CHƯƠNG 9: ÔN TẬP TRƯỚC.

Chúc Gia Âm trước mặt mọi người "biểu diễn" cảnh đạp cửa chạy đi, còn tưởng sự xuất hiện của Phó hiệu trưởng và Đoan Mộc Nguyên sẽ khiến kế hoạch của mấy người kia thất bại.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao, trường thực nghiệm Thanh Nhai là trường đứng đầu tỉnh, danh tiếng trăm năm sẽ làm việc nghiêm chỉnh vì thanh danh. Thế nhưng sau khi vào lớp 2, chẳng những không ai đến nói cô không cần chuyển lớp nữa, thậm chí cô ngồi chưa lâu thì thấy Đoan Mộc Nguyên thản nhiên đi vào phòng học.

Tất cả học sinh lớp 2 đều ngơ ngác.

Chuyện gì đây?

Không ít người biết mặt Đoan Mộc Nguyên, nhưng ở khoảng cách gần nhìn thấy anh như vậy thật là chấn động.

Anh đi nhầm lớp à!

Chẳng lẽ anh không nhận ra bảng tên lớp? Đây là phòng học lớp 2 đó.

Hầu như trong đầu tất cả học sinh đều có suy nghĩ vớ vẩn này. Nhưng trước mặt mọi người, Đoan Mộc Nguyên có gương mặt tuấn tú, sáng láng không thua idol đang nổi lại chẳng có biểu cảm gì.

Anh đi thẳng qua đám đông, đi đến bàn cuối cùng ngồi xuống, trùng hợp là phía sau của Chúc Gia Âm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lưng của Chúc Gia Âm như bị kim đâm, ưỡn thẳng lưng.

Tại sao cô luôn có cảm giác kỳ lạ, giống như từ lúc Đoan Mộc Nguyên ngồi xuống thì cứ có ánh mắt nhìn mình chăm chú?

[Anh ta đang nhìn bạn thật.]

Đối với sự mù mịt của cô, hệ thống quan sát thay cô.

[Vẻ mặt của Đoan Mộc Nguyên bình tĩnh lại giống như mang thù, bạn nên xem xét lại có phải mình đã làm gì có lỗi với anh ta rồi hay không.]


Giọng điệu như vui mừng khi có người gặp họa.

Chúc Gia Âm cạn lời.

Có lỗi với anh ta lẽ nào còn dùng trí nhớ xem xét lại? Vậy chẳng phải sớm đã có kết quả rồi sao?

Nhưng chuyện ném hồ tiêu, chét bánh ngọt đều là chuyện của nhiều năm rồi. Hai năm nay, ngoài việc chúc Tết thì không liên lạc gì với anh nữa mà.

Vào lúc này, cuối cùng cô Lai chủ nhiệm lớp 2 mang giáo án bước vào lớp.

Tiết đầu tiên là tiết Ngữ văn của cô.

Cô Lai gần năm mươi tuổi, luôn là giáo viên giỏi có tiếng và kinh nghiệm nhất trường.

Nhưng năm nay bỗng cắt bớt lớp thực nghiệm, cô vốn đã không vừa lòng, Phó hiệu trưởng lại không bàn bạc gì đã nhét thêm hai học sinh cho cô. Vẻ mặt cô lại càng lại không vui.

Cô lạnh lùng, gọi bạn học bàn đầu phát một tờ tài liệu cho mọi người.

Trên tờ giấy in mấy chữ, Chúc Gia Âm cầm lên lại nhìn thấy .*

*Lan Đình Tự: Là lời tựa trong một tập thơ có tên “Lan Đình Tập” của “Thư thánh” Vương Hy Chi. Toàn văn bài “Lan Đình Tự” gồm 28 dòng, 324 chữ, chữ nào cũng tinh diệu, thanh thoát thông thuận như nét bút của Thần. Trong đó chữ “Chi” có tới hơn 20 chữ, thiên biến vạn hóa, không chữ nào giống chữ nào, được mệnh danh là “Đệ nhất hành thư” trong lịch sử thư pháp. Lan Đình Tự không chỉ là tinh hoa của thư pháp, mà còn là một tác phẩm văn học xuất sắc, thuật lại vẻ đẹp cảnh sắc của Lan Đình, tình cảm hân hoan khi mọi người cùng nhau hội họp, và cũng ký thác niềm cảm khái về đời người cay đắng ngắn ngủi, sinh tử vô thường.
Các bạn có thể đọc tìm hiểu thêm ở link này: http://.hannom.org.vn/detail.asp?param=516&Catid=363

Chúc Gia Âm nhất thời khó hiểu, không hiểu rốt cuộc ý của chủ nhiệm lớp là gì.

Đây không phải là bài bắt buộc buổi sau mới học hay sao?

Bạn học ở bên cạnh tốt bụng nhắc nhở: "Cô giáo Lai thích đảo lộn thứ tự học thuộc trước hạn. Hai ngày trước cô đã nhắn tin báo rồi, chắc cậu không nhận được."

Chuyện này cũng hợp lý.


Chúc Gia Âm cười cảm ơn.

Dù sao trường thực nghiệm Thanh Nhai cũng là trường tốt nhất của tỉnh, trong đó có rất nhiều giáo viên có giáo án dạy học riêng, không hoàn toàn dựa theo thứ tự trong sách khiến cho học sinh trở nên máy móc.

Tuy tiến độ ngày đầu tiên nhảy nhanh như vậy, có vẻ không hợp lý, nhưng Chúc Gia Âm cũng chẳng có ý oán trách gì. Cô từ khi hạ quyết tâm, sau khi dựa vào bản thân nổ lực học tập, chưa từng lười biếng bao giờ.

Nếu không, lúc thi cũng không thể phát huy vượt trội được.

Nghĩ đến đây, Chúc Gia Âm bình tĩnh lại, không suy nghĩ vớ vẩn nữa, tập trung hoàn toàn vào ở trên tay.

Trong nháy mắt, lớp học chỉ còn tiếng sột soạt, lẩm nhẩm lật giấy.

"Năm phút trôi qua, tất cả dừng lại."

Cô Lai vỗ tay, ngăn mọi người lại.

"A mới có xíu mà."

"Toang rồi, mình quên hết rồi . . . . . . . . . . ."

Học sinh phía dưới bị cắt ngang đột ngột, bắt đầu kêu ca, nhưng cô Lai chẳng có thay đổi gì.

"Đã thông báo trước hết rồi. Bây giờ, cô sẽ kiểm tra thành quả học bài của các em xem như thế nào."

Cô đứng lên, liên tục gọi mấy học sinh lên kiểm tra bài học thuộc lòng, thế nhưng đa số đọc được vài câu rồi cúi đầu buồn rười rượi.

"Cả ba em đứng hết ở đó."

Tiếng đọc lắp ba lắp bắp, gương mặt cô Lai lại càng nghiêm khắc, cảm xúc cũng thay đổi.

Tuy lớp 2 không phải lớp thực nghiệm, cũng không đến mức kém như thế này. Chẳng lẽ ngay cả học sinh Thanh Nhai cũng tùy tiện giáng cấp sao?


Ánh mắt nghiêm khắc của cô quét quanh cả lớp, tất cả học sinh ở dưới đều run lên.

Thậm chí có người bắt đầu lấy giấy che mặt lại.

"Đừng mà, đừng gọi em mà!"

"Mình cũng không dám huhuhu . . . . . . . có anh hùng hảo hán nào chủ động ra trận không?"

"Đừng kéo mình, mình . . . . . . . . . mình cũng không được."

Trong im lặng của mấy đứa xấu hổ, cuối cùng cũng có vài người không chịu được không khí áp lực, chủ động giơ tay lên. Vẻ mặt của cô Lai mới thoáng thả lỏng.

Tuy người chủ động giơ tay chỉ có ba, bốn người.

Cô Lai nhìn mặt, ghi nhớ những bạn học này, đang định chọn một trong mấy bạn này để kết thúc bài kiểm tra, bỗng nhiên nghe một tiếng vang chói tai.

Đây là tiếng chân ghế kéo trên mặt đất.

Tiếng động này rất chói tai, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Trông thấy trong góc phòng học, Chúc Gia Âm mỉm cười, chống tay lên mặt bàn đứng lên.

Gương mặt vô cùng xinh đẹp, trắng trẻo, thần thái tự nhiên đặt trong nhóm bạn trai, bạn gái non nớt, đáng yêu cũng giống như hạc lạc giữa bầy gà.

Đến cả cô Lai cũng ngạc nhiên, trong lòng nhảy lên, lập tức nói: "Bạn Chúc Gia Âm, em đọc lần cuối đi."

Thậm chí thái độ của cô có chút mong chờ.

Xung quanh ồ lên.

Mọi người đều biết thành tích ưu tú của Chúc Gia Âm, còn đứng thứ 2 trong kì thi lên cấp ba. Nhưng mà cô không biết chuyện thông báo chuẩn bị bài *.

Trong danh sách lớp 2 không có tên cô. Vậy lúc thầy cô sắp xếp kế hoạch ôn tập, cô không nhận được tin nhắn,

Nếu để cô đọc thuộc, vậy còn không bằng mấy học sinh bình thường này.


Lẽ nào Bảng nhãn kì thi lên cấp ba lại trâu bò như vậy, tự mình chuẩn bị hết bài trong giáo trình cấp ba?

Tuy giữa lớp bình thường và lớp thực nghiệm có mối quan hệ cạnh tranh không rõ ràng, lại có xích mích nhỏ. Nhất thời, ánh mắt của vài bạn lại trở nên không thân thiện, thật lòng muốn xem cô bị xấu hổ trước tất cả mọi người.

Trên mặt Chúc Gia Âm mỉm cưởi nhưng trong lòng điên cuồng thầm chửi rủa.

Cô không muốn trở thành đối tượng công kích của mọi người, chẳng qua tiếng động lúc nãy hoàn toàn là do Đoan Mộc Nguyên ở phía sau cô làm ra.

Thất đức, quá thất đức!

Chúc Gia Âm dường như có thể khẳng định Đoan Mộc Nguyên cố tình muốn mình ra mặt, dù sao trước mặt cô Lai, nói cái gì cũng không thể nói là lỗi của anh ta.

Tất cả mọi người đều kính trọng nhưng không dám đến gần đối với học sinh đặc biệt xuất sắc Đoan Mộc Nguyên này.

Ai biết anh ta có thể ở lại trường mấy ngày lại ảnh hưởng đến tương lai của rất nhiều người chứ.

"Chúc Gia Âm, em có thể thử đọc không?"

Cô Lai gặng hỏi.

"Không đọc được nhỉ! Cô ơi, cậu ấy đâu phải vạn năng."

"Đúng rồi ạ. Ai chưa học cũng đều như vậy."

"Chúc Gia Âm, cứ nói không đọc được đi, làm gì mà đứng ngây ra đó."

Ai cũng nói như vậy, cô cứ như trò cười của mọi người.

Chúc Gia Âm cười càng rạng rỡ, cô hắng giọng, dáng vẻ tự nhiên, nhẹ nhàng đọc.







Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương