Chương 16:

"Hoa gì? Em lừa anh lúc nào?" Trương Chí Minh biểu lộ có chút lờ mờ, đứng dậy nhìn về phía chỗ Tô Triệu Hòa kêu lên sợ hãi, chờ nhìn thấy rõ bồn hoa ở nơi hẻo lánh phía sau cửa, trực tiếp chảy mồ hôi lạnh toàn thân, "A nha, thật đúng là..."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cái gọi là một bông sen mang ba màu sắc cơ bản, anh nhìn bông hoa này xem, cho dù bông nụ chưa nở, cũng có thể nhìn ra tròn trịa đầy đặn, cánh như bông sen, dáng lá lượn quanh, xanh tươi màu mỡ, phẩm chất vốn vẫn còn nguyên trên bồn hoa kia, đây chính là Tố Quan Hà Đỉnh tinh phẩm!"

Hai mắt Tô Triệu Hòa phát sáng, thấy đây là kho báu to lớn cỡ nào, thận trọng ôm chậu hoa, để lên bàn:

"Đây chính là Tố Quan Hà Đỉnh, giá trị hơn ngàn vạn tệ, vậy mà cứ như vậy mà ông nhét vào trong một chỗ hẻo lánh, ông không sợ bị trộm đi mất!"

Trương Chí Minh cũng nhìn đến tim gan run rẩy——

Thế nhưng Tô Triệu Hòa nói một chút cũng không khoa trương, bồn Tố Quan Hà Đỉnh này, giá trị của nó thật sự là con số kia.

Thế nhưng trước đó Trương Chí Minh đi tỉnh Nam nhìn thấy Tố Quan Hà Đỉnh được giải thưởng vàng, vì phòng ngừa bông hoa có điều bất trắc, nên buổi triển lãm mới cố ý mời bảo vệ đến giúp đỡ chăm sóc.

Kết quả bây giờ bồn hoa này là hoa lan cao cấp, vậy mà để ở chỗ hẻo lánh hít bụi!


Nhưng chờ một lát, văn phòng này chỉ có một mình ông, không phải ông chuyển đến, vậy chủ nhân của bồn hoa này là ai?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

A không đúng, vừa rồi trong phòng cũng có người ngoài tới, mà lại nhớ không lầm, người ngoài kia là Cố Thiển, lúc đi vào trong phòng, đúng thật trong tay có bê một bồn hoa!

"Nhớ lại? Nhanh nhanh nhanh, tranh thủ thời gian gọi điện thoại!" Tô Triệu Hòa nhìn bồn hoa lan kia một chút, lại nhìn Trương Chí Minh một chút, dáng vẻ chỉ sợ chớp mắt một cái, dáng vẻ khẩn trương như bồn hoa Tố Quan Hà Đỉnh này sẽ biến mất không thấy đâu nữa.

"Anh gấp cái gì!" Trương Chí Minh lau mồ hôi trên đầu, tức giận đến nỗi trên đầu muốn bốc khói——

Lại nói tiểu nha đầu Cố Thiển kia có phải có mưu tính tới trả thù mình hay không?

Đây chính là hai ngàn vạn, vậy mà cô nói để vào chỗ này của mình là để luôn vào chỗ này của mình.

May mà Tô Triệu Hòa phát hiện, nếu không có phát hiện, bồn Tố Quan Hà Đỉnh này bị người ta ăn cắp hoặc là bởi vì chăm sóc không tốt mà chết, mình phải bồi thường hay không bồi thường?

Nhưng hết lần này tới lần khác để vào lúc vừa mới có người, trong người Trương Chí Minh thấy không thoải mái, ngay cả số điện thoại cũng không để lại cho người ta.

Cũng may ngược lại mấy ngày trước có người tự xưng là dì của Cố Thiển để lại danh thiếp.


Trương Chí Minh được ban tặng thói quen sinh hoạt tốt đẹp, mặc dù rất không hài lòng Tô Mẫn là phụ huynh nhưng lại buông xuôi đối với đứa nhỏ, nhưng danh thiếp của Tô Mẫn ông lại không vứt bỏ.

Vội vàng tìm tấm danh thiếp của Tô Mẫn ở bên trong hộp, Trương Chí Minh vội vàng gọi đến.

Ngược lại bên Tô Mẫn kết nối rất nhanh, nghe nói người gọi điện thoại là Trương Chí Minh, lúc đầu giọng điệu của người phụ nữ có chút bén nhọn nhưng lập tức trở nên thận trọng mà lễ phép:

"... Chủ nhiệm Trương, đời này của mỗi người sao lại có thể không hồ đồ một lần, Thiển Thiển nhà chúng tôi còn nhỏ, nó vẫn còn là con nít, xin ngài lại cho nó thêm một cơ hội nữa..."

Nghe giọng điệu của bà, giống như hận không thể cách microphone cúi đầu với Trương Chí Minh.

Nếu là bình thường, Trương Chí Minh không kìm nén được mà mạnh mẽ phê bình một trận bởi vì câu nói “vẫn còn là con nít” này của Tô Mẫn, lúc này lại hoàn toàn mất hết tâm trạng này, vội vã cắt ngang Tô Mẫn:

"Tôi đã biết... Là thế này, tôi có việc gấp cần tìm Cố Thiển, bà gửi số điện thoại của nó cho tôi..."

"A?" Rõ ràng Tô Mẫn hiểu sai ý, còn tưởng rằng Trương Chí Minh thay đổi ý kiến, lập tức mừng rỡ như điên, "Được được được, chủ nhiệm Trương ông chờ một chút, tôi gửi số điện thoại này tới cho ngài... Làm sao dám làm phiền ngài, hay là tôi gọi điện thoại cho nó, để nó nhanh đi đến gặp ngài..."

Cúp điện thoại, tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Tô Thiển, nhưng tiếng chuông reo nhiều lần thì bên kia cũng không có ai nghe.


Tô Mẫn bất đắc dĩ đành phải gọi điện thoại lại cho Trương Chí Minh, không ngừng xin lỗi, nói là nếu kết nối được điện thoại, nhất định sẽ bảo Tô Thiển tới nghe lời dạy dỗ...

Bên này Trương Chí Minh viết số điện thoại, lúc để bút xuống bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng ——

Bỗng nhiên nhìn thấy bồn Tố Quan Hà Đỉnh mà luôn tha thiết ước mơ, không thể nghi ngờ là Tô Triệu Hòa rất kích động.

Mới vừa rồi còn ầm ĩ la hét, bảo mình tranh thủ thời gian đi tìm người, tại sao lúc này lại muốn gửi số điện thoại qua, vậy mà đối phương một chút cũng không nóng nảy?

Ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện Tô Triệu Hòa đang ngồi xổm trước bồn Tố Quan Hà Đỉnh, nhìn chăm chú như mối tình đầu, thâm tình nhìn bồn hoa kia ——

Ngay trong khoảng thời gian Trương Chí Minh gọi điện thoại, ba nụ hoa trước đó đang chuẩn bị nở vậy mà tất cả từng đóa từng đóa đều nở rộ, nhụy hoa màu trắng, cánh hoa nở rộng, tỏa ra một loại mị lực kỳ lạ.

Trong thoáng chốc dường như Trương Chí Minh chỉ cảm thấy một mùi hương thơm mát thổi qua cánh mũi, cả người như được tắm trong gió núi mù mịt, loại bỏ bụi bặm, có cảm giác bồng bềnh nhẹ nhõm như tiên...

Những khó chịu, kinh ngạc và đủ loại cảm xúc bất an, lập tức bị thổi bay sạch sành sanh, tâm trạng tốt vượt mức bình thường...

"Ông cũng phát hiện có đúng hay không?" Tô Triệu Hòa quay đầu, giọng nói cũng không dám nói to ——

Mặc dù gia lớn nghiệp lớn, người ngoài nhìn Tô Triệu Hòa – vị gia chủ nhà họ Tô này quả nhiên là phong quang vô hạn.

Nhưng chỉ có bạn tốt như Trương Chí Minh biết, chẳng qua Tô Triệu Hòa dựa vào năng lực kiềm chế mạnh mẽ và nghị lực hơn người cố gắng chống đỡ thôi.


Trong lòng tích trữ bao nhiên đau khổ, cũng chỉ có mình Tô Triệu Hòa biết.

Đã nhiều năm như vậy, Tô Triệu Hòa chưa từng có một giấc ngủ tốt. Ngày ngày trong lòng suy nghĩ nhiều nhất là, cuối cùng kiếp trước mình đã tạo nghiệt gì, mà ông trời muốn trừng phạt ông như vậy, cướp đi hy vọng nửa đời sau của ông, ngay cả tưởng niệm cũng không giữ lại cho ông...

Nhưng ông không dám nói như vậy.

Nhà họ Tô là rễ sâu lá tốt, thế nhưng cũng tồn tại không ít sâu mọt. Đừng nói là còn có người vợ đau lòng gần chết và đứa con trai vô tri vô giác nằm ở trên giường bệnh cần ông che chở...

Thậm chí Tô Triệu Hòa còn cho rằng, nói không chừng lúc nào trên người mình cũng căng như dây cung rồi sẽ gãy mất...

Nhưng trong nháy mắt hoa nở ra, Tô Triệu Hòa chỉ cảm thấy từng cái gông xiềng trói ở trên người giống như được cắt bỏ ngay lập tức, sinh mạng đã từng u tối đến tột cùng, vậy mà lại chen vào một màu sắc tươi sáng của những bông hoa lung lay...

Vẻ mặt Trương Chí Minh càng kinh ngạc.

Ông làm về sinh vật, đương nhiên rõ ràng những tươi đẹp của môi trường tự nhiên, có thể điều tiết được cảm xúc của con người.

Nói ví dụ đối mặt với phồn hoa dị thảo, hoặc lên núi cao, hoặc xuống biển sâu, cảm xúc căng thẳng của con người đương nhiên sẽ được làm dịu đi...

Nhưng muốn đạt được hiệu quả như vậy, cái cần chính là một mảng lớn của cảnh quan tự nhiên, đừng nói chi hiện tại Trái Đất đang càng ngày càng ô nhiễm, muốn tìm lại được cảnh quan như tiên cảnh làm cho tâm tình con người vui vẻ, thật quá khó khăn...

Mà bây giờ chỉ cần một bồn hoa Tố Quan Hà Đỉnh, lại có thể mang lại hiệu quả, quả thực là không thể tưởng tượng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương