Nước Gừng
-
Chương 11
Edit: dauhuchiensa
Sau khi hai người đi bệnh viện lấy kết quả, Nhiễm Kỳ Hoan nhận thấy tâm tình Bành Dịch Bách không tốt lắm.
Vừa rồi ở bệnh viện là Bành Dịch Bách trao đổi với bác sĩ, Nhiễm Kỳ Hoan ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi, đến bây giờ cậu cũng không biết kết quả kiểm tra như thế nào.
Lúc ngồi vào trong xe, Bành Dịch Bách ném một túi thuốc vào trong ngực cậu, Nhiễm Kỳ Hoan sờ sờ, cảm giác túi thuốc này không ít.
Kết hợp với áp suất thấp của Bành Dịch Bách, cậu có chút sợ hãi, "Mắt của tôi có phải...”
“Không có gì, đừng nghĩ lung tung.” Bành Dịch Bách nhanh chóng ngắt lời cậu, nhấn ga chạy như bay về nhà.
Nhiễm Kỳ Hoan về đến nhà mới kịp phản ứng, "Bác sĩ Bành, bây giờ tôi có thể về nhà mình chưa?”
Nửa tháng chờ đợi kết quả kiểm tra này, đối với Nhiễm Kỳ Hoan mà nói giống như một giấc mộng, trong mộng cậu có thể thân mật với Bành Dịch Bách như trước. Sau khi tỉnh mộng, bọn họ vẫn là không nên tiếp tục dây dưa nữa.[dauhuchiensa]
Bành Dịch Bách xoay người, mặt đối mặt với Nhiễm Kỳ Hoan, hắn cau mày, ánh mắt rất hung dữ.
Sau đó dùng một cánh tay chặn eo Nhiễm Kỳ Hoan lại, tay kia đè vai cậu, ấn người lên tường.
Túi thuốc không có người giữ theo quán tính rơi lộp bộp xuống đất, Nhiễm Kỳ Hoan căn bản không kịp phản ứng, vai sau bị đập vào tường, truyền đến cơn đau, "A! Bành...”
Lời còn chưa dứt, cổ đã bị Bành Dịch Bách bóp chặt.
Gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên, thanh âm lạnh đến đáng sợ, "Có phải năm tư đại học em đã phát hiện mắt mình có vấn đề rồi hay không?”
Hắn cũng không dùng sức, nhưng Nhiễm Kỳ Hoan lại quá yếu ớt, chưa bao lâu đã ho khan, da mặt mỏng ửng đỏ.
”Khụ khụ, buông tay...”
Rõ ràng không có cảm giác ngột ngạt, nhưng Nhiễm Kỳ Hoan lại giật mình nhớ tới đêm đó ở trên giường, Bành Dịch Bách bóp cổ cậu ép cậu nói thích hắn.
Bành Dịch Bách biểu hiện ra loại ham muốn khống chế bệnh hoạn này từ khi nào? Nhiễm Kỳ Hoan không nhớ rõ, cảm giác bị bóp cổ cũng không dễ chịu, nhưng cậu lại cảm thấy thỏa mãn về mặt tinh thần.
Cậu có bệnh, Bành Dịch Bách cũng điên, ở một mức độ nào đó mà nói, cậu và hắn rất xứng đôi.
Nhiễm Kỳ Hoan thất thần, cũng như lần trên giường, lựa chọn im lặng.
Nhưng cuối cùng Bành Dịch Bách đã hiểu ra, hắn chậm rãi buông tay.
Sau khi đọc báo cáo kiểm tra và nói chuyện với bác sĩ tâm lý tiếp nhận Nhiễm Kỳ Hoan, thì ra cậu bị mù là do áp lực tâm lý quá lớn dẫn đến mù gián đoạn.[dauhuchiensa]
Nhiễm Kỳ Hoan vì vấn đề tâm lý nên mới không nhìn thấy.
Cho nên cậu làm kiểm tra bình thường sẽ không tra ra kết quả, cho rằng mình chữa không hết, không muốn liên lụy đến hắn, mới phải đề nghị chia tay.
Bành Dịch Bách đột nhiên sinh ra một loại cảm giác rất bất lực.
Nhiễm Kỳ Hoan đã trưởng thành rồi, biết suy nghĩ rất nhiều chuyện, còn học cách giấu giếm hắn.
Khi còn bé, chuyện vặt vãnh gì cậu cũng phải kể cho hắn nghe, nhưng lớn rồi, mắt không nhìn thấy cũng không chịu nói lời nào.
Rõ ràng chuyện này đối với bọn họ không tính là trở ngại, giống như một đôi vợ chồng đã kết hôn nhiều năm, cho dù một bên bệnh nặng, bên kia cũng sẽ không bao giờ rời xa.
Nhiễm Kỳ Hoan lẽ ra nên chủ động giống như khi còn bé, dù không nhìn thấy cũng phải ồn ào bảo Bành Dịch Bách dẫn cậu đi, không cho phép hắn được ghét bỏ mình, chứ không phải lựa chọn gánh vác mọi thứ một mình, rồi bỏ đi không nói một lời.
Bành Dịch Bách ở bên Nhiễm Kỳ Hoan hơn hai mươi năm, hy vọng cậu có thể sống vô ưu vô lo như một bạn nhỏ. Nhưng trong lúc hắn lơ đãng cậu đã phải chịu đựng đau khổ, lặng lẽ trưởng thành.
Cái giá phải trả khi Nhiễm Kỳ Hoan lớn lên, là rời khỏi Bành Dịch Bách.
Mấy năm hắn không ở bên, cậu không ngừng bị mù nhưng lại không tra ra nguyên nhân gây bệnh. Những ngày đau khổ không có hồi kết như vậy, một mình Nhiễm Kỳ Hoan làm sao vượt qua được?
Bành Dịch Bách nghiến răng nghiến lợi nói, "Đã xảy ra chuyện lớn như vậy em không nói cho tôi biết, không nói tiếng nào đã bỏ đi. Có phải tôi nên khen em một câu không?”
Nhiễm Kỳ Hoan dựa vào tường, trên cổ trắng nõn in dấu ngón tay hồng hồng, cậu há to miệng thở dốc, giống như vừa bị dội nước đá, lạnh từ đầu đến chân.
Răng cậu va vào nhau lập cập, "Xin lỗi...”
Lại là xin lỗi
Lại là xin lỗi, Bành Dịch Bách siết chặt tay. Rõ ràng lúc ngủ còn lén ngửi mùi của hắn.
Sau khi tỉnh ngủ thì giả vờ trốn tránh, ngụy trang mình thành bộ dáng không yêu hắn, nhưng lại bị người ta phát hiện dấu vết.
Ánh mắt Bành Dịch Bách đau xót, "Em nói cho tôi biết, em còn muốn ở cùng một chỗ với tôi hay không?”
Trước mắt Nhiễm Kỳ Hoan một mảnh mơ hồ, không nhìn thấy hốc mắt Bành Dịch Bách đã đỏ lên, cậu nhìn bóng người mơ hồ kia, không trả lời.
Nhiễm Kỳ Hoan cúi đầu, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, dựa vào tường phạt đứng, biết rõ mình không đúng, nhưng không chịu mở miệng nhận sai. [dauhuchiensa]
Bành Dịch Bách không nhận được câu trả lời mình muốn, khẽ chớp mắt, một chuỗi nước mắt rơi xuống.
Giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng từng chữ đều đâm thẳng vào trái tim Nhiễm Kỳ Hoan, "Nếu em rời xa tôi, tôi sẽ hận em cả đời."
Sau khi hai người đi bệnh viện lấy kết quả, Nhiễm Kỳ Hoan nhận thấy tâm tình Bành Dịch Bách không tốt lắm.
Vừa rồi ở bệnh viện là Bành Dịch Bách trao đổi với bác sĩ, Nhiễm Kỳ Hoan ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi, đến bây giờ cậu cũng không biết kết quả kiểm tra như thế nào.
Lúc ngồi vào trong xe, Bành Dịch Bách ném một túi thuốc vào trong ngực cậu, Nhiễm Kỳ Hoan sờ sờ, cảm giác túi thuốc này không ít.
Kết hợp với áp suất thấp của Bành Dịch Bách, cậu có chút sợ hãi, "Mắt của tôi có phải...”
“Không có gì, đừng nghĩ lung tung.” Bành Dịch Bách nhanh chóng ngắt lời cậu, nhấn ga chạy như bay về nhà.
Nhiễm Kỳ Hoan về đến nhà mới kịp phản ứng, "Bác sĩ Bành, bây giờ tôi có thể về nhà mình chưa?”
Nửa tháng chờ đợi kết quả kiểm tra này, đối với Nhiễm Kỳ Hoan mà nói giống như một giấc mộng, trong mộng cậu có thể thân mật với Bành Dịch Bách như trước. Sau khi tỉnh mộng, bọn họ vẫn là không nên tiếp tục dây dưa nữa.[dauhuchiensa]
Bành Dịch Bách xoay người, mặt đối mặt với Nhiễm Kỳ Hoan, hắn cau mày, ánh mắt rất hung dữ.
Sau đó dùng một cánh tay chặn eo Nhiễm Kỳ Hoan lại, tay kia đè vai cậu, ấn người lên tường.
Túi thuốc không có người giữ theo quán tính rơi lộp bộp xuống đất, Nhiễm Kỳ Hoan căn bản không kịp phản ứng, vai sau bị đập vào tường, truyền đến cơn đau, "A! Bành...”
Lời còn chưa dứt, cổ đã bị Bành Dịch Bách bóp chặt.
Gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên, thanh âm lạnh đến đáng sợ, "Có phải năm tư đại học em đã phát hiện mắt mình có vấn đề rồi hay không?”
Hắn cũng không dùng sức, nhưng Nhiễm Kỳ Hoan lại quá yếu ớt, chưa bao lâu đã ho khan, da mặt mỏng ửng đỏ.
”Khụ khụ, buông tay...”
Rõ ràng không có cảm giác ngột ngạt, nhưng Nhiễm Kỳ Hoan lại giật mình nhớ tới đêm đó ở trên giường, Bành Dịch Bách bóp cổ cậu ép cậu nói thích hắn.
Bành Dịch Bách biểu hiện ra loại ham muốn khống chế bệnh hoạn này từ khi nào? Nhiễm Kỳ Hoan không nhớ rõ, cảm giác bị bóp cổ cũng không dễ chịu, nhưng cậu lại cảm thấy thỏa mãn về mặt tinh thần.
Cậu có bệnh, Bành Dịch Bách cũng điên, ở một mức độ nào đó mà nói, cậu và hắn rất xứng đôi.
Nhiễm Kỳ Hoan thất thần, cũng như lần trên giường, lựa chọn im lặng.
Nhưng cuối cùng Bành Dịch Bách đã hiểu ra, hắn chậm rãi buông tay.
Sau khi đọc báo cáo kiểm tra và nói chuyện với bác sĩ tâm lý tiếp nhận Nhiễm Kỳ Hoan, thì ra cậu bị mù là do áp lực tâm lý quá lớn dẫn đến mù gián đoạn.[dauhuchiensa]
Nhiễm Kỳ Hoan vì vấn đề tâm lý nên mới không nhìn thấy.
Cho nên cậu làm kiểm tra bình thường sẽ không tra ra kết quả, cho rằng mình chữa không hết, không muốn liên lụy đến hắn, mới phải đề nghị chia tay.
Bành Dịch Bách đột nhiên sinh ra một loại cảm giác rất bất lực.
Nhiễm Kỳ Hoan đã trưởng thành rồi, biết suy nghĩ rất nhiều chuyện, còn học cách giấu giếm hắn.
Khi còn bé, chuyện vặt vãnh gì cậu cũng phải kể cho hắn nghe, nhưng lớn rồi, mắt không nhìn thấy cũng không chịu nói lời nào.
Rõ ràng chuyện này đối với bọn họ không tính là trở ngại, giống như một đôi vợ chồng đã kết hôn nhiều năm, cho dù một bên bệnh nặng, bên kia cũng sẽ không bao giờ rời xa.
Nhiễm Kỳ Hoan lẽ ra nên chủ động giống như khi còn bé, dù không nhìn thấy cũng phải ồn ào bảo Bành Dịch Bách dẫn cậu đi, không cho phép hắn được ghét bỏ mình, chứ không phải lựa chọn gánh vác mọi thứ một mình, rồi bỏ đi không nói một lời.
Bành Dịch Bách ở bên Nhiễm Kỳ Hoan hơn hai mươi năm, hy vọng cậu có thể sống vô ưu vô lo như một bạn nhỏ. Nhưng trong lúc hắn lơ đãng cậu đã phải chịu đựng đau khổ, lặng lẽ trưởng thành.
Cái giá phải trả khi Nhiễm Kỳ Hoan lớn lên, là rời khỏi Bành Dịch Bách.
Mấy năm hắn không ở bên, cậu không ngừng bị mù nhưng lại không tra ra nguyên nhân gây bệnh. Những ngày đau khổ không có hồi kết như vậy, một mình Nhiễm Kỳ Hoan làm sao vượt qua được?
Bành Dịch Bách nghiến răng nghiến lợi nói, "Đã xảy ra chuyện lớn như vậy em không nói cho tôi biết, không nói tiếng nào đã bỏ đi. Có phải tôi nên khen em một câu không?”
Nhiễm Kỳ Hoan dựa vào tường, trên cổ trắng nõn in dấu ngón tay hồng hồng, cậu há to miệng thở dốc, giống như vừa bị dội nước đá, lạnh từ đầu đến chân.
Răng cậu va vào nhau lập cập, "Xin lỗi...”
Lại là xin lỗi
Lại là xin lỗi, Bành Dịch Bách siết chặt tay. Rõ ràng lúc ngủ còn lén ngửi mùi của hắn.
Sau khi tỉnh ngủ thì giả vờ trốn tránh, ngụy trang mình thành bộ dáng không yêu hắn, nhưng lại bị người ta phát hiện dấu vết.
Ánh mắt Bành Dịch Bách đau xót, "Em nói cho tôi biết, em còn muốn ở cùng một chỗ với tôi hay không?”
Trước mắt Nhiễm Kỳ Hoan một mảnh mơ hồ, không nhìn thấy hốc mắt Bành Dịch Bách đã đỏ lên, cậu nhìn bóng người mơ hồ kia, không trả lời.
Nhiễm Kỳ Hoan cúi đầu, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, dựa vào tường phạt đứng, biết rõ mình không đúng, nhưng không chịu mở miệng nhận sai. [dauhuchiensa]
Bành Dịch Bách không nhận được câu trả lời mình muốn, khẽ chớp mắt, một chuỗi nước mắt rơi xuống.
Giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng từng chữ đều đâm thẳng vào trái tim Nhiễm Kỳ Hoan, "Nếu em rời xa tôi, tôi sẽ hận em cả đời."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook