Nước Gừng
-
Chương 10
Edit: dauhuchiensa
Từ giây phút nhìn thấy Bành Dịch Bách, Nhiễm Kỳ Hoan đã không còn cách nào nhẫn tâm như ba năm trước.
Cậu thừa nhận mình rất xấu xa, bởi vì còn thích Bành Dịch Bách, cho nên không cự tuyệt trợ giúp của hắn, nhưng lúc tỉnh táo, cậu lại không ngừng đẩy người kia ra xa.
Mối quan hệ của họ không chỉ tra tấn Bành Dịch Bách, mà còn hành hạ chính cậu.
Nhưng có đôi khi là bởi vì có yêu mới hận, là bởi vì thích lẫn nhau mới phải tra tấn lẫn nhau.
Sau khi cùng Bành Dịch Bách làm tình xong, linh hồn nửa khát vọng tới gần Bành Dịch Bách của Nhiễm Kỳ Hoan càng lúc càng lớn mạnh, cho nên cậu muốn tìm cho mình một lý do thật hoàn hảo: Dùng thân thể này bồi thường cho Bành Dịch Bách.
Cậu có thể cùng Bành Dịch Bách hôn môi, lên giường, cậu có thể tới gần Bành Dịch Bách cho đến khoảng cách âm, chỉ cần Bành Dịch Bách muốn, chỉ cần Bành Nghệ Bách vui vẻ.
Nhiễm Kỳ Hoan tự nhủ với mình, tất cả đều là vì bù đắp nợ nần của cậu đối với hắn, chứ không phải để thỏa mãn những ham muốn đê hèn của bản thân mình.
Bành Dịch Bách thường xuyên mượn nguyên nhân trao đổi bệnh tình để nói chuyện phiếm với Nhiễm Kỳ Hoan, ban đầu cậu còn phản đối.
Nhưng sau lần đó nghe Bành Dịch Bách nói đau, còn có chuyện làm tình giữa hai người, Nhiễm Kỳ Hoan phát hiện căn bản mình không cự tuyệt được hắn.
Khi còn bé là Nhiễm Kỳ Hoan nói, Bành Dịch Bách nghe, sau khi lớn lên lại đổi vai, biến thành Bành Dịch Bách nói, Nhiễm Kỳ Hoan nghe.[dauhuchiensa]
Bành Dịch Bách phát hiện Nhiễm Kỳ Hoan đã trở nên an tĩnh hơn trước, rất ít mở miệng nói chuyện, không còn sôi nổi như trước nữa.
Hắn cố ý hỏi: “Chiều nay tôi sẽ đến bệnh viện lấy kết quả, em có muốn đi cùng không?”
Nhắc tới chuyện mắt, Nhiễm Kỳ Hoan lập tức căng thẳng, ngón tay siết chặt quần áo, "Ừ.”
Cảm nhận được động tác của cậu, Bành Dịch Bách khẽ nhướng mày, "Không ngờ Hoan Hoan đã trưởng thành rồi, còn sợ đi bệnh viện như vậy.”
Lúc Bành Dịch Bách nói như vậy ngữ khí rất đáng đánh, nhưng Nhiễm Kỳ Hoan lại thích bộ dáng này nhất.
Nhiễm Kỳ Hoan nhịn không được nhớ lại mỗi một tiếng Hoan Hoan của Bành Dịch Bách lúc trước.
lúc trước cậu không chịu để Bành Dịch Bách gọi cậu là Hoan Hoan, bởi vì cảm thấy cách gọi này rất giống đang gọi chó con.
Nhưng Bành Dịch Bách không nghe, càng không cho gọi, hắn gọi càng lớn tiếng.
Sau đó Nhiễm Kỳ Hoan muốn nghe cũng không nghe được nữa.
Hiện tại Nhiễm Kỳ Hoan ước gì Bành Dịch Bách ngày ngày đều gọi mình là Hoan Hoan, nhưng lời cậu nói ra vẫn giống như trước kia, "Đừng gọi tôi là Hoan Hoan.”
Trước kia là chân tình thực cảm, bây giờ là khẩu thị tâm phi.
Da Nhiễm Kỳ Hoan trắng bệch, vừa khiêu khích đã bị đỏ bừng mặt, hai má ửng đỏ nói những lời này, không hề có sức thuyết phục nào.
Bành Dịch Bách cũng đã quen bị Nhiễm Kỳ Hoan cự tuyệt, nghe vậy chỉ sửng sốt một lát, lập tức nói, "Em đi ngủ trưa đi, sau khi tỉnh dậy chúng ta sẽ đi bệnh viện.”
Nhiễm Kỳ Hoan muốn tự mình mò mẫm đi vào phòng ngủ, nhưng Bành Dịch Bách nhất quyết phải dẫn đường cậu đi.
Cho dù cậu muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến ngày đó Bành Dịch Bách đặt tay hắn lên ngực mình nói đau lòng, Nhiễm Kỳ Hoan liền nuốt lời cự tuyệt trở về.
Đoạn đường thường ngày tập đi bây giờ chẳng còn tác dụng gì nữa.
Sau khi vào phòng ngủ, Nhiễm Kỳ Hoan nhéo nhéo lòng bàn tay Bành Dịch Bách, tựa như ngày đó ở bệnh viện hắn nhéo cậu vậy.
Nhiếm Kỳ Hoan nói: "Cảm ơn anh.”
Bành Dịch Bách đã quen với bộ dáng khách khí lại xa cách này của Nhiễm Kỳ Hoan, hắn nắm cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên trước mắt, ngón cái vuốt ve xương cổ tay nhô ra kia.
Hắn nhịn xuống xúc động muốn hôn môi cậu, khắc chế nói: "Đừng khách sáo với tôi như vậy, ngủ đi, ngủ ngon.”
Nhiễm Kỳ Hoan ngoan ngoãn leo lên giường nằm, Bành Dịch Bách không ra ngoài mà ngồi trên một cái ghế trong góc phòng, yên lặng nhìn người trên giường.
Sau khi Nhiễm Kỳ Hoan cảm thấy được trong phòng không có động tĩnh, cho rằng Bành Dịch Bách đã đi rồi, vì vậy mới cầm lấy mép chăn, đưa đến dưới mũi ngửi ngửi, là mùi nước giặt quần áo Bành Dịch Bách thường dùng.[dauhuchiensa]
Từ nhỏ đến lớn, vẫn không thay đổi.
Mùi hương trên người Bành Dịch Bách sẽ làm cậu cảm thấy an tâm, mấy ngày ở nhà hắn, trước khi ngủ cậu luôn cầm chăn ngửi một cái. Bây giờ ngửi được rồi, Nhiễm Kỳ Hoan mới thỏa mãn nhắm mắt lại.
Bành Dịch Bách ở một bên cạnh tận mắt thấy nhất cử nhất động của Nhiễm Kỳ Hoan, khóe miệng hắn nhếch lên một chút.
Hành động xa cách đều là giả vờ, Nhiễm Kỳ Hoan vẫn rất ỷ lại vào hắn.
Từ giây phút nhìn thấy Bành Dịch Bách, Nhiễm Kỳ Hoan đã không còn cách nào nhẫn tâm như ba năm trước.
Cậu thừa nhận mình rất xấu xa, bởi vì còn thích Bành Dịch Bách, cho nên không cự tuyệt trợ giúp của hắn, nhưng lúc tỉnh táo, cậu lại không ngừng đẩy người kia ra xa.
Mối quan hệ của họ không chỉ tra tấn Bành Dịch Bách, mà còn hành hạ chính cậu.
Nhưng có đôi khi là bởi vì có yêu mới hận, là bởi vì thích lẫn nhau mới phải tra tấn lẫn nhau.
Sau khi cùng Bành Dịch Bách làm tình xong, linh hồn nửa khát vọng tới gần Bành Dịch Bách của Nhiễm Kỳ Hoan càng lúc càng lớn mạnh, cho nên cậu muốn tìm cho mình một lý do thật hoàn hảo: Dùng thân thể này bồi thường cho Bành Dịch Bách.
Cậu có thể cùng Bành Dịch Bách hôn môi, lên giường, cậu có thể tới gần Bành Dịch Bách cho đến khoảng cách âm, chỉ cần Bành Dịch Bách muốn, chỉ cần Bành Nghệ Bách vui vẻ.
Nhiễm Kỳ Hoan tự nhủ với mình, tất cả đều là vì bù đắp nợ nần của cậu đối với hắn, chứ không phải để thỏa mãn những ham muốn đê hèn của bản thân mình.
Bành Dịch Bách thường xuyên mượn nguyên nhân trao đổi bệnh tình để nói chuyện phiếm với Nhiễm Kỳ Hoan, ban đầu cậu còn phản đối.
Nhưng sau lần đó nghe Bành Dịch Bách nói đau, còn có chuyện làm tình giữa hai người, Nhiễm Kỳ Hoan phát hiện căn bản mình không cự tuyệt được hắn.
Khi còn bé là Nhiễm Kỳ Hoan nói, Bành Dịch Bách nghe, sau khi lớn lên lại đổi vai, biến thành Bành Dịch Bách nói, Nhiễm Kỳ Hoan nghe.[dauhuchiensa]
Bành Dịch Bách phát hiện Nhiễm Kỳ Hoan đã trở nên an tĩnh hơn trước, rất ít mở miệng nói chuyện, không còn sôi nổi như trước nữa.
Hắn cố ý hỏi: “Chiều nay tôi sẽ đến bệnh viện lấy kết quả, em có muốn đi cùng không?”
Nhắc tới chuyện mắt, Nhiễm Kỳ Hoan lập tức căng thẳng, ngón tay siết chặt quần áo, "Ừ.”
Cảm nhận được động tác của cậu, Bành Dịch Bách khẽ nhướng mày, "Không ngờ Hoan Hoan đã trưởng thành rồi, còn sợ đi bệnh viện như vậy.”
Lúc Bành Dịch Bách nói như vậy ngữ khí rất đáng đánh, nhưng Nhiễm Kỳ Hoan lại thích bộ dáng này nhất.
Nhiễm Kỳ Hoan nhịn không được nhớ lại mỗi một tiếng Hoan Hoan của Bành Dịch Bách lúc trước.
lúc trước cậu không chịu để Bành Dịch Bách gọi cậu là Hoan Hoan, bởi vì cảm thấy cách gọi này rất giống đang gọi chó con.
Nhưng Bành Dịch Bách không nghe, càng không cho gọi, hắn gọi càng lớn tiếng.
Sau đó Nhiễm Kỳ Hoan muốn nghe cũng không nghe được nữa.
Hiện tại Nhiễm Kỳ Hoan ước gì Bành Dịch Bách ngày ngày đều gọi mình là Hoan Hoan, nhưng lời cậu nói ra vẫn giống như trước kia, "Đừng gọi tôi là Hoan Hoan.”
Trước kia là chân tình thực cảm, bây giờ là khẩu thị tâm phi.
Da Nhiễm Kỳ Hoan trắng bệch, vừa khiêu khích đã bị đỏ bừng mặt, hai má ửng đỏ nói những lời này, không hề có sức thuyết phục nào.
Bành Dịch Bách cũng đã quen bị Nhiễm Kỳ Hoan cự tuyệt, nghe vậy chỉ sửng sốt một lát, lập tức nói, "Em đi ngủ trưa đi, sau khi tỉnh dậy chúng ta sẽ đi bệnh viện.”
Nhiễm Kỳ Hoan muốn tự mình mò mẫm đi vào phòng ngủ, nhưng Bành Dịch Bách nhất quyết phải dẫn đường cậu đi.
Cho dù cậu muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến ngày đó Bành Dịch Bách đặt tay hắn lên ngực mình nói đau lòng, Nhiễm Kỳ Hoan liền nuốt lời cự tuyệt trở về.
Đoạn đường thường ngày tập đi bây giờ chẳng còn tác dụng gì nữa.
Sau khi vào phòng ngủ, Nhiễm Kỳ Hoan nhéo nhéo lòng bàn tay Bành Dịch Bách, tựa như ngày đó ở bệnh viện hắn nhéo cậu vậy.
Nhiếm Kỳ Hoan nói: "Cảm ơn anh.”
Bành Dịch Bách đã quen với bộ dáng khách khí lại xa cách này của Nhiễm Kỳ Hoan, hắn nắm cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên trước mắt, ngón cái vuốt ve xương cổ tay nhô ra kia.
Hắn nhịn xuống xúc động muốn hôn môi cậu, khắc chế nói: "Đừng khách sáo với tôi như vậy, ngủ đi, ngủ ngon.”
Nhiễm Kỳ Hoan ngoan ngoãn leo lên giường nằm, Bành Dịch Bách không ra ngoài mà ngồi trên một cái ghế trong góc phòng, yên lặng nhìn người trên giường.
Sau khi Nhiễm Kỳ Hoan cảm thấy được trong phòng không có động tĩnh, cho rằng Bành Dịch Bách đã đi rồi, vì vậy mới cầm lấy mép chăn, đưa đến dưới mũi ngửi ngửi, là mùi nước giặt quần áo Bành Dịch Bách thường dùng.[dauhuchiensa]
Từ nhỏ đến lớn, vẫn không thay đổi.
Mùi hương trên người Bành Dịch Bách sẽ làm cậu cảm thấy an tâm, mấy ngày ở nhà hắn, trước khi ngủ cậu luôn cầm chăn ngửi một cái. Bây giờ ngửi được rồi, Nhiễm Kỳ Hoan mới thỏa mãn nhắm mắt lại.
Bành Dịch Bách ở một bên cạnh tận mắt thấy nhất cử nhất động của Nhiễm Kỳ Hoan, khóe miệng hắn nhếch lên một chút.
Hành động xa cách đều là giả vờ, Nhiễm Kỳ Hoan vẫn rất ỷ lại vào hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook