Nước mắt tổng tài
-
Chương 10:
CHƯƠNG 10: COI NHƯ EM SAI RỒI
Cả bài văn chỉ hơn 300 chữ, trong chương trình học cấp ba cũng không tính quá dài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhất là đối với đám con cưng của trời ở thực nghiệm Thanh Nhai mà nói thì chỉ cần cho thêm chút thời gian, rất nhiều học sinh sẽ tự tin đọc thuộc.
Thế nhưng, hiện tại không phải vấn đề có đọc thuộc được hết hay không.
Chúc Gia Âm đọc thật sự rất lưu loát tựa như trong không khí có cuốn sách, cô đọc theo y như trong sách.
Cho dù đọc theo trong sách, nhiều người cũng đọc được, nhưng bọn họ không thể đọc được kiểu du dương và lưu loát tự nhiên của cô.
". . . . . . . . . . . Hậu chi lãm giả, diệc tương hữu cảm ư tư văn."*
*Độc giả đời sau sẽ sinh niềm cảm khái với thơ văn này.
Chữ cuối cùng đọc xong, giọng nói dễ nghe cũng dừng lại, bầu không khí yên tĩnh trong phòng học ước chừng mười phút.
Cuối cùng, cô Lai là người đầu tiên phản ứng lại, đầu tiên vỗ tay, không ngừng tán thưởng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Rất giỏi. Có thể thấy em luôn học bài trước khi lên lớp. Như vậy rất tốt, học tập chính là đi ngược dòng nước, các em cũng phải có ý thức như vậy."
Xung quanh Chúc Gia Âm tự nhiên cũng bị ảnh hưởng, vỗ tay liên tục.
Trên mặt mỗi người đều có vẻ kinh ngạc và ngỡ ngàng.
"Trâu bò quá . . . . . . . . . . . Sao mà làm được thế? Chắc gặp may!"
"Chỉ có vài phút, cậu ấy nhìn qua là nhớ à?"
"Tớ đoán cậu ấy và Chúc Phi ở kế bên là chị em ruột . . . . . . . . . cả hai đều rất thông minh."
"Đâu, chỉ ăn may đọc bài đã học thôi."
Nghe thấy tên Chúc Phi, Chúc Gia Âm phối hợp nói theo.
Trên thực tế, khả năng ghi nhớ của cô nhờ sự nâng cấp của hệ thống đã đạt đến tiêu chuẩn đứng đầu giống bạn bè cùng chăng lứa.
Còn về , tuy cô không nhận được thông báo ôn bài trước, nhưng trước kia cô đã từng đọc ở cuốn sách khác, thêm năm phút ngắn ngủi lúc nãy cũng đủ để cô học thuộc hết bài.
Chuyện này không giống ánh sáng may mắn của Chúc Phi. Nếu là Chúc Phi thì sẽ không phải gặp bài kiểm tra bất ngờ, không kịp chuẩn bị như thế này, còn nếu đọc không tốt thì sẽ có bạn học tốt bụng truyền tờ giấy nhỏ cho cô ta xem.
"Là may mắn, cũng là mỗi ngày tích góp từng chút lại ."
Cố Lai rất thích sự trầm tĩnh và khiêm tốn của cô. Nghe thấy Chúc Gia Âm nói gặp may thì mỉm cười tươi, phất tay.
"Ngồi xuống đi. Chúng ta tiếp tục học."
Sở Mộng kiếm cớ trốn ra ngoài, đứng một mình bên cửa sổ chứng kiến hết chuyện này, cô ta xoay người rời đi, lộ vẻ mặt ghen tị và khinh thường.
Bài kiểm tra thuận lợi vượt qua, nhưng Chúc Gia Âm không dám chậm trễ. Sau khi tan học, vội vàng mượn điện thoại của bạn cùng bàn là Uyển Nhi, tìm hiểu rõ phạm vi ôn bài ở lớp 2 cần học, để chuẩn bị khi cần đến.
Song lúc này, Đoan Mộc Nguyên lại nói xin nghỉ phép, chuẩn bị đi về.
Rất nhiều học sinh thấy kì cục.
Đoan Mộc Nguyên từ nhỏ đã có tiếng là thần đồng, ban đầu còn có người cảm thấy do nhà giàu tự biên tự diễn. Nhưng mà sau này, theo năm tháng bạn bè cùng lớn lên, sự cách biệt lại càng ngày càng lớn.
Một ngày nào đó, có người bỗng phát hiện khi mình còn đang gọi bạn bè đi chơi game, Đoan Mộc Nguyên lại tham gia trải nghiệm các cuộc họp quốc tế của công ty gia đình.
Chương trình một ngày của anh không giống với học sinh bình thường. Hiển nhiên, cô Lai là giáo viên chủ nhiệm cũng biết rõ điều này. Bà không nhìn thời gian cụ thể đã đặt bút ký tên ngay, đưa giấy xin nghỉ phép cho Đoan Mộc Nguyên.
Vậy là chuẩn bị đi rồi?
Vẻ mặt Chúc Gia Âm thay đổi, nghiến răng, đặt bút xuống đuổi theo. Ba chân bốn cẳng đuổi theo, cuối cùng cũng ngăn được Đoan Mộc Nguyên ở cầu thang.
Hai người bạn thanh mai trúc mã "cũ" đã lâu không gặp, đối diện với nhau, Chúc Gia Âm không kiềm chế được, cảm thấy mặt mình nóng lên giống như máu bên trong đangthiêu cháy rừng rực.
Chịu thôi, ngoại hình của Đoan Mộc Nguyên quá nổi trội, từ dễ thương trở thành thiếu niên tuấn tú, thay đổi có thể nói hoàn mỹ, chút sai sót cũng không có.
Cô thừa nhận . . . . . . . . . . . . . mình có chút mê cái đẹp, nhưng chỉ chút chút thôi.
Chúc Gia Âm than: "Tại sao anh lại hại em như vậy?"
Cô đang nói về cú đạp chân trong lớp lúc nãy.
Nếu không phải cô có kiến thức phong phú thì lúc nãy đã bị Đoan Mộc Nguyên hãm hại rồi.
Ngày đầu tiên đi học bị cô giáo làm khó, tất nhiên có người cười cô là may mắn thi đậu, trên thực tế chẳng qua chỉ có vậy.
Nhưng mà Đoan Mộc Nguyên tức giận nhíu mày, dường như lúc cô định nói thì lại lạnh lùng nói
"Tại sao không nghe điện thoại của anh?"
Chúc Gia Âm: ? ? ?
Lông mi dày rậm rung lên, cô suýt chút nữa không kiềm chế được dáng vẻ mù mờ của mình.
Rất giống con chim sẻ bỗng bị con người làm giật mình, rơi vào trạng thái ngu ngơ.
Lời thoại như trong kịch bản cẩu huyết . . . . . . . . . . . . . . . là phong cách của Đoan Mộc Nguyên sao? !
Còn nữa, cô không nhận điện thoại của anh ta lúc nào?
. . . . . . . .
Đoan Mộc Nguyên đương nhiên tức.
Từ trước đến nay, anh và Chúc Gia Âm luôn duy trì mối quan hệ như bạn qua thư, dịp lễ Tết gửi thiệp chúc mừng chẳng hạn. Tuy Chúc Gia Âm đã rời khỏi nhà họ Chúc từ lâu nhưng lúc anh thấy Chúc Phi có bạn bè, có cha mẹ cưng chiều thì không khỏi nghĩ đến Chúc Gia Âm ở nơi xa xôi hẻo lánh bây giờ đang sống thế nào.
Thật sự khó khăn vậy sao?
Có phải ngày nào cũng buồn bã không?
Nhà họ Lưu có cho cô đi học không?
Xuất phát từ sự thương cảm nhỏ bé nào đó, sau nửa năm anh đã gửi thư, kèm theo là quà Tết mà nhà họ Chúc gửi cho Chúc Gia Âm.
Vài năm sau đó, không biết có phải vì bên Chúc Gia Âm không tiện qua lại giữa trường học và nhà hay chỉ đơn giản là lười viết mà chữ như mèo cào, thư từ qua lại cũng vì vậy mà gián đoạn.
Đoan Mộc Nguyên nghĩ kỹ vài lần, cô mãi không trả lời như thế thì có nên thúc giục không. Nhưng mà anh lại không biết nên nói thế nào.
Lỡ như Chúc Gia Âm có nỗi khổ riêng thì làm sao?
Một Chúc Phi ở bên mỗi ngày đã phiền rồi, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể dẫn cô quay về thay nhà họ Chúc được, mình có thể giúp cô như thế nào?
Hình như anh cũng không có lập trường và tư cách.
Đoan Mộc Nguyên rối như tơ vò, vẽ thêm sợi tơ hồng cho mình, không thể lo lắng quá nhiều.
Mãi cho đến khi có kết quả thi lên cấp ba, tên của Chúc Gia Âm đột nhiên sáng bừng trong đám học sinh, anh mới tìm được một lý do hợp lý để gọi điện thoại nói chúc mừng cô.
Nhưng cả ba lần gọi đều bị Chúc Gia Âm tắt máy.
Cô không chỉ không nhận điện thoại, thậm chí còn chỉ nghe tiếng tổng đài. Nói chúc mừng cô thôi mà quá khó, không muốn vì chuyện nhỏ này mà làm phiền cô, bạn bè thân thiết cũng miễn đi.
Đoan Mộc Nguyên cầm di động, thiếu chút nữa là ấn nát màn hình.
Chuyện này giống như một cái xương cá mắc lên lưng con cá chép, tiến thoái lưỡng nan, vượng bận mất mấy ngày.
Người thừa kế của tập đoàn Đoan Mộc đặt điện thoại xuống, hợp đồng không đọc, báo cáo tài chính quốc tế không nghe, đích thân gọi ba lần nhưng không có phản hồi. Chuyện này là chuyện nhỏ sao?
Bên kia, Chúc Gia Âm thất thần trong chốc lát và được hệ thống nhắc nhở, nhớ đến chuyện này, trong lòng thầm kêu toang rồi.
Thật sự có chuyện rồi.
Khoảng nửa tháng trước, Đoan Mộc Nguyên có gọi điện đến, xém nữa dọa cô tưởng mình hoa mắt.
Cô vốn định nhận điện thoại, nhưng lúc đó đang bận làm đẹp, nhận phỏng vấn của báo địa phương, gặp mặt hiệu trưởng lãnh đạo, đủ thứ hoạt động, rồi phải nhận tiền học bổng và tiền nhà tài trợ . . . . . . . . . .
Mệt chết đi được, cô hoàn toàn quên mất Đoan Mộ Nguyên.
Hệ thống vô cùng đau lòng: [Đây là nhiệm vụ hàng đầu. Bạn cứ nhớ nhớ quên quên, não cá vàng thếà? Có khi nào bạn cũng quên luôn mình có thể sẽ chết không?]
"Khả năng ghi nhớ là do bạn điều khiển, đừng đổ oan cho tôi."
Vừa khinh bỉ xong, Chúc Gia Âm lại bày ra dáng vẻ bừng tỉnh ngộ.
"Chắc là số lạ, em cho là điện thoại quảng cáo hoặc phỏng vấn."
Đoan Mộc Nguyên hừ một tiếng, nét mặt giãn ra, coi như đồng ý bỏ qua chuyện cũ, cuối cùng bước tiến lên.
"Anh đã nói em lưu số điện thoại lại."
Chúc Gia Âm cười gượng: "Con người em trước giờ quên trước quên sau, chắc anh cũng đoán được rồi."
"Đưa điện thoại đây."
". . . . . . . . . . . . Không mang theo."
"Em có mang, lúc nãy còn lưu số điện thoại cho người khác mà!"
Đoan Mộc Nguyên lại dùng ánh mắt giống như bị lừa một lần nữa, liếc nhìn cô.
"Không đem thật mà. Để trong phòng học rồi."
Chúc Gia Âm dè dặt mở cái túi đồng phục học sinh ra, đầu ngón tay run run giũ lớp vải mỏng.
Trong túi chỉ có vài đồng tiền xu.
Đúng lúc này, hai người đã xuống lầu. Mỗi tầng trong trường học đều có máy bán hàng tự động bán đồ uống giải khát, tiếng máy kêu rầm rầm.
Chúc Gia Âm bỗng hăng hái, mặt tươi như hoa.
Cô tung mấy đồng xu trong tay, chớp mắt nhìn Đoan Mộc Nguyên cười nói: "Coi như em sai rồi. Em mời anh uống coca được không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook