . . . . .” Tiểu nhị còn muốn tiếp tục khoác lác, lại nhìn thấy thần sắc Tiêu Dật Phong khó coi, vội vàng đổi lời: “Hồi công tử, phủ đệ quốc sư ở phía nam thành Mục Châu, cứ tìm cái phủ nào lớn nhất hoa lệ nhất là được!”
“Được, ngươi đi được rồi!” Biết đáp án rồi vẻ mặt Tiêu Dật Phong mới hòa hoãn. lại.
Tiểu nhị lần nữa thiên ân vạn tạ, vui vẻ cầm bạc rời đi.
Tiêu Dật Dương lúc này nhỏ giọng nói: “Đại ca, nếu đã biết chỗ của Bắc Thần Hoàng, vậy đêm nay chúng ta nên hành động ngay!” Hắn thật là không thể chờ đợi muốn xác nhận Vân Hi có bình an hay không?
Tiêu Dật Phong làm sao lại không muốn, hắn ước gì có thể lẻn vào phủ quốc sư ngay bây giờ, cứu Vân Hi ra!
Lúc này, bàn bên cạnh truyền đến giọng nói.
“Này, ngươi nghe nói không, Bắc Thần quốc sư muốn lấy vợ rồi hả?”
“Thật? Người nào có phúc khí có thể khiến quốc sư coi trọng như vậy, là thiên kim nhà nào?”
Bắc Thần Hoàng ở trong lòng bọn họ là nhân vật như thần, hơn nữa dáng dấp anh tuấn phi phàm, thân phận hiển hách, chẳng những là vị hôn phu trong lòng các thiên kim danh môn khuê tú, mà còn là rể hiền trong lòng hoàng đế cùng các vương gia!
“Cũng không biết được, chỉ là có thể khiến quốc sư thích, nhất định không phải cô nương bình thường đi!”
“Đúng, nói không chừng là công chúa hay Quận chúa gì đó . . . . . .”
“Lần này các cô nương ở thành Mục Châu chúng ta khẳng định thương tâm muốn chết, ha ha. . . . . .”
Tiêu Dật Phong càng nghe sắc mặt càng khó coi, đáy mắt bừng bừng ngọn lửa phẫn hận, nắm chặt tay khiến các khớp xương kêu răng rắc.
“Đại ca, nhất định là Vân Hi!” Tiêu Dật Dương sắc mặt cũng hết sức khó coi, đồng thời cũng càng thêm lo lắng, ý đồ Bắc Thần Hoàng đối với Vân Hi không che giấu chút nào, bọn họ rất rõ ràng.
Tiêu Dật Phong cũng không nhịn nổi nữa, đứng lên sải chân ra khỏi quán.
“Đại ca, không nên vọng động, bây giờ là ban ngày!” Tiêu Dật Dương hiểu hắn muốn làm gì, nhưng ban ngày ban mặt không cẩn thận sẽ bại lộ hành tung.
“Ta hiểu, ta tự sẽ đúng mực!” Tiêu Dật Phong cũng không dừng, ngược lại bước nhanh hơn, không quay đầu lại tiếp tục nói: “Dật Dương, ngươi đi tiếp ứng Hạo Thần cùng Sở Gia Quân, để bọn họ ra ngoài cửa thành chờ, nếu như trời sáng mà ta vẫn chưa ra, các ngươi đem binh tiến công đi!”
Tiêu Dật Hiên ngồi trong thư phòng nhìn những báo cáo trong tay, mắt phượng sáng ngời nhàn nhạt quỷ dị, bên môi lộ ra một nụ cười khó lường.
“Năng lực xử lý công việc của Thiên Tuyệt môn quả nhiên không giống bình thường, một điều hoàn toàn không có thật cũng có thể làm ra bằng chứng cụ thể như thế!”
Không sai, phần điều tra trên tay hắn này chính là chứng cứ ngụy tạo Hạ Vân Hi là người của nước Tê Thu, chỉ cần có nó thì đồng nghĩa với cơ hội đả kích Tiêu Dật Phong, coi như không thể hãm hắn vào tội danh gì nhưng cũng khơi lên bất mãn của văn võ bá quan đối với hắn.
Tiêu Dật Phong à Tiêu Dật Phong, bổn vương xem vị trí thái tử của ngươi c̣n có thể ngồi bao lâu, ha ha. . . . . . Hắn cười đắc ý, chỉ cần kia đưa chướng ngại vật xuống đài, như vậy ngôi vị hoàng đế tương lai là của hắn rồi !
“Nhị ca!” Tiêu Tín Duy cùng Tiêu Tín Hải đi vào, thuận tay đóng cửa phòng.
“Thế nào, tình huống bây giờ ra sao?” Tiêu Dật Hiên khép báo cáo lại, nhìn bọn họ hỏi.
“Nhị ca, như huynh đoán, Tiêu Dật Phong quả thật đã đến Tê Thu cứu Hạ Vân Hi rồi, còn liên lạc với Sở Gia Quân nữa!” Tiêu Tín Hải đem tình báo mình nhận được nói chi tiết.
“Tiêu Dật Dương cũng đi theo!” Tiêu Tín Duy lại chen thêm một câu.
“Đều vội vàng làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, xem ra hai huynh đệ này của bổn vương rất biết thương hương tiếc ngọc!” Hắn bĩu môi, gương mặt tuấn lãng tràn ra một nụ cười trào phúng.
Từ xưa trước có mỹ nhân, sau có anh hùng, nam nhân xem trọng nữ nhân thì không làm được đại sự!
Tiêu Tin Hải lúc này cười nói: “Lần này bọn họ đi Tê Thu, nhất định sẽ cùng Bắc Thần Hoàng giao chiến, đến lúc đó phá hủy hòa khí hai nước, triều thần nhất định sẽ bất mãn. Còn nữa, nếu như cứu Hạ Vân Hi trở về, lúc đó nhị ca có thể lấy lý do Tiêu Dật Phong giết cha đoạt vị, thật là một công đôi việc!”
“Thất đệ, theo ta thấy căn bản không cần nhị ca ra tay, Tiêu Dật Phong bọn họ có thể còn sống trở về hay không còn là một vấn đề đấy!” Tiêu Tin Duy quỷ dị cười lạnh nói.
“Ý của ngươi là. . . . . .”
“Bắc Thần Hoàng lợi hại mọi người đều biết, chẳng những có thể phi hoa giết người, hơn nữa còn biết kỳ môn trận pháp, ngươi nói, Tiêu Dật Phong bọn họ có thể đánh thắng được sao?”
“Đúng nha, tốt nhất là bọn họ toàn bộ chết ở Tê Thu đi, cả Sở Gia Quân cũng thế, nhị ca, như vậy chướng ngại sẽ hoàn toàn được loại bỏ rồi!” Tiêu Tin Hải vỗ tay một cái, cực kì hưng phấn cười to.
Tiêu Dật Hiên lóe mắt, lạnh lùng cười nhạt, dã tâm bừng bừng không giấu nổi trong mắt.
Vị trí Thái tử, nhất định sẽ là của hắn!
Tê Thu Quốc, là quốc gia ở phía nam có niên đại lâu nhất cường đại nhất, có mạch máu kinh tế xâm nhập rộng lớn khắp nơi trên thế giới, phía nam giữ một lực lượng quan trọng, thậm chí ngay cả Nam Ảnh quốc cũng không bì kịp sự phồn vinh giàu có của nó.
Trên đường cái náo nhiệt, cảnh tượng tươi tốt phồn thịnh, tiếng người ầm ỹ, các lão bách tính đi trên đường, tập hợp, thét to, dắt ngựa rối ren lộn xộn.
Tiêu Dật Phong cùng Tiêu Dật Dương sau khi tiến vào thủ đô Mục Châu liền đổi y phục cổ tròn của người Tê Thu, mang khăn vấn đầu để che giấu tai mắt.
“Đại ca, chúng ta chỉ cần tìm được phủ quốc sư ở đâu là có thể tìm thấy Vân Hi rồi.” Tiêu Dật Dương nhẹ giọng nói.
Tiêu Dật Phong gật đầu một cái, cũng không nói lời nào, mày kiếm nhíu lại thật chặt, trên mặt sầu lo rõ ràng.
Đã năm ngày rồi, Vân Hi có khỏe mạnh không? Bắc Thần Hoàng có thể gây khó khăn cho nàng hay không, nàng bây giờ có phải chịu khổ không?
Vân Hi. . . . . .
“Đừng lo lắng, Vân Hi sẽ không có chuyện gì!” Tiêu Dật Dương an ủi hắn, cũng an ủi mình.
“Tốt nhất là như vậy, nếu không ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Bắc Thần Hoàng!” Tiêu Dật Phong mặt âm trầm, tròng mắt đen sắc bén băng lãnh như lưỡi đao.
Hai người nói xong, tiếp tục cất bước lên trước, ánh mắt cẩn thận lưu ý mọi việc xung quanh, dần dần cũng hiểu biết chút ít tập tục của người địa phương.
Nhìn một lát, bọn họ đi vào một quán rượu sang trọng, một nơi hỗn tạp như quán rượu, tin đồn đặc biệt linh thông, cũng có thể nghe ngóng một chút tin tức.
“A, hai vị công tử, mời vào bên trong. . . . . .”
Tiểu nhị mắt tinh lập tức tiến lên đón, cúi đầu khom lưng chào hỏi, cũng dẫn bọn họ đến vị trí gần cửa sổ ngồi, nhanh nhẹn mang trà, bát đũa lên.
“Tiểu nhị, ta hỏi ngươi một chút!” Tiêu Dật Phong ngồi vào chỗ của mình, móc ra một đĩnh bạc đưa cho hắn.
Tiểu nhị hai mắt sáng lên, cười híp mắt nhận lấy. “Công tử xin hỏi, tiểu nhân biết nhất định sẽ nói, nếu nói thì sẽ nói hết, cho dù ——”
“Ngừng!” Tiêu Dật Phong vung tay, trực tiếp nói thẳng. “Nói cho ta biết phủ quốc sư ở đâu là được rồi?”
“À? Phủ Quốc sư? Bắc Thần quốc sư sao?” Tiểu nhị sửng sốt một chút mới phản ứng lại.
“Không sai!”
“A, công tử người hỏi đúng người rồi, ở thành Mục Châu này quen thuộc nhất là. . . . . .” Tiểu nhị còn muốn tiếp tục khoác lác, lại nhìn thấy thần sắc Tiêu Dật Phong khó coi, vội vàng đổi lời: “Hồi công tử, phủ đệ quốc sư ở phía nam thành Mục Châu, cứ tìm cái phủ nào lớn nhất hoa lệ nhất là được!”
“Được, ngươi đi được rồi!” Biết đáp án rồi vẻ mặt Tiêu Dật Phong mới hòa hoãn. lại.
Tiểu nhị lần nữa thiên ân vạn tạ, vui vẻ cầm bạc rời đi.
Tiêu Dật Dương lúc này nhỏ giọng nói: “Đại ca, nếu đã biết chỗ của Bắc Thần Hoàng, vậy đêm nay chúng ta nên hành động ngay!” Hắn thật là không thể chờ đợi muốn xác nhận Vân Hi có bình an hay không?
Tiêu Dật Phong làm sao lại không muốn, hắn ước gì có thể lẻn vào phủ quốc sư ngay bây giờ, cứu Vân Hi ra!
Lúc này, bàn bên cạnh truyền đến giọng nói.
“Này, ngươi nghe nói không, Bắc Thần quốc sư muốn lấy vợ rồi hả?”
“Thật? Người nào có phúc khí có thể khiến quốc sư coi trọng như vậy, là thiên kim nhà nào?”
Bắc Thần Hoàng ở trong lòng bọn họ là nhân vật như thần, hơn nữa dáng dấp anh tuấn phi phàm, thân phận hiển hách, chẳng những là vị hôn phu trong lòng các thiên kim danh môn khuê tú, mà còn là rể hiền trong lòng hoàng đế cùng các vương gia!
“Cũng không biết được, chỉ là có thể khiến quốc sư thích, nhất định không phải cô nương bình thường đi!”
“Đúng, nói không chừng là công chúa hay Quận chúa gì đó . . . . . .”
“Lần này các cô nương ở thành Mục Châu chúng ta khẳng định thương tâm muốn chết, ha ha. . . . . .”
Tiêu Dật Phong càng nghe sắc mặt càng khó coi, đáy mắt bừng bừng ngọn lửa phẫn hận, nắm chặt tay khiến các khớp xương kêu răng rắc.
“Đại ca, nhất định là Vân Hi!” Tiêu Dật Dương sắc mặt cũng hết sức khó coi, đồng thời cũng càng thêm lo lắng, ý đồ Bắc Thần Hoàng đối với Vân Hi không che giấu chút nào, bọn họ rất rõ ràng.
Tiêu Dật Phong cũng không nhịn nổi nữa, đứng lên sải chân ra khỏi quán.
“Đại ca, không nên vọng động, bây giờ là ban ngày!” Tiêu Dật Dương hiểu hắn muốn làm gì, nhưng ban ngày ban mặt không cẩn thận sẽ bại lộ hành tung.
“Ta hiểu, ta tự sẽ đúng mực!” Tiêu Dật Phong cũng không dừng, ngược lại bước nhanh hơn, không quay đầu lại tiếp tục nói: “Dật Dương, ngươi đi tiếp ứng Hạo Thần cùng Sở Gia Quân, để bọn họ ra ngoài cửa thành chờ, nếu như trời sáng mà ta vẫn chưa ra, các ngươi đem binh tiến công đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook