Nữ phụ là bình hoa giới giải trí
-
Chương 15:
Chương 15:
Từ trước đến nay Trương Chí Minh làm việc rất chăm chỉ, yêu cầu đối với học sinh cũng không phải là nghiêm khắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng ông ấy, Hoa Đại chính là một nơi ổn định tinh thần nghiên cứu học vấn, nếu như không hạ quyết tâm làm nghiên cứu, một lòng hướng tới sinh hoạt hưởng thụ xa hoa lãng phí của giới giải trí, cho dù có ở lại thì cũng có ý nghĩa gì?
Nói một cách khác, lựa chọn khoa học thì phải chấp nhận cô đơn.
Mà rõ ràng Cố Thiển không chịu được cô đơn, nếu không thì cũng sẽ không rời khỏi Hoa Đại, dấn thân vào ngành giải trí.
Nhưng khi đó đã lựa chọn ngành giải trí, tốt xấu cũng nên tạo lên một chút thành tựu thì mới xứng đáng với mình, kết quả Cố Thiển lại làm cái gì?
Ngoại trừ danh hiệu “Bình hoa”, nói không thu hoạch được gì cũng không quá đáng.
Trương Chí Minh ghét nhất chính là như vậy, không có một chút bền lòng, làm một chuyện gì cũng đều lướt qua thì thôi, lại còn lựa chọn từ bỏ người.
Điều này chứng tỏ Cố Thiển còn tự hiểu lấy mình, không muốn vì nổi tiếng trong ngành giải trí mà lôi Hoa Đại vào bên trong, xem như không liên lụy đến Hoa Đại, nếu thật sự nhắc đến Hoa Đại, cho dù ông già ra nói giúp, Trương Chí Minh cũng sẽ không cho Cố Thiển có cơ hội giải thích.
"Em..." Nhìn thấy sắp đến năm phút, nhưng Tô Thiển vẫn luôn không hề nói một câu ——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Tô Thiển tới nói, đương nhiên cũng không có cách nào giải thích được lựa chọn của nguyên thân. Dù sao đối với Tô Thiển mà nói, dạo chơi ở thế giới khoa học, mới là cuộc sống vui sướng cực hạn. Ngành giải trí nhìn vẻ vang xinh đẹp, có chỗ nào so sánh được với giải quyết một đề khoa học khó phong phú trong lúc này?
Không giải thích không có nghĩa là có thể chối bỏ không nguyên tắc.
Đối với Tô Thiển mà nói, nghiên cứu khoa học mới là sinh mạng đầu tiên, nhưng đối với nguyên thân mà nói, Cảnh Thiên chính là ánh sáng duy nhất mang lại ấm áp trong cuộc đời ảm đạm của cô ấy...
Mà hiển nhiên, "Vì đi theo bước chân người đàn ông mình yêu" lý do như vậy vốn không có khả năng vượt mặt được Trương Chí Minh.
"Thật xin lỗi, chủ nhiệm Trương... Em muốn xin thầy cho em một cơ hội trở lại đi học..." Tính cách của Tô Thiển, cũng không nhỏ nhen nói dối, cuối cùng đành phải cúi đầu thật sâu ——
Bị mẹ nuôi mạnh mẽ đẩy ngã trên mặt đất, lúc ngã vỡ đầu rời khỏi thế gian, Cố Thiển nhất định rất hối hận.
Nếu có thể, cô ấy nhất định cố gắng hết sức thi được vào trường học...
"Thời gian đã hết." Trương Chí Minh không kìm nén được ngẩng đầu từ phía sau mặt bàn, "Cô có thể rời khỏi."
Làm vừa rồi mình còn nghĩ đến, ông già cũng đã nói giúp cho cô, cô gái nhỏ Cố Thiển này nhất định là nhân tài ẩn danh hiếm có, hiện tại xem ra, rõ ràng là ông già cũng nhìn lầm người!
Ngay cả một lý do cũng không có, có thể là bị ấm đầu nên tùy tiện đưa ra quyết định khác người, rất khó tưởng tượng, cô sẽ nguyện ý cô đơn làm bạn với khoa học...
Tô Thiển có chút đau lòng rời khỏi, lau chùi mặt, chán nản ngồi xuống với Vải Nhỏ vẫn canh giữ ở cửa như cũ, bốn mắt nhìn nhau:
"Thật xin lỗi Vải Nhỏ, làm phiền mày dẫn tới, còn nói giúp cho tao, nhưng chuyện vẫn bị làm hỏng giống như cũ..."
"Nhưng mà người anh em là mày, chị mày nhận, đầy nghĩa khí! Về sau có cơ hội, tao sẽ cho mày ăn cà chua..."
Có lẽ là phát hiện được cảm xúc sa sút của Tô Thiển, đầu to lớn của Vải Nhỏ nhích lại gần bên cạnh người của Tô Thiển, cọ xát lòng bàn tay của cô, lúc này mới đứng dậy, đi đầu dẫn đường đi xuống dưới tầng.
Lúc đi đến chỗ rẽ ngoặt xuống dưới tầng, lại đụng phải một lão tiên sinh, cả người mặc đường trang, tinh thần sợ hãi.
"Vải Nhỏ?" Rõ ràng lão tiên sinh là người quen, trông thấy Vải Nhỏ thì dừng chân lại.
Không muốn Vải Nhỏ có tính người dò xét lão tiên sinh một chút, thì sau đó chạy nhanh như làn khói.
Được Vải Nhỏ ban tặng, lão tiên sinh lại nhìn Tô Thiển thêm một chút——
Trí thông minh của Labrador rất cao, Vải Nhỏ rất lợi hại. Không phải người quen với nhà họ Trương, thì vốn đừng nghĩ đến gần Vải Nhỏ.
Nói ví dụ chính ông ấy, nếu trở lại không mang theo đồ hộp nhập khẩu cho chó để cho nó, thì ngược lại súc sinh này, thấy ông ấy vẫn không có một chút sắc mặt tốt.
Tô Thiển lại không có ý nói chuyện với lão tiên sinh, thậm chí còn nhếch miệng ——
Đối phương không nhận ra được Tô Thiển, Tô Thiển lại liếc mắt nhận ra vị lão tiên sinh này.
Vừa đúng lúc Tô Thiển xuyên đến, trong miệng Liêu Cầm thì là quý nhân hộ tống Cố Phương Phỉ, gia chủ Tô Thị Tô Triệu Hòa?
Người cùng một thuyền với nhà họ Cố, làm sao Tô Thiển có thể có cảm giác tốt?
Thấy Tô Thiển không dừng bước, Tô Triệu Hòa cũng không có để ý, tiếp tục đi lên trên tầng.
Một đoàn người đi đến bên ngoài phòng làm việc của Trương Chí Minh, thì có người tiến lên gõ cửa.
Hiển nhiên lúc này Trương Chí Minh vẫn còn đang khó chịu, nghe được tiếng đập cửa, rất là không nhịn được nói:
"Tôi sẽ không thay đổi chủ ý, cô đi đi..."
"Cái gì sẽ không thay đổi chủ ý?" Tô Triệu Phi không hiểu ra sao nói, "Ai chọc ghẹo ông?"
Nghe giọng nói không phải Tô Thiển, rõ ràng Trương Chí Minh hơi sửng sốt một chút, vội vàng mở cửa, hơi ngẩn ra:
"Anh Triệu Hòa? Mau mời vào, mời vào, em còn tưởng rằng..."
"Tưởng là ai?" Rõ ràng quan hệ của hai người rất tốt, Tô Triệu Hòa nói đùa, "Tưởng rằng vị kia là hồng nhan tri kỷ của ông?"
"Anh Tô, trò đùa này không buồn cười một chút nào..." Trương Chí Minh liếc mắt, "Anh cũng không sợ mấy vạn nhân viên dưới tay anh âm thầm biết được dáng vẻ không đứng đắn của anh như vậy, sẽ giơ gậy tạo phản..."
"Tạo phản thì thôi, rõ ràng tôi rất vui... Một tập đoàn lớn như vậy, sắp làm tôi mệt mỏi muốn chết..." Cuối cùng không thể nghi ngờ giọng điệu có chút tang thương…
Nếu con trai thành người thực vật có thể tỉnh lại, thì mình cũng không cần mệt mỏi như vậy? Nhưng sự thật lại là, cho đến bây giờ con trai đã ngủ trọn vẹn mười chín năm, nếu không phải nhà hộ Tô được thế lực cường đại ủng hộ, sợ là đã sớm không còn ở thế gian...
Tô Triệu Hòa thở dài, phối hợp ngồi xuống, "Tôi cũng không có việc lớn gì, chính là đúng lúc đi qua, đúng, trước đó tôi nói với ông, chuyện bảo ông giúp đỡ mua Tố Quan Hà Đỉnh..."
Vợ chồng Tô Triệu Hòa tình thâm như chim liền cánh, vợ không yêu thích cái khác, thích nhất chăm sóc hoa cỏ, từ thời gian trước ở trên TV nhìn thấy vị nghiên cứu sinh ở tỉnh Nam bồi dưỡng ra Tố Quan Hà Đỉnh, lập tức kinh động như gặp thiên nhân, vẫn muốn yêu cầu mua một chậu.
Từ lúc con trai xảy ra tai nạn xe cộ biến thành người thực vật, Tô lão phu nhân một lòng ăn chay, cầu phúc cho con trai, niềm vui thú duy nhất trong sinh hoạt, cũng chỉ còn lại những hoa cỏ kia.
Tô Triệu Hòa đau lòng người vợ già, nhưng đã là hoa cỏ bà ấy muốn, nhất định sẽ cố gắng ứng phó, giúp bà ấy mua về.
Không nghĩ tới vị nghiên cứu sinh kia cũng là người yêu thích hoa, bất luận Tô Triệu Hòa đưa ra giá cao bao nhiêu, cũng không chịu bán.
Tô Triệu Hòa muốn tìm người ở giữa làm thuyết khách. Nên nhờ Trương Chí Minh trước.
"Sợ là chuyện không còn đường sống để cứu vãn." Trương Chí Minh lắc đầu, "Quân tử không giành người yêu, người ta không đồng ý bán, em thấy hay là anh Tô đừng có nhớ thương bồn hoa kia..."
"Tại sao lại không bán?" Dù là Tô Triệu Hoa có kiềm chế tốt, nhưng có thể nghĩ đến ánh mắt thất vọng của người vợ già, vẫn còn có chút không thoải mái, "Đã có thể bồi dưỡng ra một chậu, không phải cũng có thể bồi dưỡng ra chậu thứ hai, làm gì keo kiệt như thế?"
"Vậy anh cũng không biết, muốn cho ra đời một chậu hoa cũng không phải dễ dàng như vậy, bên trong phải tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết..." Trương Chí Minh là chuyên gia về sinh vật, cách nhìn có chút khác biệt, "Từ chọn giống, đến ươm giống..."
"Chờ một chút ——" Tô Triệu Hòa đang vô cùng bực bội đi vòng quanh trong phòng bỗng nhiên dừng chân, khiếp sợ vô cùng nhìn ra chỗ hẻo lánh ở phía sau cửa, trong giọng nói mang theo sự vui mừng như điên, "Được lắm Trương Chí Minh ông, ông nói ông có ý gì! Rõ ràng đã lấy được hoa, lại còn lừa gạt tôi?"
Quá khích động, giọng điệu có chút thay đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook