Nữ Quan Lan Châu
-
Chương 67: Đế Sư
Editor: NanaTrang
Đỗ Nguyên Vân và Mã Ngưng, lúc ấy tham nhũng tiền bạc liền núp ở trong một cửa hàng nho nhỏ ở Lịch thành. Cửa hàng ở Lịch Thành, Giang Nam Giang Bắc mỗi nơi đều có hiệu buôn phóng thải* để làm ăn. Lợi tức cao, khiến người ta chắc lưỡi hít hà. Giang Nam Giang Bắc, hắc đạo bạch đạo, cư nhiên đều nắm toàn bộ Lịch thành trong lòng bàn tay. (* khoản tiền cho vay)
Lịch thành nho nhỏ, mạo không kinh người, lại nắm giữ mạch sống buôn bán phồn hoa của triều Đại Cảnh.
Nếu như một khi liên lụy, tất nhiên khiến cho triều Đại Cảnh dân sinh rung chuyển. Giang Nam trọng nông, thương hộ nối liền nông vụ, cuối cùng khiến dân chúng lầm than, thậm chí binh hưởng bất kế, biên cảnh lo lắng, vua và dân nghiêng sụt.
Năm đó án tham hủ* ở Miên thành, cùng với Lịch thành này, cuối cùng coi như là nắp hòm định luận, có chung kết cuộc. (* tham nhũng mục nát)
Lúc đó Tằng Duyệt phụng mệnh Cảnh Thành, rời khỏi Tri Thư viện, rời khỏi kinh thành đến Lịch thành một làm chủ bộ nho nhỏ, ẩn ở trong quan trường Lịch thành. Những quan viên ở Lịch thành, ít nhiều gì cũng đều có chút dính dấp đến vụ án này. Lúc ấy Tằng Duyệt mới tới Lịch Thành, phải phòng bị kiêng kỵ những quan viên khác. Nhưng Tằng Duyệt là một người thông minh, thâm tàng bất lộ. Sau đó thái tử xuôi nam, quan viên Lịch Thành nhận được tin tức, sợ là án Hộ bộ tham nhũm chưa chấm dứt, lần này thái tử là tới dò hỏi. Vì vậy những ngày đó quan viên khắp Lịch thành đều ở ngoài cửa thành cả ngày nghênh đón thái tử.
Ai ngờ Cảnh Thành lại cố tình thay đổi đường nhỏ, lặng lẽ vào thành, lại lặng lẽ chọn một khách điếm không bắt mắt nhất ở trọ.
Hành động lần này Cảnh Thành khiến cho quan trường Lịch thành khuấy đảo long trời lở đất. Những quan viên kia đã biết trước đó vài ngày kinh thành rối loạn, hôm nay lại không tiếp được Cảnh Thành, sớm đã thấp thỏm lo âu, dưới tình thế cấp bách, trong lời nói ít nhiều gì cũng tiết lộ ra một chút tin tức.
Sau đó lập tức bị Tằng Duyệt nghe được. Tằng Duyệt lại là một người có tâm tư nhanh nhẹn, dò hỏi quá khứ từng chút từng chút một, hàng loạt chân tướng dần dần hiện ra.
Lại cộng thêm trước đây thái tử lạnh lùng với hắn, hắn lo thái tử nổi lên lòng nghi ngờ hắn, vì vậy càng ra sức hơn.
Rốt cuộc qua mấy ngày vội vàng, đều đã hiểu rõ nguyên nhân và kết quả của án kiện này.
Mạnh Khách và Tằng Duyệt xét xử án này có công, vì thế con đường làm quan của bọn họ, đều được viết mực đặc màu đậm.
Thế như, những điều này đều là về sau tôi mới biết được.
Vào giờ phút này, xe ngựa chở Cảnh Thành rời khỏi Lịch thành, một đường chạy về kinh thành. Ta và Mạnh Khách, Phương Khải đều ngồi ở bên trong xe. Tiểu Phúc ngồi ở phía trước đánh xe.
Cảnh Thành ngất xỉu vẫn chưa tỉnh. Trên một đường này, Mạnh Khách và Phương Khải luôn nhíu chặt chân mày, không có lúc nào thả lỏng.
Xe ngựa hơi lắc lư, gió nhẹ lay động, rèm bị vén lên một góc. Chợt có mùi thơm ngát nhàn nhạt lướt qua mặt.
Cảnh Thành nằm đó, hơi giật giật. Mạnh Khách nhẹ giọng kêu: "Điện hạ."
Cảnh Thành khẽ mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi: "Là mùi hoa gì vậy?"
Mạnh Khách nhìn ra bên ngoài một chút, cười nói: "Chúng ta đang ở đồng ruộng. Nơi này khắp nơi đều là hoa cải dầu, đang vào lúc nở hoa."
Ánh mắt Cảnh Thành sáng ngời, giãy giụa muốn ngồi dậy. Hắn nói: "Dừng xe. Ta muốn đi xuống nhìn xem một chút."
Sắc mặt của Mạnh Khách thoáng qua một tia do dự, nói: "Điện hạ, thân thể của ngài......"
Cảnh Thành cười nhạt: "Không sao."
Bốn người chúng tôi xuống xe. Mạnh Khách và Phương Khải nâng đỡ Cảnh Thành, tôi đi theo ở một bên. Phương Khải thỉnh thoảng quay đầu lại liếc tôi một cái, giống như là sợ tôi chạy đi, hoặc là sợ tôi lấy ra một đoản đao từ nơi nào đó, thương tổn tới thái tử điện hạ của hắn.
Hoa cải dầu vàng óng ả, nở đầy khắp núi đồi, um tùm rậm rạp, như gấm dệt trải rộng khắp trên mặt đất, gió nhẹ lướt qua, rung động gợn sóng, càng ra vẻ gió mát say người mùi hương thấm tâm.
Tôi nhớ tới lúc ở trong phủ thái tử, sư phụ của thái tử Tô Tử Hằng tiên sinh đã dạy Cảnh Thành hai câu thơ, nói là "Thiếu nhi vội vã chạy đuổi bướm vàng, bay vào hoa cải dầu không chỗ tìm ra".
Khi đó Cảnh Thành và tôi nghe xong, đều cảm thấy Tô sư phụ dạy quá mức ngây thơ buồn cười, nhưng hoa cải dầu này, trong kinh thành quả thật chưa từng thấy qua, vì vậy lúc nào cũng nghĩ muốn nhìn thấy nó.
Tô sư phụ vẫn luôn nhắc tới, nói hoa cải dầu này vô cùng quan trọng đối với dân chúng, nó có rất nhiều công dụng.
Câu thơ Tô sư phụ dạy không hề thỏa mãn chúng tôi, vì vậy lại tìm thi từ văn chương khác nói về hoa cải dầu. Chúng tôi thích nhất là《 Anh khúc 》của Phùng Tử Chấn người triều Nguyên: Tử môn kê khuyển sợ tiền trụ. Tiếu ngữ thính ủ bội viên phù. Lộc lô biên bão ung kiêu huề, điểm điểm dương xuân cao vũ. Thái hoa gian điệp dã phi lai, hựu sấn noãn phong song khứ. Hạnh sáo công cửu nộn tuyền hương, thị lão ngõa bồn biên ẩm xử. (thái hoa là hoa cải dầu)
Khi đó, tôi ở trước mặt Cảnh Thành gật gù đắc ý đọc câu này, vỗ bàn trầm trồ khen ngợi, nói: "‘Thái hoa gian điệp dã phi lai, hựu sấn noãn phong song khứ’, câu này rất hay! So với ‘thiếu nhi’ gì đó của Tô sư phụ dạy, hay hơn mấy vạn lần."
Khi đó mặt Cảnh Thành tràn đầy nụ cười: "Nha đầu, ngươi mới bao nhiêu tuổi, đã sốt ruột với câu thơ kia của tiên sinh dạy rồi hả? Ngươi còn nhỏ tuổi, hiểu thế nào là thải điệp song phi không."
Tôi không phục "Hừ" một tiếng, nói: "Ban đầu sư phụ dạy ngươi câu ‘thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông’ này, tôi còn thuộc lòng trước ngươi. Hồ điệp song phi, tình nghĩa kiên định, có cái gì mà không hiểu chứ?"
Cảnh Thành nghe tôi nói như thế, không nói gì, chỉ cười khanh khách nhìn tôi.
Đột nhiên tôi nghĩ đến cái gì đó, mặt nóng lên, vội vàng chuyển sang đề tài khác.
Kinh thành mấy ngàn mấy vạn dặm như thế. Những ngày đó cùng với hôm nay đã cách nhau quá nhiều xuân hạ thu đông rồi.
Trăn tròng lại khuyết luân phiên nhiều lần như thế, giống như đang nói chuyện xưa của người khác vậy.
Cảnh Thành đi đến giữa ruộng. Trên mặt hắn chợt nở nụ cười dịu dàng. Hắn giãy thoát khỏi tay của Mạnh Khách và Phương Khải đang dìu đỡ hắn, đi về phía trước mấy bước, sau đó cúi đầu cẩn thận nhìn xem những bông hoa nho nhỏ kia, cười càng nhiều hơn.
Hắn đột nhiên nói: "Nha đầu, ngươi xem, đây chính là hoa cải dẫu."
Âm thanh của hắn giống như ở trong mộng cảnh truyền đến.
Thân thể hắn ngừng lại một chút, giống như cũng ý thức được luống cuống ban nãy của mình, cư nhiên còn gọi tôi là "nha đầu", vì vậy lại đứng thẳng, đưa mắt nhìn dãy núi trùng điệp nơi phương xa, nụ cười dần dần biến mất, trầm ngâm không nói.
Trong gió mát hiu hiu, có tiếng trẻ con thôn dã vui đùa ầm ĩ truyền đến: ".... Thiếu nhi vội vã chạy đuổi bướm vàng, bay vào hoa cãi dầu không chỗ tìm ra......"
Một nam hài lớn tiếng la ầm lên: "Tiền Tiểu Lục, ngươi lại đọc sai rồi, đợi lát nữa xem sư phụ phạt ngươi như thế nào."
Một nam hài hít hít nước mũi nói: "Phạt ta sao? Cha ta hiểu ta nhất, sao có thể phạt ta."
Nam hài lúc trước xì cười một tiếng, la ầm lên: "Sư phụ thường nói ‘nghiêm sư xuất cao đồ’, lại thường nói ‘không dạy con là lỗi của cha’, mỗi lần sư phụ phạt ngươi đều vô cùng tàn nhẫn. Nếu không, chúng ta đánh cuộc đi?"
Nam hài kia hít hít nước mũi, nói: "Ta sợ cái gì! Đánh cuộc thì đánh cuộc!"
Hai nam hài khác ở bên cạnh cười nói: "Tiền Tiểu Lục, tại sao ngươi lại mau quen như vậy. Chúng ta cũng biết mặc dù sư phụ thích ngươi nhất, nhưng đánh ngươi cũng mạnh tay nhất, tại sao ngươi lại không biết chút nào vậy hả."
Tiền Tiểu Lục trợn to hai mắt, miệng nhếch lên, lặp đi lặp lại rất không tình nguyện mà thừa nhận.
Các nam hài khác ồ ồ cười vang, xô đẩy Tiểu Lục Tử đi tới trước. Vừa đi, vừa tiếp tục đọc thơ "....Hàng rào thưa thớt luôn luôn sâu, ngọn cây hoa rơi không thành bóng. Thiếu nhi vội vã chạy đuổi bướm vàng, bay vào hoa cãi dầu không chỗ tìm ra......"
Âm thanh dần dần đi xa biến mất, giống như thật sự bay vào hoa cải dầu bao la này, rốt cuộc không có chỗ tìm.
Ánh mắt của Cảnh Thành luôn luôn treo trên người những đứa trẻ đó, theo bóng dáng của chúng nó, nhìn thật lâu thẳng đến cuối đường.
Đột nhiên có âm thanh của một lão nhân nói: "Các hạ không phải là người ở đây nhỉ?"
Là một lão nông, còng lưng, hỏi Cảnh Thành.
Mạnh Khách và Phương Khải tiến lên một bước, đang muốn trả lời, lại thấy Cảnh Thành cười nói: "Không phải. Chúng tôi.... là từ kinh thành tới."
Lão nhân quan sát chúng tôi từ trên xuống dưới, nói: "Các hạ khí độ bất phàm, có thể là làm quan trong kinh thành?"
Cảnh Thành khẽ mỉm cười, nói: "Trong nhà quả thật có người làm quan."
Lão nhân gật đầu một cái, hơi hơi giật môi, giống như muốn nói cái gì đó.
Cảnh Thành cười nói: "Lão nhân gia, ông có lời gì thì cứ việc nói, không sao cả."
Lão nhân thở dài, nói: "Cũng không có gì, chỉ là nhớ nhiều năm trước, có một người làm quan ở kinh thành đi ngang qua nơi đây, đột nhiên sinh bệnh nặng. Quan ở kinh thành kia không biết là vì nguyên nhân gì, cũng chỉ có một thân một mình, đến đây đã cực kỳ ốm yếu rồi. Ngày đó mưa lớn, trời tối đen như mực, ta ở đầu ruộng trông nom rau của ta, thì thấy ông ta té xỉu ở ven đường."
Ông lão dừng một chút, thở dài, lại nói: "Ta dẫn ông ấy đến nhà ta, chăm sóc mấy ngày, sau đó ông ấy nói mình làm quan trong kinh trở về, nhưng gặp phải giặc cướp, may mắn trốn thoát, muốn trở về quê nhà. Nhưng khi đi ngang qua nơi này, nhìn thấy hoa cải dầu đầy khắp núi đồi của ta, ông ấy liền thích, đừng một lát, ai biết lại gặp phải mưa to, kéo ra bệnh cũ, liền té xỉu bất tỉnh. Sau đó qua mấy ngày, ông ta tốt hơn một chút, liền rời đi. Khụ, khi đó thân thể của ông ta còn chưa khỏe hẳn, sao có thể đi đường xa như vậy chứ......"
Cảnh Thành nghe vậy, bỗng nhiên nói: "Ông ấy.... tên là gì?"
Lão nhân lắc đầu một cái, nói: "Ông ấy không nói. Tâm tính ông ấy tốt, nhìn thấy nhà ta nghèo, thở dài nói, ‘ta gặp phải kẻ cướp, ngân lượng mang theo trên người đều bị cướp hết, nếu không, còn có thể cho ông, để báo ân cứu mạng’. Ta khuyên ông ấy không cần để ở trong lòng, ông ấy còn nói là, ‘hôm nay ta hai bàn tay trắng, nhưng ta sẽ viết chữ, trước kia lúc ở kinh thành, đã từng có người nói chữ của ta không tệ. Lão nhân gia, nếu như ông không chê, ta sẽ giúp ông viết một bức chữ. Ngày sau nếu như ông đi đến chợ, cũng có thể đổi được chút gạo.’"
"Mọi người trong nhà ta đều không ai biết chữ, đi đâu lấy bút lấy giấy cho ông ấy? Sau đó ta cầu một tiên sinh tư thục trong thôn, xin chút bút mực và giấy. Ông ấy liền viết cho ta một bức."
"Sau khi ông ấy đi, ta cũng đã nghĩ, có thật có thể dùng cái này đi đổi bạc sống qua ngày hay không? Nhưng lúc nào cũng luyến tiếc. Quan viên kia thoạt nhìn tâm tính tốt, ta không nỡ cho người khác thứ ông ấy để lại cho ta."
Lão nhân nói xong, lại lắc đầu thở thật dài một cái.
Cảnh Thành nhẹ giọng nói: "Lão nhân gia, vì sao hôm nay ông lại kể chuyện này cho chúng tôi nghe."
Lão nhân nói: "Ta là một dân quê, nơi này của ta cũng là thâm sơn cùng cốc, sau một lần đó thì không có người kinh thành đi qua. Trong ngày thường, người xứ khác cũng không nhiều lắm. Hôm nay không dễ gì gặp được các ngươi, lại là người kinh thành, vì vậy, muốn hỏi thăm một chút. Không biết các ngươi có biết quan viên kia không?"
Cảnh Thành mím chặt môi. Mạnh Khách ở một bên đáp: "Lão nhân gia, thực không dám giấu diếm, ở kinh thành người làm quan rất là nhiều. Sợ rằng, chúng tôi cũng không thể biết được......"
Tôi xen vào nói: "Lão nhân gia, ông nói quan viên kia để lại cho ông một bức chữ, có thể cho chúng tôi mượn nhìn một chút hay không?"
Cảnh Thành nhìn tôi một cái.
Lão nhân kia gật đầu, nói: "Chờ ta một lát." Ông ta vội vã rời đi, rất nhanh lại trở lại.
Đó là một tờ giấy viết thư loại thô, bút chương bên trên nghiêng nghiêng, trừ nơi bí danh thu bút có hơi vầng nhuộm ra, có thể thấy khí tức của người viết chữ không đều, thân thể bất ổn, nhưng vẫn cứng cáp có lực.
Mạnh Khách ở một bên khen: "Chữ tốt."
Tay tôi cầm tờ giấy lên, liếc nhìn Cảnh Thành một cái, hắn cũng nhìn tôi.
Đồng ruộng mênh mông bát ngát, hắn đứng một mình, y khuyết bồng bềnh. Phía sau hắn, là ruộng hoa cải dầu vàng óng ánh.
Trong lòng đột nhiên đau xót. Tôi đi về phía hắn.
Tôi đi tới bên người Cảnh Thành, đứng rất gần, đưa giấy viết thư đến trước mắt hắn. Ánh mắt của hắn thoáng qua một nụ cười, tiếp đó là một chút bi thương.
Tôi nhẹ nhàng đọc bài thơ bên trên: "Hoàng ngạc thường thường lục diệp trù, thiên thôn hân bốc trá tân du. Ái tha sinh kế tư dân dụng, bất thị nhàn hoa dã thảo lưu." (chú thích)
Cuối giấy viết thư, là một cái tên mà tôi và Cảnh Thành hết sức quen thuộc: Tô Tử Hằng.
--- ------ ------ ------ ------ --------
Chú thích: đây là một bài thơ thủ hoa cải dầu của Tô Tử Hằng sư phụ, thực tế là Càn Long làm. Sưu tràng vét bụng, thi từ trong vịnh hoa cải dầu, nêu rõ cái này là thư của dân sinh sử dụng, tôi chỉ nhớ được một câu này, đành phải mượn sử dụng.
Đỗ Nguyên Vân và Mã Ngưng, lúc ấy tham nhũng tiền bạc liền núp ở trong một cửa hàng nho nhỏ ở Lịch thành. Cửa hàng ở Lịch Thành, Giang Nam Giang Bắc mỗi nơi đều có hiệu buôn phóng thải* để làm ăn. Lợi tức cao, khiến người ta chắc lưỡi hít hà. Giang Nam Giang Bắc, hắc đạo bạch đạo, cư nhiên đều nắm toàn bộ Lịch thành trong lòng bàn tay. (* khoản tiền cho vay)
Lịch thành nho nhỏ, mạo không kinh người, lại nắm giữ mạch sống buôn bán phồn hoa của triều Đại Cảnh.
Nếu như một khi liên lụy, tất nhiên khiến cho triều Đại Cảnh dân sinh rung chuyển. Giang Nam trọng nông, thương hộ nối liền nông vụ, cuối cùng khiến dân chúng lầm than, thậm chí binh hưởng bất kế, biên cảnh lo lắng, vua và dân nghiêng sụt.
Năm đó án tham hủ* ở Miên thành, cùng với Lịch thành này, cuối cùng coi như là nắp hòm định luận, có chung kết cuộc. (* tham nhũng mục nát)
Lúc đó Tằng Duyệt phụng mệnh Cảnh Thành, rời khỏi Tri Thư viện, rời khỏi kinh thành đến Lịch thành một làm chủ bộ nho nhỏ, ẩn ở trong quan trường Lịch thành. Những quan viên ở Lịch thành, ít nhiều gì cũng đều có chút dính dấp đến vụ án này. Lúc ấy Tằng Duyệt mới tới Lịch Thành, phải phòng bị kiêng kỵ những quan viên khác. Nhưng Tằng Duyệt là một người thông minh, thâm tàng bất lộ. Sau đó thái tử xuôi nam, quan viên Lịch Thành nhận được tin tức, sợ là án Hộ bộ tham nhũm chưa chấm dứt, lần này thái tử là tới dò hỏi. Vì vậy những ngày đó quan viên khắp Lịch thành đều ở ngoài cửa thành cả ngày nghênh đón thái tử.
Ai ngờ Cảnh Thành lại cố tình thay đổi đường nhỏ, lặng lẽ vào thành, lại lặng lẽ chọn một khách điếm không bắt mắt nhất ở trọ.
Hành động lần này Cảnh Thành khiến cho quan trường Lịch thành khuấy đảo long trời lở đất. Những quan viên kia đã biết trước đó vài ngày kinh thành rối loạn, hôm nay lại không tiếp được Cảnh Thành, sớm đã thấp thỏm lo âu, dưới tình thế cấp bách, trong lời nói ít nhiều gì cũng tiết lộ ra một chút tin tức.
Sau đó lập tức bị Tằng Duyệt nghe được. Tằng Duyệt lại là một người có tâm tư nhanh nhẹn, dò hỏi quá khứ từng chút từng chút một, hàng loạt chân tướng dần dần hiện ra.
Lại cộng thêm trước đây thái tử lạnh lùng với hắn, hắn lo thái tử nổi lên lòng nghi ngờ hắn, vì vậy càng ra sức hơn.
Rốt cuộc qua mấy ngày vội vàng, đều đã hiểu rõ nguyên nhân và kết quả của án kiện này.
Mạnh Khách và Tằng Duyệt xét xử án này có công, vì thế con đường làm quan của bọn họ, đều được viết mực đặc màu đậm.
Thế như, những điều này đều là về sau tôi mới biết được.
Vào giờ phút này, xe ngựa chở Cảnh Thành rời khỏi Lịch thành, một đường chạy về kinh thành. Ta và Mạnh Khách, Phương Khải đều ngồi ở bên trong xe. Tiểu Phúc ngồi ở phía trước đánh xe.
Cảnh Thành ngất xỉu vẫn chưa tỉnh. Trên một đường này, Mạnh Khách và Phương Khải luôn nhíu chặt chân mày, không có lúc nào thả lỏng.
Xe ngựa hơi lắc lư, gió nhẹ lay động, rèm bị vén lên một góc. Chợt có mùi thơm ngát nhàn nhạt lướt qua mặt.
Cảnh Thành nằm đó, hơi giật giật. Mạnh Khách nhẹ giọng kêu: "Điện hạ."
Cảnh Thành khẽ mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi: "Là mùi hoa gì vậy?"
Mạnh Khách nhìn ra bên ngoài một chút, cười nói: "Chúng ta đang ở đồng ruộng. Nơi này khắp nơi đều là hoa cải dầu, đang vào lúc nở hoa."
Ánh mắt Cảnh Thành sáng ngời, giãy giụa muốn ngồi dậy. Hắn nói: "Dừng xe. Ta muốn đi xuống nhìn xem một chút."
Sắc mặt của Mạnh Khách thoáng qua một tia do dự, nói: "Điện hạ, thân thể của ngài......"
Cảnh Thành cười nhạt: "Không sao."
Bốn người chúng tôi xuống xe. Mạnh Khách và Phương Khải nâng đỡ Cảnh Thành, tôi đi theo ở một bên. Phương Khải thỉnh thoảng quay đầu lại liếc tôi một cái, giống như là sợ tôi chạy đi, hoặc là sợ tôi lấy ra một đoản đao từ nơi nào đó, thương tổn tới thái tử điện hạ của hắn.
Hoa cải dầu vàng óng ả, nở đầy khắp núi đồi, um tùm rậm rạp, như gấm dệt trải rộng khắp trên mặt đất, gió nhẹ lướt qua, rung động gợn sóng, càng ra vẻ gió mát say người mùi hương thấm tâm.
Tôi nhớ tới lúc ở trong phủ thái tử, sư phụ của thái tử Tô Tử Hằng tiên sinh đã dạy Cảnh Thành hai câu thơ, nói là "Thiếu nhi vội vã chạy đuổi bướm vàng, bay vào hoa cải dầu không chỗ tìm ra".
Khi đó Cảnh Thành và tôi nghe xong, đều cảm thấy Tô sư phụ dạy quá mức ngây thơ buồn cười, nhưng hoa cải dầu này, trong kinh thành quả thật chưa từng thấy qua, vì vậy lúc nào cũng nghĩ muốn nhìn thấy nó.
Tô sư phụ vẫn luôn nhắc tới, nói hoa cải dầu này vô cùng quan trọng đối với dân chúng, nó có rất nhiều công dụng.
Câu thơ Tô sư phụ dạy không hề thỏa mãn chúng tôi, vì vậy lại tìm thi từ văn chương khác nói về hoa cải dầu. Chúng tôi thích nhất là《 Anh khúc 》của Phùng Tử Chấn người triều Nguyên: Tử môn kê khuyển sợ tiền trụ. Tiếu ngữ thính ủ bội viên phù. Lộc lô biên bão ung kiêu huề, điểm điểm dương xuân cao vũ. Thái hoa gian điệp dã phi lai, hựu sấn noãn phong song khứ. Hạnh sáo công cửu nộn tuyền hương, thị lão ngõa bồn biên ẩm xử. (thái hoa là hoa cải dầu)
Khi đó, tôi ở trước mặt Cảnh Thành gật gù đắc ý đọc câu này, vỗ bàn trầm trồ khen ngợi, nói: "‘Thái hoa gian điệp dã phi lai, hựu sấn noãn phong song khứ’, câu này rất hay! So với ‘thiếu nhi’ gì đó của Tô sư phụ dạy, hay hơn mấy vạn lần."
Khi đó mặt Cảnh Thành tràn đầy nụ cười: "Nha đầu, ngươi mới bao nhiêu tuổi, đã sốt ruột với câu thơ kia của tiên sinh dạy rồi hả? Ngươi còn nhỏ tuổi, hiểu thế nào là thải điệp song phi không."
Tôi không phục "Hừ" một tiếng, nói: "Ban đầu sư phụ dạy ngươi câu ‘thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông’ này, tôi còn thuộc lòng trước ngươi. Hồ điệp song phi, tình nghĩa kiên định, có cái gì mà không hiểu chứ?"
Cảnh Thành nghe tôi nói như thế, không nói gì, chỉ cười khanh khách nhìn tôi.
Đột nhiên tôi nghĩ đến cái gì đó, mặt nóng lên, vội vàng chuyển sang đề tài khác.
Kinh thành mấy ngàn mấy vạn dặm như thế. Những ngày đó cùng với hôm nay đã cách nhau quá nhiều xuân hạ thu đông rồi.
Trăn tròng lại khuyết luân phiên nhiều lần như thế, giống như đang nói chuyện xưa của người khác vậy.
Cảnh Thành đi đến giữa ruộng. Trên mặt hắn chợt nở nụ cười dịu dàng. Hắn giãy thoát khỏi tay của Mạnh Khách và Phương Khải đang dìu đỡ hắn, đi về phía trước mấy bước, sau đó cúi đầu cẩn thận nhìn xem những bông hoa nho nhỏ kia, cười càng nhiều hơn.
Hắn đột nhiên nói: "Nha đầu, ngươi xem, đây chính là hoa cải dẫu."
Âm thanh của hắn giống như ở trong mộng cảnh truyền đến.
Thân thể hắn ngừng lại một chút, giống như cũng ý thức được luống cuống ban nãy của mình, cư nhiên còn gọi tôi là "nha đầu", vì vậy lại đứng thẳng, đưa mắt nhìn dãy núi trùng điệp nơi phương xa, nụ cười dần dần biến mất, trầm ngâm không nói.
Trong gió mát hiu hiu, có tiếng trẻ con thôn dã vui đùa ầm ĩ truyền đến: ".... Thiếu nhi vội vã chạy đuổi bướm vàng, bay vào hoa cãi dầu không chỗ tìm ra......"
Một nam hài lớn tiếng la ầm lên: "Tiền Tiểu Lục, ngươi lại đọc sai rồi, đợi lát nữa xem sư phụ phạt ngươi như thế nào."
Một nam hài hít hít nước mũi nói: "Phạt ta sao? Cha ta hiểu ta nhất, sao có thể phạt ta."
Nam hài lúc trước xì cười một tiếng, la ầm lên: "Sư phụ thường nói ‘nghiêm sư xuất cao đồ’, lại thường nói ‘không dạy con là lỗi của cha’, mỗi lần sư phụ phạt ngươi đều vô cùng tàn nhẫn. Nếu không, chúng ta đánh cuộc đi?"
Nam hài kia hít hít nước mũi, nói: "Ta sợ cái gì! Đánh cuộc thì đánh cuộc!"
Hai nam hài khác ở bên cạnh cười nói: "Tiền Tiểu Lục, tại sao ngươi lại mau quen như vậy. Chúng ta cũng biết mặc dù sư phụ thích ngươi nhất, nhưng đánh ngươi cũng mạnh tay nhất, tại sao ngươi lại không biết chút nào vậy hả."
Tiền Tiểu Lục trợn to hai mắt, miệng nhếch lên, lặp đi lặp lại rất không tình nguyện mà thừa nhận.
Các nam hài khác ồ ồ cười vang, xô đẩy Tiểu Lục Tử đi tới trước. Vừa đi, vừa tiếp tục đọc thơ "....Hàng rào thưa thớt luôn luôn sâu, ngọn cây hoa rơi không thành bóng. Thiếu nhi vội vã chạy đuổi bướm vàng, bay vào hoa cãi dầu không chỗ tìm ra......"
Âm thanh dần dần đi xa biến mất, giống như thật sự bay vào hoa cải dầu bao la này, rốt cuộc không có chỗ tìm.
Ánh mắt của Cảnh Thành luôn luôn treo trên người những đứa trẻ đó, theo bóng dáng của chúng nó, nhìn thật lâu thẳng đến cuối đường.
Đột nhiên có âm thanh của một lão nhân nói: "Các hạ không phải là người ở đây nhỉ?"
Là một lão nông, còng lưng, hỏi Cảnh Thành.
Mạnh Khách và Phương Khải tiến lên một bước, đang muốn trả lời, lại thấy Cảnh Thành cười nói: "Không phải. Chúng tôi.... là từ kinh thành tới."
Lão nhân quan sát chúng tôi từ trên xuống dưới, nói: "Các hạ khí độ bất phàm, có thể là làm quan trong kinh thành?"
Cảnh Thành khẽ mỉm cười, nói: "Trong nhà quả thật có người làm quan."
Lão nhân gật đầu một cái, hơi hơi giật môi, giống như muốn nói cái gì đó.
Cảnh Thành cười nói: "Lão nhân gia, ông có lời gì thì cứ việc nói, không sao cả."
Lão nhân thở dài, nói: "Cũng không có gì, chỉ là nhớ nhiều năm trước, có một người làm quan ở kinh thành đi ngang qua nơi đây, đột nhiên sinh bệnh nặng. Quan ở kinh thành kia không biết là vì nguyên nhân gì, cũng chỉ có một thân một mình, đến đây đã cực kỳ ốm yếu rồi. Ngày đó mưa lớn, trời tối đen như mực, ta ở đầu ruộng trông nom rau của ta, thì thấy ông ta té xỉu ở ven đường."
Ông lão dừng một chút, thở dài, lại nói: "Ta dẫn ông ấy đến nhà ta, chăm sóc mấy ngày, sau đó ông ấy nói mình làm quan trong kinh trở về, nhưng gặp phải giặc cướp, may mắn trốn thoát, muốn trở về quê nhà. Nhưng khi đi ngang qua nơi này, nhìn thấy hoa cải dầu đầy khắp núi đồi của ta, ông ấy liền thích, đừng một lát, ai biết lại gặp phải mưa to, kéo ra bệnh cũ, liền té xỉu bất tỉnh. Sau đó qua mấy ngày, ông ta tốt hơn một chút, liền rời đi. Khụ, khi đó thân thể của ông ta còn chưa khỏe hẳn, sao có thể đi đường xa như vậy chứ......"
Cảnh Thành nghe vậy, bỗng nhiên nói: "Ông ấy.... tên là gì?"
Lão nhân lắc đầu một cái, nói: "Ông ấy không nói. Tâm tính ông ấy tốt, nhìn thấy nhà ta nghèo, thở dài nói, ‘ta gặp phải kẻ cướp, ngân lượng mang theo trên người đều bị cướp hết, nếu không, còn có thể cho ông, để báo ân cứu mạng’. Ta khuyên ông ấy không cần để ở trong lòng, ông ấy còn nói là, ‘hôm nay ta hai bàn tay trắng, nhưng ta sẽ viết chữ, trước kia lúc ở kinh thành, đã từng có người nói chữ của ta không tệ. Lão nhân gia, nếu như ông không chê, ta sẽ giúp ông viết một bức chữ. Ngày sau nếu như ông đi đến chợ, cũng có thể đổi được chút gạo.’"
"Mọi người trong nhà ta đều không ai biết chữ, đi đâu lấy bút lấy giấy cho ông ấy? Sau đó ta cầu một tiên sinh tư thục trong thôn, xin chút bút mực và giấy. Ông ấy liền viết cho ta một bức."
"Sau khi ông ấy đi, ta cũng đã nghĩ, có thật có thể dùng cái này đi đổi bạc sống qua ngày hay không? Nhưng lúc nào cũng luyến tiếc. Quan viên kia thoạt nhìn tâm tính tốt, ta không nỡ cho người khác thứ ông ấy để lại cho ta."
Lão nhân nói xong, lại lắc đầu thở thật dài một cái.
Cảnh Thành nhẹ giọng nói: "Lão nhân gia, vì sao hôm nay ông lại kể chuyện này cho chúng tôi nghe."
Lão nhân nói: "Ta là một dân quê, nơi này của ta cũng là thâm sơn cùng cốc, sau một lần đó thì không có người kinh thành đi qua. Trong ngày thường, người xứ khác cũng không nhiều lắm. Hôm nay không dễ gì gặp được các ngươi, lại là người kinh thành, vì vậy, muốn hỏi thăm một chút. Không biết các ngươi có biết quan viên kia không?"
Cảnh Thành mím chặt môi. Mạnh Khách ở một bên đáp: "Lão nhân gia, thực không dám giấu diếm, ở kinh thành người làm quan rất là nhiều. Sợ rằng, chúng tôi cũng không thể biết được......"
Tôi xen vào nói: "Lão nhân gia, ông nói quan viên kia để lại cho ông một bức chữ, có thể cho chúng tôi mượn nhìn một chút hay không?"
Cảnh Thành nhìn tôi một cái.
Lão nhân kia gật đầu, nói: "Chờ ta một lát." Ông ta vội vã rời đi, rất nhanh lại trở lại.
Đó là một tờ giấy viết thư loại thô, bút chương bên trên nghiêng nghiêng, trừ nơi bí danh thu bút có hơi vầng nhuộm ra, có thể thấy khí tức của người viết chữ không đều, thân thể bất ổn, nhưng vẫn cứng cáp có lực.
Mạnh Khách ở một bên khen: "Chữ tốt."
Tay tôi cầm tờ giấy lên, liếc nhìn Cảnh Thành một cái, hắn cũng nhìn tôi.
Đồng ruộng mênh mông bát ngát, hắn đứng một mình, y khuyết bồng bềnh. Phía sau hắn, là ruộng hoa cải dầu vàng óng ánh.
Trong lòng đột nhiên đau xót. Tôi đi về phía hắn.
Tôi đi tới bên người Cảnh Thành, đứng rất gần, đưa giấy viết thư đến trước mắt hắn. Ánh mắt của hắn thoáng qua một nụ cười, tiếp đó là một chút bi thương.
Tôi nhẹ nhàng đọc bài thơ bên trên: "Hoàng ngạc thường thường lục diệp trù, thiên thôn hân bốc trá tân du. Ái tha sinh kế tư dân dụng, bất thị nhàn hoa dã thảo lưu." (chú thích)
Cuối giấy viết thư, là một cái tên mà tôi và Cảnh Thành hết sức quen thuộc: Tô Tử Hằng.
--- ------ ------ ------ ------ --------
Chú thích: đây là một bài thơ thủ hoa cải dầu của Tô Tử Hằng sư phụ, thực tế là Càn Long làm. Sưu tràng vét bụng, thi từ trong vịnh hoa cải dầu, nêu rõ cái này là thư của dân sinh sử dụng, tôi chỉ nhớ được một câu này, đành phải mượn sử dụng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook