Chương 18

“Cảm ơn em, Lật Dương.” Tô Thiển chuyển phát hộp cuối cùng cho Hạ Lật Dương.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô mới từ Hoa Đại trở về, liền gặp được Hạ Lật Dương.

Nói như vậy cũng không đúng, phải nói Hạ Lật Dương cố ý chờ Tô Thiển.

Lúc trước ở trong nhóm nói về tình trạng của Tô Thiển, cũng nói Tô Thiển chuẩn bị tặng một món quà cho người trúng thưởng, mọi người rất vui vẻ, hâm mộ Hạ Lật Dương có thể nhìn thấy nữ thần mỗi ngày còn làm hàng xóm với cô, càng vô cùng chờ mong có thể nhận được quà từ nữ thần.

Hạ Lật Dương vừa tan học liền gấp gáp trở về, còn chưa vào nhà, đã xuống dưới lầu chờ Tô Thiển.

Đám cây trải qua quá tình nuôi dưỡng của Tô Thiển, mặc dù là bồn cây, nhưng có rất nhiều quả, bằng không thật đúng là không đủ để tặng đâu.

Nhưng tuy là như thế, Tô Thiển cũng phải hái tất cả chúng nó xuống, mới miễn cưỡng thu gom đủ quà tặng ——

Mỗi người hai cân cà chua, hai cân quả mật đào, một chùm quả nho, còn có hai quả đu đủ…

Lại bọc vào túi rồi đưa cho Hạ Lật Dương, quay sang nói cảm ơn cậu:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Đây đều là chị trồng, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mùi vị cũng không tệ lắm…… Lật Dương em ăn thử đi……”

Hạ Lật Dương vốn dĩ ngượng ngùng, nghe Tô Thiển nói là tự cô trồng, vội nhận lấy ——


Mùi vị có được không cũng không cần Tô Thiển nhiều lời.

Bởi vì lúc trước Hạ Lật Dương đã chính mắt nhìn thấy dáng vẻ Vương Tử nhà mình vì miếng ăn mà không còn mặt mũi. Phải biết rằng Vương Tử rất sành ăn, nó thèm thành như vậy, sẽ không ngon sao?

Trước đem túi mà Tô Thiển bảo cậu đưa về nhà, lại không biết lấy chiếc xe điện ba bánh từ đâu ra, chuyển hết lên đó, hưng phấn đi đến nơi chuyển phát nhanh——

Vốn dĩ cậu bé định theo lời của Tô Thiển, trực tiếp gọi người của công ty chuyển phát nhanh đến đây lấy hàng là xong, Hạ Lật Dương lại sợ mấy hộp đó bị hư hại, muốn tận mắt nhìn thấy mới yên tâm.

Cuối cùng, mấy ngày nay cảm xúc của nhóm người Tô Tảo rất vui vẻ, có thể nhận được quà từ nữ thần, còn gì vui hơn chứ!

Lại săn sóc bảo Tô Thiển trở về nghỉ ngơi, mọi chuyện giao cho cậu là được.

Đối với đôi mắt lấp lánh của thiếu niên, Tô Thiển cũng chỉ có thể đồng ý.

Đưa đồ vật xong, Hạ Lật Dương lại đến một cửa hàng gần đó, nhận nước do em gái đặt——

Hạ Lật Dương là anh cả, trong nhà còn có cô em gái nhỏ hơn mười tuổi biệt danh là Khả Khả.

Theo lý thuyết thì bé gái bảy tuổi, lúc này đang học cấp một. Khả Khả lại không giống vậy, vào năm ba tuổi chơi đùa ở bên ngoài, những ngày tháng sau ba tuổi đều ở trong phòng.

Sở dĩ như thế là bởi vì, Khả Khả bị dị ứng, hơn nữa tình trạng nghiêm trọng sẽ không giống nhau.

Khác với những người bị dị ứng thông thường, nguyên nhân Khả Khả bị dị ứng là do không khí ô nhiễm, tất cả các loại thuốc đều không có tác dụng, còn có các thành phần khó tiêu trong thuốc, Khả Khả cũng sẽ không chịu nổi.

Nhẹ thì không ngừng hắt xì, nặng thì ho, và nặng hợn thì nguy hiểm đến tính mạng.


Cha mẹ Hạ cảm thấy đau lòng cho con gái vì không được chơi với bạn bè nên không đành lòng, nghĩ là đi ra ngoài chạy một vòng hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn nên đã để Khả Khả ra ngoài, không nghĩ tới Khả Khả trực tiếp ho từng cơn, mắt nhìn thấy sắc mặt của cô con gái trắng xanh giống như có thể ngừng thở bất cứ lúc nào, hai vợ chồng sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.

May mắn bệnh viện cách nhà họ Hạ không xa, bằng không thật sự có thể không kịp thời cứu Khả Khả.

Từ đó trở đi, không dám mạo hiểm nữa, cho dù Khả Khả có khóc nháo, cũng không để cho cô bé ra ngoài.

Đến tận bốn năm sau, không gian hoạt động củ Khả Khả cũng chỉ có căn phòng 200 mét……

Đến nỗi cả Vương Tử, là cha mẹ Hạ lo lắng con gái vì không có bạn bè mà tự kỷ nên đã cố ý mua nó về làm bạn với cô bé.

Còn có nước mà Hạ Lật Dương lấy, cũng là nước nhà họ Hạ bỏ nhiều tiền để mua về.

Nhìn có vẻ nhạt nhẽo, một chút mùi vị cũng không có, giá cả lại không hề rẻ.

Sở dĩ như thế, là vì nước này là nước chuyên dụng cho những người bị dị ứng ô nhiễm môi trường như Khả Khả.

Trình tự sản xuất phải bảo đảm bên trong nước tuyệt đối sẽ không có một chút ô nhiễm nào.

Một giây khi đứng trước cửa nhà, tươi cười trên mặt Hạ Lật Dương rõ ràng đã thu lại ——

Thân là một người anh tốt, trơ mắt nhìn em gái chỉ có thể sinh hoạt ở trong phòng giống tù nhân, cái này cũng không thể ăn, cái kia cũng không thể uống, tâm tình Hạ Lật Dương có thể tốt mới là lạ.

Mở cửa, khi ngẩng đầu, Hạ Lật Dương lại là ánh mắt vui sướng của thời niên thiếu như khi đứng trước Tô Thiển——


Cho dù ở bên ngoài thấy cái gì, Hạ Lật Dương đều sẽ đối diện với Khả Khả bằng một tâm thái tốt nhất:

“Em gái……”

Mẹ Hạ Lý Thu Lệ nhô đầu từ trong phòng ra, nhìn thấy Hạ Lật Dương đang cầm nước, vội ra tiếp:

“Một bình nước lớn như vậy, sẽ rất nặng, mau buông…… Lần sau bảo người cầm tới là được, con phải biết để ý cơ thể……”

Lời lải nhải quen thuộc, đầu óc ong ong lọc ra lời nói hay, làm bi thương trong lòng Hạ Lật Dương lại nhiều chút ——

Vì chăm sóc Khả Khả, mẹ cũng bỏ việc. Mang Khả Khả đi các bệnh viện điều trị ở khắp mọi nơi cũng không có kết quả, đã đi qua không biết bao nhiêu nơi, bệnh của Khả Khả lại chẳng thấy tốt hơn.

Tuy rằng cũng có bác sĩ cho hy vọng, nói là không chừng lớn lên một chút, thể chất tốt hơn, năng lực miễn dịch tăng mạnh, dị ứng cũng sẽ không trị mà khỏi.

Nhưng trời mới biết cái gì gọi là “Lớn lên” là tới khi nào?

“Không có việc gì……” Hạ Lật Dương rất nhanh đè xuống khổ sở trong lòng, cười lắc đầu: “Đúng rồi, Khả Khả đâu?”

“Ngủ rồi sao?” Hạ Lật Dương vừa hỏi, Lý Thu Lệ cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Tính cách của con gái bà hiểu rất rõ, thích nhất quấn lấy anh trai, nghe anh trai nói về chuyện ở thế giới bên ngoài.

Mỗi lần đều tính thời gian trở về Hạ Lật Dương, sáng sớm đã chờ ở trong phòng khách, hôm nay làm sao vậy? Im ắng như vậy……

Nghĩ như vậy, không khỏi có chút lo lắng. Xoa xoa tay, đến phòng Khả Khả đẩy cửa ra:

“Khả Khả ——”

Ngay sau đó sửng sốt một chút, giọng bà ngạc nhiên nói:


“Khả Khả con đang ăn cái gì?”

Trong tay Khả Khả đnag cầm một quả cà chua, có lẽ là quá tập trung ăn, ngay cả mẹ vào không chú ý tới.

Lúc này nghe thấy giọng Lý Thu Lệ không đúng, ngay lập tức Khả Khả có chút sợ hãi, liều mạng giấu cà chua ra sau, giọng nói nức nở:

“Mẹ, Khả Khả muốn ăn cà chua……”

Lý Thu Lệ không nhớ rõ, hôm nay mình không có mua cà chua về:

“Sao lại có cà chua? Con lấy ở đâu ra vậy?”

Thể chất dị ứng của Khả Khả, làm cho Lý Thu Lệ giống như gặp phải kẻ thù. Phải biết rằng bác sĩ chính đã dặn dò, nói đừng xem thường dị ứng, nó cũng có thể chết người.

Ngày thường phàm là đồ vật Khả Khả ăn, đều phải trải qua thí nghiệm, tuyệt đối đảm bảo không có vấn đề.

Cũng bởi vì điều này nên rất nhiều đồ Khả Khả không thể ăn. Nên đồ vật có lai lịch không rõ, đương nhiên càng thêm không có khả năng.

Tuy rằng biết con gái rất đáng thương, nhưng Lý Thu Lệ lại không dám mềm lòng, bởi ký ức đã xém mất đi con gái nên sao Lý Thu Lệ dám mạo hiểm?

Thỏa mãn cho con gái ăn uống và cuộc sống bình an của con gái, đương nhiên Lý Thu Lệ sẽ chọn cái sau.

Giọng bà lập tức nghiêm lên:

“Ai cho con ăn vụng? Mau đưa mẹ!”

Thức ăn chưa kiểm nghiệm đã ăn, sao có thể để con gái ăn? Hơn nữa vẻ ngoài của cà chua đẹp như vậy? Lý Thu Lệ nhìn thế nào cũng giống đồ bậy bạ, nhất thời cả người hoảng sợ……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương