Nữ Quan Lan Châu
Chương 66: Kết án

Editor: NanaTrang

Chúng tôi ở trong khách điếm tầm thường này chừng mười ngày.

Mười ngày này, hơn phân nửa là Cảnh Thành làm ổ ở trong phòng. Hắn không để cho tôi đi ra ngoài, tôi cũng chỉ có thể ở trong khách điếm. Vì thế Phương Khải cũng một tấc không rời khỏi trông coi chúng tôi.

Ngược lại Mạnh Khách thì thỉnh thoảng sẽ ra ngoài một lát rồi trở về, sau đó Cảnh Thành liền đóng cửa phòng, cùng hắn mật đàm.

Có lúc tôi lại cười nói: "Phương tướng quân, ngươi có biết thái tử và Mạnh đại nhân ở bên trong nói cái gì không?"

Hoặc là tôi sẽ cười nói: "Phương tướng quân, nhớ lúc ngươi ở Tây Cương làm một nho tướng rất là nhàn hạ thoải mái, tại sao hiện tại cả ngày nghiêm mặt, như một lão thành vậy."

Phương Khải không đáp. Trong nháy mắt, đáy mắt hắn xẹt qua một tia bi ai thê lương, nhưng lại biến mất rất nhanh. Thậm chí tôi còn nghi ngờ trong lòng là tôi đã nhìn lầm rồi.

Tôi tự mình gọi đồ ăn, hoặc là gọi một bầu rượu ngon, Hạnh Hoa Xuân hoặc là Nữ Nhi Hồng. Tôi uống một chén, lại cố tình rót đầy một chén đưa tới phía dưới lỗ mũi Phương Khải, nói: "Ngươi ngửi một chút đi? Rượu thượng hạng đấy. Không uống một ly sao?"

Hắn xoay mặt, khẽ nhắm mắt lại.

Tôi cười.

Cửa phòng có tiếng gõ, Mạnh Khách ở ngoài cửa phòng khẽ hô: "Nhậm cô nương, Phương tướng quân, chúng tôi nói xong rồi."

Tôi không động. Phương Khải đứng lên, kéo cửa ra. Mạnh Khách nhìn vào bên trong một chút, nói: "Nhậm cô nương, điện hạ bảo ngươi đi qua."

Tôi đành phải đi đến trong phòng Cảnh Thành, hai người bọn họ cũng cùng tới đây.

Mạnh Khách vào phòng, Phương Khải chỉ đứng ở ngoài cửa, đóng lại cửa.

Ta thấy Mạnh Khách châm hoa nến, cho rằng có lẽ bọn họ còn muốn nói chuyện gì đó, đang muốn thối lui, lại nghe thấy Cảnh Thành khẽ gọi: "Ngươi không cần đi."

Tôi lạnh lùng nói: "Các ngươi nói chuyện của các ngươi, về sau đừng nói tôi là đồng đảng của thần tặc tử phản loạn, nghe thấy các ngươi nói gì."

Cảnh Thành chậm rãi nói: "Ngươi cứ ngồi xuống đi, đợi thêm một chút thì như thế nào?"

Tôi không nhúc nhích. Mạnh Khách kéo cái ghế qua, đặt ở bên cạnh tôi.

Tôi ngồi xuống. Hai người bọn họ cũng không nói chuyện. Chỉ có tiếng ‘xột xoạt’ của hoa nến vang lên.

Xa xa có tiếng trống canh truyền đến, từng tiếng truyền vào góc cửa sổ, trong gian phòng chặt hẹp càng thấy khó chịu.

Dường như tôi nhìn thấy trên trán Mạnh Khách có một tầng mồ hôi mỏng, hai má hắn ửng đỏ, ánh mắt dao động bất định.

Cảnh Thành lấy ra một quyển sách, ở dưới ánh đèn cứ thế mà lật xem, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi qua trang sách sẽ cuộn lên làm ánh nến chập chờn, sáng tối lần lượt thay đổi, thần sắc của hắn vẫn trấn định như thường

Tiếng trống canh lại vang lên.

Ngoài cửa có tiếng động, chỉ nghe thấy Phương Khải nhẹ giọng hỏi: "Người nào?"

Có người nhỏ giọng nói về: "Tằng đại nhân phái tiểu nhân tới."

Thân hình Mạnh Khách khẽ động, hắn ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Thành. Cảnh Thành mắt nhìn sách, đầu lại gật nhẹ một cái.

Mạnh Khách hắng giọng, nhẹ giọng kêu lên: "Cho hắn vào đi."

Cửa mở ra, một người bộ dạng tôi tớ mặc trang phục màu đen đi tới, cúi đầu quỳ trên đất, nói: "Thỉnh an các vị đại nhân."

Hắn không biết thân phận của Cảnh Thành. Tằng Duyệt quả thực là cẩn thận thông minh.

Mạnh Khách lại nhìn Cảnh Thành một cái, mới quay đầu lại nói: " Tằng đại nhân nhà ngươi để cho ngươi đến đây, là có chuyện gì?"

Tôi tớ kia từ trong lòng ngực lấy ra một phong thơ, đầu cũng không dám nâng lên, chỉ chuyển hai tay về phía trước, nói: "Tằng đại nhân phái tiểu nhân tới đây là muốn giao phong thư này cho Mạnh đại nhân."

Mạnh Khách nói: "Ta chính là Mạnh Khách." Hắn tự tay nhận lấy phong thư, trầm ngâm chốc lát, nói: "Ngươi có thể về rồi."

Tôi tớ kia dừng một chút, nói: "Đại nhân có lời gì muốn tiểu nhân mang về hay không?"

Mạnh Khách nói: "Cũng không có lời gì. Nếu như đại nhân nhà ngươi hỏi ngươi, thì nói......"

Hắn lại nhìn Cảnh Thành một chút, sau đó quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Thì nói còn nhiều thời gian."

Tôi tớ kia gật đầu một cái, lại dập đầu, đứng lên, đi ra ngoài.

Phương Khải kéo cửa đóng lại.

Mạnh Khách đột nhiên đứng lên, cất bước lớn đi đến bên cạnh Cảnh Thành, đưa phong thư cho hắn, nói: "Điện hạ."

Thân thể Cảnh Thành run lên, nhận lấy phong thư. Dưới ánh nến hắn mở phong thư ra, rút ra giấy viết thư, hướng về phía ánh nến, cẩn thận đọc.

Ánh mắt của Mạnh Khách dừng lại trên khuôn mặt của Cảnh Thành, lập lòe bất định, rốt cuộc lại nhẹ giọng gọi một tiếng: "Điện hạ."

Bên môi Cảnh Thành chậm rãi nở lên nụ cười, hắn cười khẽ một tiếng, nói: "Tốt! Làm tốt lắm!"

Hắn đưa phong thư lại cho Mạnh Khách.

Mạnh Khách vội vàng nhận lấy, tỉ mỉ đọc.

Đọc xong, hắn quỳ xuống, dập đầu một cái, nói: "Thần chúc mừng điện hạ."

Cảnh Thành tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Tằng Duyệt quả nhiên là một nhân tài. Ta ngươi dụng tâm nhiều như vậy ngày, cuối cùng cũng không uổng phí."

Hắn đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Phía trước hắn chỉ có mặt tường quá mức nhợt nhạt của khách điếm, giống nhau sắc mặt của hắn lúc này. Trong giọng nói của hắn lộ ra vui mừng, nhưng làm thế nào cũng không thể khiến cho hai gò má của hắn nhiễm lên màu đỏ vui mừng.

Mạnh Khách quỳ trên mặt đất, nói: "Vẫn là lúc trước điện hạ biết cách dùng người chính xác. Thần nhớ điện hạ từng nói, đối với Tằng Duyệt này, tuyệt đối không thể cho ngon cho ngọt, phải từ từ cho hắn, mới có thể khiến hắn giữ ý mình ra sức suy nghĩ độc quyền mưu cầu, làm việc cho điện hạ. Trước kia, chỉ sợ hắn còn có chút sống chết mặc bây, không nắm được chủ ý. Ngày hôm qua điện hạ lạnh lùng đối với hắn, chắc là hắn kinh sợ bất an, cũng suy đoán tâm tư của điện hạ, giúp chúng ta bắt Lý lưu. Điện hạ, Đỗ Nguyên Vân Mã Ngưng bọn họ tham nhũm nhiều năm như vậy, hiện giờ cuối cùng cũng có thể biết được bọn họ ẩn núp ở nơi nào. Rốt cuộc lần này cũng bắt được nhân chứng, xem bọn hắn còn vọng tưởng lật lại bản án như thế nào. Càng đáng mừng chính là Binh bộ chịu thiệt thòi vô ích nhiều năm như vậy, hôm nay cũng có thể cùng nhau bổ túc rồi."

Cảnh Thành nhẹ nhàng cười nói: "Đợi đến đầu mùa xuân năm sau, quân lương cũng bổ túc, lương thảo cũng có thể chuyển hết đến Tây Cương. Đại Cảnh ta rốt cuộc có thể đánh một trận thật đã với Tập quốc rồi."

Mạnh Khách thấp giọng đáp "Vâng" một tiếng, nói tiếp: "Lúc rời kinh, Hộ bộ cũng đã báo lại, nói hôm nay lương thực vụ vè thu hoạch khá tốt, nếu tình hình cứ tiếp tục như thế, trước khi vào đông, nhất định có thể thu được đầy đủ lương thảo......"

Hắn không có cách nào nói tiếp được nữa.

Hắn đột nhiên cuống quít đứng lên, cả kinh kêu lên: "Điện hạ!"

Trong âm thanh của hắn lộ ra lo lắng sợ hãi cùng bi thương.

Cảnh Thành, sắc mặt chợt tái nhợt, chậm rãi ngã xuống.

Mạnh Khách xông về phía trước đỡ lấy Cảnh Thành, lại chậm rãi quỳ xuống.

Cảnh Thành ngã vào cánh tay của hắn, trên mặt lại mang theo nụ cười thản nhiên: "Rốt cuộc.... Rốt cuộc...."

Hắn chậm rãi quay đầu lại, dường như nhìn tôi một cái, lại dường như không nhìn tôi, chỉ nhìn vào góc cửa sổ cũ kỹ kia.

Hắn duỗi tay nắm lấy ống tay áo của Mạnh Khách, trong miệng dường như phun ra lời nói mê sảng: "Trở về. Không còn kịp rồi.... lập tức hồi kinh."

Tay hắn buông lỏng, đã bất tỉnh.

Tôi đứng ở nơi đó, dường như không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy giống như đang ở trong trời đông khắc nghiệt, nước tuyết lạnh lẽo trực tiếp từ trên đầu đổ xuống, từ bên ngoài đến bên trong đều lạnh rét thấu xương, vô cùng vô tận mà dạo bước toàn thân.

Trước mắt là Mạnh Khách ôm Cảnh Thành, sau đó hét lớn: "Phương Khải! Phương Khải! Tiểu Phúc! Tiểu Phúc!"

Cửa bị phá mở, bọn họ chạy vào. Bọn họ đỡ Cảnh Thành lên giường. Một trận rối ren.

Sau đó hình như là còn có đại phu tới. Tiểu nhị cũng sang đây xem một chút, nói mấy câu trông nom.

Bóng người. Bước chân. Sàn nhà của khách điếm kinh niên bị giẫm đạp không ngừng phát ra tiếng vang "y y nha nha". Mỗi một người đều rất vội vàng. Trong lời nói cũng lộ ra vẻ sợ hãi lo lắng.

Nhưng tôi đứng ở nơi đó lại không hề nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn toàn bộ việc xảy ra ở trước mắt.

Rốt cuộc, gần như mọi người đều lui ra hết. Chỉ chừa lại mỗi Mạnh Khách.

Hắn nhìn Cảnh Thành nằm ở trên giường một chút, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy tôi, đi về phía tôi.

Hắn đi tới trước mặt của tôi. Ánh mắt của hắn tựa như có thiên ngôn vạn ngữ, lại tựa như nặng nề bất đắc dĩ.

Miệng hắn hơi mở ra, nhưng lại chuyển thành một hơi thở dài.

Tôi nâng khóe môi lên, nhưng tôi biết kỳ thật mặt tôi vẫn băng lãnh không có chút diễn cảm gì.

Tôi hỏi: "Lúc nào thì chúng ta hồi kinh?"

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, giống như muốn nhìn thấu trong lòng tôi, gằn từng chữ một: "Sáng sớm ngày mai. Lập tức xuất phát."

Sau đó hắn bước nhanh ra ngoài. Bên trong phòng này chỉ còn lại là hai người tôi và Cảnh Thành. Ở cửa có bóng người đứng thẳng, Phương Khải vẫn trông coi như cũ.

Tôi ngồi xuống bên cạnh bàn trước giường, cứ như vậy mà lẳng lặng ngồi cả đêm.

_________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương