CHƯƠNG 18: BỊA ĐẶT HÃM HẠI



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một bài văn vô cùng chỉnh chu, đoạn văn dài tô đậm in đỏ, chữ viết phong phú. Còn số lượt chia sẻ ở phía dưới cũng không ngừng tăng nhanh.

Việc này có vẻ nghiêm trọng rồi.

Chúc Gia Âm định thần lại, mở toàn bộ bài viết ra đọc.

Cô nhanh chóng phát hiện các acc alone thần bí này thế mà lại biết khá nhiều tin tức, ngay cả bí mật của nhà họ Chúc nhiều năm về trước cũng viết rất rõ ràng, chính xác.

Đầu tiên là nói Chúc Gia Âm và Chúc Phi bị bệnh viện Phủ Điền trao nhầm con, nhà họ Lưu lấy cớ này để "dọa dẫm" nhà họ Chúc một khoản tiền lớn, vô cùng trơ tráo.

Sự cố trước đó rất có thể là bọn họ cố tình đánh tráo chính là muốn con gái ruột làm tu hú chiếm chỗ, chiếm lấy chức đại tiểu thư của Chúc Phi rồi sống ngày tháng tốt đẹp.

Sau một chút suy đoán ly kỳ, mũi nhọn của bài văn hoàn toàn chuyển hướng về Chúc Gia Âm.

Nếu cha mẹ tham tiền tham bạc, Chúc Gia Âm chắc chắn cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Từng bức ảnh chụp màn hình được tung ra như đài phun nước, toàn bộ là cuộc trò chuyện của Chúc Gia Âm và" Cảm ơn nhân sĩ" để mua thiết bị gian lận.

Trong đó, giọng điệu của Chúc Gia Âm phóng khoáng, thẳng thắn. Cô muốn mua tai nghe In-ear loại tốt nhất, yêu cầu đối phương báo giá thực tế, và còn chi ra năm nghìn tệ.

Trong khu chia sẻ và bình luận phía dưới đã có tiếng mắng chửi dữ dội.

"Khiếp! Không ngờ trong kỳ thi tháng mà có người gian lận như vậy, quá vô sỉ!"

"Mình ở cùng phòng thi nè. Lúc nào quay sang nhìn cô ta cũng thấy úp mặt sấp xuống bàn, thì ra là đang lắng nghe đáp án từ bên ngoài truyền vào."

"Tiền của Chúc Gia Âm có từ đâu nào? Chắc chắc là tiền học bổng trước khi vào Thanh Nhai . . . . . . . Wow, nhiều tiền thật. Cô ta dùng tiền của quỹ nhà trường tặng như vậy, không bằng cho tôi đi!"

"Thật không ngờ . . . . . . . . . cô ta không mang lòng ghen ghét Chúc Phi chứ?"

Loại tin tức hot như thế này rất thu hút sự chú ý, điểm mặt gọi tên vô cùng kích thích.

Người đọc càng nhiều, người tin cũng càng nhiều.

Dù sao đại đa số người bình thường chỉ theo bản năng thiên vị vì Chúc Phi một học sinh có thân phận cao quý, gia cảnh tốt mà tìm một lý do hợp lý để thuyết phục bản thân!

"Rốt cuộc ai có thể nói rõ ngọn nguồn của chuyện nhà họ Chúc? Ngay cả tên thật của cha mẹ tớ cũng biết!"

Chúc Gia Âm càng đọc càng thấy tức.

Người ngoài làm thế nào đoán......... Thật ra Chúc Gia Âm chẳng quan tâm, chỉ cần không chọc trước mặt cô thì cô sẽ coi như không nghe thấy. Nếu không ngày ngày đi so đo với mấy lời đồn như vậy, làm gì có thời gian mà cố gắng học tập?

Nhưng bịa đặt trắng trợn như vậy, còn kéo cả người nha vô tội vào, nói sai sự thật, đổ oan nữa thì thật sự cô không nhịn được.

Mấy người kia không thể không có liên quan đến Chúc Phi.

Ngón tay Chúc Gia Âm siết chặt điện thoại, vài khuôn mặt hiện lên trong đầu cô.


[Thật ra chỉ cần dùng giọt nước mắt là được rồi, nhưng mà bạn lại dùng hết rồi.]

Hệ thống hỏi: [Tiếp theo, bạn muốn làm gì?]

"Cần phải nói sao, đương nhiên là phải bắt kẻ đúng sau rồi."

Ánh mắt của Chúc Gia Âm vô cùng lạnh lùng, toát lên sự kiên quyết, ngón tay gõ chữ nhanh như bay.

Cô không che giấu, trực tiếp đăng tin nói rõ thân phận.

"Thứ nhất, ngày thi, khắp nơi trong trường đều mở máy chặn tín hiệu. Nói tôi dùng thiết bị gian lận, ít nhất phải có tang chứng vật chứng để chứng minh."

"Thứ hai, kết quả thi còn chưa có, vội vã nói tôi gian lận, nghe như thể chắc chắn tôi sẽ đạt điểm cao không bằng. Sợ gì à? Sợ tôi cao điểm hơn nên phòng trước sao?"

Tin vừa đăng lên, sau thời gian im lặng ngắn ngủi, các tin nhắn gửi đến nhiều như nấm mọc sau mưa.

"Gia Âm, cậu đừng tức. Chuyện này nhất định sẽ điều tra rõ ràng."

"Giọng điệu mạnh mẽ như vậy, xem ra không phải cậu à?"

"Lớp 2 ơi, đoàn kết lại nào! Nhân vật chính lên tiếng rồi!"

"+1"

"+1"

"Huh, hình như tớ đoán được người tung tin là ai rồi . . . . . ."

"Không lẽ là đoán giống tui! ?"

Thật ra vào lúc này, trong lòng nhiều người cũng đều nghĩ đến Chúc Phi. Nhưng bọn họ nhanh chóng loại bỏ cái tên này.

Đầu tiên là ông bà ta có câu "Vạch áo cho người xem lưng", bình thường Chúc Phi giống như tiên nữ, giỏi giang lại ấm áp, xinh đẹp như vậy, làm sao có thể nặc danh post Chúc Gia Âm gian lận được chứ.

Mà rốt cuộc Chúc Gia Âm có gian lận hay không . . . . . . . . . trong lòng rất nhiều người, nó vẫn là ẩn số.

Ngày hôm sau, ở phòng học.

"Gia Âm, hi?"

Tần Thanh mỉm cười, đưa một ly hồng trà nóng.

"Hôm nay cậu đỡ cảm chưa?"

"Cậu quan tâm đến cô ta như vậy làm gì, cậu chưa đọc tin tức hôm qua chia sẻ như điên à?"

Châu Giai Nghệ ở bên cạnh không vui kéo tay áo Tần Thanh.

"Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng mà. Cậu ấy chỉ là người bị nghi ngờ thôi."

"Loại tin nhảm nhí đó rõ là bịa đặt."

Tần Thanh nói: "Gia Âm vốn rất giỏi, cần gì phải đi gian lận chứ?"

"Mới một tháng, ai biết cô ta may mắn hay là giỏi thật."


Châu Giai Nghệ hứ lạnh: "Theo tớ, chúng ta ở lớp bình thường đã không giống nhau rồi. Ngày trước, thành tích thi tốt, bây giờ cũng chưa chắc làm tốt được."

Tần Thanh còn muốn giải thích nhưng trong nhất thời, bạn học ở trong lớp bàn tán xôn xao, cô mở miệng nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì, bất lực nhìn về phía Chúc Gia Âm.

"Được rồi, chuẩn bị vào học."

Chúc Gia Âm hoàn toàn bình tĩnh, vỗ vỗ cô.

"Thuận theo tự nhiên đi."

"Cậu cứ để yên cho mọi người nghi ngờ cậu?"

Tần Thanh ấm ức: "Không làm là không làm. Bây giờ chúng ta đi gặp cô giáo, tìm hiểu rõ phạm vi chặn tín hiệu của thiết bị hôm đó, sau đó công khai rõ ràng, cậu không gian lận."

"Không cần phải vội."

Chúc Gia Âm lắc đầu, cô rất bình tĩnh.

Dù sao không gian lận là sự thật, vội vội vàng vàng thanh minh cho bản thân, ngược lại cô định đợi sau khi công bố thành tích rồi mới lật lại.

Như vậy, hiệu quả càng tốt.

Tiếng chuông nhanh chóng vang lên. Thầy giáo dạy Toán ôm chồng giấy bài thi bước nhanh vào lớp.

"Wow, nhanh quá, có kết quả ngay à?"

"Môn tớ không muốn xem nhất chính là môn Toán."

"Bình tĩnh, lỡ qua nè!"

"Được, bình tĩnh!"

Thầy giáo toán là một thầy giáo mới còn rất trẻ, bình thường lúc nào cũng hihi haha với học sinh giống như bạn bè thân thiết không phân biệt cao thấp. Nhưng hôm nay, đôi mắt sau cặp kính kia lại tràn đầy thất vọng.

"Các em kích động như vậy là cảm thấy thành tích của mình rất tốt phải không?"

"Không phải . . . . . . . ."

"Không . . . . . . . không ạ!"

"Đề thi này quá khó ạ!"

Nghe thấy tiếng nói thầm loáng thoáng, thầy trên mục giảng cũng thở dại.

"Coi như có chút tự mình biết mình. Toán học là một môn có sự chênh lệch rất lớn giữa lớp ta và lớp thực nghiệm kế bên. Thi kém, thầy có trách nhiệm! Nhưng mà các em cũng phải biết hổ thẹn, biết hổ thẹn thì sau này mới dũng cảm!"

Thầy nói đến đây lại hít một hơi sâu.

"Kỳ thi này, thi trên 135 điểm, lớp thực nghiệm chia đều cho hơn mười bạn, còn lớp ta chỉ có hai bạn."

"Đinh Dịch, 138 điểm."


Tiếng mở tờ giấy trả lời câu hỏi ở trước mặt mọi người, đúng là bài thi toán của lớp phó học tập Đinh Dịch."

Trong đám bạn học vang lên tiếng "wow" nho nhỏ cảm thán, Đinh Dịch mũm mĩm được thầy chỉ đích danh khen ngợi nên hơi xấu hổ, lên mục giảng lấy bài thi còn quay xuống lớp cúi đầu cười hì hì.

"Lớp phó học tập thi được đó điểm, cậu còn mừng? Mừng cái rắm!"

Thầy Toán nghiêm khắc mắng một câu.

Học sinh phía dưới ngay lập hét lên.

"Điểm cao thầy ơi!"

"Đúng ạ! Em mới 102, miễn cưỡng được ba con số."

"Vậy đứng nhất là ai?"

"Tớ đoán là Chúc Phi . . . . . ."

"Tớ đoán là lớp mình, đứng nhất của lớp mình."

"Trật tự! Trật tự!"

Thầy toán không thể không hét lên, đập tay xuống bàn.

"Nghe thầy nói --"

Cả lớp đều im lặng, nhẫn nhịn đam mê tám chuyện lại đợi câu trả lời. Người chưa nhận được bài thi đều mòn mỏi trông mong, hy vọng người đó là mình.

Thầy toán ho khan, lấy bài thi cuối cùng trong số chưa phát.

Từ xa nhìn lại, bài thi này gọn gàng, ngay ngắn, một loạt các bài toán giống như được máy đánh ra sắp xếp chính xác.

Trâu thế, nhưng mà . . . . . . . . nhưng mà ngay cả hai câu cuối cùng cũng làm được?

Học sinh hàng đầu không dám tin vào mắt mình.

"Chúc Gia Âm."

Tay thầy toán cầm bài thi thậm chí còn run run.

"150 điểm! Học sinh duy nhất được trọn điểm của lớp chúng ta, cũng như cả thực nghiệm Thanh Nhai."

Tiếng hét chói tai, cả phòng bùng nổ.

"Trọn điểm? Bài thi thần tiên này còn được trọn điểm? !"

"Mẹ kiếp, không phải chứ! đại ca đúng là đại ca!"

"Tớ không nghe nhầm chứ! Trọn điểm duy nhất, lớp thực nghiệm chẳng lẽ không có ai? !"

"Gian lận đó!"

Có người lắm mồm còn cố ý nói lớn.

"Đề khó như thế này mà vừa làm đúng vừa nhanh, tớ thấy rõ là gian lận mà."

Câu này vừa nói ra, ánh mắt của rất nhiều bạn nhìn Chúc Gia Âm đã khác.

Chúc Gia Âm thi trọn điểm còn là người duy nhất lấy tròn điểm, liên kết với "tin đồn" lan truyền hôm qua thì càng có nhiều người nghi ngờ.

Cô giỏi thật hay là gian lận?

"Cảm ơn thầy ạ. Em sẽ cố gắng hơn nữa."


Chúc Gia Âm mỉm cười đứng dậy, nhận lại bài tho, đối với ánh mắt như kim châm của mọi người xung quanh, cô coi như không thấy gì.

Khí chất thản nhiên thật sự có phong cách đại tướng.

Thầy toán âm thầm lo sợ, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc hắng giọng.

"Khụ khụ . . . . . Ừm. Tiết học hôm nay chúng ta sẽ tự ôn tập nhịn đơn nguyên cơ bản trước. Còn bạn Chúc Gia Âm, em ra đây với thấy!"

. . . . .

Trong văn phòng khối 10.

Mấy thầy cô giỏi tập trung lại cùng nghiên cứu bài đăng hot lan truyền trong giới học sinh ngày hôm qua.

Một thầy thầy từng đảm nhiệm chức quản lý giám thị nói: "Theo tôi thấy, nội dung bài đăng này có thể là nói vớ nói vẩn thôi."

"Không. Tôi vẫn nghi ngờ. Chúc Gia Âm nếu ở lớp thực nghiệm được tròn điểm thì cũng bình thường, nhưng lại ở lớp bình thường? Thầy Từ, Tiểu Vương không có khả năng đó sao?"

"Khó nói lắm."

Thầy Từ lớp thực nghiệm 1 dụi tàn thuốc, hiếm thấy vẻ mặt trầm ngâm.

Ông không quên ngày đó, lúc Chúc Gia Âm viết đáp án, ông đứng ở ngay sau cô.

Nét chữ lưu loát, suy nghĩ rõ ràng, phương pháp mới lạ . . . . . . .

Chẳng lẽ đó là gian lận sao?

Vào lúc này, thầy toán lớp 2 vừa đúng dẫn Chúc Gia Âm vào văn phòng, nghe thấy câu nói kia thì có chút không vui.

"Máy chặn tín hiệu luôn mở khắp khu phòng học, camera cũng không phát hiện vấn đề gì. Mặc dù tôi chưa đủ kinh nghiệm nhưng Chúc Gia Âm vốn rất chăm chỉ, thành tích của mấy bài kiểm tra trước đó cũng rất tốt, tại sao không thể thi dành trọn điểm?"

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Tất cả mọi người đều cho rằng, dựa theo tính cách của thầy Từ sẽ không chút do dự ép hỏi Chúc Gia Âm có gian lận hay là không.

"Chuyện này phải điều tra rõ ràng."

Nhưng mà thấy Chúc Gia Âm đi vào, thầy Từ chỉ làm hắng, mặt lạnh gọi điện thoại.

Hai phút sau, một người thầy giáo tóc bạc, da ngăm đen tiến nào.

"Chủ nhiệm Trịnh."

Người bước vào lại là chủ nhiệm Trịnh của phòng Giáo dục Chính trị, một người đức cao vọng trọng, là thầy giáo công chính nghiêm minh nhất trường, chuyện gì cũng dám làm.

Không ít người nhìn thấy ông đều kinh ngạc đứng dậy.















Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương