Chương 17:

Xem quá nhập tâm, bỗng nhiên Trương Chí Minh giơ tay.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Triệu Hòa hoảng sợ, giơ tay bảo vệ chậu hoa ở phía sau, giống như thần giữ cảnh giác nhìn Trương Chí Minh:

“Ông muốn làm gì?”

Sao lại có cảm giác dáng vẻ của bạn lâu năm muốn ngắt một đóa hoa xuống nhỉ.

Trương Chí Minh bị người ta nhìn thấu có chút xấu hổ ——

Thật sự đúng là ông có ý đó. Cái gọi là thấy cái mình thích là thèm, hiệu quả của hoa này rất khác với hoa thường, đúng là ông muốn nghiên cứu một chút.

“Ông đừng làm bậy đấy!” Sao Tô Triệu Hòa có thể cho phép? “Đây là Tố Quan Hà Đỉnh, đồ vật mấy ngàn vạn, ông nói hái là hái, đã hỏi qua chủ nhân chưa?”

Không cần Tô Triệu Hòa nói, Trương Chí Minh cũng ý thức được không ổn ——

Hoa này đã có chủ. Thậm chí Trương Chí Minh hoài nghi, chắc là Tô Thiển quen một đại gia sinh vật học.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bồn Tố Quan Hà Đỉnh này, rõ ràng là đã cải tạo, nhưng đừng xem thường mấy thứ này, cái gọi là sai một li đi một dặm, phải có tâm tư sâu xa, thủ đoạn cao siêu, mới có thể dưỡng ra một chậu hoa này, bên ngoài có thể đạt tới tình trạng đỉnh cao thì không nói, còn phát huy được toàn bộ khả năng của cây xanh này.

Chỉ đành hậm hực thu tay, để lại Tô Triệu Hòa tiếp tục phát ngốc với chậu hoa, ông lại cầm lấy điện thoại, gọi từng cuộc cho Tô Thiển.


Chỉ tiếc quả nhiên như Tô Mẫn nói, gọi mấy cuộc cũng không có người tiếp.

“Hay là, ông hỏi nơi ở của người ta? Chúng ta trực tiếp đến?” Tô Triệu Hòa cũng đã vội vàng khó nhịn, càng quyết tâm có được bồn cây Tố Quan Hà Đỉnh này.

“Anh muốn mua hoa hay là muốn cướp?” Trương Chí Minh liếc Tô Triệu Hòa một cái: “Hoa để ở nơi này, anh yên tâm, nếu như người ta chuẩn bị bán, nhất định em sẽ đề cử anh là người mua……”

Tuy rằng trong lòng cũng rất vội vàng, nhưng không thể giống như bọn trộm cướp đến chặn nhà người ta được?

“Vậy đặt ở chỗ này à?” Tô Triệu Hòa có chút không thể chấp nhận: “Không được, nếu như hỏng một chút thì tôi sẽ đau lòng chết mất ……”

“Trước tiên chúng ta không động nó, có điều hôm nay nhất định phải bảo người bảo vệ tốt chỗ này, chỗ này ông không thể ngăn cản đấy……”

Nếu thật sự bị người ta trộm, hoặc là hư hỏng, Tô Triệu Hòa cảm thấy bản thân nhất định sẽ đau lòng chết.

Trương Chí Minh cũng lo lắng hoa xảy ra chuyện. Nếu Tô Triệu Hòa nguyện ý phái người bảo vệ, ông cũng an tâm hơn.

Hai người ngồi với chậu hoa cả một buổi chiều mà không cảm thấy nhàm chán, ngược lại, còn có một loại cảm giác được trở về thời thiếu niên tiêu sái lần nữa……

Vẫn là khi vợ gọi đến đây, Trương Chí Minh mới lưu luyến đứng dậy, rời khỏi văn phòng.

Nghe Trương Chí Minh nói phải đi, Tô Triệu Hòa lại không có tự giác của một người khách, trực tiếp vung tay lên, không kiên nhẫn nói:

“Đi đi đi……”

Vừa lúc không ngăn cản ông ngắm hoa……


Khi Trương Chí Minh đi từ trong phòng ra thì hoảng sợ. Cũng không biết khi nào Tô Triệu Hòa, đã gọi hơn mười bảo vệ đến, một đám mang kính râm, sắc mặt nghiêm túc canh giữ ở cửa văn phòng.

Đây là văn phòng độc lập của ông, nếu không ở trong mắt những người khác, không chừng cho rằng bên trong đã xảy ra chuyện gì lớn đến mức không thể cho ai biết.

Được rồi, thế giới của kẻ có tiền ông không hiểu, Tô Triệu Hòa muốn mời sao thì mời, dù sao cũng không phải tiền cửa mình.

Có nhiều người bảo vệ như vậy, Trương Chí Minh cũng yên tâm.

Còn chưa bước vào mái ấm gia đình thì đã nhìn thấy vợ mình là Trần Tư Dư và Vải Nhỏ cùng đứng dưới gốc cây to chờ ông.

Trần Tư Dư vốn nổi danh là cô giáo xinh đẹp ở Hoa Đại, cùng Trương Chí Minh nổi danh là thần tiên quyến lữ trong trường bọn họ.

Chỉ là ba năm trước bị ung thư vú, sau khi phẫu thuật, vẫn luôn ở nhà tu dưỡng.

Lúc chưa phát hiện bệnh, hai người đều cùng nhau đi làm cùng nhau tan tầm, nếu ngẫu nhiên có người về trước, sẽ đứng ở dưới cây đa đã hẹn để chờ người còn lại.

Nhưng từ sau khi Trần Tư Dư bị bệnh, thứ nhất là do cơ thể yếu đi, thứ hai là tâm tình cũng trở nên không tốt, đã rất lâu chưa đứng ở chỗ này, nghênh đón bước chân Trương Chí Minh trở về.

Lúc này chợt nhìn thấy Trần Tư Dư bên cạnh Vải Nhỏ đã nhìn thấy mình, hốc mắt Trương Chí Minh có chút ướt át.

Không nghĩ Trần Tư Dư còn kích động hơn ông, tiến hai bước tiếp được Trương Chí Minh, đôi mắt không còn chút rung động nào, lúc này rõ ràng lại có chút vui vẻ:

“Có phải các ông lại ra thành quả mới hay không? Quả mật đào ăn ngon thật……”


Thành quả mới gì? Quả mật đào gì?

Trương Chí Minh ngây ra.

Chạy theo nghệ thuật, vợ ông có yêu cầu rất cao với đồ ăn, thậm chí còn tiêu tiền ở vùng ngoại thành chỗ chuyên môn thuê người gieo trồng hoa quả rau dưa không bị ô nhiễm để trồng ăn.

Đối với trái cây trên thị trường, bởi vì sợ có tàn dư của nông dược hoặc là ô nhiễm, nên không bao giờ ăn, sao đột nhiên lại nói đến thủy mật đào gì chứ?

Theo bản năng lắc đầu: “Không có thành quả gì mới, còn có chuyện quả mật đào là chuyện như thế nào?”

“Không có, sao có thể?” Trần Tư Dư ngạc nhiên nói ——
Mới vừa rồi khi Vải Nhỏ về nhà, trong túi trên cổ, chẳng những có một trăm đồng tiền lúc trước bỏ vào, còn có hai quả mật đào phấn hồng và một chuỗi quả như quả nho.

Hình dáng bắt mắt như vậy, còn có hương thơm thoang thoảng, làm Trần Tư Dư cảm thấy nên thử.

Hơn nữa tiền vẫn còn, vậy khẳng định không phải mua trên thị trường. Vải Nhỏ lại rất thông minh, tuyệt sẽ không cầm đồ vật không rõ ràng. Trần Tư Dư lập tức kết luận, hẳn là chồng bảo Vải Nhỏ mang mật đào về cho mình.

Vốn dĩ hai ngày này đang có chút không muốn ăn, Trần Tư Dư rửa sạch một quả cùng quả cherry mình đã nhờ người giám định chất lượng đặt trên bàn.

Lúc trước khi ăn cherry, Trần Tư Dư cảm thấy cũng coi như là mỹ vị. Tới lúc sau khi ăn quả Vải Nhỏ mang về, Trần Tư Dư cảm thấy vô cùng bất ngờ ——

Mọng nước, mùi vị mát lạnh mà ngọt lành, cái gọi là vị thơm ngon lưu mãi trong miệng, chắc là đây đi?

Thậm chí Vải Nhỏ vốn không thích ăn hoa quả, cũng không nhịn được chảy nước miếng……

Chờ Trần Tư Dư phục hồi tinh thần lại mới phát hiện, thế mà bà đã ăn hết mấy quả mật đào và nho rồi. Cái này cũng chưa tính, thế nhưng, bà, còn, muốn, ăn!

“Ông chắc chắn, đó thật sự không phải thành quả mới của các ông?” Nhìn dáng vẻ khó hiểu của chồng, trong lòng Trần Tư Dư chậm rãi trầm xuống——

Trong lòng nói, lúc ấy sẽ lưu lại mấy quả nho và hai quả mật đào, không phải bởi vì đau lòng cho chồng, chỉ là lo lắng chồng lăn lộn, không biết chính mình thích ăn loại quả này……


Trương Chí Minh chần chờ một chút, nhận lấy quả nho mà Trần Tư Dư đưa tới, đưa một quả vào miệng ——

Thực sự có ngon như vậy sao? Có phải vợ mình có chút làm màu hay không?

Đã là người lớn, sao lại đột nhiên tham ăn như trẻ con vậy?

Chỉ là ngay sau đó, ông trợn tròn đôi mắt ——

Không phải chứ?

Quả này quá ngon rồi?

Trương Chí Minh thề, vợ ông nói không khoa trương chút nào, đây chính là quả nho ngon nhất mà ông từng ăn đến giờ!

“Có phải rất ngon hay không?” Trần Tư Dư tràn ngập hy vọng nhìn Trương Chí Minh: “Cho nên Chí Minh ông thật sự không biết, là ai cho Vải Nhỏ mấy thứ này?”

Là ai? Trước mắt Trương Chí Minh đột nhiên hiện ra dáng vẻ của Tô Thiển ——

Dường như trước kia Vải Nhỏ không quá nhiệt tình với con gái cho lắm, thế nhưng lại tự mình đưa người đến trước mặt mình, hoặc là lúc ấy ông nghĩ sai rồi, Vải Nhỏ làm như vậy, không phải được vợ ông giao, mà là do chính nó……

Hoặc là nói cách khác, đây chính là ‘cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn’ trong truyền thuyết?

Đối diện với ánh mắt của Trương Chí Minh, Vải Nhỏ có chút chột dạ quay cái đầu to đi ——

Nhìn tôi làm gì? Ông đừng nhìn tôi, tôi không biết gì hết! Cho dù là chị gái hay trái cây của chị gái, Vải Nhỏ nó, cũng sẽ không nói cho ông!




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương